SunShine

Phần 31

2024-08-05 13:15:52

Phần 31
“Đó là một cô gái màu xám, em bị cả thế giới màu trắng coi như đen. Nhưng tin tôi đi. Bên màu đen, em là màu trắng thuần khiết nhất. ”

Ngày hội đông đúc, nơi đền chùa thanh tịnh mà cảm giác náo nhiệt quá đỗi.

Gió ôm lấy con người ta, tựa như đang nhảy từng nhịp đàn vang lên trong mạch cảm giác, vội vàng hơn với những cá nhân chơi vơi, khó kiểm soát, như tôi và cô ấy.

Kem tan hết trong vị ngọt đầy lạnh lẽo, trong cả sự im lặng, cố ý từ hai đứa, nãy giờ chỉ là cái không gian bao quát mọi thứ, trước mặt, trong lòng, và ánh nhìn có thể?

Một lát thì, chúng tôi chẳng biết sẽ làm gì tiếp theo, ngại ngùng từ nhau hiện rõ hơn, gọi là bối rối thì đúng hơn.

Hai đứa quá xa lạ, và ở cạnh cái tảng băng tẻ nhạt cố hữu như tôi, cũng đâu có thể trở nên thú vị được chứ? Chuyện để nói với nhau là quá ít, và lý do để nói chuyện, thực ra cũng chẳng có nhiều.

Đang co ro, với cái lạnh của bàn tay trong túi áo, thì điện thoại reo lên. Nghe vậy.

– Cháu đây!

Ra là mấy thằng Cậu gọi đi về, thôi được rồi, coi như cái cớ để thoát khỏi nơi ồn ào này, thoát khỏi người con này gái đang bên cạnh tôi. Nghĩ mà phiền phức quá đỗi.

Mỉm cười, chào con nhỏ đáng ghét cùng Cô Sử xong, mấy cậu cháu tôi ra bãi gửi, lấy xe mà phóng về…

Trên đường về thật có quá nhiều chuyện để nói.

– Khai mau… Mày và đứa con gái kia thế nào? – Thằng cậu lớn đầu nhất lên tiếng.

– Đéo quen biết gì luôn.

– Tao đéo tin mày đâu, khai mau không tao cho mày xuống xe. – 2 Thằng cậu còn lại cũng nhảy vào tung hứng, sao nhỉ, tôi cân tất.

– Thì cháu đẹp trai, nên dụ nó ra khỏi bàn ăn, cho mấy cậu ở lại tán gái chứ sao? Đã không cảm ơn lại còn.

– Thôi, tao biết rồi, cô giáo mày nói rồi. Liệu mà đối xử tốt với em gái người ta… Còn để tao đối xử tốt với cô gái mày cho. Hờ hờ.

– Đờ… Nghe có điều gì đó không đúng… – Tôi méo mặt.

Mấy cậu cháu cười như điên dại trên đường.

4 Giờ chiều, cuối cùng cũng đặt chân về tới nhà ngoại, vừa chạy vô phòng khách uống được cốc nước, thì điện thoại lại rung lên. Nghĩ và nghĩ. Biết chắc đó là ai rồi.

– Tớ nghe.

– Điện thoại tớ mới lên nguồn, cậu còn ở ngoại chứ?

– Không, tớ về nhà rồi. – Tôi đành nói dối, chứ đi cả buổi chiều, mệt đứt hơi tai rồi, giờ đi nữa chắc chết mất.

– Tớ không tin đâu, vừa mới thấy cậu đi đâu về mà, ra ngoài ghế đá đi.

– Ờm… đợi tý.

Tắt máy, đi bộ ra hàng ghế đá gần nhà ngoại. Đối mặt với Lam như một người bạn, bỏ mặc cái suy nghĩ vớ vẩn kia đi, vẻ ồn ào và nổi bật của cô ấy, cũng không quá khác biệt với cái nội tâm chằng chịt của tôi đâu mà.

Ngày xuân, ngoại thành Hà Nội, cái tươi mới luôn là điều đặt biệt đầu tiên khi nói tới. Rất gần phía cô ấy rồi, từ phía xa tôi đã nhìn thấy, nhưng rồi, chẳng biết nên, chạy đến thật nhanh, bỏ mặc vài giây chờ đợi từ Lam, hay là, đi thật chậm lại, từ tốn lại, quen hơn với nhịp thở khi đối diện với người con gái khác, không có vị trí nào trong trái tim mình.

Lựa chọn thứ nhất, đi nhanh hơn vậy.

Lại gần, không thấy động tĩnh gì ngoài cái im lặng từ cô ấy.

Vòng ra đằng trước mặt, đối diện, cũng chỉ thấy vẻ mặt trầm ngâm, im và im lặng…

Gương mặt ấy cúi xuống, đôi mắt man mác buồn… nỗi buồn mà chính tôi đang mắc phải.

Nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh, tôi chẳng biết mình nên mở miệng nói gì, dù sao thì, tôi chắc chắn, nỗi buồn mà Lam đang mang, nó không có cái tên tôi trong đó.

“Ra là tớ còn đang bận lo cho nỗi buồn của mình hơn… ”

Lấy viên sỏi nhỏ, ném mạnh lên mặt hồ trước mặt, cái không gian trầm mặc mà Lam đang bị xa vào đó, bị tôi phá vỡ, từng nhịp sóng sô vào nhau, một đợt mạnh, xao động.

– Cậu thấy bình lặng chứ? – Tôi nói vu vơ.

– Từ khi cậu đến, nó chẳng còn bình lặng nữa.

Tôi ném tiếp những viên sỏi khác, sóng cứ thế mà xô vào nhau, cô ấy nhíu mày, rồi quay sang nhìn tôi khó hiểu.

– Nỗi buồn nhiều quá, đến giới hạn, dù bình lặng đến đâu đi nữa, thì tự khắc sẽ bị xô vào nhau mà tung tóe ra như thế này thôi. – Tôi nói.

– Cậu biết tớ buồn cái gì không?

– Đó là việc của cậu. Tớ còn lo cho suy nghĩ của tớ. – Tôi vẫn ném những viên còn lại.

Một thoáng im lặng, rồi cô nàng, thực sự, cũng đã, nghiêm túc nói chuyện với tôi, ngày hôm ấy, những người con gái ấy, đều chẳng giống như con người thật của họ.

– Tớ từng hỏi cậu, tớ được phép, hi vọng những thứ không thuộc về mình chứ?

– … – Tôi định lên tiếng thì bị chặn lại.

– Tớ nên dừng lại thì tốt hơn.

– …

– Cậu muốn nghe không?

– Ừm.

– Tớ có một người chị họ học lớp 12, và chị ý có một anh bạn thân học cùng lớp, họ thân nhau từ hồi cấp 2 cơ, rất thân là đằng khác. Mới lên cấp 3 này, tớ hay đi chơi cùng chị ấy, vậy là tình cờ quen anh bạn thân của chị… tớ chỉ coi anh ấy như anh trai thôi, tớ không có suy nghĩ gì nhiều, vậy mà… tớ khó hiểu lắm, hình như tình cảm tớ dành cho ý nhiều quá mất rồi…

– … – Tôi hơi nghẹn lại.

– Chị tớ hay tâm sự với tớ, và nói thích thầm anh ý từ năm lớp 9 rồi, hai người ý cứ như vậy, thứ quan hệ không rõ ràng, tớ có nên chen ngang, phá đi mối quan hệ tốt đẹp đó của hai người không?

– …

– Tớ đã từng cố gắng, như thể mình sẽ công khai có được anh ấy, trong vòng tay của chị tớ, nhưng rồi tớ nhận ra bản thân mình đang đi quá xa, và hậu quả nó sẽ chẳng hoàn hảo được như tớ muốn. – Nước mắt, khẽ rơi nhẹ trên khuôn mặt cô ấy, dù là ai đi nữa, bất cứ người con gái nào rơi nước mắt trước mặt tôi, tôi chưa từng dũng cảm, lau đi những giọt nước nhạt nhẽo ấy. Có chăng, tôi chỉ dám mở miệng, nói người ta đừng khóc…

– Là người con trai, mà tớ thấy ở can tin cùng cậu à? – Tôi lên tiếng, mắt cô nàng tròn xoe lại. Rồi gật gật đầu.

“Ra là vậy, thế giới này, đôi khi quá mờ mịt và khó đoán được lối ra. Cô gái bé nhỏ như cậu, liệu có thể tự đưa tay, mở toang cánh cửa chứa ánh sáng duy nhất trong thế giới tối tăm ấy không? ”

– Muốn nghe tớ nói không?

Gật gật.

– Hì… cử chỉ an ủi, nó mạnh mẽ hơn lời nói. Chúng ta đều không mạnh mẽ, thế nên, cử chỉ an ủi, nó không thể áp dụng, phải không?

Cô ấy cứ im lặng…

– Tâm trạng, dễ dàng đánh gục chúng ta hơn là bệnh tật… Chúng ta rất khỏe mạnh, có chút mệt mỏi trong tâm chí thôi mà, thế nên cậu có thể ngừng khóc, nhìn và nghe tớ nói chứ?

Gật gật, mà vẫn cứ khóc nấc lên…

– Đúng sai? Trong tình cảm nó không tồn tại khái niệm nào như vậy. Hơn ma túy, hơn bất cứ chất gây nghiện nào, hơn mọi sức hút nào, tình cảm nó làm chúng ta tê liệt, và mất đi cảm giác bên trong, lẫn bên ngoài cơ thể. Cậu có thể hi vọng vào tình cảm của cậu mà.

– Nhưng chị tớ.

– Tình cảm, đâu phải cứ từ hai phía, từ hai người, từ mọi người ủng hộ? Đơn phương và gìn giữ tình cảm của mình với đối phương, nó không phải tình cảm sao? Cậu đã hi vọng quá nhiều từ tình cảm quá mà thôi? Cuộc sống không giống như ngôn tình.

– Cậu lại bảo tớ nghiện đọc ngôn tình chứ gì?

– Tớ cũng vậy mà. – Tôi cười.

– Vừa rồi tớ nói vớ vẩn quá, có lẽ nghiện cái suy hướng kiểu luật phát rồi, giờ là, nghe tớ nói này.

– Ừm.

– Cậu dừng lại như vậy là đúng rồi đấy, cậu mạnh mẽ bên ngoài, nhưng nội tâm cậu rất bệnh tật/ Suy nghĩ? Nó là việc của bên trong, cậu đang bệnh tật như vậy, thì làm sao suy nghĩ cho đáng được, anh ấy là anh ấy, cậu là cậu, chị ấy là chị ấy, mõi người đều có một cái riêng và đặc biệt từ nhau, nếu yêu cậu, tình cảm ấy thực sự khả quan, chẳng cần cậu cố gắng hi vọng suốt bao tháng ngày qua, chẳng cứ chờ cậu mệt mỏi mà từ bỏ, anh ấy đã đến bên cạnh mặc kệ dị nghị hay ai nói gì rồi. Cậu xem, cậu cứ cố gắng như vậy, người ta đang coi cậu ra sao chứ? Vẫn là em gái mà thôi.

– …

– Vững bước với quyết định của mình đi. Tớ bận lo cho suy nghĩ của mình rồi. – Tôi thở dài.

– Tớ hiểu rồi…

Cô ấy đứng dậy, rời khỏi ghế đá, nhặt một viên sỏi nhỏ, ném mạnh xuống mặt hồ đang phẳng lặng… viên đá rơi tỏm xuống hồ, gợn sóng…

Rồi từ tốn, trầm mặt một vài giây, tự nhiên nhìn tôi mỉm cười.

Tôi gật đầu!

– Chúng ta đi ăn kem thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện SunShine

Số ký tự: 0