Phần 13
2021-10-24 11:35:00
Đã hai tháng trôi qua kể từ ngày đối mặt với tên quỷ trùm. Phan Huỳnh đã phải bỏ bê công việc cả hai tháng trời để hộ tống Lương và Nguỵ Mã đến kinh đô.
Trong hai tháng Lương điên cuồng luyện tập chăm chỉ, cậu đã đạt đến tầng thứ bốn của Long Phi Chấn Thiên (Long Phi Chấn Thiên chia làm chín tầng, mỗi tầng đều cần lượng sức mạnh và sự rèn luyện. Đạt đến tầng năm đã là rất tuyệt còn tầng bảy thì phải là thiên tài, cao hơn thì phải tuyệt đỉnh thiên tài, kẻ được long thần chọn) và đạt đến tầng hai của Thuỷ Long Quyền Pháp(được chia làm tám tầng).
Vì luyện khá vội nên cậu chỉ nắm được vài chiêu cơ bản và chỉ hai chiêu tầm trung của bộ võ này. Còn về Tịnh Long kiếm pháp thì chưa học được. Dù sao trước được đại hiệp Phong Vân chỉ dạy nên kiếm pháp của cậu không tồi.
Tiện nói về Long Thần, từ xưa đến nay cứ một ngàn năm thì sẽ có một vị long tộc được chọn để thành Thần của long tộc. Những người đó được gọi là Ngũ Đại Thần Long, đứng đầu là Đại Xích Thần Long – vị thần rồng mang kích thước khổng lồ đại diện cho tuổi tác của rồng, người này là Thần Long lâu đời nhất trong năm người. Người thứ hai là Đại Long Thần Mẫu – vị mẫu long đại diện cho sự sinh sôi, người đứng thứ hai sau Đại Xích Thần Long, hiện nay đã có bốn đời Long Mẫu và người kế vị là Phan Trúc Diễm – bà nội của Phan Huỳnh. Đừng nhìn vẻ ngoài Phan Huỳnh đánh lừa, hắn bây giờ ít nhất cũng phải 80 tuổi, vì dù sao long tộc có tuổi thọ đến cả mấy trăm năm.
Người thứ ba là Đại Long Thần Uy – vị long thần đại diện cho sự uy nghiêm của long tộc, long tộc là tộc đứng trên tất cả, xét về sức mạnh, tuổi tác, trí tuệ đều vượt trội chỉ về dân số. Long tộc có khả năng tăng trưởng dân số rất thấp do trứng nở ra lâu mà mỗi nữ nhân long tộc chỉ sinh đúng hai trứng trong đời. Hiện tại ông ta đang là đại trưởng lão của long tộc, người có quyền lực tối cao, Ngũ Đại Thần Long tuy vậy nhưng không quá can thiệp sâu vào chuyện long tộc. Theo lời Phan Huỳnh ông ta là người khó gần nhất và người luôn đề cao lễ nghi, thậm chí có phần thái quá dù sao cũng là người đại diện cho uy nghiêm nên cũng không có gì là thắc mắc.
Người thứ tư là Đại Long Thần Thông – vị long tộc đại diện cho sự thông thái, cho trí tuệ siêu phàm của long tộc, nếu nói về thiên văn thì không tộc nào địch nổi may ra quý tộc có thể ngang bằng. Theo như sách cổ thì vị này có tuổi đời gần ngang ngửa Đại Xích Thần Long và vị thần long này là người có trí tuệ siêu phàm bậc nhất, đến cả đại thượng tiên Thiên Đế là Ngọc Hoàng cũng phải vài lần nhờ đến ông.
Người cuối cùng cũng là người mạnh nhất, xưa nay chỉ có đúng ba người ngồi được vị trí này đó là Đại Thần Long Vương – người đầu tiên đạt đến cảnh giới này, người thứ hai là Tối Thượng Thần Long – người được cho là mạnh nhất từ trước đến nay Lạc Long Quân Sùng Lãm.
Người cuối cùng là kẻ được cho là Duy Ngã Độc Tôn Hoàng Kim Thánh Long, dù vẫn tại vị nhưng mỗi lần họp mặt thì lúc nào cũng trống ghế vì vào 500 năm trước vì nghịch thiên mà bị tù đày từ đó đến giờ. Tính ra thì ông cũng sắp được ra ngoài. Câu chuyện về vị này đến nay vẫn thường kể cho con cháu. Nổi bật nhất vẫn là diệt quỷ thần và nghịch thiên.
Trong thời gian hai tháng luyện tập cùng Phan Huỳnh, Lương đã tiến bộ hơn đặc biệt là khả năng kiểm soát linh lực và pháp lực. Linh lực là sức mạnh linh hồn, pháp lực là sức mạnh ma pháp, hai thứ này là cốt lõi của các pháp sư. Lương đã dày công luyện hai lực trên và khả năng sử dụng pháp trận.
Pháp trận là những ma pháp có tầm ảnh hưởng chỉ trong một khoảng nhất định, nó yêu cầu cả về linh lực, pháp lực và kết ấn chú. Thường dùng để phong ấn hoặc tạo kết giới.
Tên Nguỵ Mã ở cùng nên thực lực cũng lên như cao hơn trước. Dù thể lực và thể chất khá yếu nhưng tên này bù lại khá thông minh và nhạy bén với pháp trận. Nếu chỉ xét về pháp trận thì Lương còn thua xa Nguỵ Mã.
Cuối cùng… cũng đến được. Ta đến rồi đây kinh đô.
Dòng suy nghĩ ánh lên ngọn lửa rạo rực trong cậu. Phan Huỳnh đã rời đi ba ngày nên Lương và Ngụy Mã đành tự tìm đi đến kinh đô. Dù sao hắn ta tiễn đến đây là quá ok rồi.
Được mệnh là đứa nối dõi sự nghiệp mà trốn việc tận hai tháng. Xem ra đợt này về Phan Huỳnh lành ít dữ nhiều.
Đến cửa kinh đô là một cánh cổng to sừng sững, xung quanh bao tọc là bức tường đỏ cao vót, may ra Đạp Thiên thì qua được. Cánh cửa kinh đô là một cánh cửa gỗ lớn, bên trên có những viên hình tròn sắt khá to…
Nắm cửa có hình con sư to tướng, vẻ mặt hung dữ.
Nếu cảm nhận kỹ thì đó là hai linh thú cấp cao dùng để bảo hộ cánh cổng tránh kẻ lạ xâm nhập.
Vừa đến cửa thì có tốp binh lính đứng canh phòng. Lương và Nguỵ Mã định đi vào thì bỗng hai cây giáo bắt chéo từ hai bên chặn lại.
“Xuất trình giấy tờ…” – giọng nói của tên lính quát lên.
Lương đành rút một cái ấn hình con lân khá lớn đưa ra xem. Tên lính vẻ mặt khó hiểu, tưởng tên này định giả mạo quan nên nhốt hai tên nhóc vào tù.
Chưa hiểu cái gì xảy ra thì Lương và Nguỵ Mã đã bị bốn tên lính áp giải đi.
Chúng nhét cả hai vào cũi gỗ chở đi như là trọng phạm. Vừa lớ ngớ lên kinh đô đã bị hiểu lầm lại còn tống giam. Nhục… quá nhục cộng thêm cả cái combo đi ngang qua khu dân cư nên ai ai cũng nhìn thẳng mặt.
“Kẻo này lại có kẻ bị chém đầu rồi.”
“Chắc gì??”
“Bọn này trông loắt choắt này sao mà bị bắt đi nhảy.”
“Ai biết rứa?”
… Bạn đang đọc truyện Sát quỷ nhân tại nguồn: http://truyensextv.com/sat-quy-nhan/
Mọi người túm tụm lại bàn tán xì xào về hai cậu thanh niên khá trẻ mà lại bị bắt giống như trọng phạm.
“Mẹ kiếp! Đen như shit chó đen.” – Lương bực dọc hét lên.
“Công nhận quá đen nhể công tử.” – Nguỵ Mã gật gù nói đế vào.
“Đen cái đầu buồi. Đời đen như shit. Này tên kia ta có phải phạm nhân đâu mà lôi đi như này.” – Lương quay ra tên lính lái xe mà chửi.
“Mấy tên giả mạo các ngươi trật tự. Đã dám giả mạo quan mà còn quát tháo…”
“Giả cái đầu búa… cái ấn kia ta chỉ nghe là cầm lấy là để đi qua cổng ai biết nó công dụng gì???”
“Lên quan phủ rồi sẽ biết.”
Vừa nói xong thì ngay trước mặt cậu là một cánh cửa đỏ khá lớn, bên trên có biển ghi ba chữ to tướng “Quan Tri Phủ”.
“Ôi vãi! Chúng ta có phải trọng phạm quái đâu mà vào tận đây.”
Vừa qua cổng là một không gian khá rộng, xung quanh toàn những binh lính mặc đồ xanh đen đứng nghiêm ngắn, tay cầm giáo ngù đỏ chót.
Đến gần nơi cửa điện thì đám lính mở cũi gỗ, nhanh thoăn thoắt chúng đã trói chặt hai tay Lương và Ngụy Mã rồi áp giải cả hai vào trong.
Đứng trước quan mà mặt hai tên nhãi vẫn nhởn nhơ. Quan tri phủ cau màu hỏi:
“Hai tên kia! Tội còn rõ rành rành đây mà vẫn nhởn nhơ. Các ngươi là ai mà dám đến kinh đô để làm loạn.”
“Mã Tuấn Lương.” – Lương mặt lạnh ngắt nói.
“Phan… Ng… Nguỵ Mã ạ…” – tuy nãy nhởn nhơ nhưng trước uy áp của một quan khiến Nguỵ Mã run run đáp lại, mặt hắn cúi gằm xuống không dám ngước lên nhìn.
“Hừm! To gan, dám mang ấn giả quan mà còn như vậy. Mang ấn ra đây.”
*Rầm*
Quan tri phủ tức tối cầm thanh gỗ đập rầm xuống bàn ra lệnh.
Lúc sau tên lính mang lên cái ấn mà hai tên nhóc cầm. Đó là một ấn hình con kỳ lân được khắc tinh xảo bằng đá ngọc bội rất quý. Vừa nhìn qua thì chưa chắc biết là hàng thật hay giả, nếu chăm chú quan sát kỹ thì nó đang phát ra linh lực… và… và… cái what đờ heo Lân lực.
Là lân lực đấy, lân lực chỉ có trong các món thánh bảo cực kỳ quý hiếm hay là của những người thuộc lân tộc mới sở hữu. Vậy mà một thằng choai choai vô danh lại sở hữu thì chắc chắn không phải hạng thường.
“Gọi ngài Phạm Chấn Thiên đến rồi cởi trói cho các vị kia.” – Quan tri phủ ra lệnh.
“Vâng.” – Tên lính đứng đằng sau chắp tay ra nhận lệnh rồi qua cởi trói cho hai tên nhóc.
“Haha! Xem ra có chút hiểu lầm. Mấy tên lính của ta có chút không hiểu biết mong các vị lượng thứ cho.” – Mới nãy còn hậm hực giờ quay ra hiếu khách. Quả là tên hai mặt.
“Ta đã nói rồi mà ngài không tin. Rốt cuộc cái ấn kia có gì mà gây ra bao phiền phức vậy.” – Lương bực dọc nói.
“Xem ra quý khách chưa biết là lân ấn. Vậy cho hỏi người đưa ấn cho cậu là ai?” – Quan tri phủ tò mò hỏi.
“Là…”
“Là bạn của ta.” – Không phải Lương mà một giọng nói cực kỳ uy mãnh, người vừa đến mang thân hình cường tráng, cao lớn, khí phách oai phong của một quan võ chính trực.
Không ai khác chính là thái uý Phạm Chấn Thiên, vị quan võ anh dũng, văn võ song toàn. Người đồng đội cũ của lão Hành và Phan Huỳnh.
“Xem ra nhóc là đệ tử của lão ta.” – Chất giọng đầy uy mãnh kèm thêm chút linh lực khiến Chấn Thiên càng hùng dũng.
“Phải là… tôi.” – Không còn vẻ nhởn nhơ mà là sự tôn trọng dành cho người đối diện, nếu còn vẻ khi nãy thì khó lòng lành lặn.
“Lão ta vẫn khỏe chứ?” – Lần này bỏ qua khí thế ban nãy Chấn Thiên ôn tồn hỏi thăm người bạn già của lão.
“Ngài… ngài… ngài ấy chết rồi.” – Lương nghẹn ngào đáp, cú sốc đó vẫn luôn ám ảnh cậu. Ngay cả trong mơ cậu vẫn luôn gặp ác mộng về cái chết của hai người quan trọng nhất của mình.
“À! Lão ta chết rồi sao?? Ai… ai là kẻ đã giết lão? Trả lời ta ai đã giết lão ấy??” – Phạm Chấn Thiên gầm lên khiến xung quanh như gặp động đất, linh lực của lão Thiên cực lớn. Vậy ra… đây chính là sức mạnh của một thái uý.
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro