Nuôi sói trong nhà

Phần 123

2024-02-16 12:19:00

Phần 123
Tôi chắc chắn mùi sữa tắm trên người Khả Hân không phải ở nhà, chẳng lẽ nàng mua sữa tắm mới, nhưng cho dù có mua sữa tắm mới, thì nàng đã sử dụng nó khi nào? Tôi nhớ đêm qua khi đi ngủ, trên người nàng vẫn là mùi sữa tắm cũ, tôi có thể khẳng định đêm nay nàng chưa có tắm, như vậy chỉ có thể là ban ngày hôm nay nàng tắm! Ban ngày vô duyên vô cớ nàng tắm làm gì? Nếu là bất cứ ai khác, sẽ không nhận thấy chi tiết này, nhưng là một nhà báo, tôi giỏi nhất là nắm bắt từng chi tiết nhỏ, mùi sữa tắm này chắc chắn có vấn đề.

Tôi định chờ một hồi Khả Hân ngủ thiếp đi, rồi vào nhà tắm khảo sát, trong lòng tựa hồ như càng có áp lực thêm, càng thêm suy sụp, hô hấp càng lúc càng dồn dập, lồng ngực càng lúc càng phập phồng, cánh tay của nàng đặt lên ngực tôi cũng cảm giác được.

“Chồng, anh sao vậy? Sao lại thở mạnh dữ dội như vậy?” Khả Hân ngẩng đầu lên khỏi tay tôi và hỏi với giọng run run.

“Không có gì? Chỉ là hơi khó chịu…” Tôi cố gắng khống chế hô hấp của mình, giọng run run nói. Thật ra là tôi đang giận đến cực điểm, lúc này tôi tự nhủ lòng không được mất lý trí, nhất định phải bình tĩnh, hiện tại mọi thứ chỉ là nghi vấn, còn chưa có chứng cứ xác thực.

“Hay là chúng ta đi bệnh viện đi, được không?” Khả Hân khẽ lay vai tôi nói.

“Không cần, anh đi vệ sinh…” Tôi đứng dậy chuẩn bị đổi chỗ để bình tĩnh lại một hồi, trong ngăn kéo nhà tắm còn mấy điếu thuốc lá, tôi không biết đã để bao lâu rồi.

Sau khi vào nhà tắm tôi khóa trái cửa, trước kia tôi đi vệ sinh không có thói quen khóa trái cửa, dù sao trong nhà chỉ có hai người chúng tôi, kể cả khi có Tư Kiến vào ở, tôi cũng không có khóa trái cửa, nhưng lúc này tôi lại khóa trái cửa, hơn nữa còn theo bản năng. Tôi cũng không biết nội tâm mình đang đề phòng cái gì, có lẽ hiện tại mình không tin ai được nữa.

Ngồi trên bồn cầu lấy thuốc lá trong ngăn kéo ra hút, thuốc lá đã thay đổi mùi vị rất hăng và cay, nhưng tôi lại hút rất thoải mái, dường như loại kích thích này có thể làm giảm bớt nỗi đau trong lòng mình. Tôi hít một hơi thật sâu sau khi hút xong, lúc này tôi mới nhớ đến việc kiểm soát phần sữa tắm.

Sữa tắm đặt ở trên bàn dưới chậu rửa mặt, sữa tắm nhà tôi ban đầu thường sử dụng vẫn còn, lúc cầm lên còn nặng trịch, còn hơn phân nửa chai, hơn nữa tìm xung quanh khắp nơi cũng không thấy sữa tắm mới.

Tôi chán nản ngồi lại trên toilet, mùi sữa tắm trên người Khả Hân không phải là ở nhà, vậy nó đến từ đâu? Nếu đã có nhà tắm ở nhà, vậy Khả Hân còn cần ra ngoài tắm sao? Nàng chỉ có thể tắm vào ban ngày, mà ban ngày hẳn là nàng vẫn ở cùng một chỗ với Tư Kiến, ít nhất hai người cùng nhau trở về bữa trưa, cùng nhau ăn cơm, cả buổi chiều hai người vẫn cùng nhau mua sắm, vậy nàng tắm khi nào đây? Tại sao phải tắm? Vốn trong khoảng thời gian này tôi đã nghi ngờ, vì vậy tôi phải suy nghĩ rộng hơn.

Trong đầu tôi không khỏi nảy ra một ý nghĩ: Khả Hân lại cùng Tư Kiến hẹn hò với nhau, nhưng bởi vì lần đó bị tôi ở ngoài cửa nhìn thấy, lần này hai người đã học khôn, bây giờ hai người hẹn ban ngày đi ra ngoài mướn khách sạn để làm tình, như vậy sẽ không để lại dấu vết, cũng sẽ không bị tôi bắt gặp, phải nói rằng đây là cách tốt nhất để giấu tôi.

Tôi ngồi trên bồn cầu suy nghĩ, cố gắng bình tĩnh lại, bản thân mình không thể bối rối vào lúc này được. Tôi đốt một điếu thuốc khác, sự kích thích của nicotin khiến cho toàn thân tôi tê dại.

Sau khi bình tĩnh suy nghĩ một hồi, tôi không nói gì, làm bộ cái gì cũng không biết, cũng sẽ không hỏi Khả Hân bất cứ điều gì, để tránh đả thảo kinh xà, vạn nhất mình suy nghĩ lung tung hiểu lầm, chỉ làm ầm ĩ ô long thật lớn.

Kỳ thật muốn điều tra chuyện này, biện pháp tốt nhất chính là đi tìm Lãnh Băng Sương trợ giúp, nhưng mà vì mối quan hệ đặc biệt với Lãnh Băng Sương, tôi quyết định không đi tìm nàng.

“Chồng, anh có sao không?” Trong khi tôi đang rối rít ngồi trên toilet. Ngoài cửa truyền đến giọng nói của Khả Hân và tiếng gõ cửa.

Lúc này tôi mới nhớ ra, không biết mình đã ở trong nhà tắm bao lâu rồi.

“Không sao, chỉ đau bụng…” Tôi ra khỏi nhà tắm và trở lại phòng ngủ, Khả Hân ngây người đi theo tôi. Nằm trên giường nàng ôm cánh tay tôi, cảm nhận nhiệt độ cơ thể quen thuộc, nghĩ đến mối quan hệ tình cảm đã được khôi phục trong bốn năm qua, trong lòng tôi vô luận như thế nào cũng không tin được nàng lại phản bội tôi một lần nữa. Nhưng đủ loại vết tích bất thường không cách nào giải thích, mà tôi lại không thể mở miệng chất vấn.

Vừa đến bình minh tôi tỉnh dậy, dưới mắt có hai quầng thâm đen. Dưới sự khuyên bảo không ngừng của Khả Hân, tôi vẫn không chút do dự đi đến công ty, chỉ là nội tâm không thể bình tĩnh lại chứ đừng nói đến việc yên tâm làm việc.

Trong đầu tôi cứ hình dung ra cảnh tượng ở nhà, đáng tiếc là cái camera ở nhà đã bị hỏng. Tôi không thể nhìn thấy bất cứ điều gì ở nhà cả. Mãi cho đến trưa tôi thật sự không thể ở lại được, nếu nội tâm cứ rối rắm như vậy, tôi có thể phát điên lên.

Buổi trưa sau khi tan sở, tôi trực tiếp bắt taxi đến thẳng biệt thự của Lãnh Băng Sương. Đứng bên ngoài nhìn cánh cửa quen thuộc, tôi lại bắt đầu do dự, tôi không biết có nên đi vào hay không, nhưng vì gia đình, vì tình yêu, tôi muốn có đáp án, cuối cùng tôi kiên định bước tới.

Tôi vừa bước vào phòng khách, nghênh đón tôi là quản gia không có Lãnh Băng Sương. Bình thường chỉ cần tôi đứng ở ngoài cửa, giám sát trong biệt thự đều có thể nhìn thấy tôi, nàng nhất định sẽ ra nghênh đón tôi vào trong biệt thự.

“Lạnh Băng Sương có ở đây không?” Tôi hỏi người quản gia.

“Đã mấy ngày rồi tiểu thư không có trở về, từ lần trước anh đi rồi, nàng cũng rời đi, chưa có trở về…” Thoạt nhìn quản gia có vẻ rất câu nệ, bình tĩnh đứng ở đó nói.

“Vậy tôi gọi điện thoại cho nàng…” Mặc dù nội tâm không tình nguyện, nhưng lúc này tôi phải tìm nàng để nhờ giúp đỡ mới được.

Tôi lấy điện thoại di động ra gọi cho Lãnh Băng Sương, nhưng bên kia lại truyền đến tiếng máy tắt, chẳng lẽ nàng cố ý tránh mặt tôi, không muốn gặp lại tôi sao?

“Ở nhà nàng còn số điện thoại nào khác không?” Tôi chán nản đặt điện thoại xuống, không nhịn được hỏi quản gia.

“Không có, trước khi đi tiểu thư có dặn, bảo anh đừng tìm nàng, thời điểm thích hợp nàng sẽ chủ động tìm anh, mặt khác nàng bảo tôi đem thứ này giao cho anh, anh chờ một chút…” Quản gia nói xong, liền đi tới ngăn tủ, lấy một cái hộp đưa cho tôi.

Sau khi nhận cái hộp, tôi rời khỏi biệt thự, lúc này trong lòng tôi cảm thấy vô cùng bất lực, lần đầu tiên tôi cảm thấy mình cần Lãnh Băng Sương hơn bao giờ hết. Rốt cuộc nàng có chuyện gì vậy? Sao không muốn gặp tôi? Tôi còn nhớ trước kia, mỗi lần tôi chủ động tới tìm nàng, đều sẽ làm cho nàng thụ sủng nhược kinh, nhưng lần này, tại sao nàng không muốn gặp tôi? Còn tắt điện thoại di động? Chẳng lẽ tôi sắp bị Khả Hân và cả Lãnh Băng Sương hai người bỏ rơi tôi sao?

Tôi trở lại công ty và đặt cái hộp đó trên bàn làm việc như người mất hồn. Sau khi bình tĩnh lại một hồi, tôi chỉ có thể tự an ủi mình, có lẽ Lãnh Băng Sương có chuyện quan trọng cần phải biến mất trong một thời gian, dù sao đối với nữ nhân mạnh mẽ như nàng là chuyện rất bình thường.

Tôi cầm lấy cái hộp kia từ từ mở ra, trước khi mở ra tôi rất tò mò, rốt cuộc Lãnh Băng Sương để lại cho tôi cái gì. Khi mở nó ra, tôi thấy nó có kích thước một cái USB, một cuốn sách hướng dẫn sử dụng và một lá thư bên trong.

Tôi mở bức thư ra trước, bên trong lộ ra những dòng chữ nhỏ xinh xinh:

Từ Kiên, em rời đi một thời gian, có chuyện gì cũng không nên dồn dập, hãy chờ em về. Ngoài ra, trong usb này có rất nhiều thứ quan trọng, có hướng dẫn cách sử dụng, bên trong ghi lại rất nhiều thứ, nhưng em muốn khuyên anh, không đến vạn bất đắc dĩ thì không nên coi những thứ bên trong, bởi vì em sợ anh sẽ bị tổn thương một lần nữa.

Ở đây em bảo đảm với anh rằng bất kể nội dung gì trong đó, em cũng không có coi qua. Usb này là một thứ để lưu trữ dữ liệu, cũng là một chìa khóa để mở thiết bị giám sát, ở đây em muốn nói lời xin lỗi với anh. Chưa có sự đồng ý của anh mà em đã cài đặt một bộ thiết bị giám sát trong nhà của anh, cái thiết bị này đã quay được cái gì đó trong nhà anh, ngoài anh ra không có bất kỳ người nào nhìn thấy, em chỉ để cho một mình anh xem.

Đừng giận em, lần sau gặp mặt em sẽ tặng anh một món quà coi như đền bù.

… Lãnh Băng Sương của anh…

Thì ra Lãnh Băng Sương đã cài đặt một bộ thiết bị giám sát trong nhà tôi và đưa cho tôi ổ flash USB. Vì vậy, có lẽ nàng đã phát hiện ra thiết bị giám sát của tôi? Lúc này tôi tay cầm cái usb trong tay, trong lòng không khỏi có chút kỳ vọng, đồng thời đối với nàng rất cảm kích, rốt cục mình có thể tìm được đáp án rồi. Tôi cắm cái USB này vào cái laptop của mình trước khi đến giờ làm việc…

… Bạn đang đọc truyện Nuôi sói trong nhà tại nguồn: http://bimdep.pro/nuoi-soi-trong-nha/

Chỉ là trước khi xem nội dung trong USB, tôi lại nhận được cú điện thoại của lãnh đạo yêu cầu tôi đến văn phòng ngay lập tức. Sau khi tôi cúp điện thoại, tôi thở dài rút USB ra, đặt nó vào hộp, sau đó khóa nó trong ngăn kéo của tôi. Không biết tại sao, lúc này tôi có chút thả lỏng, có lẽ mình thật sự rất sợ, sợ nhìn thấy một màn mà mình không muốn nhìn thấy.

Tôi đứng dậy đi đến phòng lãnh đạo. Lãnh đạo giao cho tôi một công việc, sau khi trở lại văn phòng, tôi không còn thời gian để làm gì khác, chuyên tâm vào công việc khiến cho tôi tạm thời bỏ kế hoạch xem nội dung video của ổ flash USB.

Công việc rất khẩn cấp, theo thời gian trôi qua, dần dần tôi đấm mình vào công việc. Sau khi làm xong công việc cũng đã quá giờ tan sở buổi tối, lúc này thời gian cách tôi về nhà bình thường năm phút.

Sau khi gửi biểu mẫu đến OA của lãnh đạo, tôi duỗi một vòng eo lười biếng thực sự mỏi mệt. Lúc này tôi nhìn thời gian, lúc rảnh rỗi nội tâm lại không khỏi nghĩ đến cái usb kia.

Tôi đang suy nghĩ xem liệu mình có nên nói dối Khả Hân và về nhà sau, để coi cái USB này hay không, bởi vì mặc dù trong lòng tôi phản kháng nhưng sự tò mò đã vượt qua tất cả.

Tôi lấy điện thoại di động ra, đang do dự có nên gọi cho Khả Hân không thì điện thoại chủ động vang lên. Tôi vừa nhìn thì thấy là nàng gọi tới, tôi do dự một lúc, vài phút đã trôi qua.

“Ông xã, mau về ăn cơm đi, sáng mai Tư Kiến đi rồi, đêm nay là lần cuối chúng ta cùng nhau ăn cơm, em làm rất nhiều thứ, em và Tư Kiến đều đang chờ anh…” Sau khi nhấc điện thoại, trước khi tôi có thể nói, Khả Hân đã ríu rít nói rất nhiều.

“Được rồi, anh tăng ca, 20 phút nữa sẽ về đến nhà…” Lời nói của Khả Hân làm cho tôi có chút trở tay không kịp, cẩn thận hồi tưởng lại ngày tháng, ngày mai là ngày Tư Kiến đi, mấy ngày nay bởi vì lực chú ý không tập trung, thế mà tôi quên mất ngày hắn rời khỏi nhà.

Sau khi cúp điện thoại, tôi thở dài liếc nhìn ngăn kéo đã khóa, hôm nay không có cơ hội để xem cái USB này. Mặc đồ xong, tôi bước đến cửa văn phòng, nhìn lại văn phòng lần cuối, không biết là mình nhìn văn phòng hay là nhìn cái ngăn kéo kia.

Dọc đường, trong lòng tôi rất phức tạp. Đến cửa nhà, vừa mở cửa liền thấy ngôi nhà quen thuộc, trong lòng đột nhiên có cảm giác xa lạ. Trong nhà đã bày xong bàn ăn, trên bàn đầy ắp đồ ăn, hai người đều im lặng ngồi ở trước bàn chờ tôi về.

“Xin lỗi tôi về trễ…” Sau khi vào cửa tôi không biết phải nói gì, nên nói một câu vô nghĩa như vậy.

Bình thường khi mình về nhà, cũng không nói loại xin lỗi này, dù sao Khả Hân cũng không phải là người ngoài, có lẽ câu xin lỗi này là dành cho Tư Kiến. Câu xin lỗi này hoàn toàn là theo bản năng, có lẽ trong lòng tôi đã coi hắn như người xa lạ?

“Mau rửa tay rồi ăn cơm… may mà đồ ăn còn nóng…” Sau khi lấy đồ cho tôi, Khả Hân vội vàng thúc giục nói. Trong khoảnh khắc tôi vừa mới nói ra lời xin lỗi, trên mặt nàng lộ ra vẻ khác thường, có lẽ nàng nhận ra đêm nay tôi cũng có chút khác thường.

“Bố à, tối nay chúng ta uống một ly đi…” Tư Kiến ở trên bàn ăn nói với tôi. Lúc này tôi mới nhận ra có một chai rượu vang ở giữa những món ăn rực rỡ, hơn nữa giá cũng không rẻ.

“Tư Kiến nhất định mua, nó nói vẫn chưa từng uống rượu với anh, ngày mai nó đi rồi, đêm nay nhất định phải cùng anh uống không say không về…” Khả Hân ở bên cạnh giải thích với tôi, có lẽ biểu tình của tôi lúc này có chút khác thường.

“Ừm, được rồi, tôi không uống rượu, hôm nay phá lệ uống một lần…” Nghe lời của hai người, có vẻ như tôi thực sự không có lý do gì để từ chối, chỉ có thể đáp ứng.

Thực ra trước đây tôi rất ít uống rượu, bởi vì làm phóng viên, uống rượu được coi là điều tương đối cấm kỵ, dù sao giữ bí mật cũng là bản năng nghề nghiệp rất quan trọng của phóng viên. Trên thực tế tửu lượng của tôi rất tốt, điều này dường như là bẩm sinh, có lẽ có liên quan đến hoàn cảnh xấu và khó khăn mà tôi đã sống từ khi còn nhỏ và sức đề kháng rượu của tôi đặc biệt mạnh.

Ở trên bàn cơm, tôi và Tư Kiến chén qua chén lại với nhau, loại rượu này tôi không biết tên, hẳn là rượu mạnh vodka, từ mùi rượu có thể đánh giá rượu rất mạnh.

Trên bàn ăn, tôi không ngừng dặn Tư Kiến một số chuyện, nó cũng hy vọng chúng tôi có thể chung sống hạnh phúc, trên bàn cơm đều là những lời nói tương đối ấm lòng, nhưng không biết vì sao, trong lòng tôi lại không có cảm động.

Lúc uống ngụm rượu đầu tiên, trong lòng tôi không khỏi có một ý nghĩ: Chẳng lẽ là hai người muốn chuốc say tôi, thừa dịp tôi say rượu ở nhà mây mưa, qua đêm cuối cùng của họ? Dù sao ngày mai Tư Kiến rời khỏi nhà, không biết khi nào mới quay lại. Bởi vì cái ý nghĩ này, nên tôi luôn để mắt đến bàn rượu, một bên uống một bên nhìn phản ứng của hắn.

Dù sao Tư Kiến vẫn còn trẻ, hôm nay có thể uống rượu đã là một ngoại lệ, trẻ tuổi bình thường không được phép uống rượu, nhưng hắn lại tiếp cận nhiều với người lớn, mà trong lòng tôi tựa hồ như cũng muốn nghiệm chứng nó.

Tửu lượng của Tư Kiến rõ ràng không bằng tôi, sau khi uống vài ngụm đã bắt đầu đỏ mặt lên, từ sắc mặt của hắn tôi có thể phán đoán, tửu lượng của hắn không bằng tôi.

Trước đây tôi đã từng uống rất nhiều khi làm mật vụ, nhưng tôi có thể giữ tỉnh táo, cũng có thể diễn xuất giả vờ say, đây là kỹ năng cơ bản của một phóng viên chìm.

Sau khi uống hết chai rượu, Tư Kiến đã có chút say, nhưng vẫn còn có thể bảo trì thanh tỉnh, chỉ hơi run khi đứng dậy, còn tôi thì thể hiện kỹ năng diễn xuất của mình với tư cách một phóng viên chìm, giả bộ say khướt, giống như tùy thời có thể ngã.

“Tư Kiến, uống có cao hứng không?” Uống xong ly rượu cuối cùng, tôi giả vờ thè lưỡi nói với Tư Kiến, người ta thường nói câu này sau khi uống say.

“Cao hứng, cảm ơn bố…” Tư Kiến đặt ly rượu xuống nói với tôi, nói chuyện vẫn rất rõ ràng, chỉ là không ngừng nhíu mày liên tục cho tôi biết hắn đang làm bộ tỉnh táo.

“Được rồi, rượu cũng đã uống, nguyện vọng của con, bố con cũng đã thỏa mãn rồi, hai người mau trở về phòng ngủ đi, để tôi đi thu dọn đống hỗn độn của các người…” Khả Hân dặn Tư Kiến một câu, sau đó lắc đầu thở dài.

“Khả Hân, đỡ… đỡ tôi…” Tôi đứng lên lắc lư một chút, làm bộ như thiếu chút nữa té, Khả Hân vội vàng tới đỡ tôi, sau đó từ từ đỡ tôi đi về phòng. Vào đến phòng tôi trực tiếp nằm trên cái giường lớn, nàng bắt đầu cởi đồ cho tôi, tôi thì nằm bất động, không ngừng nói mê. Bản lĩnh giả say của tôi cũng rất thật, không ai có thể nhìn ra.

Sau khi Khả Hân cởi đồ cho tôi xong, tôi đã phát ra tiếng ngáy nhẹ, đây cũng là giả vờ. Lúc này trong lòng tôi lại không bình tĩnh như biểu hiện, tôi cẩn thận lắng nghe. Liệu đêm nay tôi có nghe được chuyện của hai người hay không, có thể một hồi nữa là có thể nghe được hai mẹ con đối thoại, cho dù không có xem usb, đêm nay tôi cũng có thể phát hiện ra bí mật gì không?

“Bố có sao không?” Tôi nghe giọng nói của Tư Kiến từ phòng khách.

“Không sao, bố con hoàn toàn không biết uống rượu, đây là lần đầu tiên mẹ thấy ảnh uống nhiều rượu như vậy…” Khả Hân vừa thu thập vừa phàn nàn nói.

…”Được rồi, con cũng mau trở về ngủ đi, ngày mai còn phải ngồi máy bay…” Ngay sau đó liền nghe Khả Hân dặn Tư Kiến.

Tiếp theo tôi nghe được tiếng bước chân dồn dập, xem ra Tư Kiến cũng trở về phòng. Cửa phòng bên kia đóng lại, trong phòng khách chỉ còn lại tiếng Khả Hân thu dọn.

Lúc này tôi không khỏi có chút kỳ quái. Nhìn hai mẹ con đối thoại hình như không giống như cố ý chuốc say tôi, cũng không giống như có mục đích, chẳng lẽ tôi đã suy nghĩ quá nhiều? Hay có lẽ lúc này hai mẹ con đoán rằng tôi chưa ngủ say, cố ý nói lớn để diễn trò cho tôi xem? Nhất định là như vậy, tôi không khỏi bảo trì thanh tỉnh tiếp tục ngáy, giả bộ ngủ say.

Chỉ là thời gian trôi qua, trong phòng khách và nhà bếp chỉ có thanh âm Khả Hân thu dọn, hoàn toàn không có thanh âm khác.

Không biết qua bao lâu, rốt cục Khả Hân trở về phòng. Tôi cảm giác được một bàn tay đặt ở trên trán tôi thăm dò, sau đó nghe thanh âm thưa thớt thay đồ, rồi bóng của nàng từ từ ra khỏi phòng.

Tôi không mở mắt nhưng có thể nghe tất cả các âm thanh và xác định vị trí bằng cách lắng nghe, tôi vẫn có thể làm được.

Tiếng bước chân của Khả Hân đi ra khỏi phòng, qua không lâu sau cách vách phát ra một tiếng đóng mở cửa phòng, nàng qua phòng Tư Kiến? Lúc này tôi bất chấp “giả chết”, nhất thời mở mắt ra, vô cùng linh hoạt nhảy xuống giường, rạp rạp đi tới bên ngoài cửa…

Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Nuôi sói trong nhà

Số ký tự: 0