Phần 9
2022-12-19 06:38:00
Đêm nay đã là đêm thứ 3 Khoa ở trên này rồi, mẹ Thương đang ngồi chải lại mái tóc dài đến tận thắt lưng, ánh đèn nhỏ bằng acquy mẹ chưa tắt, cửa sổ vẫn mở có thể nhìn xuống dòng suối Nậm Cha, Khoa đang lia lại những tấm ảnh mà cậu chụp cả ngày hôm nay.
Cô Thương chải tóc nhưng tâm trí cô không để ở những lọn tóc mà đang để ở một chỗ khác. Cô không biết phải nói chuyện với Khoa như thế nào, chuyện xảy ra giữa Bích Thảo và Khoa tối qua nhất định cô phải nói Khoa, để tránh những điều không hay xảy ra, trong thời gian tới Khoa còn phải giao tiếp với nhiều cô giáo khác, mà cô nào cô nấy đều ở trong tình trạng của cô Bích Thảo cả.
– “Khoa này!”, Cô Thương nói như thở, quay lưng về phía Khoa đang ngồi ở mép trong giường, sát cạnh cửa sổ.
Khoa vẫn lia ảnh, trả lời mẹ:
– Vâng ạ, con đây.
– Con đang làm gì đấy.
– Con đang xem xem lại những tấm ảnh chụp ngày hôm nay mẹ ạ.
– Mệt không con?
– Không ạ.
Ngập ngừng một lúc, cô Thương bắt đầu đi vào chủ đề chính:
– Mẹ định hỏi con về… chuyện con với cô giáo Thảo… tối hôm qua.
Khoa giật thót mình suýt chút nữa thì đánh rơi máy ảnh:
– Mẹ… Mẹ… mẹ… biết chuyện rồi… ạ. Con… con… xin lỗi.
Khoa lê đít ra ngồi ở mép giường cùng với mẹ.
Cô Thương vẫn chải tóc đều, một bên tóc của cô xõa để che hướng nhìn về phía Khoa, cô không muốn con trai biết mình cũng đang run lẩy bẩy khi đề cập đến chuyện này, chuyện vốn cũng chẳng phải là cái gì đó quá to tát, trai chưa vợ, gái chưa chồng, tự nguyện làm tình với nhau cũng chẳng thể là tội được. Nhưng cái ngại ở đây, chính là chỉ nghĩ về chuyện này thôi cũng đủ để làm cái cơ thể khát khao đàn ông bao năm bừng lên nóng rực. Cô hỏi không phải để tra, mà chính là để giải tỏa.
– Chuyện đó nói sau… Mẹ đã nói chuyện với Thảo, giờ mẹ muốn con kể lại. Để xem có đúng như lời Thảo nói với mẹ không.
Người đỏ mặt giờ lại chính là Khoa, giờ mẹ tra đến bước này thì có nên kể ra hết không, hay đây chỉ là bài vở của mẹ để cung khai mình. Đã hứa với cô giáo Thảo là sẽ không nói chuyện này với bất kỳ ai rồi, giờ chẳng lẽ lại thất hứa. Khoa ấp úng:
– Con… Con… chuyện này… Chuyện này.
Cô Thương biết, nếu không phủ đầu, Khoa nhất định sẽ nghi ngờ mình hỏi dò, thế nên cô mới nói:
– Chuyện hai đứa đã lỡ dại với nhau, mẹ biết cả rồi. Con không phải giấu. Chỉ là mẹ muốn xem có đúng như lời Thảo nói hay không thôi.
Đến tầm này, Khoa biết có muốn giấu mẹ cũng chẳng được nữa rồi, đành thú nhận, nhưng phải kể làm sao mới được đây, kể sơ sơ, hay kể chi tiết. Nếu mẹ là một thằng đàn ông giống mình thì cũng dễ thôi. Đằng này mẹ lại là mẹ, lại là một phụ nữ nữa:
– Vâng, con kể ạ. Lúc con và chị Thảo đi vận động từ bản Lùng Hăn về, đến giữa đường thì… thì…
– “Thì sao?”, Nghe Khoa ngừng mà cô Thương ríu cả bướm lại, không nhìn nhưng cô biết chắc, bướm mình đã ồ nước ra ướt đẫm rồi.
Khoa đặt tay lên háng mình đè chim, cũng may là chưa kịp cởi quần sịp, nếu không dựng lều mất, chỉ nghĩ đến cảnh hôm qua thôi là Khoa thấy nứng và muốn lặp lại rồi:
– Chị Thảo… chị Thảo có… Nhờ con… làm… làm… làm tình với chị 1 lần.
Ôi, cô Thương nghĩ, “sao nó không nói thẳng là địt nhỉ?”, Nhưng nghĩ thì nghĩ vậy thôi chứ cô không dám nói từ bậy ấy ra đằng miệng, với bất kỳ ai chứ đừng nói là với con trai mình. Cô chỉ phát ra tiếng ở cổ họng giống như là đang rên rỉ:
– Ừm! Rồi sao nữa?
Khoa nghĩ nát óc trong đầu ngôn ngữ để nói ra cho mẹ nghe:
– Thì con… cũng… đồng ý… vì con… Thực ra… con… Cũng… muốn được như vậy.
Cô Thương thở dài một cái, đầu vú săn tít lại đập vào vải chiếc áo mỏng. Cô nghĩ trong đầu: “Nó cũng muốn được làm tình, vậy mà mình để nó nằm cạnh mình mấy đêm vừa rồi, ngộ nhỡ… Thì sao nhỉ”.
Khoa nặn từng tiếng:
– Sau đó, chị Thảo… chị ấy… kéo quần… xuống rồi… chị ấy… bám vào… gốc cây. Con cũng… thế. Rồi con… đút vào… bên trong… chị ấy. Rồi con… con…
Cô Thương thở ra tiếng, như tiếng một con cái kêu gọi bạn tình:
– Con… làm… sao?
– Con… nhấp.
Nghe đến từ “nhấp”, lồn cô Thương co mạnh một phát làm chính bản thân cô giật mình, một tiếng “ọc” nho nhỏ từ bướm phát ra, cô nghe rõ mồn một, chỉ không biết là Khoa có nghe tiếng không thôi. Cô cầu con ma rừng cho Khoa không nghe tiếng, nếu không thì cô ngượng lắm.
– “Lâu… không?”, Cô hỏi trống không.
– Dạ… cũng được khoảng… 15 phút.
Điều thắc mắc lớn nhất của cô Thương chính là đây, cô mím môi mím lợi, gồng cơ bướm, thắt lỗ hậu môn lại để phọt ra mấy chữ:
– Bắn… vào… đâu?
Trong đầu Khoa đang nhớ lại khoảnh khắc ấy, cái khoảnh khắc cậu phồng to dương vật để chuẩn bị xuất tình, lúc đó lồn chị Thảo co thắt một cách dữ dồi, giống y như là một bàn tay nhỏ đang bóp nghẹt dương vật mình.
– Vào… trong… b… à không. Vào bên trong ạ.
Cô Thương cực khoái, cái cực khoái một cách lén lút mà không cần phải thủ dâm giống như mọi lần cô vẫn làm những hôm nứng quá. Cô biết, chiếc quần lót mình đang mang trên háng đã ướt sũng vì dâm thủy mất rồi. Cô thở dốc vài cái để lấy lại bình tĩnh, che giấu không cho Khoa biết xúc cảm của mình.
– Ngộ nhỡ… cái Thảo… cái Thảo… nó có… em bé thì sao?
Khoa ú ngớ, quả thực là cậu chưa từng nghĩ đến chuyện này, giờ phải làm sao đây ta:
– Ơ, con… con… Con…
– Thôi được rồi, chuyện này để mẹ nói chuyện với cái Thảo. Có gì sẽ báo cho con biết.
– “Con xin lỗi”, lời nói này là lời nói thành thật, Khoa thực sự không nghĩ đến hậu quả này.
Cô Thương sau khi lấy lại thăng bằng trong cơ thể, cô bình tĩnh hơn, cũng là vừa được giải tỏa bằng một lần kích thích, cô ra dáng mẹ:
– Chuyện này cũng không hẳn là lỗi ở con. Điều quan trọng mẹ muốn biết chính là con suy nghĩ gì về điều này mà thôi. Khoa, nói thật cho mẹ biết, con có khinh thường cô giáo Thảo không?
Điều này đối với cô Thương mà nói, vô cùng quan trọng, bởi chuyện không chỉ liên quan đến cô giáo Thảo, mà còn là tất cả các cô giáo Pa Thăm, trong đó có cô.
Khoa nghĩ gì nói nấy:
– Thực sự, con không có nghĩ như mẹ vừa nói. Mới lên đây chưa lâu, nhưng con hiểu được phần nào cuộc sống của mẹ, của các cô giáo. Thiếu thốn đủ thứ, trong đó có cả… chuyện đấy nữa.
– Vậy là con không khinh thường Thảo?
Khoa không trả lời, nhưng gật đầu, mẹ nhìn thấy.
Mẹ Thương đứng dậy, đi ra cửa chầm chậm rồi lại đi về phía giường, ra vẻ trầm ngâm suy nghĩ điều gì đó. Đi đi lại đến mấy vòng trong ánh mắt nhìn của Khoa, cậu không muốn nhưng không thể không nhìn thấy cơ thể rắn chắc gọn gàng của mẹ, những hình ảnh đêm giao lưu văn nghệ hôm đầu tiên cậu tới lại hiện về. Khoa bất giác nghĩ đến chuyện hai đêm vừa rồi, đêm nào cậu cũng bị mộng tinh, cảm giác như ai đó mút dương vật của mình. Và người Khoa nghi ngờ làm làm điều đó nhất chính là người phụ nữ đang giễu trước mặt mình. Không dám chắc nhưng chín phần chính là mẹ, bởi ngoài mẹ thì làm gì còn ai vào đây nữa.
Hình như đã quyết định điều gì, cô Thương ngồi xuống cạnh Khoa, ánh mắt nghiêm túc trong khuôn mặt ngưng trọng:
– Khoa này, có chuyện này mẹ muốn nói với con.
– Vâng con nghe đây.
– Con lớn rồi, lại từng va chạm chuyện đó 1 lần với một trong các cô giáo của trường. Thực ra mà nói, chuyện này là hơi tế nhị, mẹ chỉ là đề nghị thôi, còn quyền quyết định là ở con.
Khoa chăm chú lắng nghe.
Cô Thương nói tiếp:
– Các cô giáo Pa Thăm, ai cũng giống… như cái Thảo. Cũng đều có nhu cầu như vậy. Mẹ sợ rằng, nếu để lâu, chúng nó… sẽ phát điên mà làm điều sằng bậy với trai bản, với bộ đội mất. Như vậy thì hỏng hết. Vì vậy, nếu được, con… con… có thể giúp… các cô giáo. Giống như… là… chuyện con làm với… cái Thảo được không?
Khoa trố mắt nhìn mẹ, cậu không dám tin điều mẹ vừa nói, phải hỏi lại cho chắc:
– Con á!!! Làm giống với chị Thảo?
Mẹ Thương nhìn một hồi, rồi gật đầu:
– Cùng là phụ nữ với nhau, mẹ hiểu và rất cảm thông với các cô giáo. Thế nên chuyện của Thảo và con đêm qua mẹ không trách cái Thảo, cũng không trách con. Nghĩ đi nghĩ lại, chuyện đó thế mà lại thành hay, quả bóng bơm căng quá sẽ nổ mất. Con đồng ý không?
Khoa nhìn vào sâu trong đôi mắt mẹ, ánh mắt như cầu khẩn, như dồn mọi hy vọng vào mình. Khoa biết, mẹ làm điều này chính là vì ngôi trường Pa Thăm, vì các em học sinh. Cậu không trả lời trực tiếp câu hỏi của mẹ mà hỏi ngược lại mẹ:
– Thế… còn mẹ?
Cô Thương giật mình đánh thót một cái, phải rồi, các cô giáo Pa Thăm, chẳng phải chính cô cũng là cô giáo Pa Thăm đó sao?:
– Mẹ… mẹ á… Mẹ già rồi, mẹ… quen rồi. Là các cô giáo trẻ kia kìa.
Mặt cô Thương hồng dừ như quả mận hậu mọc trên sườn đồi. Ai cũng hiểu, đó chỉ là lời chống chế mà thôi.
Bỗng có tiếng hát nho nhỏ vang lên từ dòng suối, vọng vào tai Khoa và mẹ. Khoa treo lên giường, đến bên cửa sổ nhìn xuống suối Nậm Cha:
– Muộn rồi, giờ này ai còn ra suối vậy mẹ?
Mẹ đã đứng bên cạnh Khoa, cũng nhìn về bóng hình một phụ nữ đã lội ra gần giữa dòng suối, ngồi xuống, đứng lên, ngửa mặt lên trời hát bài gì đó:
– Là cô giáo Hạ Vy, nó sắp “điên” rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro