Phần 167
2024-02-16 12:19:00
“Buông ta ra!” Tư Kiến ôm Khả Hân từ phía sau, nhưng hai tay không rời hai vú nàng. Ôm một hồi, nàng mới mở miệng nói, chẳng qua ngữ khí có bất đồng rất lớn cùng với vừa rồi. Lần này ngữ khí lạnh lùng, hơn nữa trong đôi mắt mở to lộ ra một tia lãnh đạm, trong sự thờ ơ có một tia mờ ám không đành lòng.
“Mẹ…” Tư Kiến không buông tay, gọi Khả Hân bằng giọng điệu thật dịu dàng.
“Ta bảo ngươi buông ta ra!” Âm lượng của Khả Hân tăng lên không ít, đồng thời thân thể mềm mại bắt đầu giãy dụa kịch liệt.
“Được… được… được rồi… được rồi… con để… mẹ, mẹ đừng…” Tư Kiến vội vàng buông Khả Hân ra, đồng thời ngoài miệng lắp bắp nói. Lúc này hắn cũng có chút luống cuống tay chân, bởi vì tâm tình nàng lúc này vô cùng bất ổn, một hồi an tĩnh một hồi lại cáu kỉnh, hắn hoàn toàn không rõ nàng đang suy nghĩ cái gì.
“Ui…” Sau khi xuống giường, hai chân Khả Hân nhũn ra, lảo đảo thiếu chút nữa té ngã, Tư Kiến vốn muốn dùng tay đỡ nhưng nàng đã hất tay hắn ra một cách không lưu tình.
Bàn tay của Tư Kiến giơ lên không trung, miệng há hốc thật lâu không khép lại được. Nhìn thân thể trần trụi của nàng biến mất ở cửa, hắn thở dài rồi từ từ hạ tay xuống.
Lần này hỏng rồi, loại kết quả này nằm ngoài dự đoán của Tư Kiến, hắn xoay người nằm trên giường, dương vật thô to dưới háng không khỏi yếu đi, hắn nhắm mắt lại suy nghĩ, trên mặt mang theo một tia hối hận, hối hận vì mình quá nóng vội, không cho Khả Hân đủ thời gian để ổn định tâm lý, liền hạ thuốc lần thứ hai. Trong thời gian ngắn mà liên tục bị kích dục này, không phải người bình thường có thể chịu đựng, có lẽ hắn đánh giá quá cao khả năng chịu đựng của nàng.
Khả Hân loạng choạng đi vào nhà tắm, nàng vặn vòi sen, mặc cho cột nước xối lên người, một tay chống tường, tay kia vịn đầu gối của mình, nàng cứ cúi người như vậy bắt đầu khóc. Tiếng nước chảy ào ào nhưng không che được tiếng khóc của nàng, nước mắt và dòng nước chảy hòa lẫn với nhau.
Tiếng khóc của Khả Hân càng lúc càng lớn, cơ thể nàng dường như đã mất đi khí lực, dựa lưng vào vách tường từ từ trượt xuống, cuối cùng ngồi trên sàn nhà tắm, hai tay ôm đầu gối có vẻ rất đau khổ.
Phản ứng lần này của Khả Hân còn lớn hơn tối hôm trước, có lẽ bởi vì hy vọng càng lớn, thất vọng càng nhiều. Vốn dĩ nàng đã áy náy, cho rằng mình có thể sát vực ghìm cương, thật không ngờ sự tự tin ban đầu đêm nay lại bị nghiền nát, làm cho hy vọng của mình tan vỡ, khiến cho nàng cảm thấy xấu hổ. Liên tiếp hai lần đả kích cuối cùng làm cho nàng sụp đổ.
Lúc này tựa hồ như Khả Hân đang ở trong cơn mưa lớn, để nước mưa làm cho nàng thanh tỉnh lại, có lẽ nàng muốn gột rửa bản thân, bốn năm qua nàng cho rằng mình đã gột rửa được vết tích của Tư Kiến lưu lại trên người, bây giờ mọi thứ đã thành con số không.
Nghe được tiếng khóc của Khả Hân, Tư Kiến vội vàng đứng dậy mặc đồ rồi chạy nhanh đến cửa nhà tắm, hắn lo lắng nàng sẽ nghĩ bậy, định mở cửa nhà tắm bất kể những thứ khác, chỉ là lúc hắn nhấn tay nắm cửa, phát hiện cửa nhà tắm bị khóa trái.
Hắn vặn vặn mấy lần cũng không mở cửa được, mà Khả Hân ở bên trong nghe tiếng Tư Kiến mở cửa, nàng cũng không thèm nhìn một cái, tiếng khóc cũng không yếu đi chút nào, lúc này nàng cũng không quan tâm đến những thứ khác, chỉ muốn lớn tiếng khóc cho vơi đi một chút.
Một người trong tình huống cực kỳ đau buồn, khóc là cách tốt nhất để giải tỏa và bài tiết nỗi buồn và ủy khuất trong lòng, vì vậy khóc trong một số trường hợp là tốt cho một người ở một phương diện nào đó.
Mặc dù cửa bị khóa trái từ bên trong, từ bên ngoài vẫn có thể dùng chìa khóa mở ra, chỉ là Tư Kiến hoàn toàn không biết chìa khóa ở đâu. Cuối cùng hắn bối rối tìm một sợi dây thép nhỏ, vặn một đầu dây xoắn thành hình móc câu, mặt khác dùng móc tai và lục đục trên ổ khóa trong một thời gian dài.
“Cạch…” Khóa cửa thế mà bị mở ra, Tư Kiến bối rối mở cửa, nhìn thấy Khả Hân ngồi trên sàn nhà khóc, mặt vùi vào đầu gối. Hắn nhìn một hồi, không khỏi thở phào nhẹ nhõm, cũng may nàng không làm chuyện ngu ngốc. Hắn rất sợ, đại đa số người bình thường trong nhà tắm tự sát đều sẽ lấy phương thức cắt cổ tay, động mạch cổ tay bị cắt đứt, máu chảy ra bị nước làm loãng máu, hoàn toàn không đông lại, người sẽ từ từ chết.
Hắn nghe tiếng khóc thót tim của Khả Hân làm cho hắn tê tâm liệt phế, hơn nữa với tiếng nước chảy trong nhà tắm, hắn không sợ mới là lạ.
Ngồi trước máy tính, lúc này tôi có hơi ngạc nhiên không hiểu tại sao Tư Kiến lại có thể dùng dây và ngoáy tai để mở khóa? Tình tiết như vậy tôi chỉ nhìn thấy trong phim, trên thực tế tôi cảm thấy điều đó là không thể, không nghĩ rằng thực sự có người có thể làm được điều đó.
Chỉ có hai khả năng, hắn thật sự đã học được rất nhiều ở Hoa Kỳ, căn cứ vào sự thay đổi lần này của Tư Kiến từ khi trở về, có vẻ như hắn là một đặc vụ được huấn luyện đàng hoàng, chẳng lẽ hắn đã học được năng lực của một đặc công? Mà những năng lực này vừa vặn có thể đối phó với tôi và Khả Hân, vô luận là trên phương diện kỹ xảo hay là trí lực của hắn, hiện tại xem ra đều đã hoàn toàn đánh bại tôi. Khả năng thứ hai là tôi nghi ngờ vấn đề chất lượng ổ khóa nhà tôi, điều này có thể không còn ý nghĩa gì đối với tôi.
Thấy Khả Hân không sao, Tư Kiến vội vàng rời khỏi nhà tắm, đóng cửa lại, hắn vẫn không yên tâm, xoay người ngồi trên ghế sofa, mắt nhìn chằm chằm cửa nhà tắm, lắng nghe tiếng bên trong.
Không bao lâu sau, bụng Tư Kiến kêu lên rột rột, tối hôm qua hắn tiêu hao quá nhiều thể lực và tinh lực, lại thêm đang ở giai đoạn phát triển trưởng thành, cho nên bụng đã đói.
Lúc này tiếng khóc của Khả Hân cũng nhỏ đi rất nhiều, hắn thở phào, cầm điện thoại di động lên bấm bấm dồn dập, hình như đặt đồ ăn trên mạng. Khoảng hai mươi phút sau, có người bấm chuông, nó mở cửa đi lấy đồ ăn. Lúc này nàng còn đang khóc trong nhà tắm, trên mặt thằng bé giao hàng lộ ra một tia nghi hoặc, ánh mắt nhìn cửa nhà tắm, lập tức bị Tư Kiến tiếp nhận đồ ăn và đẩy nó ra ngoài.
Tư Kiến thở dài đặt đồ ăn lên bàn trà, hắn đi tới trước cửa nhà tắm nhẹ nhàng mở cửa ra, Khả Hân vẫn khỏa thân ngồi trên sàn nhà, mặt vẫn không ngẩng lên, chẳng qua nghe hắn mở cửa, thân thể nàng hơi sững lại. Cảnh tượng này bị hắn nhìn thấy, trong mắt hắn thoáng qua một tia thư thái, chỉ cần có phản ứng là tốt rồi, chứng tỏ cảm xúc của nàng đang dần hồi phục, nàng đã khóc rất nhiều, hiện tại đã tốt cho nàng.
“Mẹ, ăn chút gì đi…” Mặc dù biết Khả Hân không có tâm tình để ăn nhưng hắn vẫn nói ra miệng, cho nàng thấy sự quan tâm của hắn tối thiểu vẫn còn đó, hắn không có phớt lờ nàng vào lúc này.
Khả Hân không trả lời, nàng ngồi trên sàn nhà lắc đầu, vùi mặt vào đầu gối. Tư Kiến thở dài rồi từ từ đóng cửa lại.
“Kẹt…” Cửa đóng lại, Khả Hân mới ngẩng đầu lên, nhìn cửa, lúc này mí mắt nàng đã sưng đỏ. Nàng đờ đẫn đứng lên, sau đó bắt đầu từ từ rửa sạch thân thể, không nhanh như ngày hôm qua, vội vàng như vậy, lần này nàng tẩy rất chậm rất cẩn thận. Nhìn tình hình dường như nàng đã bình tĩnh hơn nhiều, so với ngày hôm trước an tĩnh hơn nhiều, cái gọi là vật cực tất phản, áp lực tâm lý của nàng lúc này so với ngày hôm qua không biết lớn hơn bao nhiêu.
Tư Kiến đợi một hồi, thật sự đói không nhịn được. Ngay tại phòng khách bắt đầu ăn từng ngụm, so với Khả Hân, áp lực tâm lý của hắn ít hơn. Hắn không quan tâm đến cảm thụ của tôi, hắn chỉ quan tâm đến nàng, ở trong lòng hắn chẳng những không có người cha này, ngược lại còn cảm thấy tôi là chướng ngại và là trở ngại lớn nhất của hắn.
Sau khi tắm xong, Khả Hân tắt vòi sen, lau người rồi đi quanh nhà tắm tuần tra một vòng, không có đồ lót hay đồ ngủ trong nhà tắm!
Nàng thở dài, đôi mắt sưng đỏ liếc về phía cửa. Lúc này Tư Kiến vẫn còn ở bên ngoài, nàng phải ra ngoài trần như nhộng trở lại phòng ngủ sao? Loay hoay một hồi, nàng cười khổ, hai người đã phát sinh loại quan hệ này, còn để ý đến những thứ này sao?
Khả Hân mở cửa bước ra khỏi nhà tắm, như thể nàng không nhìn thấy Tư Kiến, bước vào phòng ngủ và đóng cửa lại.
Lúc Khả Hân mở cửa nhà tắm đi ra, Tư Kiến đã ăn xong, thực tế là hắn đã vội vàng đặt bát đũa xuống khi không nghe tiếng nước chảy nữa, ít nhất hắn không muốn để cho nàng nhìn thấy bộ dáng vô tâm vô phế của mình. Sau khi Khả Hân đi ra, hắn rất thức thời cúi đầu xuống, tránh làm cho nàng cảm thấy xấu hổ.
Sau khi Khả Hân trở lại phòng ngủ, Tư Kiến mới thở phào, nằm trên lưng ghế sofa, lúc thì nhìn đồng hồ, lúc thì cúi đầu trầm tư, hắn đang nghĩ biện pháp để khắc phục. Ngoài ra cũng tính đến kế hoạch tiếp theo, làm thế nào để tiếp tục phát triển. Cũng may hôm nay và ngày mai là cuối tuần, ít nhất có hai ngày để cho hắn có thể cùng Khả Hân ở chung một mình.
Sau khi suy nghĩ một hồi, Tư Kiến có chủ ý, hai tay giơ lên nắm chặt nắm tay thành nắm đấm, như thể để cổ võ bản thân…
… Bạn đang đọc truyện Nuôi sói trong nhà tại nguồn: http://bimdep.pro/nuoi-soi-trong-nha/
Sau khi Khả Hân trở lại phòng, nàng mặc quần lót và váy ngủ vào, sau đó nằm trên giường, hai tay ôm gối cuộn người, quay đầu vào trong giường nhắm mắt lại, bộ dạng vô cùng bất lực. Nằm một lúc, nước mắt lại chảy ra từ khóe mắt, lần này nàng nức nở khe khẽ, thanh âm không quá lớn.
Lần này phản ứng của Khả Hân có chút nằm ngoài dự đoán của tôi, cẩn thận ngẫm lại cũng là hợp tình hợp lý. Nội tâm của nàng cũng bắt đầu hoài nghi bản thân mình, chỉ là nàng vĩnh viễn không biết, tất cả đều là do Tư Kiến hạ dược gây ra.
Mặc dù hiện tại Khả Hân đang rất buồn và cũng rất tức giận với hắn, nhưng tôi biết đây là biểu hiện cho thấy nàng tạm thời không biết làm sao, chờ nàng nghĩ thông suốt, cảm giác của nàng về Tư Kiến sẽ trở nên phức tạp hơn.
Tuy rằng thủ đoạn hạ dược này rất cũ kỹ, nhưng Tư Kiến đã thành công với phương pháp này và tôi đã dự đoán trước chuyện tiếp theo của hai người họ.
Tư Kiến ở trong phòng khách cũng nghe được động tĩnh trong phòng, mỗi lần Khả Hân nức nở, âm thanh vẫn tương đối rõ ràng.
Thời gian trôi qua rất chậm, lúc này mỗi một khắc đối với Tư Kiến đều là cực hình, hắn đứng ngồi không yên trên ghế sofa, thỉnh thoảng đứng dậy đi tới đi lui trong phòng khách, mỗi lần đi tới cửa phòng Khả Hân, đều không tự chủ được nhìn, cuối cùng buông tha ý định tiến vào phòng nàng. Đối với nàng bây giờ quan trọng nhất là sự yên tĩnh, để cho nàng từ từ phát tiết nổi lòng.
Cuối cùng Tư Kiến không có việc gì để làm, hắn nhìn qua đồng hồ, cúi đầu trầm tư một hồi, rồi chạy đến tủ lạnh bắt đầu lục tung các ngăn tủ, tìm rất nhiều nguyên liệu nấu ăn bận rộn trong nhà bếp. Nhìn thấy những nguyên liệu nấu ăn kia, tôi biết hắn muốn chuẩn bị một bữa ăn thịnh soạn.
Khi Tư Kiến bận rộn làm đồ ăn, đổ mồ hôi đầm đìa, thời gian đã 12: 20 trưa. Lúc này tâm tình của Khả Hân cũng từ từ an tĩnh lại.
Sau khi Tư Kiến chuẩn bị xong bữa ăn trưa, hắn suy nghĩ một lúc, cuối cùng lấy một phần, đi tới cửa phòng Khả Hân nhẹ gõ cửa.
Lúc này Khả Hân lệ nhãn mông lung, quay đầu nhìn cửa phòng, trong mắt mang theo vẻ phức tạp, nàng không trả lời, sau khi trở về cũng không có khóa cửa lại. Nàng đã bình tĩnh lại, suốt mấy tiếng đồng hồ qua, nàng vẫn giữ nguyên một tư thế nằm trên giường không nhúc nhích, nhắm mắt lại, đầu óc không ngừng suy nghĩ trong bầu không khí yên tĩnh.
“Mẹ, con đã làm món ăn mẹ thích nhất, mẹ ra ngoài ăn một chút đi…” Ngoài cửa phòng vang lên thanh âm của Tư Kiến, giọng nói rất nhỏ nhẹ, giọng điệu mang theo một tia thành khẩn.
“Ta không đói…” Lần này Khả Hân trả lời, chẳng qua ngữ khí có chút yếu, có vẻ rất mệt.
Tư Kiến ở ngoài cửa bưng mâm cơm tây chờ, đột nhiên nghe Khả Hân trả lời khiến cho hắn có chút kinh ngạc, có lẽ hắn cho rằng nàng không để ý tới hắn nữa, nàng trả lời như vậy là không chịu ra ngoài ăn cơm, vậy thì mình đem đại vô phòng cũng tốt.
“Kẹt…” Tư Kiến trực tiếp đẩy cửa tiến vào, một khắc cửa phòng mở ra, Khả Hân lập tức nhắm hai mắt lại, thân thể cuộn lại càng mạnh hơn, nàng không biết hắn đột nhiên tiến vào phòng để làm gì, chẳng lẽ muốn ép mình ăn sao?
“Cụp…” Một tiếng vang nhẹ ở đầu giường, ngay sau đó trong phòng ngủ tràn ngập hương thơm quyến rũ, đó là đồ ăn tây Tư Kiến làm. Ở bên ngoài Tư Kiến đã chuẩn bị xong một phần đồ ăn tây, hắn đã sớm đoán trước Khả Hân sẽ không ăn.
“Món ăn phương Tây có thể ăn nóng hoặc lạnh, tốt nhất là ăn khi còn nóng…” Tư Kiến đứng ở bên giường nhẹ nhàng nói với Khả Hân, sau đó đi ra khỏi phòng, đóng cửa lại, trong phòng chỉ còn lại một mình nàng.
Sau khi Tư Kiến đi ra khỏi phòng, Khả Hân từ từ mở mắt ra, mũi nàng nhẹ giật giật vài cái, quan hệ tình dục điên cuồng tối hôm qua, hao phí không chỉ là thể lực của hắn, mà cả nàng cũng vậy, hơn nữa mỗi sáng nàng có thói quen ăn sáng, hôm nay không có ăn, lúc này dạ dày của nàng có lẽ đã bốc hỏa rồi.
Thời gian trôi qua từng phút, qua nửa tiếng sau, rốt cuộc Khả Hân không nhịn được nữa, nàng có chút yếu ớt đứng dậy quay đầu nhìn đồ ăn trên tủ đầu giường. Đều là đồ ăn tây nàng thích, hơn nữa còn trưng bày cho đẹp mắt, tuy rằng phân lượng nhỏ, nhưng có rất nhiều loại, xem ra Tư Kiến đã tốn rất nhiều công sức. Nàng nuốt một ngụm nước bọt, từ từ ngồi ở bên giường ăn.
Bên kia, Tư Kiến ở trong phòng ngủ, dùng laptop mở màn hình theo dõi nhất cử nhất động của Khả Hân, nhìn thấy rốt cục nàng cũng ăn, hắn nở một nụ cười, công sức của mình không phải là vô ích, nàng đã bắt đầu ăn, vậy thì dễ dàng hơn nhiều. Đồng thời hắn cũng gặp may, nhanh như vậy nàng đã điều chỉnh tốt tâm tình, so với mong đợi của hắn nhanh hơn nhiều, hiện tại quan trọng nhất là để cho nàng ngủ, tránh rắc rối cho nàng.
Đến hơn một giờ trưa, bình thường Tư Kiến đều phải ngủ trưa, nhưng lúc này hắn vẫn chưa ngủ, hắn lo Khả Hân sẽ đột nhiên uất ức mà tự sát, đây là rất có thể, cũng sợ nàng sẽ lợi dụng lúc hắn ngủ say một mình đi ra ngoài, vạn nhất chịu không nổi bỏ nhà đi… Cho nên hắn vẫn kiên trì không dám ngủ và luôn canh giữ cái laptop của mình.
Bên kia, sau khi ăn no Khả Hân nằm trên giường, từ từ ngủ say, tối hôm qua cơ hồ như cả đêm không ngủ, rốt cục nàng nặng nề ngủ thiếp đi, chỉ là thỉnh thoảng còn nức nở vài tiếng. Có lẽ nàng đã nghĩ thông suốt rất nhiều, tâm tình bốc đồng cũng từ từ bình tĩnh lại, chẳng qua ánh mắt của nàng vẫn mang theo sự bất lực và không cam và một tia u sầu không thể xóa nhòa.
Nghe tiếng ngáy đều đều của Khả Hân trong video và tiếng thở cũng từ từ vững vàng, Tư Kiến biết nàng đã ngủ thiếp đi, rốt cục hắn cũng thở phào một hơi. Hắn không chịu đựng được cơn buồn ngủ nữa, tối hôm qua hắn đã hao phí thể lực so với nàng còn nhiều hơn.
“Cọt kẹt…” Theo tiếng nệm vang lên, hắn trực tiếp nằm trên giường, chìm vào giấc ngủ sâu, không đến một phút đã phát ra tiếng ngáy to, điều này chứng tỏ Tư Kiến ngủ rất sâu, trong giấc ngủ thỉnh thoảng lộ ra vẻ mặt thỏa mãn. Có lẽ trong giấc ngủ hắn mơ thấy Khả Hân gả cho hắn, hoặc là nàng sinh cho hắn một đứa con, hoặc có lẽ đang mây mưa với hắn trong giấc ngủ. Nói tóm lại, chuyện có thể làm cho hắn cao hứng, nhất định là chuyện làm cho tôi đau khổ.
Thời gian trôi qua từng phút, tôi ngồi trước máy tính bắt đầu tua nhanh video. Trong màn hình hai người vẫn ngủ say, chẳng qua Tư Kiến ngủ rất thỏa mãn, Khả Hân rất rối rắm, trong giấc ngủ hình như nàng gặp ác mộng, mày nhíu, trên mặt mồ hôi toát ra, đôi khi nói trong giấc ngủ. Tôi điều chỉnh âm lượng đến mức tối đa cũng không nghe rõ nàng nói cái gì, chẳng qua từ hình dạng miệng tôi đoán ra một danh từ, đó là từ được nói nhiều nhất trong giấc ngủ của nàng “chồng!”. Nàng gọi tôi trong giấc ngủ? Mặt của nàng ướt đẫm mồ hôi, nàng cũng không tỉnh dậy.
Mãi cho đến năm giờ chiều, Tư Kiến mơ mơ màng màng tỉnh dậy, bất quá hắn vừa mới mở mắt vội vàng đứng dậy nhìn cái laptop, trong màn hình giám sát Khả Hân còn đang ngủ say, hắn mới thở một hơi thư giãn. Thấy nàng còn chưa tỉnh, hắn khẽ mỉm cười, nàng ngủ càng lâu thì càng tốt, điều này cho thấy trạng thái nội tâm của nàng càng tốt lên.
Tư Kiến rửa mặt sơ qua, chải đầu, sau đó bắt đầu chuẩn bị làm cơm tối, bữa tối so với bữa trưa còn phong phú hơn. Sau khi làm xong, hắn đi tới cửa phòng Khả Hân, nhẹ gõ cửa gọi nàng ra ăn cơm, chỉ là nàng không có đáp lại.
Trong video Khả Hân vẫn nằm trên giường, lông mày nhíu lại, trên mặt lấm tấm mồ hôi, miệng đang lắp bắp, như thể đang gặp ác mộng, đã lâu như vậy, cơn ác mộng này của nàng cũng đủ dài rồi.
Sau khi Tư Kiến gọi vài lần, có lẽ hắn nghĩ Khả Hân còn chưa hết giận, hắn cẩn thận mở cửa ra, nhìn thấy nàng vẫn đang ngủ ngon lành giữ nguyên bộ dáng như buổi trưa. Hắn cầm bát cơm và đôi đũa lên, nhẹ nhàng kêu nàng vài tiếng. Kêu nhiều lần, nhưng nàng vẫn không phản hồi, đồng thời miệng nhép nhép cái gì đó.
“Tách…” Tư Kiến bật đèn phòng lên, kết quả nhìn thấy Khả Hân đầu đầy mồ hôi, lúc này đầu nàng lắc lư mồ hôi đầm đìa. Hắn lại gọi nàng như trước, nhưng dường như nàng không có phản ứng với thế giới bên ngoài.
Lúc này Tư Kiến cảm giác được có chút không đúng, hắn vội sờ sờ trán Khả Hân, sau đó trên mặt hiện lên vẻ hoảng sợ, chỉ thấy hắn vội vàng chạy về phòng ngủ của mình, từ trong tủ đồ lấy ra một cái áo gió lớn, sau đó bộc nàng, rồi ôm nàng hấp tấp rời khỏi nhà.
Theo cửa chính đóng lại, cả căn nhà chìm vào tĩnh lặng, đèn phòng vẫn chưa tắt, đồ ăn còn bốc khói nghi ngút trên bàn.
Khả Hân ngã bệnh, tôi tua nhanh video nhưng cả đêm hai người không trở về, đèn vẫn sáng, đồ ăn dần nguội lạnh…
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro