Số phận nghiệt ngã

Phần 22

2024-08-05 14:41:46

Phần 22
Trưa hôm sau, lúc đang ngồi uống nước ở cổng trường cùng mấy thằng bạn thì nàng gọi :
– A lô.
– Ông học xong chưa? Về ăn cơm nhanh, tôi đói quá rồi
– Ờ ờ chờ tý, tôi về ngay đây.

Thật sự tôi quên béng việc bây giờ trưa phải về nhà ăn cơm, chứ không phải cứ lang thang bạ đâu ăn đấy như trước. Phi về nhà, vào bàn tôi bảo :
– Lần sau đói cứ ăn trước đi, đợi tôi làm gì khổ ra.
– Nhà có 2 người, về được thì về ăn cơm cho vui, người ăn trước người ăn sau là sao ?

Giọng điệu của nàng làm tôi phì cười. Chính cái giọng điệu đó làm tôi một thời gian dài sau, ngoại trừ việc chẳng đặng đừng, bận mấy thì bận trưa vẫn đảo về nhà ăn cơm.

Chiều hôm đó tôi đưa nàng lên trường làm thủ tục, thực ra cũng chỉ cầm hồ sơ lên đưa cho cái ông bạn ông già nàng, rồi chào hỏi mấy câu thôi.

Xong xuôi tôi đưa nàng đi chơi. Nàng đòi đi ăn kem Trang Tiền, thú thật đến tận lúc đó là lần đầu tiên đi ăn kem. Tôi đưa nàng đi ăn kem, rồi đưa nàng ra hồ Gươm hóng gió. Ngồi chán chê tôi đưa nàng vào phố cổ. Thời gian đó tôi có thằng bạn làm café ở Đào Duy Từ nên cũng hay lên đó chơi. Tôi dẫn nàng đi lang thang, đi ăn bún chả ở Hàng Mành, rồi quay về Hàng Giầy, vào quán của Phạm Bằng ăn chí mà phù. Nàng có vẻ rất thích thú, lúc nào cũng cười làm tôi cũng thấy vui. Đi qua Hàng Bạc, nàng bắt tôi dừng lại. Đi qua mấy quán, nàng chọn mua cho tôi một chiếc vòng bạc, bảo:
– Ông hay đi đêm, đeo vào còn tránh gió.

Vừa nói nàng vừa quàng chiếc vòng qua cổ tôi, hương thơm nhè nhẹ trên người nàng làm tôi bỗng làm tôi thoáng chút xoa xuyến. Nàng áp sát vào tôi là tôi ngại ngùng quay mặt ra ngoài. Cài xong nàng lùi ra ngắm nghía rồi bảo
– Đẹp lắm.

Tôi phì cười, sự vô tư dễ thương của nàng đã như thổi một luồng gió mới tươi mát vào cái tâm hồn chai sạ của tôi suốt thời gian trước đó. Lâu lắm tôi mới lại đi chơi như thế này, cũng lâu lắm rồi tôi mới lại cười nhiều như hôm nay. Cười một cách rạng rỡ thoải mái chứ không phải một cách xã giao như bình thường. Tôi cũng mua cho nàng một đôi khuyên tai rồi rủ nàng ra Phó Đức Chính ăn đồ nướng. Ăn xong tôi định chở nàng về thì nàng cứ nằng nặc đòi đi theo tôi lên quán, tôi cũng bảo là lên đó tôi cũng chạy suốt không có ai nói chuyện đâu, nhưng nàng cứ nhất quyết đòi đi bằng được.

Chẳng biết làm thế nào tôi đành cho nàng đi cùng lên quán, dặn là ngồi im một chỗ chứ đừng có chạy lăng xăng. Dẫn nàng đến quán, bọn nhân viên xúm vào trêu tôi:
– Eo, bạn gái anh Béo đây à, xinh thế.
– Cô này xinh hơn cô lần trước là cái chắc.
– Nhưng cái cô lần trước nữa mới là xinh nhất.

Tôi và nàng đều cười trước sự trêu chọc của mấy đứa nhân viên, tôi bảo :
– Chúng mày chỉ vớ vẩn, đây là chị Ly, là bạn của anh với anh Phương ở trong Sài Gòn mới ra.

Dẫn nàng vào quán, rồi tôi cũng chạy đi xem giấy tờ sổ sách, rồi công việc cứ cuốn tôi vào, làm tôi cũng không để ý đến nàng nữa.

Tầm khoảng tiếng sau tôi đang ngồi đó thì có thằng cu em hớt hải chạy vào :
– Anh ơi, có thằng nào trêu chị Ly khóc ở ngoài kia kìa.

Mẹ ơi, sao cái bà này đi đâu cũng bị trêu vậy, tôi chạy theo thằng em ra ngoài cửa quán thì thấy nàng đang đứng đó, mắt rơm rớm, xung quanh là mấy thằng em ở quán với một thằng cha trông dáng công sở, áo sơ mi quần âu đeo kính đang đứng đó. Tôi chạy lại gần:
– Sao thế ?
– Vừa có mấy thằng nó trêu tôi, may có anh này anh ấy giúp – vừa nói nàng vừa chỉ tay vào anh chàng công sở kia.
Thằng em đứn cạnh tôi chen vào :
– Mấy thằng hát ở quán mình ra phê phê, thấy chị ấy đứng một mình mới trêu, kéo tay rủ đi chơi, anh này lúc đó đứng đó nhận là người yêu nên bọn nó mới bỏ đi.

Tôi quay sang phía ông anh kia, chìa bàn tay ra :
– Dạ em cám ơn anh quá, không có anh hôm nay không biết có chuyện gì xảy ra nữa, anh vào quán em mời anh một ly.
– Thôi, mình có việc phải đi bây giờ, cũng vừa hát xong mà.
– Dạ thế cho em cám ơn anh lần nữa, nếu lần sau anh đến hát ủng hộ quán, anh điện cho em, em sẽ ưu đãi hết mức có thể cho anh. – vừa nói tôi vừa rút danh thiếp đưa cho hắn.

Xong xuôi quay sang nhìn nàng, tôi bật cười, nàng gắt :
– Cười cái gì mà cười, người ta đang sợ gần chết nè.
– Ai bảo xinh quá làm cái gì. Thôi đi vào.

Lúc tôi vào thì quán cũng gần hết khách, tôi bảo nàng :
– Có đi uống trà đá không ?
– Bây giờ hả ?
– Uh, đêm Hà Nội đẹp lắm.

Tôi chở nàng cùng mấy thằng em ở quán ra ngã tư Đại Cồ Việt uống trà đá. Thời gian đó có ông Mạnh trọc bán trà đá, trà đặc, bỏ đá vào trà chuyển màu trắng như sữa. Bọn tôi thời gian đó là khách quen của hắn, hơn nữa hoa quả ở hàng hắn ăn rất ngon. Lần đầu tiên được đi kiểu này, nàng tí toét cười suốt, đúng là con gái, vừa khóc vậy mà gờ đã cười ngay được.

Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Số phận nghiệt ngã

Số ký tự: 0