Nuôi sói trong nhà

Phần 216

2024-02-16 12:19:00

Phần 216
Đến bệnh viện, Lãnh Băng Sương đẩy cửa phòng bệnh Tư Kiến ra, nó vẫn đang ngồi trên giường bệnh một mình ngơ ngác, không biết đang suy nghĩ cái gì. Mấy ngày không gặp, nó lại gầy đi nhiều, bởi vì cả ngày ở trong phòng bệnh, rất ít khi nhìn thấy ánh mặt trời, màu da cũng tái nhợt rất nhiều.

Nhìn thấy Lãnh Băng Sương tiến vào, Tư Kiến nhìn bên cạnh và sau lưng nàng, phát hiện chỉ có một mình nàng, hắn không khỏi thở phào, trong lòng cũng có một chút thất vọng.

Hàiz người mà hắn muốn gặp nhất lúc này là ai? Lãnh Băng Sương? Tư Kiến? Hay là Khả Hân? Dĩ nhiên là Khả Hân rồi.

“Trong khoảng thời gian này, hẳn là ngươi đã suy nghĩ rất nhiều chứ? Ta có cách để ngươi phục hồi, ngươi đã từ chối, bây giờ ngươi có đổi ý không?” Lãnh Băng Sương đứng trước giường bệnh, từ trên cao nhìn Tư Kiến hỏi, ngữ khí có chút lạnh lùng, lúc này trong phòng cũng chỉ có hai người họ.

“Là của người khác cấy ghép? Tôi tuyệt đối không thể tiếp nhận, vậy còn không bằng thà như bây giờ…” Tựa hồ như Tư Kiến vẫn không có nói nhiều, thanh âm mang theo một tia khàn khàn.

“Vậy ngươi định cả đời như thế này sao?” Lãnh Băng Sương ngạc nhiên hỏi. Không có nam nhân nào nguyện ý chấp nhận dương vật của người khác dời lên người mình, hơn nữa còn dùng dương vật của người khác cắm vào âm đạo nữ nhân mình yêu trong tương lai.

“Cái thứ đê tiện đó đã không còn, tôi cũng không có ý nghĩ về phương diện đó, tựa như thái giám cổ đại bị thiến, còn nhớ thương nữ nhân và tình yêu nữa sao? Ha ha…” Tư Kiến cười tự giễu.

“Sau này ngươi có tính toán gì…” Nghe Tư Kiến trả lời, biểu tình Lãnh Băng Sương không khỏi có chút nhu hòa, hiện tại hai người xem như là đồng bệnh tương liên?

“Tôi muốn tìm một nơi yên tĩnh, một nơi không ai biết tôi, một cuộc sống yên tĩnh. Dì có biết không? Gần đây tôi phát hiện mình rất thích nghe phật ca, tìm một nơi xuất gia cũng không tồi, cho dù làm hòa thượng… tôi đã trở thành bộ dáng này, nói khó nghe là thái giám, nói dễ nghe là hòa thượng. Hiện tại không còn thái giám, vậy thì chọn làm hòa thượng, xem ra cũng tốt…” Tư Kiến vuốt tóc mình nói.

“Ngươi nói nghiêm túc?” Nghe Tư Kiến nói, trong mắt Lãnh Băng Sương tựa hồ như nghĩ đến cái gì, lên tiếng hỏi.

“Tôi không làm hòa thượng còn có thể làm cái gì? Cả đời này không thể chạm vào phụ nữ nữa, đặc tính của đàn ông cũng đang dần biến mất, sống trong xã hội văn minh làm cho người ta nhạo báng sao? Sau khi xuất gia, không tranh giành với thế gian, hơn nữa mỗi ngày còn có thể tụng kinh cho mẹ tôi đã mất, mỗi ngày giảm bớt tội nghiệt của mình, coi như vì bố ruột của tôi cùng… mẹ Hân cầu phúc đi…”

“Được! Ta có thể an bài cho ngươi, hơn nữa cam đoan sẽ không có người tìm được ngươi, cũng sẽ không có người quấy rầy ngươi, sau khi ngươi quyết định, sẽ không có cơ hội đổi ý…” Nghe Tư Kiến nói xong, Lãnh Băng Sương gật đầu nói, ngữ khí không khỏi mang theo một tia nghiêm khắc. Xem ra nàng sẽ phái người giám thị Tư Kiến, sẽ không để cho nó có kỳ hành động nào khác.

“Yên tâm đi, hiện tại cho dù tôi có ý định làm chuyện xấu, cũng không có năng lực, hiện tại tôi hoàn toàn là một phế nhân…” Nghe giọng điệu của Lãnh Băng Sương, Tư Kiến biết cô đang lo điều gì.

…”Hơn nữa, nếu như tôi không lựa chọn như vậy, khẳng định dì cũng sẽ an bài tôi đến nơi khác, hoặc là làm cho tôi biến mất trên thế gian này, dì sẽ không để tôi trở về bên cạnh bố tôi, đúng không? Cái này tôi tự biết, vẫn còn có…” Tư Kiến cười tự giễu.

“Đúng vậy, bất quá ta sẽ không giết ngươi, ta sẽ lưu đày ngươi đến một đảo hoang, giam lỏng ngươi cả đời ở trên đảo…” Lãnh Băng Sương lấy một cái ghế ngồi xuống, như thể chuẩn bị nói chuyện dài cùng Tư Kiến.

…”Ngươi còn nguyện vọng nào khác không? Ta có thể giúp ngươi hoàn thành…” Hai người trầm mặc một hồi, Lãnh Băng Sương lên tiếng hỏi.

“Tôi vốn hy vọng mẹ tôi có thể thoát khỏi biển khổ và được cứu thoát. Bây giờ mẹ đã chết rồi, nguyện vọng này dì không thể giúp tôi thực hiện. Tôi ôm ấp hy vọng sau này có thể cướp mẹ Hân từ tay cha tôi, sau đó sống cả đời với nàng, cùng nàng ở bên nhau mãi mãi, tôi không yêu những phụ nữ khác và tôi cũng không có tâm trí để tiếp xúc với họ, cho đến bây giờ người duy nhất tôi yêu là mẹ Hân, chỉ là nguyện vọng này dì không thể giúp tôi thực hiện, cũng sẽ không để cho tôi thực hiện, có phải không? Tôi đã là một phế nhân, cũng không có năng lực này nữa…” Lúc Tư Kiến nói tới đây, nước mắt đã tuôn rơi, tình yêu đơn phương của nó dành cho Khả Hân còn khó quên hơn cả tình yêu khắc cốt ghi tâm.

“Đúng vậy, ta không thể giúp ngươi thực hiện tâm nguyện này. Từ nay về sau, ngươi cũng không thể xuất hiện trước mặt hai người họ, bởi vì ngươi xuất hiện sẽ làm thay đổi tâm tình của họ, tăng thêm nhân tố bất ổn…” Nghe Tư Kiến nói, Lãnh Băng Sương gật đầu, đối với loại tình yêu phi lễ giáo này cảm thấy rất bài xích.

“Nguyện vọng duy nhất của tôi là có thể gặp lại mẹ Hân một lần, đã lâu rồi tôi không gặp nàng, hiện tại dì lại đập tan nguyện vọng này, cho nên tôi không có nguyện vọng gì khác…” Nghe Lãnh Băng Sương nói, trong mắt Tư Kiến ảm đạm đi.

“Mặc dù ta không cho phép ngươi gặp mặt họ, nhưng ngươi vẫn có thể xem video, cái đó không có vấn đề!” Lãnh Băng Sương lấy điện thoại di động của mình ra, sau đó mở ra một app, màn hình cho thấy trong nhà Từ Kiên, lúc này Khả Hân đã tỉnh dậy, mà anh ta đang ở trong phòng với với nàng.

Trong quá trình vừa rồi, Lãnh Băng Sương vẫn không dám xem video, tuy rằng nàng rất muốn nhìn thấy Từ Kiên. Nhìn thấy anh ta chỉ làm tăng thêm sự không nỡ và nỗi nhớ nhung của nàng, nhất là khi nhìn thấy hai người ở cùng với nhau, sẽ làm cho nàng càng thêm đau lòng. Để thỏa mãn nguyện vọng cuối cùng của nó, nàng vẫn mở màn hình nhìn trong chốc lát, mới lưu luyến quay màn hình điện thoại về phía nó. Nó nhìn Khả Hân, lúc này nó và Lãnh Băng Sương là đồng bệnh tương liên.

Trong mắt rưng rưng nước mắt, trong lòng đều lưu luyến không rời với người mình nhớ nhung. Lãnh Băng Sương không muốn chia tay Từ Kiên, Tư Kiến cũng luyến tiếc Khả Hân, lúc này hai người lại phải rời xa người mà họ không muốn chia tay, vĩnh viễn không gặp lại nhau nữa.

“Được rồi, cảm ơn dì Sương…” Nhìn một hồi, nó lau nước mắt, sau đó hướng Lãnh Băng Sương nói.

Lãnh Băng Sương lấy điện thoại di động lại, nhìn màn hình lần cuối rồi tắt.

“Mấy ngày nữa ta sẽ an bài cho ngươi, đợi ngươi hoàn toàn khôi phục, ta sẽ phái người bí mật đưa ngươi đi, về sau ngươi không thể trở lại thành phố này nữa…” Lãnh Băng Sương bỏ điện thoại vào túi, sau đó lấy khăn giấy lau mắt và nói.

“Cảm ơn dì, tôi hy vọng việc trốn vào cửa Phật, có thể làm cho tim tôi an tĩnh lại, vô ưu vô lự, vô dục vô cầu sống hết cuộc đời mình…” Tư Kiến gật đầu với Lãnh Băng Sương.

Lãnh Băng Sương rời khỏi bệnh viện, sau đó gọi điện thoại cho cấp dưới của mình.

Qua một tháng sau, cũng chính là cái đêm trước khi Từ Kiên biết Tư Kiến mất tích, có mấy người đi tới bệnh viện, mang nó đi, sau đó dẫn nó đến một ngôi chùa miếu thâm sơn cách xa thế tục, nơi đó ít người qua lại, ngược lại phong cảnh rất duyên dáng yên tĩnh và thanh bình.

Sau khi Khả Hân tỉnh dậy, nàng đã ghi nhớ những lời chỉ dẫn của Lãnh Băng Sương và giả vờ mất trí nhớ, mặc dù mỗi ngày đều rất nhàm chán, nàng cũng rất an tâm. Ít nhất Từ Kiên không truy vấn nàng vấn đề gì, thậm chí vì tránh nàng bị kích động, anh ta còn tận lực tránh nói chuyện xảy ra trước kia, điều này làm cho nàng được an tĩnh. Chẳng qua đối với chuyện sau này phát triển, nàng cũng không có bất kỳ đầu mối nào. Lúc này nàng là một người mất trí nhớ, chỉ có thể nhìn thái độ của Từ Kiên, bất quá có thể ở bên cạnh anh ta, nàng đã rất thỏa mãn rồi.

Lãnh Băng Sương đã cho nàng uống thuốc, loại thuốc này làm hại đến chức năng tiết buồng trứng, đối với cảm giác ham muốn tình dục cũng không còn mãnh liệt như trước, thậm chí không còn nhu cầu ham muốn tình dục, làm cho nàng cũng an tâm.

Nghĩ đến Lãnh Băng Sương, trong lòng Khả Hân cảm thấy đồng cảm, có cảm kích, cũng có một tia may mắn, ít nhất sau này người ở lại bên cạnh Từ Kiên là nàng chứ không phải Lãnh Băng Sương…

Sau khi nghe tin Lãnh Băng Sương qua đời, Khả Hân rất thương tâm và thương cảm, trong lòng nàng giống như có một tảng đá rơi xuống đất, tuy rằng nàng đã tự nhủ mình không nên nghĩ như vậy, nhưng sau khi biết Lãnh Băng Sương qua đời, rốt cục nàng đã hoàn toàn yên tâm.

Đương nhiên, trong lòng Khả Hân cũng lo lắng cho Tư Kiến, chẳng qua đây không phải là điều mà nàng, một người mất trí nhớ, có thể nhắc tới và hỏi.

Hơn nữa Từ Kiên đã tìm kiếm rất lâu, vẫn không có tin tức gì về Tư Kiến, như thể nó đã bốc hơi trên thế gian này, thậm chí ngay cả cảnh sát cũng không tìm được tung tích của nó, cuối cùng phán định nó đã mất tích, vụ án này có thể sẽ phải luôn để trong tủ hồ sơ của cục công an…

… Bạn đang đọc truyện Nuôi sói trong nhà tại nguồn: http://bimdep.pro/nuoi-soi-trong-nha/

Tư Kiến mất tích, Khả Hân biết, bởi vì ngày hôm đó Từ Kiên đột ngột nhận được một cuộc gọi, hơn nữa sau khi trở lại biệt thự, cũng đang sắp xếp để tìm nó. Nàng tò mò hỏi vài câu, cũng không khiến cho Từ Kiên hoài nghi, chỉ là nghe nói có người mất tích, nàng hỏi Từ Kiên là ai, chuyện gì đã xảy ra v. V, nàng cũng không hỏi quá nhiều, mà lúc nàng hỏi, bởi vì Từ Kiên đang nóng lòng cũng không chú ý đến biểu tình của nàng v. V, cho dù có chú ý, cũng không thấy có biến hóa gì, cho nên anh ta không quá để ý.

Tìm kiếm mấy ngày không có kết quả, Từ Kiên ra lệnh cho cấp dưới luôn chú ý không được buông lỏng, anh ta cũng dốc sức trở lại công việc của mình. Dù sao đây là công ty Lãnh Băng Sương lưu lại, anh ta không thể để thất bại trong tay anh, anh muốn phát triển thật tốt sự nghiệp, chờ Tiểu Cát lớn lên, sẽ giao tất cả lại cho nó, đây là di sản mẹ nó lưu lại cho nó, anh ta chỉ bảo quản mà thôi. Đối với quyết định này, anh ta cũng rất đồng ý, hiện tại anh ta chỉ còn Tiểu Cát là cốt nhục duy nhất.

Trong khoảng thời gian tiếp theo, Từ Kiên vẫn cố nén không đến gặp Tiểu Cát, thứ nhất là đường xá tương đối xa xôi, thứ hai là anh ta muốn nó và Lãnh Vân bồi dưỡng tình cảm nhiều hơn, nhiều lần nó gọi điện thoại cho anh ta, trong điện thoại nó nói nhớ cha và mẹ nó, khiến cho anh ta ở bên này không ngừng rơi nước mắt, mà vẫn phải kìm nén dỗ dành nó. Nghe tiếng khóc của nó, anh ta lại nghĩ đến Lãnh Băng Sương, trái tim như tan nát, giọng nói của nó không thể nghi ngờ là động lực lớn nhất, làm cho sự mệt mỏi của anh ta biến mất trong nháy mắt, giống như tiêm thuốc tăng lực, làm cho anh ta vui vẻ trở lại và cống hiến hết mình cho sự nghiệp.

Bây giờ không còn Tiểu Cát ở bên cạnh, không còn Lãnh Băng Sương, người thân duy nhất còn lại là Khả Hân, vì vậy mỗi ngày sau khi tan việc, Từ Kiên đều cùng ăn tối với nàng, nàng gắp thức ăn cho anh ta và nói chuyện, giống như đã trở về thời gian hai người mới kết hôn, không có con, chỉ có hai người ở nhà cùng nhau sinh hoạt, chỉ là bây giờ nàng đã mất trí nhớ mà anh ta lại quên mất.

“Từ Kiên, chừng nào anh nói cho tôi biết thân phận của tôi, chúng ta có quan hệ gì? Anh luôn lấy lý do bệnh của tôi mà từ chối, bây giờ tôi đã khỏe rồi, bác sĩ cũng đã ngừng thuốc cho tôi, tôi vẫn không nhớ được chuyện trước kia, bây giờ anh có thể nói cho tôi biết được không?” Ở trên bàn cơm Khả Hân hỏi Từ Kiên, trong mắt mang theo một tia chờ mong, khẩn trương và kích động.

Đây là phản ứng bình thường của Khả Hân, nội tâm nàng chân thật không có phản ứng ngụy trang, theo Từ Kiên thấy cũng không có gì kỳ quái, nàng muốn tìm lại trí nhớ mà khẩn trương thôi.

“Sáng mai, sáng mai anh sẽ nói cho em biết, được không?” Từ Kiên suy ngẫm, bây giờ anh ta có nhiều việc làm mỗi ngày.

Bên cạnh, ngoại trừ nhân viên bảo vệ và người hầu, cũng chỉ có Khả Hân, hơn nữa ngoại trừ nàng Từ Kiên không có người thân nào nữa. Nghĩ đến di thư của Lãnh Băng Sương, nghĩ đến lời dặn dò của Lãnh Vân, nghĩ đến cuộc sống sau này, anh ta quyết định hiểu rõ triệt để chuyện này. Tư Kiến mất tích, cho dù sau này nó có trở về hay không, nó cũng không gây ra bất kỳ uy hiếp nào cho nên anh ta không có lo lắng nào.

Kỳ thật Từ Kiên còn chưa thoát khỏi nỗi buồn mất Lãnh Băng Sương. Anh ta cũng muốn tiếp nhận Khả Hân, nhưng luôn cảm thấy có lỗi với Lãnh Băng Sương, tiếc cho sự tận tâm và thâm tình của nàng dành cho anh ta. Nhưng chần chừ cũng không có gì tốt, anh ta vẫn muốn chuyện này qua nhanh.

“Được, một lời là định…” Khả Hân mỉm cười sau đó tiếp tục ăn cơm. Sau khi ăn xong, nàng liền trở về phòng mình, bật TV lên. Nàng ngồi trên giường xem TV, tâm vẫn luôn bồn chồn.

Lúc này trong lòng Khả Hân vừa háo hức vừa hồi hộp, Từ Kiên nóng lòng muốn cho sự tình qua nhanh có kết quả, sao nàng không như vậy. Nếu cứ giả ngu giả dại ở bên cạnh anh ta cả đời, sẽ có ngày nàng không chịu nổi, cho dù có thể chịu đựng được, nói không chừng theo thời gian một ngày nào đó nàng phát điên, hoặc là thật sự mất trí nhớ.

Nghĩ đến Tư Kiến, nhất là sau khi nghe tin nó mất tích, trong lòng Khả Hân không khỏi cảm thấy căng thẳng, nhưng không thể biểu hiện ra ngoài. Trước khi đi Lãnh Băng Sương đã nói với nàng, sẽ chăm sóc cho nó thật tốt, nàng cũng không biết nó được an bài ở đâu, chỉ biết Lãnh Băng Sương cam đoan sẽ không làm tổn thương tính mạng của nó, để nó sống thật tốt. Có lẽ đối với Tư Kiến đây là kết quả tốt nhất.

Khả Hân không biết chuyện Tư Kiến bị thiến, có lẽ nàng cho rằng nó đang ẩn cư ở một quốc gia nào đó, sau đó tìm được một người phụ nữ chân chính yêu nó, sau đó hai người kết hôn và sinh con.

Nghĩ đến tương lai của Tư Kiến, Khả Hân có một tia thương cảm và chua xót nhàn nhạt, mặc kệ nói như thế nào, nó cũng là người đàn ông thứ hai lấy được thân thể của nàng, thậm chí số lần quan hệ tình dục với nó còn vượt qua số lần quan hệ tình dục với Từ Kiên, có thể nói nó là người đàn ông cô có quan hệ tình dục nhiều nhất.

Có câu nói âm đạo của phụ nữ là con đường tắt dẫn đến trái tim của phụ nữ. Câu nói này tuy không phải tuyệt đối nhưng vẫn có đạo lý của nó. Việc bơm và xuất tinh lặp đi lặp lại đã làm cho hình tượng Tư Kiến lưu lại vĩnh viễn ở trong lòng Khả Hân không thể phai mờ. Đặc biệt là sự man rợ của nó hết lần này đến lần khác đưa nàng lên cao trào, có thể nói về phương diện tình dục, nó là người cho nàng ấn tượng và khoái cảm sâu sắc nhất.

Khả Hân có yêu Tư Kiến không? Có lẽ có một chút, nếu không sau khi nó mất tích, trong lòng nàng sẽ không cảm thấy mất mát và u buồn trong một thời gian, nhưng cuộc sống mới của nó, đối với cô cũng là một loại hạnh phúc, tựa như bản thân cô bây giờ vậy.

“Tư Kiến, đối với lời hứa với ngươi, kiếp này ta không cách nào thực hiện được, nếu có kiếp sau, nếu ta gặp ngươi trước Từ Kiên, ta nhất định sẽ làm vợ của ngươi…” Khả Hân nhìn ra ngoài cửa sổ, nói thầm trong lòng. Lúc này nàng nghĩ đến lời hứa với Tư Kiến, chỉ cần nó giúp nàng tìm được Từ Kiên, thì nàng nguyện ý cùng nó rời khỏi nơi này, đi thật xa, theo nó cả đời.

Lúc đó sở dĩ Khả Hân đáp ứng Tư Kiến, thứ nhất là để khuyến khích nó đi tìm Từ Kiên, nàng bức thiết muốn biết an nguy của chồng, thứ hai cũng bởi vì nàng cảm nhận thân thể mình đã ô uế, cho dù chồng có trở về, nàng cũng cho rằng nàng không xứng ở bên cạnh anh ta nữa, thứ ba bên cạnh anh ta đã có Lãnh Băng Sương vẫn luôn bảo hộ, cho nên nàng cho rằng mình hoàn toàn không có vốn liếng để tranh đoạt với Lãnh Băng Sương. Hơn nữa Lãnh Băng Sương ở bên cạnh anh ta, nàng cũng không có tiếc nuối gì, thứ tư chính là cùng Tư Kiến ở cùng nhau cũng không tệ, ít nhất là trong tình dục, nàng đã trầm mê nặng. Ban đầu, nàng vẫn luôn giấu dục vọng trong lòng mình, sau khi cùng Tư Kiến bỏ đi, tựa như dùng ma túy, để cho tình dục giải quyết phiền não của mình, để cho mình trầm luân buông thả bản thân, chỉ thống thống khoái khoái sống phần còn lại của cuộc đời.

Khả Hân lắc lắc đầu, không cho phép mình nghĩ đến Tư Kiến nữa, trước kia mình cùng với nó phát sinh quá nhiều chuyện, đặc biệt là trong hai năm qua, có thể nói là chưa từng có trong cuộc đời, bản thân mình cũng không chống đỡ được. Nhưng tình huống hiện tại là nhân họa đắc phúc! Nhất là nghĩ đến biểu tình của Lãnh Băng Sương, khi mình nói sau này mình không thể sinh sản, trong mắt cô mang theo nghi hoặc không thể tin, đó không phải là giả vờ. Có thể kết luận cô thật sự không biết! Nếu cô không biết, như vậy có khả năng Từ Kiên cũng không biết. Cho nên bây giờ Lãnh Băng Sương đã qua đời, người biết chuyện này chỉ còn lại mình, chỉ cần mình không chủ động nói, vĩnh viễn Từ Kiên không có khả năng biết, cho nên mình quyết định vĩnh viễn không nhắc tới quá khứ này với người khác và mang theo trong quan tài.

Nghĩ đến sáng mai, Khả Hân lộ ra một nụ cười, một nụ cười giải thoát, nếu Từ Kiên có thể chấp nhận mình một lần nữa, cho dù sau này sống một cuộc sống vô tình, hoặc là làm gia đình Đinh Khắc (?), Mình cũng không quan tâm. Dù sao lúc ban đầu cuộc sống của vợ chồng mình là như vậy, năng lực tình dục của chồng không tốt, lại không thể sinh con, chỉ cần chồng ở bên cạnh mình, cho mình danh phận, như vậy hết thảy như trở lại từ đầu. Nếu chồng không thể chấp nhận mình, mình vẫn sẵn sàng đợi cho đến khi chồng chấp nhận.

So với những người khác, tình huống hiện tại của Khả Hân không thể nghi ngờ là hạnh phúc nhất.

Khả Hân thấy màn đêm bên ngoài đang dần tối nên tắt TV, nằm trên giường vuốt ve vùng bụng dưới của mình. Từ khi nàng uống thuốc, dục vọng trong lòng nàng không còn nữa, ham muốn tình dục không còn, nàng đã phải trả giá rất đắt, nhưng với kết quả bây giờ, mọi thứ đều xứng đáng, nửa đời trước của nàng đã trải qua quá nhiều thăng trầm, có quá nhiều trải nghiệm mà nàng không muốn nhìn lại. Không biết từ lúc nào, nàng chìm vào giấc ngủ say, sau đó mơ một giấc thật dài…

Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Nuôi sói trong nhà

Số ký tự: 0