Số phận nghiệt ngã

Phần 23

2024-08-05 14:41:46

Phần 23
Kể từ lúc Ly chuyển ra Hà Nội, cuộc sống của tôi đổi khác rất nhiều, tôi chịu khó về nhà hơn, cũng ít lang thang linh tinh. Vì buổi trưa nào cũng cố về ăn cơm, chiều thì tiện ở nhà nên cũng không muốn đi đâu, không như dạo trước, về nhà cứ thui thủi một mình nên hay đi linh tinh.

Thời gian đó theo như anh em nói thì tôi cũng cười nhiều hơn, nàng như một làn gió mới tươi mát thổi vào cuộc sống của tôi. Những bữa cơm ở nhà luôn tràn ngập tiếng cười, sự vô tư trong sáng của nàng làm tôi thật sự thấy cuộc sống đẹp hơn, nó không còn nặng nề đầy bon chen như tôi thấy trước đó. Khi mà tôi luôn phải tươi cười trước những người xa lạ, mà trong đó không thiếu những kẻ cậy có tiền, nhìn người khác bằng nửa con mắt.

Gần 1 năm rưỡi làm ở quán, tôi dần hiểu được những mánh lới làm ăn, và cũng dần dần, tôi cảnh giác với mọi thứ, cảnh giác với những lời hứa, những nụ cười ngọt như mía lùi, vì chẳng biết, đằng sau những nụ cười, những hợp đồng nhập rượu hay thuốc lá đó có phải là một cái bấy gương ra chờ sẵn tôi lao vào.

Bác nào từng kinh doanh dịch vụ chắc cũng biết sự phức tạp của cái trò này, đặc biệt là kinh doanh karaoke ( quán còn phục vụ cả khách bay, cắn thuốc lắc ). Bảo kê, dắt gái, thuốc lắc đã làm tôi nhìn cuộc sống bằng con mắt nghi ngại, mờ mịt, rồi đôi lần xuống đường, động tay chân, dàn dần tôi trở lên chai sạn, lúc nào cũng cười, nhưng có lẽ cũng mãi cho đến khi nàng ra, tôi mới cười thật sự.

Những câu chuyện trường lớp, những người bạn mới, rồi cuộc sống mới ở Hà Nội khác so với Sài Gòn như thế nào đều được nàng chia sẻ với tôi. Chúng tôi hợp gu trong nói chuyện một cách kì lạ. Những câu chuyện không đầu không cuối giữa tôi và nàng làm tôi vô cùng thích thú, nhiều hôm ít khách tôi cố gắng về nhà thật nhanh để nói chuyện với nàng. Chúng tôi hay lên sân thượng, trải chiếu vừa hóng gió vừa nói phét. Những hôm đông khách, về muộn, cứ tầm 12h đêm là nàng điện cho tôi, bận mấy thì bận tôi vẫn cố bốc máy :
– A lô.
– Chưa về à ?
– Chưa, hôm nay đông khách quá, chắc về muộn.
– Uh nếu muôn quá thì ngủ luôn ở đó đi, đi đêm về nguy hiểm lắm. Nếu về thì hâm lại thức ăn mà ăn nhé, tôi đi ngủ trước đây.
– Con biết rồi mẹ trẻ, ngủ đi.
– Hứ, ông mới là đồ cụ non.

Tôi thấy một niềm vui nho nhỏ len loi trong tâm hồn mình, khi nhận được sự quan tâm đến từ một người con gái, thứ mà từ rất lâu rồi, tôi không có được. Mặc dù vậy, trong suốt thời gian đó, chưa bao giờ tôi có ý nghĩ là tôi sẽ yêu nàng, hay có ý đồ tán tỉnh gì, tôi đơn thuần coi nàng là người bạn tâm giao, hiểu tôi, nơi mà tôi có thể chia sẻ mọi thứ, những khó khăn trong cuộc sống, công việc cũng như tình yêu đã mất của mình.

Ra Hà Nội được một thời gian, quen trường lớp, đường xá, nàng đòi đi làm cùng tôi. Đầu tiên thì tôi không đồng ý, vì cơ bản nàng hiền lành và trong sáng, không hợp với công việc ở một chỗ rất phức tạp như ở quán karaoke. Nhưng sau đó nàng cứ nài nỉ mãi, rồi gọi cả về cho chú Phát mè nhéo, cuối cùng để đỡ điếc tai tôi cũng phải cho nàng lên quán làm sổ sách kế toán, mặc dù trên đó chẳng thiếu gì người.

Một tối đang ngồi ở quán thì bất ngờ thấy nàng chạy vụt ra ngoài, tiến về phía một thằng cha đang ở trên phòng hát đi xuống, nàng chào hỏi anh ta, để ý nhìn ký thì tôi nhận ra đó là anh chàng lần trước đã can thiệp đợt nàng bị mấy thằng trêu. Tôi cũng chạy lại, chào hỏi hắn mấy câu, đột nhiên nàng bảo thằng kia :
– Hôm trước em rối quá nên không kịp cảm ơn anh, hôm nay tiện gặp ở đây anh cho em mời anh cốc café gọi là cảm ơn.
Anh chàng đó quay sang nhìn tôi, tôi vừa cười vừa bảo :
– Dạ 2 người cứ đi đi, còn đây là cô chủ nhỏ, muốn đi lúc nào là quyền cô ấy.
Thế là 2 người dắt nhau đi, tôi thì quay vào làm tiếp không quên dặn Ly về sớm.

Sau hôm đó, thỉnh thoảng nàng vẫn xin nghỉ một buổi để đi chơi với anh chàng kia. Tôi thời gian đó cũng bận lu bu nhiều việc, nên cũng không để ý mấy. Nhưng rồi tôi dần để ý thấy anh chàng đó xuất hiện trong câu chuyện của nàng mỗi lúc một nhiều hơn, tôi tự nhiên cũng thấy buồn buồn, nhưng rồi lại gạt đi ngay. Những cuộc nói chyện giữa chúng tôi cũng ít hơn, hoặc nếu có cũng bị cắt đứt bởi những tin nhắn đến máy điện thoại của nàng.

Mấy hôm sau tôi có việc làm ăn phải lên một quán bar. Tôi với 2 thằng em đang ngồi đợi chủ quán thì có 2 thằng bước vào, điệu bộ khá nghênh ngang. Thằng em đi cùng không hiểu sao cứ nhìn chằm chằm hai thằng đó, tôi đập tay nó :
– Nhìn đéo gì thế, cẩn thận không lại lằng nhằng – tôi nói thế vì rất ngại nó bảo nhìn đểu nhìn giả, rồi lịa lằng nhằng.
– 2 thằng kia là 2 cái thằng hôm trước trêu chị Hằng ở quán mình đó.
– Mày có chắc không ?
– Chắc, cái thằng đó săm nốt nhạc ở cổ tay trái, em nhìn là nhận ra ngay. Giờ tính sao anh ?
– Tính đéo gì, qua rồi thì thôi, mà nó trêu chứ có làm đéo gì đâu.

Vừa lúc đó thì ông chủ bar đi ra, chúng tôi ngồi bàn chuyện khoảng 15 phút thì xong. Quay ra cửa chuẩn bị về thì bất chợt tôi thấy thằng cha đang tán Ly đang đi từ phía bãi gửi xe vào, đã định chạy ra bắt chuyện với hắn thì tôi chợt khựng lại, chẳng lẽ…. Với cái mũ của thằng em chụp lên đầu, tôi bảo 2 thằng em :
– Anh mượn cái mũ tý, 2 thằng về trước đi, tý anh đi bộ về sau. ( cái bar này ở gần quán tôi)

Quay ngược lại bar, tôi chọn một góc gần chỗ 2 thằng vừa nãy, nhưng khuất sau cái cột và bồn hoa, ngồi quay lưng về phía nó. Từ chỗ này tôi có thể nghe rõ câu chuyện của chúng nó nhưng chúng nó khó nhận ra tôi.

Không ngoài dự đoán của tôi, 3 thằng đó quen nhau, việc 2 thằng kia trêu Ly hôm đó chỉ là màn kịch của chúng nó. ĐM, cũng may là hôm nay tôi gặp được bọn này, nếu không thì đéo biết thế nào mà lần.

Ngồi nghe câu chuyện của chúng nó tôi giận điên người :
– Con bé ở quán karaoke thế nào rồi anh ?
– Nó kết tao lắm rồi, chắc sắp thịt được rồi, mà con đó ngố lắm, chẳng biết đéo gì
– Đm khéo nó giả nai đấy
– Uh tao cũng sợ thế, chứ kiếm đéo ra đâu gái ngoan ở quán karaoke bây giờ, nhưng thôi, cuối tuần này lấy lý do sinh nhật tao đi uống rượu, chắc là thịt được thôi.
– Chúc mừng bác, he he…

Chúng nó cụng ly với nhau, nghe đến đó tôi chỉ muốn cầm chai bia trước mặt táng thẳng vào mõm nó, nhưng tôi bình tĩnh lại ngay được, tôi biết bây giờ có gây chuyện cũng chưa chắc giải quyết gì. Tôi quyết định lam theo cách của tôi.

Tối hôm sau tôi hỏi nàng :
– Tôi thứ 7 này bà làm gì không ? Đi với tôi có chút viêc.
– Có việc gì không ? Tối thứ 7 này sinh nhật anh Mạnh, tôi đang định bảo ông cho tôi nghỉ.
– Thế à ? Thế đi đi, tôi cũng không có việc gì quan trọng, để chủ nhật đi cũng được.
– Ok, cám ơn ông, hi hi
– Mà tôi bảo, cẩn thận đấy nhé, đừng nhanh quá, cũng chưa biết thằng cha đó là người thế nào đâu.
– Ông yên tâm, tôi biết phải làm thế nào chứ, mà ông đang ghen đấy à ?
– Ối, tôi chỉ mong thằng nào nó rước bà đi càng sớm càng tốt cho tôi đỡ đau đầu thì có.

Tránh mấy cái đấm của nàng, tôi ra ngoài lấy xe phi lên chỗ lão Phương. Gặp hắn, tôi kể sơ quá tình hình, bảo hắn cho mượn mấy thằng em, vì muốn mượn mấy thằng nàng không biết mặt.

Tối thứ 7 cũng đến, đợi thằng đó đến đón nàng, tôi với lão Phương bảo mấy thằng em đi theo 2 đứa, vào cùng quán ngồi uống rượu chờ. Tôi với lão Phương ngồi ở quán chờ tin, lúc sau thấy thằng em điện về :
– Anh ơi thằng đó với chị Ly đang ngồi ăn, mà chúng nó hình như cố tình chúc chị ấy uống nhiều lắm.
– Uh cứ ngồi đấy, có gì gọi anh ngay.
– Dạ.

Tôi với lão Phương chẳng ai nói với ai câu nào, thuốc đốt liên tục. Gần 10 rưỡi mới thấy thằng cu em gọi lại :
– Anh ơi, bọn nó uống xong rồi, chị ấy say chẳng biết gì, toàn nói lảm nhảm, bọn nó đưa chị ấy lên taxi đi về phía XXX ạ.
– Đi theo bọn nó, bọn anh đến bây giờ.

Lão Phương vẫy theo 3 – 4 thằng em nữa rồi mấy anh em nhảy lên ô tô đóng ra XXX luôn. Ra đến nơi thì thấy 2 thằng cu em đang đứng ở đầu đường, bọn tôi đến, một thằng chỉ :
– Bọn nó vừa đưa chị ấy vào cái nhà nghỉ kia kìa.

Cả bọn lao vào nhà nghỉ, thằng chủ nhà nghỉ chạy ra, lão Phương hỏi :
– Vừa có đôi trai gái vào phòng nào :
– Chúng mày định làm loạn ở đây à ? Hỏi làm gì ?

Vừa dứt câu nói thì lão Phương rút ở thắt lưng ra một khẩu súng dí sát vào mặt lão chủ :
– Tao hỏi chúng nó ở phòng nào ?
– Dạ… dạ… 402 ạ, vừa vào thang… thang máy.

( Thú thực đó cũng là lần đầu tôi thấy cảnh súng ống, tôi cũng có cái nhìn khác hơn về lão Phương, đại khái là nể nang hơn ).

Bọn tôi lao lên cầu thang bộ, nhảy vào 402, thằng em đạp cửa nhưng không được, chuẩn bị lao vào phát nữa thì thấy cửa mở hé ra, thằng kia định mở xem có việc gì, tôi lợi dụng lúc đó đạp hết lực làm nó bật ngửa ra sau. Bọn tôi ào vào phòng, tôi thấy Ly đang ngồi trong góc giường quấn chăn khóc mếu máo, nhìn thấy tôi, Ly chạy vội ra, ôm chầm lấy tôi, rồi khóc thật to, tôi vỗ về nàng vừa nói :
– Nín đi, xong rồi mà, nín đi.
Lão Phương quay ra bảo tôi :
– Mày đưa cái Ly về đi, còn lại để anh lo.

Tôi đưa Ly xuống nhà, lên ô tô đánh về nhà. Đi khỏi quán một đoạn thì thấy xe công an chạy về phía nhà nghỉ, tôi gọi ngay cho lão Phương :
– Anh ơi có công an chạy về phía đó, không khéo thằng chủ quán gọi công an.
– Thế à ? Mày cứ về đi, anh tự lo được.

Đánh xe về, trên xe nàng ngồi cạnh ghế lái, vẫn không ngừng khóc thút thít. Tôi một tay lái xe, một tay nàng nắm chặt, tôi cảm nhận rất rõ bàn tay nàng không ngừng run lên. Có lẽ đây là lần đầu tiên cô tiểu thư Sài Gòn bị như vậy, tôi thương thì thương thật, nhưng nghĩ bụng có những việc như thế này thì mới khôn lên được, chứ lúc nào cũng như ở trên rừng xuống chúng nó lại không lừa cho mới lạ.

Tôi cất lời :
– Thế vừa nãy như thế nào ? Nó đã làm gì chưa ?
– Chư.. hức… chưa, nó đưa…đưa tôi vào đó, bảo là hức…hức…hức.
– Rồi rồi, sao nữa ???
– Tôi không… không chịu, đẩy nó ra, đúng lúc đấy thì ông đến.

Tôi cũng đoán thằng này chưa kịp làm gì, vì lúc bọn tôi đến thằng chủ quán bảo 2 đứa này vừa vào thang máy, hơn nữa lúc ra tôi cũng thấy quần áo nàng vẫn nghiêm chỉnh, không bị lệch lạc mấy. Tôi im lặng một lúc rồi bảo :
– Bây giờ tôi đưa bà về nhà, cố ngủ đi một giấc, sáng mai dậy là đỡ thôi. Tôi phải quay lại xem tình hình anh Phương thế nào đã? Để nhỡ xảy ra cái gì thì còn biết đường mà lo liệu sớm.
– Không được – nàng gần như hét lên – Tôi không ở nhà một mình đâu, ông cho tôi đi với, đi đâu cũng được.

Ôi dis, bây giờ tôi mới nhớ ra là bác giúp việc đã về quê gần tuần nay ( bác cũng là người ngoài bắc, theo gia đình nàng vào nam mấy năm nay, đợt này lại về bắc nên về quê thăm nhà 1 tháng )

Đéo biết làm thế nào, gọi điện cho lão Phương thì không dám, vì nhỡ lão bị tóm thì nếu gọi bây giờ kiểu gì cũng gặp công an, trong khi rất có thể lão chủ nhà nghỉ có khai ra tôi. Tôi gọi lên quán thì mấy thằng em bảo là anh ấy chưa thấy về đây, sốt rột quá mà đéo biết làm thế nào, thôi phó mặc cho ông trời vậy. Tôi đưa nàng lên phòng, đỡ nàng đi vào giường, bảo nàng nằm xuống ngủ, rồi tôi quay ra ngoài, bỗng nàng gọi giật giọng :
– Béo !
– Gì?
– Đừng tắt đèn, cứ để thế cũng được.

Tôi gật đầu, định đóng cửa thì :
– À mà khoan đã.
– Gì nữa ?
– Ông nhớ ở nhà đấy nhé, đừng đi đâu nhé.
– Uh, ngủ đi.

Tôi đóng cửa phòng, đi xuống tầng 2. Trút bỏ bộ quần áo trên người, tôi phi vào nhà tắm, những tia nước mát lạnh xả vào da thịt, mệt mỏi gần như bay hết. Tắm táp xong xuổi tôi ra ngoài, bỗng tôi giật mình vì có bóng người ngồi ngay giường, là nàng, đm tý nữa thì thuận tay phi cái gáo nước vào đầu.
– Sao không ngủ mà lại ngồi đây ?
– Tôi sợ lắm, hay đêm nay cho tôi ở phòng ông nhé, ông cứ ngủ đi còn tôi thức cũng được, chứ ở một mình trong phòng tôi sợ lắm.
Tôi phì cười bảo nàng :
– Cũng được, nhưng đi lấy quần áo đi tắm đi, không bẩn hết giường tôi bây giờ.

Nét mặt thể hiện rõ sự hoan hỉ, nàng vội vàng chạy lên nhà, lúc sau chạy xuống tôi thấy ôm một đống quần áo rồi lỉnh kỉnh một đống chai lọ. Nàng lao vào buồng tắm trong tiếng hét của tôi :
– Này sao không tắm trên nhà mà lại xuống đây?
– Trên nhà có mỗi mình, tôi sợ lắm.
Tôi lắc đầu ngán ngẩm. Nằm lên giường bật TV xem rồi ngủ quên lúc nào không biết.

Tiếng TV to bất chợt làm tôi giật mình, mở mắt ra là hơn 1h đêm. TV vẫn mở và điện vẫn sáng. Nàng đang ngồi ở ghế, vừa ngồi vừa ngủ gật. Tôi bật cười, đến mệt với cái cô tiểu thư này. Tôi ngồi dậy, ra ghế đưa tay định bế nàng vào giường ngủ. Vừa chạm vào người nàng, đang định bế lên thì bỗng nàng vung tay rất mạnh, miệng hét lên :
– Không, không, bỏ tôi ra, đừng động vào tôi.

Biết nàng ngủ mê, tôi nắm chặt 2 tay nàng, miệng cũng hét tra :
– Ly, Ly, dậy, tỉnh dậy mau, tôi đây, Béo đây.

Nàng dường như đã tỉnh, tay thả lỏng ra, miệng lắp bắp :
– Béo à, tôi lại cứ tưởng…
– Tưởng gì, qua hết rồi, lên giường ngủ đi.
– Thế ông ngủ đâu ?
– Tôi không ngủ, đêm tôi phải làm bài tập mai nộp, bà cứ ngủ đi.

Nói mãi nàng mới chịu lên giường, tôi ra bật máy máy tính, chơi game một lúc thì thèm thuốc quá, định hút nhưng ngại nàng trong phòng nên chạy ra ban công, vừa được 1 – 2 khói đã thấy tiếng nàng gọi vẻ hoảng sợ :
– Béo, Béo, ông đi đâu rồi ??
Tôi chạy vội vào, lao đến bên giường nắm chặt tay nàng.
– Tôi đây rồi.
– Ông đi đâu thế? Tôi sợ lắm.
– Tôi ở ngay đây thôi, thôi ngủ đi, tôi hứa không đi đâu nữa.

Nàng ngoan ngoãn nằm xuống, dường như để cho chắc chắn tôi không đi đâu, nàng kéo tay tôi làm gối đầu. Tôi cũng mắc kệ, nằm xuống bên cạnh nàng. Mệt mỏi tôi cũng thiếp đi lúc nào chẳng biết nữa.

Hơn 3h tôi tỉnh dậy một lần nữa, cánh tay tôi đã tê dại đi, cấu vào chẳng cảm giác gì, vãi đái. Lúc đầu cũng định sĩ gái kệ đấy, vì chắc cũng chưa chết ngay được, nhưng lúc sau mỏi quá, người lại không xoay xở được, thế là quyết định nâng đầu nàng lên, chèn cái gối vào để nhấc tay ra. Tôi ghé sát về phía nàng, nhẹ nhàng vòng tay nâng đầu nàng lên, bỗng nhiên nàng thức giấc, theo phản xạ bật người lên … môi tôi và nàng chạm vào nhau. Chúng tôi lập tức rời nhau ra, cả 2 đều ngượng ngùng, tôi bảo :
– Xin lỗi, tôi chỉ định nâng bà dậy để kéo tay lên thôi, chứ không định làm gì cả…
– Tôi biết.
Cả 2 lại tiếp tục im lặng, bỗng nhiên nàng khe khẽ nói :
– Hôm nay ông có biết khi ở trong nhà nghỉ tôi nghĩ đến ai đầu tiên không ?
Đm đúng là bọn đàn bà, muốn nói ra thì nói mẹ đi, bày đặt hỏi :
– Không, làm sao tôi biết được.
– Tôi nghĩ đến ông đấy.
– Nghĩ đến tôi á ? Nghĩ gì ?
– Uhm. Tôi nghĩ giá mà ông ở đây, thì tôi chẳng phải lo gì cả. Ông có biết tại sao tôi lại đi chơi với hắn, rồi lại uống say đến mức đó không ?
– Không, bà có việc gì buồn à ?
– Vì…vì…. vì em yêu anh, em yêu anh từ khi anh ở Sài Gòn, rồi khi ra Hà Nội, em đã thất vọng biết bao khi anh có bạn gái. Em tưởng rằng em đã hết cơ hội. Khi nghe ba bảo chuyển ra Hà Nội học, em đã rất vui sướng khi nghĩ là được gần anh, nhưng ở cạnh anh, em hiểu, cái bóng của người cũ trong anh quá lớn, anh thờ ơ với mọi sự quan tâm của em. Em buồn chán, em đi chơi với lão Mạnh để hi vọng anh sẽ ghen. Nhưng cũng vì thế mà em hiểu, có lẽ chẳng bao giờ em có được anh cả.

Nàng nói một hơi làm tôi ngẩn cả người, đang không biết làm thế nào thì bất chợt nàng chồm lên, hôn thẳng vào môi tôi. Bị bất ngờ, nhưng cảm giác lúc đó của tôi thật là ngọt ngào, nụ hôn của nàng lúc đó thật thuần khiết. Bản năng trỗi dậy, tôi hơi ôm ghì lấy nàng, môi cũng xoắn xuýt lại môi nàng, rồi từ từ, đôi khẽ tách miệng nàng ra, dần đưa lưỡi sang bên miệng nàng.

Lần đâu hôn nàng đâu có biết, cứ cắn chặt hàm răng lại, tôi từ từ đánh lưỡi lên hàm răng đều tăm tắp đó. Một lúc sau, nàng khẽ há miệng ra, tôi đưa lưỡi vào sâu hơn, nàng cũng hiểu ý rất nhanh, lưỡi nàng cũng hòa nhịp cùng lưỡi tôi. Chúng xoắn lấy nhau. Bên phía dưới, không làm chủ được mình, bàn tay tôi dần mở toang hàng cúc trên chếc váy ngủ của nàng, nàng không mặc áo lót.

Tôi từ từ trườn xuống, hôn lên cổ nàng. Lần đầu tiên tiếp xúc với những kích thích như vậy, nàng không làm chủ được cảm xúc, liên tục rên những tiếng vô nghĩa, tôi tốc chiếc váy của nàng lên, hôn lên bầu ngực đầy đặn, tròn lẳn và hồng hào. Tôi tham lam ngụp lặn trên đôi gò bồng đảo đó, việc quá lâu không tiếp xúc với đàn bà kể từ ngày chia tay Hằng làm tôi như con thú điên, không có tình cảm với em, nhưng tôi mặc kể tất cả, lúc này trong đầu tôi chỉ có 2 chữ : DỤC VỌNG.

Bỏ chiếc váy ra khỏi người nàng, bây giờ trên người nàng chỉ còn duy nhất chiếc quần lót mày hồng. Khẽ tuột ra, nàng đã quá hứng tình, khẽ nhấc mông để tôi tháo ra. Tôi cúi xuống, hôn hít, liếm láp lên 2 mép thịt bây giờ đã đỏ au và khít rịt. Nước chảy ra, không nhiều nhưng cũng không ít ( đây là viết theo thực tế về sau này em biết, chứ lúc đó thấy nhiều vkl ). Phía trên, nàng oằn mình run rẩy, miệng lảm nhảm những tiếng vô nghĩa. Liếm láp chán chê, tôi chồm lên, cởi chiếc quần đùi vướng víu ra, tôi lại hôn nàng, bất chợt nàng hỏi trong tiếng thở gáp gáp :
– Anh đã từng quan hệ chưa ?
– Anh rồi, còn em thì sao ?
– Em vẫn còn trinh, nhưng không bao giờ em hối hận, vì em đã trao thứ đó cho một người xứng đáng.
Rồi em nhắm mắt lại, và chờ đợi …

Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Số phận nghiệt ngã

Số ký tự: 0