Phần 215
2024-02-16 12:19:00
Chuyện gì vậy? Từ khi Lãnh Băng Sương và tôi gặp lại nhau, hai chúng tôi không có ngắt kết nối, số điện thoại này vẫn mở cho tôi, chỉ cần tôi muốn tìm nàng, nhất định có thể liên lạc được, sao đột nhiên điện thoại lại tắt máy? Trong lòng tôi không khỏi có chút phát hoảng, có một dự cảm không tốt, chẳng lẽ… có khả năng điện thoại di động của nàng đột nhiên tắt? Bất quá từ trước đến nay nàng làm việc không cẩu thả như vậy, trên cơ bản không để cho loại chuyện ngoài ý muốn phát sinh, đây rốt cuộc là chuyện gì?
“Lãnh tổng đi đâu rồi?” Đợi một lát, tôi vẫn không thấy Lãnh Băng Sương, tôi tìm đội phó của đội bảo vệ khách sạn hỏi.
“Tôi thật sự không biết, lúc cô rời đi chỉ mang theo Doãn Đào mấy người các nàng, những người khác hoàn toàn không cho theo, hơn nữa lúc cô đi còn dặn tôi, nếu như ngài hỏi thì nói cho ngài biết phải chăm sóc Tiểu Cát thật tốt…” Đội phó bảo vệ đứng trước mặt tôi, cung kính trả lời.
“Chỉ có câu đó thôi sao? Dặn tôi chăm sóc Tiểu Cát?” Tôi có chút hoài nghi hỏi. Từ khi tôi hôn mê tỉnh dậy, mỗi lần Lãnh Băng Sương ra ngoài đều nói cho tôi biết định làm gì và đi bao lâu, hơn nữa điện thoại di động sẽ không tắt, tùy thời tôi đều có thể liên lạc với nàng, bây giờ nàng rời đi mà không nói lời tạm biệt, hơn nữa còn tắt điện thoại, chẳng lẽ nàng không nhớ Tiểu Cát sao?
“Đúng vậy, Lãnh tổng chỉ có một câu dặn dò như vậy…” Đội phó an ninh gật đầu khẳng định.
“Được rồi, tiếp tục công việc của anh đi…” Tôi gật đầu tiễn đội phó đi.
Rốt cuộc tại sao Lãnh Băng Sương rời đi mà không lời từ biệt, thậm chí còn cắt đứt liên lạc với tôi, chẳng lẽ nàng có chuyện nguy hiểm phải làm? Cảm giác bất an trong lòng tôi rốt cuộc đến từ đâu? Tất cả những gì tôi có thể làm bây giờ là chờ, Tiểu Cát tạm thời được đưa vào khách sạn, bởi vì không gian nhà tôi quá nhỏ, bây giờ có một số nhân viên điều dưỡng và nhân viên an ninh, trong nhà gần như đã chật ních.
Xem ra chúng tôi nên tìm chỗ ở mới, trong thành phố này còn có biệt thự của Lãnh Băng Sương, nơi đó hẳn là đã để trống lâu rồi, tạm thời chuyển đến đó ở đi.
Tôi bảo trợ lý đến đó thu dọn đồ đạc, chuẩn bị nhu yếu phẩm cần thiết hàng ngày cho cuộc sống, chuẩn bị chuyển đồ dùng tiện nghi đến đó.
Vốn dĩ tôi không muốn chuyển Khả Hân đến đó, dù sao đó cũng là nơi của Lãnh Băng Sương, nếu tôi chuyển cô đến đó, mặc dù Lãnh Băng Sương không nói gì, nhưng tâm lý có cảm thấy khó chịu không? Nhưng bây giờ có thêm Tiểu Cát, vì để cho nó có môi trường sống trống trải, tôi chỉ có thể tạm thời làm như vậy.
Trở về nhà, Khả Hân vẫn ngây ngốc, đại bộ phận thời gian đều ngồi ở trên giường không nói lời nào. Nhìn cô, nghĩ đến Lãnh Băng Sương rời đi, trong lòng tôi không khỏi tràn ngập phiền muộn, cũng may có Tiểu Cát ở bên cạnh tôi.
Chuyển đến biệt thự Lãnh Băng Sương, sống từng ngày từng ngày trôi qua. Trong nháy mắt, một tháng đã trôi qua, mỗi ngày tôi đều cùng Tiểu Cát, thỉnh thoảng cũng có Khả Hân nói chuyện, cô đã mất trí nhớ, tôi là đối tượng duy nhất cô nguyện ý nói chuyện. Cô luôn hỏi tôi rất nhiều quá khứ của cô, tôi trả lời nửa thật nửa giả, một số chuyện nên giấu vẫn phải giấu, bất quá tôi vẫn chưa từng nói cho cô biết, tôi là chồng của cô, tôi chỉ nói tôi là anh trai, là thân nhân của cô, bình thường có bảo mẫu chăm sóc cô, cho nên cũng không tính là vấn đề gì.
Thỉnh thoảng tôi cũng quản lý một chút chuyện của công ty, một số quyết định quan trọng cần tôi ký tên mới được. Đây cũng là lúc trước khi Lãnh Băng Sương đi đã giải thích với toàn bộ công ty, một số việc hàng ngày và những vấn đề nhỏ khác đều do một số giám đốc điều hành của công ty xử lý.
Một tháng sau, trong biệt thự đột nhiên xuất hiện một vị khách nhân. Đó là một lão nhân, thân phận hoàn toàn bất đồng, mà lão nhân này tôi đã thấy qua khi còn làm phóng viên, đứng trước mắt tôi cao ngất và thẳng, khí thế rất cường đại, so với Lãnh Băng Sương cũng không kém, là bởi vì ông ta là ông nội nàng, người sáng lập tập đoàn Lãnh thị, lúc còn trẻ là một lão đại quân đội, có thể nói là một người có thân phận địa vị so với nàng còn cao hơn, sau khi về hưu, thành lập tập đoàn Lãnh thị, chỉ trong vài năm ngắn ngủi đã trở thành một doanh nghiệp gia tộc khổng lồ, trong giới kinh doanh thế hệ trước, đều nghe nói qua cái tên Lãnh Vân này.
Sau khi tôi và Lãnh Băng Sương sống chung, tôi vẫn chưa từng gặp mặt ông ta, bởi vì quan hệ giữa nàng và ông nội vẫn không thân thiết, rất ít khi nàng nhắc tới ông trước mặt tôi. Đối với nàng ông không thể làm gì được, chỉ có thể đem tập đoàn Lãnh thị giao cho nàng, tập đoàn Lãnh thị vốn đã có quy mô cực kỳ lớn, ở trong tay nàng phát triển càng thêm lớn hơn.
Chỉ là tại sao đột nhiên Lãnh Vân lại đến tìm tôi? Tôi và Lãnh Băng Sương ở chung lâu như vậy, vẫn chưa từng đi gặp ông, cho dù nàng có trở về gặp ông, cũng không cho tôi và Tiểu Cát theo! Lãnh Vân có biết tôi và Tiểu Cát tồn tại hay không là một ẩn số, hiện tại ông đột nhiên tìm đến tôi, rốt cuộc là tại sao? Không phải là hưng sư vấn tội chứ?
Sáng hôm nay, tôi đang chơi đùa với Tiểu Cát, thì đột nhiên bảo vệ báo có người muốn gặp tôi ở ngoài cửa tên là Lãnh Vân. Nhân viên an ninh tự nhiên cũng biết ông, cho nên họ báo cáo với tôi ngay lập tức.
Tuy rằng trong lòng tôi rất nghi hoặc nhưng tôi không dám lơ là với ông ta, dù sao ông cũng là ông nội của Lãnh Băng Sương, là ông nội vợ của tôi.
Tôi vội vàng đặt Tiểu Cát xuống rồi chạy ra cửa đón ông ấy. Kỳ thật Lãnh Vân hoàn toàn có thể trực tiếp đi vào, nhân viên an ninh sẽ không ngăn cản, nhưng vị gia gia này của tôi vẫn đứng ở cửa chờ. Xa xa nhìn thấy ông đứng ở cửa, bên cạnh là một đoàn xe và rất nhiều quân nhân mặc quân phục, trong lòng tôi không khỏi căng thẳng. Nói thế nào Lãnh Vân cũng là lão đại quân đội đã về hưu, bên người vẫn luôn có quân nhân bảo hộ.
“Cậu là Từ Kiên?” Tôi chạy đến trước mặt Lãnh Vân, không biết nên mở miệng xưng hô với ông như thế nào, cho nên trong lúc nhất thời không biết nên nói gì, cuối cùng vẫn là ông lên tiếng trước.
“Đúng vậy… ngài…” Tôi gật gật đầu nói, trong lòng cảm thấy rất hồi hộp, bởi vì ánh mắt và hình tượng Lãnh Vân, thật sự là không giận mà uy, làm cho người ta cảm giác được khí thế áp bách của ông.
“Chẳng lẽ ngay cả một tiếng ông nội cũng không kêu được sao? Cậu và nữ tôn của ta ngay cả hài tử cũng đã có rồi…” Sau khi nghe tôi nói, Lãnh Vân đột nhiên hỏi, không có biểu hiện tức giận trên mặt.
“Ông nội…” Trong lúc nhất thời tôi không có phản ứng kịp, cho nên lắp bắp kêu lên, lúc đầu tôi còn tưởng Lãnh Vân tìm tới tôi hưng sư vấn tội.
“Được! Dẫn ta đi gặp Tiểu Cát, từ khi nó sinh ra ta chưa có gặp nó…” Lãnh Vân gật gật đầu sau đó nói. Không biết tại sao, trong mắt ông có một tia u buồn ưu thương, có lẽ bởi vì cùng Lãnh Băng Sương quan hệ vẫn không tốt, thông qua những lời này của ông, tôi biết suy đoán của tôi không sai, sống chung với nhau, bao gồm cả sự chào đời của Tiểu Cát, nàng vẫn không nói về ông nội nàng.
Tôi vội vàng tránh sang bên nhường đường, để ông đi phía trước, tôi đi theo phía sau. Dọc theo đường đi không nói một lời, xa xa, Tiểu Cát cưỡi ngựa gỗ ở cửa, nhìn tôi vẫy tay gọi bố.
“Tiểu Cát, gọi lão gia gia…” Tôi và Lãnh Vân đi tới cửa, khuôn mặt nhỏ nhắn mập mạp của Tiểu Cát nhìn Lãnh Vân. Lúc này tôi hướng Tiểu Cát nói, tôi cảm giác được ông có vẻ hơi kích động bên cạnh tôi, thân thể già nua có chút run lên.
“Lão gia gia…” Có lẽ tính tình của Lãnh Vân tương đối lạnh lùng cho nên Tiểu Cát có chút sợ. Sau khi nhìn tôi một cái, nó nói bằng một giọng ôn tồn, tuy rằng nó còn quá nhỏ, phát âm cũng không chuẩn nhưng nghe quả thật thân thiết.
“Ài! Cháu ngoan, để ông bồng…” Sau khi nghe tiếng kêu của Tiểu Cát, mặt Lãnh Vân trong nháy mắt trở nên hiền lành, trên mặt hiện rõ tình yêu thương sâu sắc, cúi xuống ôm nó. Nó đưa hai bàn tay nhỏ bé ra để ông bồng. Ông bồng nó, không ngừng nhìn nó, sự ân cần và tình cảm trong mắt ông rất mạnh.
Lãnh Vân chỉ có một cháu gái duy nhất là Lãnh Băng Sương, không có con nối dõi nam nào khác, mà Tiểu Cát lại là tôn tử duy nhất của ông. Cho dù ông rong ruổi sa trường và thương trường cả đời, nay nhìn thấy Tiểu Cát ông đã hoàn toàn mất đi tất cả vẽ uy nghiêm, chỉ còn là một ngoại tổ hiền lành…
“Mau! Mang hết lễ vật ta đã chuẩn bị cho cháu trai của ta vào đây, mau lên…” Lãnh Vân ôm Tiểu Cát ra lệnh cho những quân nhân phía sau.
Sau đó rất nhiều quân nhân mang theo đồ lớn đồ nhỏ đi vào, từ khối xây dựng đến máy bay mô hình, tất cả đều có và các loại đồ ăn vặt cao cấp nước ngoài, sữa bột cao cấp, đều là thứ cực kỳ quý giá, ai không biết còn tưởng rằng ông chuyển toàn bộ trung tâm thương mại về đây.
Lãnh Vân ôm Tiểu Cát, nhìn người chuyển đủ loại đồ vật vào. Ông nhặt một món đồ chơi để trêu Tiểu Cát. Nó nhìn những đồ chơi và mỹ thực kia, không ngừng vỗ bàn tay nhỏ bé, khuôn mặt nhỏ nhắn sớm đã cười thành một đóa hoa nhỏ. Tôi đứng sang một bên, như thể tôi đã trở thành người thứ ba không cần thiết, tôi không khỏi lắc đầu cười khổ, bất quá nhìn thấy tình yêu của Lãnh Vân dành cho Tiểu Cát, trong lòng tôi rất cao hứng và vui mừng…
… Bạn đang đọc truyện Nuôi sói trong nhà tại nguồn: http://bimdep.pro/nuoi-soi-trong-nha/
Lãnh Vân đang chơi với Tiểu Cát. Trước kia tôi đã coi ảnh của ông, nhưng gặp mặt vẫn là lần đầu tiên, trong ảnh ông lạnh lùng uy nghiêm, mà lúc này ôm cháu, ông lại giống như một lão ngoan đồng, dù sao Tiểu Cát cũng là cháu trai của ông, trái tim của ông vào giờ khắc này đã tan chảy.
Trong lòng tôi không khỏi thả lỏng rất nhiều. Từ khi thấy Lãnh Vân, tôi vẫn rất căng thẳng, nguyên nhân rất đơn giản, đó là tôi sợ ông không thích cháu rể như tôi. Điểm này, từ Lãnh Băng Sương chưa từng mang tôi đến gặp ông là có thể nhìn ra.
Nếu như tôi là Lãnh Vân, khẳng định hy vọng cháu gái của mình tìm được một phú nhị đại hoặc là quan nhị đại môn đăng hộ đối. Lãnh Băng Sương lại vì tôi mà sinh con trai, hơn nữa hai chúng tôi không có hôn lễ, cũng không có kinh động đến gia đình của nàng, nhất định là người ta không muốn a.
Bất quá nói đi cũng phải nói lại, xét về các phương diện điều kiện, tôi đều không xứng với Lãnh Băng Sương. Bất quá lúc mới gặp nhau, Lãnh Vân bảo tôi gọi ông là ông nội, như vậy chứng tỏ nội tâm ông đã tiếp nhận tôi, chỉ là chuyện này cũng quá dễ dàng, nên trong lòng tôi vẫn lo? Lúc này trong lòng tôi đầy nghi vấn, có một điểm chắc chắn là nhất định đã xảy ra chuyện gì khiến cho suy nghĩ của ông thay đổi.
“Tiểu Cát, con chơi một mình đi, ông trò chuyện cùng bố con, một lát nữa ông lại chơi với con…” Sau khi cùng Tiểu Cát chơi thật lâu, Lãnh Vân buông nó xuống nói. Tiểu Cát ngoan ngoãn gật đầu.
Lãnh Vân nhìn bộ dáng ngoan ngoãn nghe lời của Tiểu Cát, trong mắt sự cưng chiều càng sâu.
“Tìm chỗ yên tĩnh, chúng ta nói chuyện…” Lãnh Vân nói với tôi, thu hồi ánh mắt hiền lành cưng chiều kia.
Tôi gật gật đầu, sau đó dẫn Lãnh Vân đi tới thư phòng. Trong thư phòng chỉ có tôi và ông hai người, không có ai quấy nhiễu, toàn bộ thư phòng rất an tĩnh, tôi đứng ở cửa, trong lòng nhất thời khẩn trương lên, xem ra ông có rất nhiều chuyện muốn nói với tôi.
Lãnh Vân đi tới trước cửa sổ thư phòng, nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ không nói gì. Mà tôi đứng ở cửa rất dè dặt.
“Con biết không? Con hoàn toàn không phù hợp với tiêu chuẩn làm cháu rể của ông, ở phương diện nào con cũng không xứng với Tiểu Sương.” Sau khi yên lặng hồi lâu, rốt cục Lãnh Vân nói, hơn nữa không chút lưu tình, lời ông nói ngược lại nằm trong dự liệu của tôi.
“Con biết…” Lúc này tôi chỉ có thể trả lời hai chữ này. Tuy rằng trong lòng có chút không khó chịu nhưng tôi vẫn khiêm tốn tiếp nhận, bởi vì Lãnh Vân nói là sự thật, hơn nữa ông còn là ông nội vợ của tôi.
“Từ nhỏ đến lớn, quan hệ giữa Tiểu Sương và ông không có thân thiết, nguyên nhân chính là vì mẹ của nó, nó vẫn cho rằng ta ép mẹ nó, thực tế thì quả là như vậy… Bao nhiêu năm rồi, từ sau khi Tiểu Sương tiếp quản tập đoàn, rất ít khi nó về nhà thăm ta, cho dù có thấy ta, cũng không gọi ông nội. Sau này rốt cục nó đã gọi tiếng ông nội thân mật thì…” Nói đến đây, Lãnh Vân mắt phiếm lệ quang. Nhìn thấy bộ dáng của ông, trong lòng tôi không khỏi căng thẳng, tựa hồ như đã phát sinh chuyện gì không tốt.
“Lãnh Băng Sương ở đâu? Có chuyện gì xảy ra với nàng không? Nàng có bị bệnh không?” Trong lời nói của Lãnh Vân vẫn mang theo lạnh lùng, lời nói lại vô cùng súc tích, như là có vẽ khó nói, tựa hồ như có một số việc không muốn nhắc tới, điều này làm cho tôi nghĩ đến những chuyện không tốt. Lúc này tôi không còn sợ hãi, chỉ khẩn trương, khẩn trương cho Lãnh Băng Sương.
Trong một tháng này, tôi đã gọi điện thoại di động của Lãnh Băng Sương để lại cho tôi, nhưng không bao giờ được trả lời, tôi đã hỏi đội trưởng bảo vệ xung quanh tôi và các giám đốc điều hành của công ty, họ cũng không biết nàng đã đi đâu! Một tháng này, tôi vẫn lo cho nàng, đây là lần đầu tiên chúng tôi mất liên lạc sau khi gặp mặt.
“Tiểu Sương… Nó đã đi rồi…” Yên lặng hồi lâu, Lãnh Vân nói mấy chữ này.
Đương nhiên tôi biết Lãnh Băng Sương đã đi rồi, nhưng mà nàng đi đâu?
“Nàng đi đâu? Tại sao phải đi?” Lúc này tôi vội vàng lên tiếng hỏi, ngữ khí không khỏi dồn dập hơn rất nhiều, cảm giác điềm xấu trong lòng càng lúc càng nặng.
“Nếu như trên thế giới này có thiên đàng, vậy thì lúc này hẳn là Tiểu Sương ở thiên đàng rồi…” Lãnh Vân nhìn ra ngoài cửa sổ, sau đó ngửa đầu nói, tựa hồ như xuyên thấu qua tầng mây nhìn tới thiên đàng phía trên mây.
Thân thể tôi lắc lư kịch liệt, tôi ôm trán mình, cảm giác trong đầu lóe lên một tia chớp, tôi lắc lư vài cái, vẫn không ổn định được thân thể, đột nhiên té ngồi xuống đất.
Lãnh Băng Sương đi rồi, lên thiên đàng, tức là nàng đã chết! Không thể nào, chẳng lẽ nàng đang thực hiện một nhiệm vụ bí mật sao? Hay là vì không muốn gây phiền phức cho tôi mà tự sát? Không có khả năng! Bất quá nghĩ đến trước khi chia tay với tôi nàng có đủ loại hành vi khó hiểu, tôi cảm thấy có khả năng này, bởi vì trước khi chia tay với tôi, nàng vẫn luôn ở bên cạnh tôi, như thể sinh ly tử biệt, rốt cuộc là chuyện gì? Chẳng lẽ…
“Ông… nội, ông đừng gạt con. Con biết, con không xứng với Băng Băng, vì ông muốn chia rẽ chúng con, nên bắt nàng, có đúng không? Ông đã quản thúc nàng tại gia, không cho nàng gặp con, để chia rẽ chúng con, có phải không? Kỳ thật nàng không có chết, ông Lãnh, ông yên tâm, con sẽ không dây dưa với nàng nữa, con sẽ rời xa nàng, vĩnh viễn không cho nàng nhìn thấy con. Ông đừng dùng lý do này để lừa con…” Tôi bò trên sàn nhà, bởi vì hai chân tôi đã không còn đi lại được nữa. Tôi ôm đùi Lãnh Vân nói, nói năng không mạch lạc, trong thanh âm tràn ngập van xin. Tuy rằng tôi dự cảm được khả năng Lãnh Băng Sương đã qua đời, tôi vẫn không muốn tin, ôm một tia ảo tưởng cuối cùng.
“Hài tử, nghe ông nói, con đừng kích động quá… Tiểu Sương, quả thật nó đã đi rồi, mới tuần trước…” Lãnh Vân vội vàng ngồi xuống giữ vai tôi, sau đó hướng tôi nói. Ông cố gắng trấn định, thế nhưng nước mắt vẫn tuôn rơi.
Tôi nhìn mắt Lãnh Vân, không có sự giả dối, chỉ có nỗi bi thương vô tận, kiểu bi thương của người đầu bạc tiễn người tóc xanh.
“Con không tin! Con không tin! Chính xác là sao? Lúc này nàng đang ở đâu?” Nhìn thấy biểu hiện của Lãnh Vân, tôi không thể không chấp nhận thực tế này, phải nói tạm thời chấp nhận thực tế này, tôi muốn biết lý do, bởi vì có quá nhiều nghi vấn trong đó.
“Mấy năm trước Tiểu Sương đã phát hiện ra bệnh nan y, nó chưa từng nói cho con biết sao? Khẳng định là không! Ngay cả ông của nó cũng không biết, thẳng đến lúc nó hấp hối mới nói cho ông biết, ông ở trước giường bệnh nhìn nó, khi đó nó đã hấp hối, chỉ có những nữ vệ sĩ thân tín nhất ở bên cạnh, ngoài ra không có ai khác. Tiểu Sương qua đời tuần trước, cuối cùng ông đã ở bên cạnh nó, nó nói rất nhiều với ông, cũng là lúc đó nó đã gọi ông một tiếng ông nội, chẳng qua nó không có nhiều lời trăng trối. Một trong những di nguyện quan trọng của nó là không tổ chức tang lễ, không làm phiền ai và muốn ra đi nhẹ nhàng. Ông đã hỏa táng nó theo di nguyện của nó, ông có thể cho con biết vị trí mộ của nó.” Lãnh Vân đỡ tôi dậy, để tôi ngồi trên ghế sofa, sau đó nói với tôi. Đồng thời lau khô nước mắt của ông, khôi phục biểu tình nghiêm túc.
“Tại sao? Tại sao nàng không cho tôi ở bên cạnh nàng? Tại sao không cho phép tôi tiễn nàng chuyến đi cuối cùng? Tại sao nàng không bao giờ nói với tôi nàng có bệnh nan y? Tại sao tôi không tìm cách để phát hiện ra?” Chuyện này đối với tôi hoàn toàn không thể tin được Lãnh Băng Sương mắc bệnh nan y, trước đó quả thật tôi đã phát hiện thân thể nàng không được tốt lắm, thỉnh thoảng tôi phát hiện trong túi nàng có một ít dược vật, trên bình thuốc không có bất kỳ miêu tả nào. Nàng chỉ nói là thuốc ngủ, hơn nữa trong khoảng thời gian đó, sắc mặt nàng tương đối tái nhợt, trạng thái tinh thần không tốt lắm, nhưng tôi luôn nghĩ đó là vì lo cho tôi.
Hơn nữa nếu nàng bị bệnh nan y, chắc chắn sẽ phải hóa trị hoặc bất cứ điều gì đó, tóc của nàng chắc chắn sẽ rụng, hoặc trở nên béo hơn v. V, những tình huống này hoàn toàn không có!
“Đáp án đều ở trong bức thư này, con xem đi, còn có cái này, đây đều là nó bảo ông giao lại cho con.” Lãnh Vân lấy từ trong túi đồ ra một phong thư và một chiếc nhẫn. Là chiếc nhẫn kim cương bên trong còn khắc tên của tôi và Lãnh Băng Sương.
“Bây giờ con xem đi, sau khi xem xong còn thắc mắc gì thì trực tiếp hỏi ông…” Sau khi Lãnh Vân đưa thư cho tôi, ông ngồi trên ghế sofa, mắt vẫn nhìn tôi.
Tay tôi run run, thật lâu mới mở được phong bì ra, trên đó có một mảnh giấy thư viết, phía trên chỉ có những nét chữ Quyên Tú nhỏ xinh, tuy rằng nét chữ đã méo mó nhưng tôi vẫn nhận ra đây là ký tự của Lãnh Băng Sương, hơn nữa phông chữ méo mó, chứng tỏ khi viết phong thư này nhất định là nàng ở trạng thái đau đớn, tôi điều chỉnh hô hấp của mình, bắt đầu đọc. Đây là di thư nàng gửi cho tôi…
…
‘Ông xã à, khi anh đọc được bức thư này thì em đã không còn trên cõi đời này nữa.
Xin lỗi anh, em đã giấu anh, 5 năm trước em đã biết mình mắc bệnh hiểm nghèo nhưng chưa bao giờ nói với bất cứ ai, chỉ có những chị em đáng tin cậy nhất của em biết.
Thực ra với kỹ thuật y học hiện nay, bệnh của em vẫn có hy vọng chữa khỏi, bất quá khả năng chữa khỏi rất thấp, dù có khỏi cũng phải uống thuốc cả đời, hơn nữa dưới tác dụng của thuốc, tóc và lông mày của em sẽ rụng hết, màu da cũng sẽ thay đổi, khi em biết chuyện, em bác bỏ ý kiến của chuyên gia, em không muốn đánh cược vào cơ hội mong manh ấy.
Chồng à, không phải em hèn nhát, em rất mạnh mẽ, nếu không gặp được anh, chắc chắn em sẽ đặt cược vào cơ hội này, cho dù chỉ có một phần trăm, một phần nghìn, hay một phần vạn.
Nhưng em đã gặp anh, anh có biết em trân trọng thời gian như thế nào khi chúng ta gặp lại nhau không? Vì vậy, em sợ, em sợ sau khi em lên bàn mổ, em sẽ không bao giờ xuống nữa. Nếu như lên bàn mổ thất bại thì em sẽ không bao giờ gặp lại anh nữa, thời gian chúng ta gặp nhau còn quá ngắn, em không nỡ rời xa anh.
Nếu như chữa khỏi, em cũng trở thành một quái vật không tóc không mày, em cũng không muốn vậy, bởi vì em muốn bảo trì bộ dáng đẹp nhất ở trước mặt anh, cho nên em bãi bỏ. Theo phương pháp điều trị bảo tồn, phỏng chừng em còn ít nhất ba năm thọ mệnh, cho nên em chọn phương pháp trị liệu bảo thủ, hơn ba năm thời gian, đối với em đã đủ rồi.
Từ khi biết mình bị bệnh, em đã trân trọng từng phút từng giây ở bên anh. Chính vì nguyên nhân này, em đã lợi dụng lợi thế như một con bài thương lượng để ép anh rời Khả Hân, làm bạn với em, đi du lịch hơn 20 ngày. Cũng là trong thời gian đó, em thừa dịp anh không chú ý, đã cùng anh phát sinh quan hệ. Có thể lúc đó anh cảm thấy em rất hạ tiện, nhưng đây là nguyện vọng của em, nếu em không làm vậy, có thể cả đời này em sẽ không thể hiện thực hóa được nguyện vọng này.
Sau đêm đó em đã mang thai Tiểu Cát, nếu không em vẫn tìm cách sử dụng tinh trùng của anh để thụ thai nhân tạo, em hy vọng có thể có một kết tinh tình yêu với anh, đó là Tiểu Cát, đây cũng được coi là điều cuối cùng em để lại cho anh. Em luôn trân trọng khoảng thời gian ở bên anh, không nỡ rời xa anh dù chỉ một giây.
Trong những giây phút cuối cùng của cuộc đời, em vẫn luôn tìm người ở hậu trường muốn hại anh và giúp anh giải quyết mọi rắc rối trước khi em chết. Lúc đó em thật sự rất sợ, chỉ có thể sống một ngày tính một ngày, cho dù ngày mai đột ngột qua đời cũng có thể, hoàn toàn là những ngày không có tương lai. Nhưng có anh, chồng em là động lực để em tiếp tục sống.
Anh có biết không? Mấy năm anh hôn mê là khoảng thời gian hạnh phúc nhất của em, tuy rằng anh không thể nói chuyện, nhưng anh đã ở bên cạnh em, cho nên khoảng thời gian đó, em sống rất hạnh phúc, mà bệnh của em cũng bởi vì tâm tình tốt, cũng có chuyển biến tốt đẹp, không có khả năng hoàn toàn khỏi hẳn, nhưng có thể kéo dài những ngày còn lại của em thêm.
Khi kế hoạch của Omar gần thành công, em đã bôn ba lòng vòng, cuối cùng vẫn giành chiến thắng, giúp anh giải quyết rắc rối lớn nhất. Bởi vì ngày đêm lao lực và sầu muộn, bệnh của em tái phát trở nên trầm trọng hơn, bác sĩ đã nói với em, những ngày còn lại không còn nhiều nữa, cơ thể của em ngày một sa sút, em đã buộc mình phải kiên trì, những ngày ông trời ban cho em đã không còn nhiều.
Chồng ơi, đừng trách em rời xa anh, em không muốn anh ở bên em trong giây phút cuối cùng của cuộc đời em, bởi vì em không muốn anh nhìn thấy hình dáng em sau khi tóc rụng đi, em cũng không muốn anh thấy em gầy gò. Em muốn trong lòng anh, em mãi mãi là mỹ nữ xinh đẹp, vì vậy em thà ra đi một mình.
Tiểu Cát, nhờ anh chăm sóc, hảo hảo dạy con lớn lên. Làm mẹ, em hy vọng con lớn lên bình an sinh hoạt, không nhất thiết phải có một cuộc sống sung túc, bởi vì cuộc sống của thượng vị giả thật sự là mệt mỏi, em hy vọng con có thể vô ưu vô lự sống cả đời.
Em cũng biết sự tàn khốc của thế giới này, nếu anh cũng bỏ đi, con sẽ không có chỗ đứng trong xã hội này, vì vậy em để anh chọn con đường tương lai của Tiểu Cát. Em tin rằng anh sẽ có một lựa chọn sáng suốt.
Ngoài ra, tình huống của Khả Hân em đã biết, chuyên gia đã nói với em. Đây có lẽ là ý trời, nàng mất đi trí nhớ, có nghĩa là sự tái sinh của nàng, nếu anh có thể vượt qua cửa ải bóng đen tâm lý trong tim mình, em hy vọng hai người có thể quay lại với nhau. Dù nàng đã làm tổn thương anh, nhưng cũng đã cứu anh, anh cũng nợ nàng, xem như hai người hòa nhau.
Nếu trong tim anh không vượt qua được cửa ải đó, em hy vọng anh có thể tìm được một người phụ nữ yêu thương anh một lần nữa và sống một cuộc đời hạnh phúc, em sẽ không ghen dưới chín suối, ngược lại sẽ ủng hộ anh, bởi vì em hy vọng Tiểu Cát sẽ không thiếu tình mẫu tử, em hy vọng anh có thể cho con mình một tuổi thơ đầy đủ.
Chồng ơi, em cũng có rất nhiều lời muốn nói với anh, em cũng hy vọng thời gian qua có thể ở bên cạnh anh, cũng hy vọng mình có thể rời đi trong vòng tay của anh, nhưng sau khi cân nhắc rất nhiều, em không thể làm như vậy. Có thể anh sẽ oán giận em đã suy nghĩ quá cẩn thận, nhưng em vì anh và Tiểu Cát, không thể không làm như vậy.
Chồng à, kiếp này em không hối hận đã gặp được anh, nếu có kiếp sau, em nguyện làm vợ anh, người vợ duy nhất của anh, em không cầu giàu sang quyền quý, chỉ cầu chúng ta sống một cuộc sống bình thường và chăm sóc cho Tiểu Cát. Hẹn gặp lại ở kiếp sau… Em mãi mãi yêu anh…’
Lãnh Băng Sương…
Bức thư này cũng không dài nhưng bên trong chứa rất nhiều thứ, tôi tin rằng nội dung trong bức thư này không phải toàn bộ từ trong lòng Lãnh Băng Sương viết. Nhìn nét chữ ở cuối bức thư tuyệt mệnh đã rất méo mó, xem ra thân thể của nàng lúc đó đã không chịu nổi.
Trong đầu tôi nghĩ đến dáng vẻ của Lãnh Băng Sương lúc hấp hối, mặc dù không nhìn thấy nhưng tôi có thể hình dung, tóc rụng hết, người gầy gò, hấp hối, hít thở không thông. Nghĩ đến cảnh tượng này, tim tôi cảm thấy nghẹt, tôi cầm di thư, nước mắt không ngừng chảy.
Vốn tôi định dành nửa đời sau của mình bù đắp cho Lãnh Băng Sương, thế mà tôi chưa kịp làm thì nàng đã ra người thiên cổ, một chút cơ hội để bù đắp cũng không có.
Lúc này tôi mới nhớ lại tất cả những chuyện năm xưa, có lúc cơ thể Lãnh Băng Sương có phản ứng không bình thường, hơn nữa nàng còn uống một ít dược vật, chỉ là trên bình thuốc không có văn tự nào nói rõ, nàng lén uống sau lưng tôi. Còn tôi thì có phát hiện ra mấy lần, nhưng khi hỏi nàng, nàng chỉ nói thuốc trị nội tiết nữ, lúc đó tôi hoàn toàn không để trong lòng, cũng không có hoài nghi gì cả.
Tôi cũng trách bản thân mình, trọng tâm trước kia trên cơ bản không có đặt ở trên người Lãnh Băng Sương, ngược lại hết thảy đều dựa vào nàng, chuyện gì cũng trong vào nàng giải quyết. Cũng bởi vì chuyện của tôi, làm cho thân thể nàng hoàn toàn suy sụp. Lúc này tự trách cũng không hình dung được nội tâm của tôi, chỉ có sự hối hận vô tận. Lúc này tôi phát hiện ra, trong lòng tôi quan tâm đến nàng như vậy, chỉ là nàng đã không còn trên đời này.
“Trước khi Tiểu Sương đi đã dặn ông, đem toàn bộ công ty chuyển giao cho con. Ông già rồi, dưới gối chỉ có một nữ tôn nhi là Tiểu Sương, hiện tại nó đi rồi, giang sơn hai ông cháu gây dựng giao cho con, cho dù con phá sản công ty, ông cũng không trách con, con là rể, bây giờ ông côi con là cháu trai của ông. Tiểu Sương đã đi rồi, có một số việc ông cũng không muốn quan tâm nữa, người đầu bạc tiễn người tóc xanh, ông cũng hiểu rõ rất nhiều chuyện.” Lúc này Lãnh Vân đi tới bên cạnh tôi, vỗ vỗ bả vai tôi nói, dường như ông cũng già đi rất nhiều.
Tôi không trả lời, chỉ cầm di thư của Lãnh Băng Sương. Không thể tin được, nàng vừa viết xong những lời này liền rời đi, ngay cả gặp mặt lần cuối cùng cũng không được.
“Mặt khác, ông cũng đã suy nghĩ thật lâu đến điều đó, trước khi Tiểu Sương đi, điều khó buông bỏ nhất chính là Tiểu Cát, mới làm mẹ đã phải rời khỏi con trai mình, tâm tình của nó chúng ta đều có thể tưởng tượng được. Con đường sau này của Tiểu Cát, ý của Tiểu Sương là do con quyết định, cho nên ông cũng không tiện nói gì nữa, nhưng ông có một ý này, xem con có đồng ý không. Ông sẽ mang Tiểu Cát đi, tất nhiên, không phải là mãi mãi, chỉ là giữ nó ở bên cạnh, ông có phương pháp giáo dục riêng của mình, để cho nó được cách giáo dục tốt nhất, để nó trở thành một người ưu tú trong tương lai. Hơn nữa sau khi Tiểu Sương đi rồi, ông chỉ còn một mình, chuyện của công ty ông đã mặc kệ, mỗi ngày không có việc gì làm, có nó làm bạn, cũng sẽ không cô đơn tịch mịch nữa.” Lãnh Vân dừng lại một chút nói, trong giọng nói mang theo khẩn cầu. Lãnh Băng Sương ra đi, Tiểu Cát là người có quan hệ huyết thống, là niềm an ủi cuối cùng của ông.
Tôi không trả lời mà gật đầu đồng ý với đề nghị của Lãnh Vân, mặc dù trong lòng tôi không muốn Tiểu Cát đi nhưng tôi nghĩ đến tương lai của nó, chuyện giữa tôi và Khả Hân vẫn chưa có kết quả, không muốn nó bị tổn thương bởi thế tục cấm bẩn…
… Bạn đang đọc truyện Nuôi sói trong nhà tại nguồn: http://bimdep.pro/nuoi-soi-trong-nha/
Kỳ thật khi Lãnh Vân nhắc tới muốn mang Tiểu Cát đi, trái tim tôi đột nhiên đau nhói, Lãnh Băng Sương ra đi, còn lại Tiểu Cát là niềm hy vọng thúc đẩy tôi ham sống. Tôi biết, nếu tôi từ chối, Lãnh Vân sẽ không ép buộc, nhưng tôi đã đồng ý, chính là hy vọng sau này nó không giống như tôi, mềm yếu mọi chuyện đều cần người giúp đỡ. Tôi hy vọng sau này nó lớn lên có thể kiên cường hơn, không yếu đuối như tôi.
Mặc dù Lãnh Băng Sương không thể hiện điều đó trong bức thư tuyệt mệnh, nhưng tôi biết nàng vẫn hy vọng tương lai Tiểu Cát sẽ trở thành một người xuất sắc, Vọng Tử Thành Long (mong con trở thành rồng) là tâm nguyện của mỗi người mẹ.
Tôi nhờ bảo mẫu đưa Tiểu Cát tới, nó đi theo bên cạnh bảo mẫu, trên tay còn cầm đồ chơi mà Lãnh Vân mua cho nó.
“Tiểu Cát, con muốn đến nhà lão gia gia chơi không?” Tôi sờ đầu nó hỏi. Khi tôi nhìn thấy Tiểu Cát, tôi lại nhớ tới Lãnh Băng Sương, nước mắt không kìm được chảy xuống, tuy rằng tôi cực lực khắc chế.
“Không, con muốn ở đây, con muốn đợi mẹ…” Tiểu Cát lắc đầu nói, những ngày này nó cứ hỏi mẹ nó đã đi đâu. Tôi nói với nó, mẹ đã đi xa, phải mất một thời gian dài mới trở lại, cuối cùng tôi cũng biết nơi nàng đi, nàng sẽ không bao giờ trở lại. Bây giờ tôi không dám nói với Tiểu Cát, mẹ sẽ không bao giờ trở lại, tôi không thể nói, bởi vì tôi không muốn nhìn thấy bộ dạng buồn bã của nó. Có lẽ khi nó lớn lên, nó sẽ biết chết có nghĩa là gì, cho nó biết càng muộn càng tốt, bởi vì tôi thực sự không muốn nó buồn.
“Mẹ đi xa rồi, phải thật lâu mới trở về, đi với ông đi, mỗi ngày ông mua đồ chơi cho cháu, dẫn cháu đi sân chơi, mua đồ ăn ngon cho cháu, thích không?” Lãnh Vân ngồi xổm bên cạnh Tiểu Cát hiền lành nói. Dù sao nó vẫn còn là tiểu hài tử, đối với đồ chơi các loại có thiên tính thích, vì vậy nó gật gật đầu sau khi nghe điều này.
“Ông sẽ ở đây hai ngày. Cho con cùng Tiểu Cát ở chung một lát…” Lãnh Vân thấy Tiểu Cát đáp ứng. Trên mặt rốt cục lộ ra một tia cười tươi.
Sau khi ăn cơm trưa, Tiểu Cát ngủ dưới sự chăm sóc của bảo mẫu, tôi và Lãnh Vân cũng im lặng. Hai chúng tôi còn đang uống trà trong thư phòng, buổi trưa tôi không có cảm giác đối, chỉ vì phối hợp với Tiểu Cát mà ăn mấy miếng.
“Mộ của nàng ở đâu?” Uống vài ngụm trà, làm ẩm đôi môi khô, tôi hỏi Lãnh Vân.
“Mộ của nó ở trên người con…” Lãnh Vân uống một ngụm trà sau đó nói. Nghe những lời này tôi sững sờ, mộ phần ở trên người tôi, tôi có nghe lầm không.
“Mộ của Tiểu Sương chính là chiếc nhẫn kim cương kia, đó là nó…” Tựa hồ như Lãnh Vân nhìn ra nghi hoặc của tôi, hướng tôi nói.
Sau khi nghe Lãnh Vân nói, từ trong túi tôi lấy ra chiếc nhẫn kim cương kia. Sau khi đọc di thư, tôi một mực bi thương trước cái chết của Lãnh Băng Sương, thế mà quên mất chiếc nhẫn ông đưa cho tôi, tôi mở chiếc nhẫn ra, nghĩ ra điều gì.
“Trước khi đi Tiểu Sương đã dặn ông, đó là sau khi nó chết, hỏa táng thi thể của nó, sau đó dùng tro cốt của nó làm một chiếc nhẫn kim cương, sau đó giao cho con, hy vọng sau này con mang theo nó, như thể nó luôn ở bên cạnh con, đến chết nó vẫn luyến tiếc con…” Lãnh Vân đặt chén trà khẽ run xuống nói.
Lời nói của Lãnh Vân đã chứng thực suy nghĩ của tôi, lúc làm phóng viên, tôi đã đọc qua một bài báo, ở nước ngoài đã phát triển một kỹ thuật, có thể chiết xuất nguyên tố carbon trong tro cốt con người, sau đó tổng hợp kim cương nhân tạo, bất quá loại kim cương nhân tạo này tổng hợp chi phí vô cùng cao, không phải người bình thường có thể chịu được giá cả, cho nên đến giờ vẫn chưa được quảng bá. Một công ty nước ngoài đã bắt đầu tiếp nhận nghiệp vụ này, đều là một số phú hào có tiền mới có thể làm điều này. Đem tro cốt của người yêu đã mất làm thành nhẫn mang theo trên người, xem như là tưởng nhớ sâu sắc nhất đối với người yêu đã mất.
Sau khi nghe Lãnh Vân nói xong, tôi cầm chiếc nhẫn lên đeo vào ngón áp út của tay trái, đây không chỉ là chiếc nhẫn mà còn tượng trưng cho người vợ đã khuất của tôi. Nhìn viên kim cương lấp lánh trên nhẫn, tản ra ánh sáng nhàn nhạt, trong ánh sáng trong suốt giống như tôi nhìn thấy nụ cười của Lãnh Băng Sương, nàng mỉm cười với tôi, hơn nữa là một nụ cười hạnh phúc.
“Sau này nếu nhớ Tiểu Cát thì con tới thâm, thỉnh thoảng đem nó về vài ngày cũng được.” Nhìn vẻ mặt buồn bã của tôi, Lãnh Vân không khỏi nói.
“Chuyện của con, ông cũng đã nhờ người điều tra, cũng biết một ít tình huống. Tiểu Sương đã đi rồi, một số việc truy cứu cũng không có ý nghĩa gì, di thư của Tiểu Sương ông cũng đã xem qua, đối với nữ nhân tên Khả Hân kia, con tự mình quyết định, vô luận ra sao ông cũng không có ý kiến, dù sao Tiểu Sương đã không còn nữa.” Lãnh Vân uống xong trà, nói xong câu đó liền đi ra khỏi phòng.
Lãnh Vân ở lại hai ngày rồi mang Tiểu Cát theo rời đi, trước khi đi, mỗi vài bước thì nó quay đầu lại phất tay với tôi. Tôi cố bảo trì nụ cười, nhưng kỳ thật trong lòng tôi vạn phần không nỡ, trong một tháng này, mỗi ngày tôi và nó ở cùng với nhau, quan hệ của hai cha con chúng tôi đã trở nên thân thiết hơn rất nhiều, khi không có Lãnh Băng Sương ở đây, nó đeo bám theo tôi.
Mãi cho đến khi Lãnh Vân đưa Tiểu Cát lên xe và rời đi, tôi đứng ở cửa thật lâu cũng không muốn rời đi, nó đi rồi, trái tim tôi đột nhiên trở nên trống rỗng. Bất quá nhớ tới câu nói của Lãnh Vân, tôi nhất định phải phấn chấn lên.
“Con hãy trong coi tốt một mảnh thiên địa, ông sẽ bồi dưỡng nó tốt, sau này Tiểu Cát chính là người thừa kế duy nhất của Từ gia và Lãnh gia…” Lời nói của Lãnh Vân quanh quẩn trong đầu tôi, vì Tiểu Cát tôi phải phấn chấn, quản lý thật tốt công ty mà Lãnh Băng Sương để lại, sau này sẽ giao lại cho con trai duy nhất của hai chúng tôi Tiểu Cát.
Trong thời gian hai ngày nay, Lãnh Vân và Khả Hân đã từng gặp mặt trong lúc ăn cơm, phần lớn thời gian cô ở trong phòng xem TV, nhất là đối với phim hài nước ngoài cảm thấy rất hứng thú. Trước kia, cô không muốn xem mấy thứ này, dựa theo lời cô nói, cô cảm thấy rất nhàm chán, bây giờ mỗi ngày cô giống như trẻ con, cho dù là phim hoạt hình, cũng say sưa xem, tựa hồ như đối với mấy thứ này đều cảm thấy rất mới lạ. Sau khi cô mất trí nhớ, mọi thứ như trở về con số không.
Nói về Lãnh Vân và Tiểu Cát, tôi đều nói thực tế, Lãnh Vân là ông nội vợ của tôi, Tiểu Cát là con trai của tôi và Lãnh Băng Sương. Mỗi khi Khả Hân hỏi cô là ai, tôi đều im lặng, bởi vì tôi không biết nên trả lời như thế nào, tôi muốn nói cô là em gái tôi, hoặc là họ hàng thân thích, nhưng tôi không thể nói. Bởi vì mình còn chưa biết sau này nên làm thế nào?
Ở chung với Khả Hân như thế nào. Tuy rằng trong di thư Lãnh Băng Sương không có phản đối, Lãnh Vân cũng không phản đối, sau khi nàng qua đời, tôi cũng không dám đưa ra quyết định đó, bởi vì trong nội tâm tôi cảm giác có lỗi với nàng, trong lòng tôi đã nhận định nàng là vợ duy nhất của tôi.
Sau khi Tiểu Cát rời đi, tôi dốc toàn lực cho công việc điều hành công ty. Trong khoảng thời gian này, tôi làm rất nhiều trong công ty, đặc biệt là Lãnh Băng Sương đã mất liên lạc một tháng này, cho nên có rất nhiều việc cần tôi sửa lại, tôi dùng cách này để làm tê liệt bản thân mình.
Thẳng đến một tuần sau khi Tiểu Cát rời đi, đột nhiên tôi nhận được điện thoại của bệnh viện, khiến cho tôi không thể không buông công việc trong tay chạy tới bệnh viện. Từ lần trước cùng Lãnh Băng Sương đi xem Tư Kiến, tôi vẫn chưa từng đi thăm nó một mình, bởi vì tôi thật sự không muốn đối mặt với nó, cũng không biết nói gì với nó, nghĩ đến tương lai của nó, tôi không khỏi u sầu.
Tôi vừa nhận được điện thoại, Tư Kiến đã mất tích, bệnh viện không tìm được nó. Bởi vì nó ở trong bệnh viện, bên trong chỉ có bác sĩ và y tá, Omar thì đã chết, sự tình cũng đã qua, cho nên bảo vệ bệnh viện không nghiêm mật nữa, mà nó vẫn luôn ở trong bệnh viện tiếp nhận điều trị, ngoại trừ trị liệu trên thân thể, còn có tư vấn tâm lý v. V, thân thể đã khôi phục, tư vấn tâm lý vẫn đang tiếp tục. Hôm nay y tá đi kiểm tra phòng, phát hiện không thấy nó đâu, hơn nữa nhân viên bảo vệ cũng không có phát hiện, không biết nó đi đâu. Tôi lo lắng nó nghĩ không ra, cho nên đã huy động toàn bộ lực lượng trong tay đi tìm nó.
Đợi đến ngày hôm sau, vượt qua 24 giờ, tôi còn báo cảnh sát cầu cứu. Ước chừng chờ ba ngày, cũng không tìm được Tư Kiến, giống như nó đã bốc hơi. Dù sao thân thể của nó đã bị tổn thương nghiêm trọng, mất đi đặc điểm của nam nhân, nếu đổi lại là người nào cũng không thể tiếp nhận được. Đây cũng là nguyên nhân trong khoảng thời gian này tiến hành trị liệu tâm lý cho nó, nếu như nó thật sự nghĩ không thông thì làm sao? Lời dặn dò của Phượng Quân thì sao?
Thật sự là một làn sóng thăng trầm, một đợt vừa im lại nổi lên đợt khác… Mà trong khi tôi tìm Tư Kiến thì Khả Hân ở nhà tự nhiên cũng biết, cô chỉ hỏi vài câu, cô cũng biết nó là con trai khác của tôi.
(Tới đây là tác giả kể vì không còn camera) Khả Hân an ủi Từ Kiên, đến tối anh ta vẫn còn bận rộn vì Tư Kiến và công việc, mà nàng ở trong phòng mình xem TV, chỉ là tâm tư của nàng lúc này không có ở trên TV…
… Bạn đang đọc truyện Nuôi sói trong nhà tại nguồn: http://bimdep.pro/nuoi-soi-trong-nha/
Lúc này chỉ có một mình Khả Hân ở trong phòng, còn Từ Kiên thì đang bận ở ngoài. Bác sĩ cho nàng uống thuốc rồi đi ra ngoài, chỉ còn một mình nàng trong phòng. Chẳng qua lúc này nàng không còn bộ dáng ngốc ngốc nghếch nghếch, trên TV vẫn còn đang phát sóng bộ phim Hàn mà nàng thích, mắt nàng vẫn nhìn thẳng vào TV, bất cứ ai nhìn thấy cũng nghĩ rằng nàng đang xem nó một cách say sưa, chỉ là mọi người chỉ nhìn thấy vẻ ngoài của nàng, nhưng không nhìn thấy nội tâm nàng! Lúc này trong nội tâm nàng đang nhớ lại một số chuyện, mà những chuyện này thì Từ Kiên không biết, chỉ có nàng và Lãnh Băng Sương biết!
Đó là sau khi Omar và Phượng Quân chết, Từ Kiên đã bất tỉnh tại hiện trường, sau khi anh ta được đưa đến bệnh viện, bác sĩ nói cho Lãnh Băng Sương và Khả Hân là anh ta không có vấn đề gì, hai người mới thở phào nhẹ nhõm.
Và Lãnh Băng Sương đã đưa Khả Hân đến biệt thự nơi nàng đang ở. Khả Hân vẫn trầm mặc, trải qua nhiều thăng trầm như vậy, nhất là ở trước mặt Từ Kiên bị Omar vũ nhục thậm chí còn cao trào nhiều lần, nàng đã hoàn toàn tuyệt vọng, so với hành xác cũng không hơn bao nhiêu.
“Ngươi đi tắm đi…” Sau khi đến biệt thự, Lãnh Băng Sương dẫn Khả Hân đi tới một căn phòng, sau đó chỉ vào nhà tắm nói.
Khả Hân không nói một lời đi vào trong nhà tắm, cởi bỏ đồ đã xộc xệch, sau đó bắt đầu rửa sạch những chất lỏng và vết hickey trên người, quan trọng nhất là háng và âm đạo của nàng. Trên túi quần lót nàng cởi ra, nó đã bị tinh dịch của Omar ngâm trắng bệch, nàng rửa sạch âm đạo của mình, chỉ là âm đạo giống như sâu vô cùng tận, không ngừng chảy tinh dịch ra, những thứ đó đều là hắn đã bắn vào, chỉ là lúc này hắn đã là một người chết, những thứ này đều là tinh dịch của một người chết.
Sau khi tắm rửa không biết bao lâu, dường như Khả Hân cảm thấy bản thân mình vĩnh viễn không bao giờ sạch được, vì vậy nàng ngồi xổm trong nhà tắm lớn tiếng khóc, khóc đến tan nát tâm cang.
“Ngươi đừng khóc nữa, mau lau mình đi, mặc đồ ta đã chuẩn bị cho ngươi…” Vốn Lãnh Băng Sương đang ngồi trên ghế sofa chờ, đột nhiên nghe tiếng khóc của Khả Hân, nàng cầm khăn tắm đi đến nhà tắm, tắt vòi sen, đắp khăn lên người Khả Hân. Khả Hân ngồi xổm trên sàn nhà ôm gối, đây là biểu hiện bất lực.
Trong tay Lãnh Băng Sương cầm theo mấy cái túi đựng đồ, hẳn là đồ mới nàng chưa mặc. Trong tủ đồ của nàng có rất nhiều đồ, thậm chí có mấy bộ đã mua từ lâu, chưa mặc lần nào, mà thân hình hai người cũng tương tự, cho nên đồ của hai người có thể mặc lẫn nhau.
Khả Hân khóc một hồi, dùng khăn tắm lau khô người, sau đó thay bộ đồ mà Lãnh Băng Sương đã chuẩn bị cho nàng, bao gồm cả quần lót. Toàn thân nàng trên dưới đã đổi mới hoàn toàn, chẳng qua dấu vết của Omar lưu lại trong thân thể, không biết đến bao giờ mới có thể tiêu trừ hoàn toàn.
Khả Hân mặc đồ mới, mặt khác vừa mới tắm xong, cả người nàng lập tức biến thành một người khác, vẫn xinh đẹp như vậy, chẳng qua mí mắt sưng đỏ, cả người u buồn suy sụp vô cùng.
“Sau này ngươi định làm gì?” Sau khi Khả Hân đi ra khỏi nhà tắm, ngồi bên cạnh Lãnh Băng Sương không nói gì. Yên lặng một hồi, Lãnh Băng Sương đột nhiên lên tiếng hỏi.
“Mọi chuyện đã trôi qua rồi, thân thể tôi đã bẩn rồi… Từ Kiên cũng không còn gặp nguy hiểm gì nữa, hơn nữa ảnh có cô chăm sóc, tôi cũng không có con với ảnh, cho nên tôi không còn gì phải vướng bận lo lắng. Tôi sẽ tìm một nơi yên tĩnh ẩn cư, để cho ai cũng không tìm thấy, sống tàn cuộc đời này. Tôi muốn chết, nhưng tôi không có dũng khí, hơn nữa, trên thế gian này còn có người mà tôi luyến tiếc, tôi chỉ muốn ở xa nhìn người mình luyến tiếc. Cô yên tâm, tôi sẽ không quấy rầy các người, vả lại Từ Kiên cũng không muốn tôi nữa, thân thể tôi đã như vậy rồi, tôi không xứng với ảnh, mọi chuyện đều đã như vậy…” Khi nghe Lãnh Băng Sương nói xong, hai tay Khả Hân đan vào nhau, gảy gảy ngón tay của mình nói. Thanh âm rất nhỏ nhẹ, còn mang theo rung động, tựa hồ như tùy thời có thể khóc.
“Ngươi thật sự nguyện ý từ bỏ Từ Kiên? Ngươi thật có thể rời bỏ ảnh sao?” Sau khi nghe những lời của Khả Hân, Lãnh Băng Sương hỏi với nụ cười gượng gạo.
“Đây là chuyện đã tới đường cùng, tôi không biết làm sao khác, nếu có một ngày tôi phát hiện mình thật sự chịu không nổi, tôi sẽ lựa chọn một con đường để giải thoát cho mình…” Sau khi nghe Lãnh Băng Sương nói, Khả Hân trực tiếp trả lời, tựa hồ như trong lòng đã sớm có quyết định này.
“Nếu ta có biện pháp cho ngươi có thể ở lại bên cạnh Từ Kiên, hơn nữa sẽ không có phiền toái, ngươi có tình nguyện ở lại bên cạnh ảnh không?” Đột nhiên Lãnh Băng Sương xoay người hướng Khả Hân nói. Mà khi nghe được những lời này của Lãnh Băng Sương, thân thể của nàng đột nhiên cứng lại, ngón tay đan vào nhau cũng không tự chủ đình chỉ lại.
“Tôi không muốn phá hoại cô cùng Từ Kiên, chỉ có cô mới xứng đôi với ảnh, hơn nữa tôi ở lại bên cạnh ảnh, ảnh sẽ cảm thấy buồn bực hơn, không bằng rời đi thì tốt hơn, ít nhất như vậy ảnh sẽ không quá mức đau khổ. Hơn nữa Omar đã cho tôi dùng dược vật, tôi ở bên cạnh ảnh mà không biết mình biến thành bộ dáng gì và lúc nào, có thể là một con đĩ hay một con điếm, như vậy tôi làm sao có thể ở lại bên cạnh ảnh? Nếu đến lúc đó, tôi không khống chế được thân thể của mình, vậy tôi sẽ lựa chọn chấm dứt đời mình, để không làm chuyện có lỗi với ảnh nữa.” Khả Hân từ từ nói ra những lời này.
Sau khi nghe Khả Hân nói, lông mày Lãnh Băng Sương nhẹ giãn ra, tựa hồ như đối với đáp án này rất hài lòng. Nàng lấy từ trong túi của mình ra mấy lọ thuốc, sau đó nuốt thuốc xuống, mà lúc nàng uống thuốc, Khả Hân vẫn nhìn, trong mắt mang theo nghi hoặc.
“Thân thể của ngươi ta sẽ giúp ngươi chữa khỏi, hơn nữa ta có biện pháp cho ngươi ở lại bên cạnh Từ Kiên, tuy rằng không bảo đảm ngươi và ảnh khôi phục quan hệ vợ chồng, nhưng có thể khiến cho chuyện này có một cái kết mỹ mãn, hơn nữa ảnh sẽ không truy cứu chuyện trước kia của ngươi nữa. Về phần ta… có lẽ không thể ở cùng ảnh quá lâu!” Lãnh Băng Sương cất những lọ thuốc không nhãn đó trở lại túi xách, thở dài nói, trong mắt không giấu được vẻ thương cảm.
Sau khi nghe Lãnh Băng Sương nói, Khả Hân có vẽ không tin tai mình. Nếu có thể chữa khỏi bản thân, hơn nữa còn có thể ở lại bên cạnh Từ Kiên, mà anh ta không truy cứu chuyện trước kia, như vậy đương nhiên là điều tốt nhất. Chẳng qua điều này có thể sao? Làm sao để phối hợp mối quan hệ giữa ba người? Còn những người chung quanh thì sao? Khả Hân kích động, trong lòng háo hức nhiều hơn là nghi ngờ.
“Mấy năm nay ta đã mắc bệnh nan y, ngoại trừ mấy chị em thân thiết xung quanh bảo vệ ta ra, những người khác đều không biết, kể cả Từ Kiên, thậm chí cả gia đình ta. Vốn dĩ căn bệnh này có thể chữa khỏi, chỉ là tỷ lệ rất thấp, có khả năng rất cao là không xuống được bàn mổ nên ta chưa quyết định mổ, vì thực sự không thể chịu nổi cảnh mình bị rụng tóc và gầy đi cho nên ta không quyết định phẫu thuật. Ta chỉ hy vọng giữ bộ dáng của ta để ở bên cạnh Từ Kiên, cho dù chỉ một ngày cũng tốt. Thực ra, ta đã sống lâu hơn dự kiến hai ba năm rồi và ta đã hài lòng.”
…”Chỉ là gần đây ta cảm thấy thân thể mỗi ngày một kém, có lẽ không trụ được bao lâu. Ta nhất định phải suy nghĩ cho Từ Kiên, sau khi ta đi ảnh sẽ ra sao? Dù sao ngươi đã vì ảnh mà hy sinh rất nhiều, ta cũng là phụ nữ, cho nên có một số việc vẫn tương đối đồng tình với ngươi, hơn nữa trải qua mấy ngày này, giữ ngươi ở bên cạnh ảnh, có lẽ là một quyết định đúng.” Lãnh Băng Sương nói xong, uống một ngụm cà phê trong tay.
“Cô nói cái gì? Bệnh nan y? Sao có khả năng?” Nghe Lãnh Băng Sương nói, Khả Hân lập tức xoay người nhìn mặt nàng nói, trong mắt tràn đầy không dám tin.
“Đó là sự thật, nếu như không phải tài nguyên y tế của ta đủ mạnh, ta đã sớm chết thảm rồi, hiện tại ta không sao, ít nhất mọi chuyện đã kết thúc. Ta sẽ không để ảnh nhìn thấy ta chết, ta muốn để lại cho ảnh một kỷ niệm đẹp. Có lẽ đây là ông trời muốn ta đi, vừa lúc có thể cho các người khôi phục lại quan hệ vợ chồng, có lẽ đây cũng là lựa chọn tốt nhất. Có quyền, có tiền? Có ích lợi gì chứ, cuối cùng vẫn đấu không lại vận mệnh…” Lãnh Băng Sương nói với một nụ cười gượng gạo, hai mắt không nhịn được rơi lệ, nhỏ xuống ly cà phê trong tay còn chưa uống hết.
“Cái này… Tôi…” Lúc này Khả Hân tạm thời quên đi phiền não, có chút mất tự nhiên, không biết nên nói gì, không biết nên an ủi Lãnh Băng Sương như thế nào, nàng đã bị chuyện này làm cho bối rối rồi, nhưng chuyện này nàng tuyệt đối không nghĩ tới, biến hóa này làm cho nàng nhất thời không tiếp nhận được.
“Được rồi, bây giờ ta sẽ nói cho ngươi biết nên làm như thế nào, những ý nghĩ này ta đã sớm quyết định từ lâu rồi, chuyện xảy ra với Omar xem như là một khảo nghiệm của ngươi đi, nếu ở thời khắc cuối cùng ngươi không ám sát hắn, vậy khẳng định ngươi không còn thuốc chửa, ta sẽ vì Từ Kiên mà tìm một nữ nhân khác, hơn nữa ngươi sẽ vĩnh viễn không gặp được ảnh…” Sau khi Lãnh Băng Sương nói xong, nước mắt lưng tròng đặt tách cà phê lên bàn.
Mà lúc này Khả Hân mang theo một tia thương cảm, cũng mang theo một tia hy vọng chờ lời nói tiếp của Lãnh Băng Sương…
… Bạn đang đọc truyện Nuôi sói trong nhà tại nguồn: http://bimdep.pro/nuoi-soi-trong-nha/
“Biện pháp chính là mất trí nhớ…” Trầm mặc trong chốc lát, Lãnh Băng Sương nói. Thân thể Khả Hân bên cạnh run lên một chút.
“Ý cô là tôi giả vờ mất trí nhớ? Hay là dùng thuốc làm cho tôi thật sự mất trí nhớ?” Trong nháy mắt Khả Hân hiểu ngay lập tức, không khỏi hướng Lãnh Băng Sương hỏi.
“Hiện tại không có thuốc nào có thể khiến cho người ta mất trí nhớ mà không có tác dụng phụ, cho nên làm bộ mất trí nhớ. Ngươi phải làm bộ mất trí nhớ cả đời, tuyệt đối không được để Từ Kiên biết chuyện này, như vậy đối với ngươi, đối với ảnh đều tốt, mất trí nhớ cũng có nghĩa là tái sinh, cũng có nghĩa là bắt đầu lại từ đầu. Nếu ngươi mất trí nhớ, ảnh sẽ không còn cách nào khác, cũng sẽ không làm ngươi khó xử nữa, sẽ không truy cứu chuyện trước kia, cũng sẽ không nhắc tới trước mặt ngươi, đây là biện pháp duy nhất, cũng là biện pháp tốt nhất…” Lãnh Băng Sương thở dài nói.
…”Ta sẽ bảo bác sĩ dùng một ít thuốc cho ảnh, để ảnh ngủ say thêm một thời gian, cũng để cho thân thể ảnh nghĩ. Trong khoảng thời gian này, ta sẽ tìm chuyên gia tâm lý và chuyên gia biểu diễn, để họ huấn luyện cho ngươi, để ngươi học cách giả vờ mất trí nhớ mà không lộ ra sơ hở, chờ ngươi học được toàn bộ, tuyệt đối không có sơ hở, ta sẽ làm cho ảnh tỉnh dậy. Trước khi ảnh thức dậy, ngươi phải chuẩn bị tốt…” Lãnh Băng Sương nghiêm túc nói với Khả Hân.
…”Nếu như đến lúc đó biểu hiện của ngươi không làm cho ta hài lòng, vậy ta đành phải cân nhắc lại, để ngươi vĩnh viễn rời khỏi Từ Kiên, bởi vì ta không muốn kéo dài chuyện này, nhất định phải làm cho chuyện này có một kết thúc…”
“Vậy tôi phải giấu ảnh cả đời sao?” Khả Hân có chút rối rắm nói, nàng vẫn luôn vui buồn ra mặt không biết ngụy trang, đào tạo nàng trong thời gian ngắn trở thành một diễn viên chuyên nghiệp, một chút tự tin nàng cũng không có.
“Ngươi nhất định phải làm, không có lựa chọn nào khác, nếu không ngươi từ chối đi, ta đi tìm người khác.” Lãnh Băng Sương nói xong chuẩn bị đứng dậy rời đi.
“Chờ… Tôi làm, nhất định làm, vô luận phải trả giá gì, tôi đều sẽ cưỡng ép mình làm…” Thấy Lãnh Băng Sương chuẩn bị rời đi, Khả Hân vội vàng nắm tay nàng, sốt ruột nói.
“Ngươi ráng học thật tốt, đồng thời, ta sẽ để cho bác sĩ phối hợp với ngươi, kê cho ngươi một hồ sơ bệnh giả, ta và bác sĩ đều sẽ thay ngươi giấu nhẹm, tận lực làm để không có sơ hở…” Một lần nữa Lãnh Băng Sương ngồi trở lại ghế sofa nói.
“Vậy cơ thể của tôi thì sao? Còn thuốc của Omar trong cơ thể tôi thì sao? Những thuốc này ảnh hưởng đến cơ thể tôi rất rõ ràng, mặc dù… mặc dù nó vừa mới qua không lâu, thân thể tôi thế mà còn… ham muốn và có phản ứng… đây mới chỉ là bắt đầu, tôi thực sự không biết phải làm gì sau này?” Sắc mặt đỏ bừng Khả Hân nói. Đây là một vấn đề thực tế, Omar đã nói, dược vật hắn nghiên cứu chế tạo không có giải dược, sau này nàng sẽ biến thành một dục nữ dục vọng tràn đầy, điểm này cũng là điều nàng sợ nhất.
“Biện pháp ta đã nghĩ ra, nhưng ngươi phải hy sinh rất lớn…” Một lần nữa Lãnh Băng Sương cầm tách cà phê muốn uống một ngụm, chỉ là vừa đến miệng, phát hiện cà phê đã nguội, lại đặt xuống bàn nói.
“Hy sinh cái gì?” Biểu tình của Khả Hân hơi cứng đờ, có chút khẩn trương hỏi.
“Vấn đề của ngươi có biện pháp trị liệu, sau khi trị liệu, dục vọng tình dục của ngươi sẽ giảm xuống, cả đời sẽ không thể sinh sản, nói cách khác cho đến khi chết ngươi cũng không thể có hài tử của mình…” Lãnh Băng Sương mang theo rối rắm nói. Nàng có Tiểu Cát, biết được cảm thụ hạnh phúc làm mẹ, hiện tại Khả Hân đứng trước một lựa chọn như vậy, cùng là nữ nhân, tự nhiên nàng thông cảm cho Khả Hân.
“Tôi còn tưởng hy sinh cái gì, nếu là như vậy, không có gì rối rắm, vốn… vốn tôi cũng không bao giờ có con được nữa, tôi đã mất đi năng lực sinh sản, cho nên cái này không có vấn đề, cứ dựa theo lời cô nói mà làm.” Sau khi nghe Lãnh Băng Sương nói, phảng phất như Khả Hân nghĩ tới cái gì, trên mặt hiện lên một tia cười khổ, trong mắt dâng lên một ít nước mắt, chỉ là không để cho nước mắt chảy xuống, nàng quẹt khóe mắt, sau đó rất buồn nói.
Sau khi nghe Khả Hân nói, Lãnh Băng Sương sững người, trong mắt anh hiện lên vẽ không tin.
“Ngươi nói gì? Ngươi vô sinh? Chuyện này là sao vậy? Là bẩm sinh hay là…” Lãnh Băng Sương nghi hoặc hỏi.
“Cô nắm giữ tất cả, hầu như cái gì cũng biết. Tôi tưởng cô đã biết? Bất quá như vậy cũng tốt, cô không biết thì thôi, giữ lại một chút bí mật cho tôi được không? Chuyện này vĩnh viễn là chuyện thối trong lòng tôi, đến chết mang vào quan tài, đương nhiên, nếu cô muốn biết, tôi vẫn nói cho cô biết…” Trong mắt Khả Hân hiện lên một tia đau lòng, thẳng thắn nói với Lãnh Băng Sương, trong giọng nói không tự giác mang theo một tia khẩn cầu.
“Ta không hỏi, hơn nữa ta là người sắp chết, có biết cũng lợi ích gì, chỉ sợ sau khi biết sẽ thay đổi quyết định của mình…” Tựa hồ như Lãnh Băng Sương nghĩ tới cái gì, trong mắt hiện lên một tia hiểu rõ, sau đó thở dài nói.
“Nếu đã không còn cái lo lắng này, vậy ta sẽ bảo bác sĩ bắt đầu cho ngươi uống thuốc, trước khi Từ Kiên tỉnh dậy, ta sẽ cho ngươi ngủ mê thật sâu, thừa dịp ngươi ngủ vô thuốc cho ngươi. Đây là một thời gian tương đối dài, hơn nữa thuốc ngươi dùng ảnh hưởng rất lớn đối với buồng trứng và nội tiết của ngươi, ngươi ngủ say cũng giảm bớt đau, chờ đến lúc ngươi tỉnh dậy, ngươi sẽ không còn là Khả Hân bây giờ, mà là một Trương Khả Hân mất trí nhớ tái sinh thân thể không còn bị ảnh hưởng của thuốc Omar. Hơn nữa, khi ngươi thức dậy, ta đã biến đi rồi. Ta sẽ làm bạn với ảnh một thời gian, cho đến khi ta không chịu nổi mới thôi, chờ khi ta rời khỏi ảnh, ta sẽ cho ngươi tỉnh dậy…” Lãnh Băng Sương nói xong, liền lấy điện thoại di động ra bắt đầu an bài một số việc. Khả Hân ở một bên tựa hồ như có chút ngượng, không biết nên hỏi Lãnh Băng Sương như thế nào.
“Còn điều gì mà ngươi muốn biết không?” Sau khi đặt điện thoại xuống, Lãnh Băng Sương nhìn thấy biểu tình của Khả Hân, có chút lạnh lùng hỏi.
“Tôi muốn biết cô làm thế nào sắp xếp cho Tư Kiến? Tôi cũng không biết lúc này hỏi về nó có thích hợp không?” Khả Hân biết Tư Kiến đã xảy ra chuyện, cho nên mới hỏi câu này, lúc khi hỏi, nàng cúi đầu không để Lãnh Băng Sương nhìn thấy mắt của nàng. Nàng vẫn hỏi, dù sao nàng cũng có tình cảm đặc thù với nó, quan hệ giữa hai người không tầm thường, cảm tính của nàng quan tâm đến nó cũng là chuyện thường tình của con người.
“Ngươi quan tâm tới hắn, ta có thể lý giải, nhưng khi ngươi tái sinh, ngươi phải biết, Từ Kiên là người duy nhất trong thế giới của ngươi, cho dù ngươi có nghe cái tên Tư Kiến này, nhìn thấy nó, ngươi cũng không thể có bất kỳ biểu hiện khác thường nào…” Lãnh Băng Sương nói xong, Khả Hân gật đầu.
“Ta sẽ chữa cho nó, tương lai của nó là do nó lựa chọn, chỉ cần nó không có yêu cầu quá đáng, ta sẽ thỏa mãn nó, nhưng có một điểm giới hạn không thể vượt qua, đó là nó không thể xuất hiện trước mặt ngươi và Từ Kiên. Sau khi nó khỏi bệnh, nhất định nó phải vĩnh viễn biến mất khỏi hai người… Đương nhiên, ta sẽ không giết nó, cùng lắm là đày nó ra đảo hoang, để cho nó tàn sinh…” Lãnh Băng Sương lạnh lùng nói, trong mắt không có một tia tình cảm đối với Tư Kiến, tựa hồ như nàng không có bao nhiêu hảo cảm với nó.
“Được rồi, tôi không có vấn đề, vậy chúng ta bắt đầu ngay bây giờ đi! Hết thảy do cô an bài…” Khả Hân gật gật đầu, thở dài nói.
Đối với sự an bài này của Lãnh Băng Sương, Khả Hân chỉ có thể chấp nhận, có lẽ Tư Kiến có thể sống sót, đã là một ân tứ lớn rồi, hơn nữa nàng cũng biết, sau này, có lẽ vĩnh viễn nàng sẽ không gặp lại nó, nó và tất cả những gì đã trải qua trước kia sẽ vĩnh viễn trở thành hồi ức của nàng, chỉ có thể tồn tại trong góc khuất của não, vĩnh viễn sẽ không bao giờ giải phóng ra nữa…
Thời gian cứ thế trôi qua, cho đến khi Từ Kiên vội vã về nhà để xem Khả Hân có tỉnh dậy hay không, mà Lãnh Băng Sương một mình cùng Tiểu Cát ở khách sạn. Lúc rời đi, nàng ôm Tiểu Cát khóc thật lâu, lúc đi tới cửa, mấy lần nàng chạy lại bên cạnh nó, ôm chặt nó vào lòng không muốn buông ra, bởi vì nàng biết, sau khi nàng rời đi, vĩnh viễn sẽ không gặp lại đứa con trai yêu của mình. Đáng thương cho lòng cha mẹ bao la, đây chính là sự vĩ đại của tình mẫu tử. Cuối cùng nàng vẫn phải rời đi dưới cảnh Tiểu Cát vẫy tay chào tạm biệt mẹ. Mỗi bước đi nàng rơi một giọt nước mắt, đoạn đường ra khỏi khách sạn, dường như còn gập ghềnh và rối rắm hơn cả cuộc đời nàng.
Chỉ là sau khi đi ra khỏi khách sạn, Lãnh Băng Sương lau mắt, quay đầu lại nhìn khách sạn lần cuối cùng, nhìn cửa sổ phòng Tiểu Cát, sau đó nói cho tài xế biết chở nàng đến bệnh viện nơi Tư Kiến đang ở…
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro