Phần 124
2024-02-16 12:19:00
Bước đến cửa nhìn vào phòng khách, tôi không khỏi thở phào, chỉ thấy một ánh sáng yếu ớt từ ô cửa sổ nhỏ của nhà tắm chiếu vào, sau đó là tiếng nước chảy róc rách bên trong. Thì ra Khả Hân đang tắm, sau khi thở phào nhẹ nhõm, tôi chuẩn bị xoay người trở lại giường tiếp tục nằm giả bộ ngủ, nếu bị nàng phát hiện mình có trăm cái miệng cũng không thể biện bạch.
Thân thể vừa mới xoay qua tôi lại dừng lại. Có phải Khả Hân đang tắm một mình không? Hay là lúc này trong nhà tắm không chỉ có nàng còn có Tư Kiến? Không biết tại sao, hiện tại mình đặc biệt lại suy nghĩ lung tung, luôn luôn nghi thần nghi quỷ.
Tôi không khỏi quay người tựa vào cửa, cẩn thận lắng nghe thanh âm phát ra từ trong nhà tắm, chỉ là bên trong ngoại trừ tiếng nước và âm thanh tắm, không có bất kỳ âm thanh nào khác.
Trong khi tôi dựa vào cửa để suy nghĩ, đột nhiên tôi nghe tiếng cửa mở ra, tôi vội vàng xoay người chạy trở về nằm trên giường tiếp tục giả bộ ngủ.
Sau khi nằm trên giường, tôi không khỏi suy nghĩ, có phải là Khả Hân mở cửa không? Bởi vì quay lại quá nhanh, nên tôi hoàn toàn không thấy cửa phòng nào mở ra.
Tiếng nước trong nhà tắm còn vẫn vang lên, chứng tỏ Khả Hân vẫn chưa tắm xong, như vậy chỉ còn lại… Đúng như tôi nghĩ, có tiếng bước chân từ phòng khách truyền đến, thanh âm nặng nề quá, còn lộn xộn vô chương, nhất định là Tư Kiến uống rượu say phát ra.
Tiếng bước chân của hắn càng lúc càng gần tôi hơn, xem ra hắn đang tiến về phòng ngủ của tôi. Lúc này tim tôi không khỏi nhấc lên.
Thì ra hai người hẹn nhau ở trong nhà tắm mây mưa sao? Tiếng bước chân quả nhiên dừng lại ở vị trí cửa nhà tắm, không biết lúc Khả Hân tắm có khóa cửa hay không, có lẽ trước đó đã chuẩn bị sẵn cho Tư Kiến nên không có khóa cửa? Tôi không biết tôi đã suy nghĩ bao lâu, tôi cũng không biết tiếng bước chân dừng lại trước cửa bao lâu.
Một lúc sau, tôi lại nghe tiếng bước chân của Tư Kiến vang lên, chỉ là càng lúc càng xa, cuối cùng lại vang lên tiếng cửa mở ra đóng lại.
Sau khi nghe âm thanh này, tim tôi không khỏi thả lỏng một chút. Tư Kiến trở về phòng, chẳng lẽ đây chỉ là một sự trùng hợp? Hắn chỉ thức dậy đi vệ sinh nửa đêm, kết quả phát hiện Khả Hân đang tắm, đành phải trở lại phòng mình? Hay là vốn hai người đã hẹn nhau, nhưng rốt cục hắn đã bỏ cuộc? Nghĩ đi nghĩ lại, tôi lại mạnh dạn đứng dậy rón rén đi ra cửa, kết quả cảnh tượng mà tôi thấy vẫn giống như trước đây, ánh đèn nhà tắm vẫn sáng, chỉ có tiếng nước vòi sen, cửa phòng hắn đóng chặt, hết thảy đều bình thường.
Tôi chống cằm, lúc này tôi hoàn toàn không sờ được đầu mối, tình cảnh phát sinh hiện tại tựa hồ như cùng với tưởng tượng của mình không giống nhau. Trong khi tôi đang suy nghĩ, tiếng nước trong nhà tắm ngừng lại, tôi biết Khả Hân đã tắm xong nên vội xoay người chạy trở lại giường, lúc này tôi như một tên ăn trộm, lén lén lút lút.
Sau khi nằm trở lại giường, trái tim tôi không được bình tĩnh, bởi vì sau khi tắm Khả Hân có hai khả năng, một là trở lại phòng ngủ của chúng tôi, hai là đến phòng ngủ của Tư Kiến… Trong khi tôi đang suy nghĩ, cửa nhà tắm mở ra, tiếp theo là tiếng bước của dép, tiếng bước chân đi tới phòng của chúng tôi làm cho tôi nhẹ cả người.
Khả Hân bước vào phòng, mang theo hơi nước vào phòng, cùng với mùi sữa tắm quen thuộc. Thời gian cứ thế trôi qua, không biết qua bao lâu, Khả Hân leo lên giường, lẳng lặng nằm bên cạnh tôi, tôi ngửi thấy mùi tóc thơm quyến rũ của nàng.
Trước khi ngủ Khả Hân vung tay vuốt trán tôi, sau đó căn phòng chìm vào im lặng. Không lâu sau, nàng truyền ra tiếng thở đều. Đây có phải là kết thúc của đêm nay? Không có gì xảy ra sao? Mọi thứ đều bình thường.
Tôi từ từ mở mắt ra, tôi không cảm thấy buồn ngủ chút nào. Nhìn căn phòng tối đen, tôi quay đầu nhìn Khả Hân đang ngủ rất yên tĩnh bên cạnh tôi, có vẻ nhu thuận và yên tĩnh.
Tôi thở dài, cái này có tính là tôi đem dạ tiểu nhân để đo lòng quân tử không? Thật sự là mình đã nghĩ quá nhiều, nhưng mấy điểm nghi ngờ kia lại cứ quấn chặt trong lòng tôi, như thế nào cũng không xua đi được. Hôm qua trên người Khả Hân có mùi sữa tắm khác biệt là sao? Những túi đồ hai người mua về hôm qua đã đi đâu? Có thể hôm qua bị cúp nước nên nàng tắm bên ngoài, đồ mua có thể đã được gửi trước ra nước ngoài cho Tư Kiến… Đó là lý do duy nhất tôi tìm được.
Mãi cho đến tận sáng hôm sau, gần như cả đêm tôi không ngủ, thứ nhất là trong đầu tôi không ngừng rối rắm cứ loay hoay với những nghi vấn kia, thứ hai là mình không dám chợp mắt, bởi vì sợ sau khi ngủ, không nhìn thấy chuyện có thể xảy ra. Đêm nay tôi vẫn luôn lo chuyện hai người, lo có thể nửa đêm hoặc rạng sáng lúc tôi ngủ say nhất, hai người lén lút làm chuyện.
Cho đến khi bình minh, không có gì xảy ra và tôi đã trải qua một đêm dài mất ngủ. Lúc này cảm giác mắt mình khô ráo, da mặt căng thẳng, như thể đã lên cơn nghiện ma túy.
Đến lúc rời giường, Khả Hân đang làm điểm tâm, mà tôi ở trong nhà tắm rửa mặt, nhìn vào hai mắt đỏ hoe và quầng thâm dưới mắt trong gương, đây có thể coi là hình phạt cho sự suy nghĩ lung tung của tôi.
Sau khi ăn điểm tâm xong, chúng tôi cùng nhau tiễn Tư Kiến ra sân bay. Đến cổng sân bay, chúng tôi nhìn hắn từ từ đi vào sân bay.
Lúc này trong lòng tôi vẫn rất là cảm khái, bất luận mình hoài nghi đúng hay sai, với sự ra đi của Tư Kiến, mọi thứ đều không còn quan trọng nữa, có lẽ những điểm nghi ngờ kia sẽ trở thành bí ẩn vĩnh hằng, bởi vì tôi không cách nào mở miệng hỏi Khả Hân.
Tôi cố ý xin công ty nghỉ cả buổi sáng. Sau khi tiễn Tư Kiến ở sân bay, tôi cùng Khả Hân tách ra, một mình tôi đến công ty. Ngồi trong văn phòng của công ty, tâm trí tôi xoay tròn liên tục.
Lúc tiễn Tư Kiến đi, mặc dù trong lòng tôi có chút thảnh thơi, nhưng trong nội tâm vẫn có một tia không nỡ, loại tình cảm phức tạp này trong nội tâm tôi là hiểu rõ nhất. Lúc đó tôi cũng đặc biệt chú ý đến trạng thái của Khả Hân và thấy nàng không hề tỏ ra miễn cưỡng rời xa hắn còn có vẻ rất thờ ơ, mỉm cười chào hắn, nụ cười không có gượng gạo.
Cảm xúc này của Khả Hân khiến cho tôi yên tâm hơn rất nhiều, ít nhất lần này nàng không toát ra cảm xúc phức tạp gì với Tư Kiến, nói cách khác tình cảm của nàng đối với hắn đã bình thường hóa, cũng đã phai nhạt so với trước kia.
Nghĩ đến đây, tôi nhìn cái hộp trên bàn, lúc mới vào văn phòng tôi đã lấy ra. Vừa rồi nghĩ lại, có lẽ không cần phải xem nó nữa. Tư Kiến đã đi, Khả Hân đã bình thường hóa với hắn, nếu như coi cái usb này, mặc kệ bên trong đó có gì, đều đã trở thành quá khứ, nếu như nhìn thấy một ít chi tiết nhỏ, điều đó không còn quan trọng nữa. Nếu phát hiện giữa hai người có chuyện gì, chẳng phải là tăng phiền não cho mình sao? Tôi thở dài, đặt cái hộp đó vào két sắt của tôi, tôi bảo quản nó chặt chẽ, nhất định không thể mang về nhà.
Tư Kiến rời đi, cuộc sống cũng trở lại bình thường, mọi thứ chắc chắn có thể trở về như trước kia. Lúc này tôi không khỏi nghĩ đến Lãnh Băng Sương, trong lòng không khỏi áy náy đối với nàng, bởi vì khi tất cả mọi chuyện xử lý xong tôi mới nghĩ đến nàng. Bây giờ nàng đang ở đâu? Tại sao ra đi không một lời từ biệt?
Nghĩ đến đêm đó, trong lòng tôi không khỏi cảm giác xót xa cho nàng. Lá thư đó tôi đã không đặt trong két sắt, sau khi đọc nó một cách cẩn thận hai lần, tôi cào rách nó và ném vào thùng rác. Trong lá thư đó tôi chỉ quan tâm đến một chuyện, Lãnh Băng Sương nói rằng khi trở về sẽ cho tôi một món quà, là quà gì? Đối với nàng người coi tiền như cỏ rác, có thể được nàng coi là quà sẽ là cái gì?
Những ngày kế tiếp, chúng tôi sống bình yên qua ngày, mỗi buổi tối tan sở, Khả Hân đều chuẩn bị cho tôi một bữa tối thịnh soạn, thỉnh thoảng Tư Kiến cũng gọi điện thoại cho tôi, hỏi thăm mọi chuyện và báo bình an vô sự, trong nhà phảng phất như thật sự trở lại bình yên như ban đầu vốn có.
Chỉ là không biết tại sao, trong lòng tôi không còn loại an bình như trước kia, luôn có một loại cảm giác bất an, nhưng lại không biết loại cảm giác bất an này đến từ đâu. Bản thân mình là một phóng viên, loại giác quan thứ sáu này rất chính xác, không có lửa làm sao có khói. Có lẽ bản thân mình đã suy nghĩ lung tung, cho nên tinh thần rất căng thẳng, đã đến lúc nên tìm một chuyên gia tư vấn tâm lý để điều chỉnh.
Nhưng cây muốn lặng mà gió không muốn ngừng…
… Bạn đang đọc truyện Nuôi sói trong nhà tại nguồn: http://bimdep.pro/nuoi-soi-trong-nha/
Tất cả mọi thứ vẫn như bình thường, tôi cũng từ từ thư giãn lại. Dù sao thời gian có thể thay đổi tất cả mọi thứ, thời gian là liều thuốc tốt nhất cho trạng thái tinh thần căng thẳng cao độ như tôi.
Ngày nào tôi cũng đi làm như thường lệ, còn Khả Hân thì nhàn nhã hơn tôi rất nhiều, từ sau khi nàng quản lý phòng thí nghiệm ở trường, nên ngày nào cũng có thời gian rảnh rỗi tự do, mỗi ngày sau khi xong việc, nàng đều nấu cơm tối chờ tôi về nhà ăn.
Cho đến một ngày…
Ngày hôm đó, công ty gửi tôi và các trợ lý của tôi đến khu vực nhà gỗ ở vùng ngoại ô để chụp ảnh và viết một bài báo về các điều kiện và phong tục địa phương của khu nhà gỗ. Tôi và các trợ lý lái xe một lúc lâu mới tới đó, khu nhà gỗ là loại một tầng theo phong cách cổ điển, tương tự như những con hẻm ở Bắc Kinh thời xưa, trong đó có rất nhiều ngôi nhà thuộc cấp di tích văn hóa. Mặc dù không nhộn nhịp như các đường phố cao tầng trong thành phố, nhưng có vẻ yên tĩnh hài hòa, những ngôi nhà cổ kính và hàng liễu rủ là bầu không khí mà tôi yêu thích.
Trước kia chúng tôi cũng đã từng tới nơi này và đã ăn rất nhiều món ngon bình dân ở phố ăn vặt ở đây, Khả Hân cũng giống như tôi, rất thích phong tục và tập quán địa phương ở đây, cả hai chúng tôi còn từng nghĩ, sau này khi về già, nếu như khu nhà gỗ này còn tồn tại, hai chúng tôi sẽ về đây nghỉ hưu an dưỡng tuổi già. Chỉ có điều ở đây cách trung tâm thành phố tương đối xa, đi xe mất khoảng 40 phút.
Sau khi đến đó, chúng tôi dựng camera để chụp rất nhiều ảnh, cuối cùng nâng máy drone lên để chụp ảnh từ trên trời, sau khi hoàn thành một loạt nhiệm vụ thì trời đã về chiều.
Sau khi trở về công ty, chúng tôi bắt đầu cùng nhau sắp xếp các cảnh quay, vô tình đã đến giờ tan sở.
“Tan sở rồi, các người về trước đi, tôi tự mình hoàn thành là được rồi…” Đến giờ tan sở, tôi thấy những ánh mắt mệt mỏi của các trợ lý, tôi không đành lòng nên nói.
Tôi luôn quan tâm đến cấp dưới của mình, đó là lý do tại sao các trợ lý của tôi theo tôi một cách tận tâm và tại sao nhóm của tôi là tốt nhất trong công ty.
Sau khi tất cả các đồng nghiệp của tôi đã về, tôi lấy điện thoại di động ra gọi cho Khả Hân, vì tôi không biết phải mất bao lâu để sắp xếp những tài liệu này. Tôi là một người rất nghiêm ngặt trong công việc, dù làm việc gì tôi cũng cố gắng để thăng tiến càng nhiều càng tốt và không bao giờ để trì hoãn, vì vậy tối nay tôi phải hoàn thành công việc này.
Sau khi giải thích với Khả Hân, tôi bắt đầu phân loại tài liệu cảnh quay hôm nay, hôm nay có bốn năm cái camera, quay đường phố, chụp trong các tòa nhà gỗ v. V, đến cuối chỉ còn lại màn hình quay từ trên cao bằng drone.
Tôi liên tục chỉnh sửa các cảnh quay do máy drone thực hiện, để lại những cảnh cần thiết và cắt bỏ những cảnh không liên quan còn lại.
Chỉ là trong khi tôi đang chỉnh sửa video thành một clip, đôi mắt của tôi bị thu hút bởi màn hình, mắt mở đến mức tối đa, tôi áp sát mắt gần màn hình và dụi dụi mắt, bởi vì tôi không thể tin được!
Trong màn hình, tôi thấy bóng dáng “Khả Hân”, phải nói là bóng dáng rất giống nàng. Bởi vì máy drone chụp từ độ cao và chụp từ trên không khá cao, mặc dù camera rất rõ ràng, nhưng vì độ cao quá cao. Hơn nữa máy drone có khả năng chịu tải hạn chế, không thể mang theo camera quá phức tạp quá nặng, nhưng màn hình chụp được vẫn có thể nhìn thấy tương đối rõ nét.
Trong màn hình video, “Khả Hân” đứng trong một Tứ Hợp viện, hình như đang phơi đồ trên giá, khi máy drone bay qua, thậm chí nàng còn ngước đầu lên nhìn, tựa hồ như bị ánh mặt trời chói mắt, nàng dùng tay che mắt. Thời gian cái máy drone bay qua sân chỉ khoảng ba, bốn giây và người phụ nữ trong video từ lúc phơi đồ đến lúc ngẩng đầu lên nhìn. Sau đó, máy drone bay qua.
Lúc này tôi không thể tin được, không nhịn được tua đi tua lại video mấy lần, người phụ nữ trong video rất giống Khả Hân, dù sao tôi cũng quá quen thuộc vợ của mình.
Người phụ nữ trong video vẫn có một chút khác biệt. Khả Hân để tóc dài quấn khăn choàng và rất ít khi buộc tóc lên, vì nàng biết tôi thích kiểu tóc dài quấn khăn choàng, người phụ nữ trong video đang buộc tóc đuôi ngựa, đồ trên người ngược lại phán đoán không được, bởi vì lúc này trước ngực người phụ nữ kia mang tạp dề.
Video chỉ dài ba hoặc bốn giây và cuối cùng tôi phải cắt video xuống. Tôi quên mất công việc của mình và chỉ xem đi xem lại đoạn video dài ba bốn giây kia.
Nếu như không phải lúc trước tôi bị căng thẳng tinh thần cao độ, có lẽ tôi sẽ không quan tâm đến chi tiết này. Dù sao trên thế gian cũng có rất nhiều người có ngoại hình giống nhau, hơn nữa máy drone ở trên cao, ánh sáng các loại vấn đề đều sẽ tạo thành lỗi khi quay, người phụ nữ này trong video cũng tương đối mơ hồ, trước kia tôi khẳng định sẽ không quan tâm đến điều này.
Lúc này không biết tại sao, tôi nhìn thấy nữ nhân trong video, trong lòng lại khẩn trương và để ý. Tôi phóng video tới mức to nhất, cũng không thể thấy rõ ràng khuôn mặt của người phụ nữ kia, chỉ có thể từ hình tượng tổng thể của nàng để phán đoán, người phụ nữ này có 80% khả năng chính là Khả Hân.
Tôi đã thấy cay cay mắt, tôi dừng màn hình lại, chỉ dừng lại ở thời điểm người phụ nữ ngẩng đầu nhìn máy drone.
Tôi dựa lưng vào ghế, trái tim vốn tĩnh lặng lại trở nên hỗn loạn. “Sao lại giống như vậy?” Trong lòng tôi vẫn luôn hồi tưởng lại vấn đề này. Cho tới nay tôi luôn tin tưởng vào giác quan thứ sáu của mình, cho nên trong lòng tôi nắm bắt màn hình không buông.
Nếu đó thực sự là Khả Hân, nàng làm gì ở đó? Tôi nghĩ về vấn đề thời gian của nàng, vì nàng quản lý phòng thí nghiệm ở trường, có nhiều thời gian để ra ngoài, công việc hiện tại của nàng chỉ là một công việc bình thường rất rảnh rỗi. Nàng không có lý do gì để đến nơi này! Có ai ở nơi này mà tôi không biết không? Chỉ là trong thân thích họ hàng của nàng tựa hồ như không có người nào sống ở nơi này a, nàng chưa bao giờ đề cập tới.
Thời gian tiếp theo, tôi không có tâm trạng để tiếp tục làm việc, sau khi tắt máy tính tôi chuẩn bị về nhà, định hỏi Khả Hân, chuyện này là sao?
Tôi đã giữ lại đoạn video đó vào điện thoại di động của mình và khi tôi về đến nhà thì đã hơn 7: 00 tối. Tôi trực tiếp mở cửa bước thẳng vào nhà, không thấy bóng dáng của Khả Hân đâu.
Đèn trong phòng khách bật sáng, cửa nhà tắm đóng chặt, đèn trong phòng ngủ bật sáng, có tiếng nước chảy róc rách, hình như Khả Hân đang tắm.
Sau khi thay giày xong, tôi nhìn đồ ăn trên bàn được đậy bằng màng giữ nhiệt, tỏa ra mùi thơm ngào ngạt. Tuy rằng buổi tối mình chưa có ăn cơm, nhưng lại không thấy đối.
Trong nhà tắm vang lên từng trận tiếng nước và tiếng hát tuyệt vời, Khả Hân đang ngâm nga những bài hát trong lúc tắm. Trong phòng ngủ có đồ của nàng, tôi nhìn thấy bộ đồ mà nàng mặc hôm nay, nhớ lại đoạn video quay hôm nay và cảm thấy bộ đồ đó không giống nhau, để chứng minh, tôi lặng lẽ mở điện thoại ra so sánh, quả nhiên là không giống. Hơn nữa quay đầu lại nhìn bữa cơm tối đã chuẩn bị xong và bộ dáng vui vẻ trông rất hạnh phúc, tôi thế nào cũng không muốn tin người trong video thật sự là nàng. Nhưng tại sao sự hoài nghi trong lòng tôi cứ lởn vởn, nàng không biết tôi đã về.
Cẩn thận suy nghĩ kỹ càng, tốt hơn hết là đừng hỏi trực tiếp Khả Hân, phòng khi vạn nhất thật sự nhận lầm người. Chẳng phải là khiến cho nàng suy nghĩ nhiều, cuối cùng làm tổn thương trái tim nàng sao? Chờ ngày mai có thời gian, tôi đích thân đi Tứ Hợp viện kia một chuyến, ít nhất làm một chút thăm dò bí mật, xem bên trong là người nào sống ở đó. Nếu như bên trong thật sự là một người giống nàng, vậy có thể chứng minh đây là một sự hiểu lầm.
Nếu bây giờ tôi đã về mà Khả Hân chưa phát hiện ra tôi đã về, vậy tôi có thể nghe lén một chút không? Ít nhất để tôi biết khi tôi không ở nhà, nàng đã làm gì? Bây giờ không giống như trước, thiết bị giám sát trong nhà đã bị hỏng, tôi hoàn toàn không thể thấy tình hình trong nhà.
Tôi vội vàng rời khỏi phòng ngủ, sau đó đi đến cửa nhặt giày, từ từ chạy ra ban công phía sau, ban công này tôi đã tới rất nhiều lần, mỗi lần nhìn trộm tựa hồ như đều ở nơi này.
Gần đây tôi luôn nghi thần nghi quỷ, nếu như không muốn cho mình tiếp tục suy nghĩ lung tung như vậy, biện pháp tốt nhất và nhanh nhất là tự mình tìm ra đáp án mà mình muốn biết. Sau khi phát hiện ra chân tướng của mọi chuyện, mỗi ngày mình sẽ không ngây ngô như vậy.
Tôi quỳ xuống linh cữu của cha, sau đó rơi vào trạng thái chờ đợi dài dằng dặc, mỗi lần Khả Hân tắm ít nhất cũng mất một tiếng, tôi cũng không biết nàng tắm đã bao lâu, chỉ có thể từ từ chờ.
Lúc này ban công rất tối, tôi ngồi trên một cái chiếu nhỏ đặt ngoài ban công, khi tôi sắp chợp mắt, rốt cuộc cũng nghe tiếng cửa mở, Khả Hân đã tắm xong…
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro