Những mảnh ký ức

Phần 25

2024-08-03 11:18:29

Phần 25
Trong khi mọi người đang vui vẻ với không khí của những ngày tết, gia đình sum họp với nhau, quây quần bên nhau thì tôi nằm bẹp dí ở một góc giường. Không nói chuyện, không đi chơi với ai, tôi nằm ngủ li bì, lúc nào thức dậy thì tôi lại gọi cho em, nhắn tin cho em, có lẽ phải đến cả nghìn cuộc gọi điện, hàng trăm tin nhắn, máy em có lúc không gọi được, có lúc gọi được, tôi không thấy dù chỉ một lần em nhấc máy hồi âm cho tôi.

Cái tết tưởng chừng ý nghĩa với tôi bỗng trở nên tẻ nhạt và buồn bã nhất đối với tôi từ trước đến giờ. Đứa em ruột lờ mờ đoán ra chuyện, nó kéo tôi đi chơi, tôi ngồi sau xe nó, chỉ im lặng không nói gì cho đến khi về nhà. Mẹ tôi hỏi có chuyện gì thì tôi chỉ bảo là tôi thấy hơn mệt, tôi buồn ngủ. Để rồi tôi lang thang trong giấc mơ mà tôi tưởng như bất tận, có tôi, có em… Tôi vẫn nhớ cái nhạc chuông chờ điện thoại của em mà tôi nghe đi nghe lại không biết bao nhiêu lần đến nao lòng trong tôi:

Cười đi em dẫu cho mình cần phải chia ly .
Dù sao đi nữa chúng ta vẫn là của nhau .
Hứa với anh sẽ tin anh , hứa đi em chờ mong anh , mình sinh ra là để cho nhau .
Dù sao anh cũng sẽ quay về cùng em thôi .
Làm sao anh không nhớ , nhớ baby của anh .
Mới đây thôi mình xa nhau , đó cũng chỉ là thử thách , để mai sau mình yêu nhau hơn .

And I will be there for you .
Em hãy chờ và hãy đợi .
Dù sông cạn , dù biển cạn , thì thuyền anh vẫn sẽ quay về .

And You will be there for me .
Anh vẫn chờ và sẽ đợi .
Dù nước chảy , dù đá mòn anh vẫn chung tình .


Tôi bắt chuyến xe khách ra Hà Nội vào ngày mùng 5 tết mặc dù tôi còn được nghỉ gần một tuần nữa mới đến kì học. Mặc cho mẹ tôi cố gắng giữ lại, ỉ ôi đủ đường nhưng tôi không muốn ở nhà nữa, cứ ở nhà chắc tôi chỉ biết nằm ngủ và nhớ đến em. Con người tôi hốc hác, râu ria tôi không cạo, ở nhà tôi nghĩ sẽ không chịu đựng được nữa. Tôi muốn ra ngoài này, để thay đổi không khí, tôi đỡ nằm im trên giường nữa.

Ra Hà Nội, quãng thời gian ở nhà trọ tôi chỉ nghe nhạc, những bản tình ca buồn như ngấm vào người tôi. Tôi không gọi cho em nữa vì tôi biết em sẽ không nghe máy của tôi, tôi đi lang thang, giữa cái lạnh giá của thời tiết, trái tim tôi cũng như đông cứng lại. Càng đi lang thang, tôi càng nhớ em, nhớ đến những kỉ niệm tôi từng có với em, những nơi bước chân của tôi và em từng đặt qua, tôi ở trong vòng luẩn quẩn do chính mình tạo ra: muốn không nhớ đến em nhưng tôi lại càng khiến mình nhớ tới em hơn.

Hôm đấy, tôi nhớ là như lời em nói ngày trước, em ra Hà Nội vào ngày này. Tôi muốn gặp em, tôi muốn biết có phải những lời hôm trước em nói cho tôi là sự thật, trong trái tim tôi còn đôi chút hy vọng vào tình yêu của tôi, vào em. Gần đến khu trọ của em, tôi có gọi vào số máy của em.
– Alo.
– Alo. – Tôi nghe thấy có giọng con trai trung tuổi.
– Dạ, bác ơi cho cháu gặp … (tên em) với ah. – Tôi nghĩ chắc là giọng của bố em.
– … đi học rồi nhá, giờ … cũng không dùng điện thoại nữa đâu.
– Vâng, cháu chào bác.

Tôi nghe thấy bố em nói em đi học rồi, nên tôi đinh ninh em đã ra ngoài này. Tôi đến chỗ trọ của em, đứng ở dưới nhà nhìn lên tầng, hy vọng em có ra ngoài ban công hay phơi đồ sẽ nhìn thấy tôi. Bởi vì gọi cho em không được, bạn bè cùng phòng trọ của em tôi cũng không có số, nên lúc đấy tôi chỉ có thể biết làm như vậy. Đợi mãi nhưng không thấy em, tôi có hỏi chủ nhà:
– Bác ơi cho cháu hỏi … (tên em) có ở nhà không ah?
– Có mấy đứa nó đến rồi đấy. Nhưng mà bác không biết tên bọn nó nên bác không biết bạn cháu đã đến chưa đâu.

Tôi nghe con của bác ấy nói với thêm:
– Em thấy hình như mấy chị ấy lúc nãy mới đi ra ngoài hay sao ấy anh ah.
– Uh, cảm ơn em nhé.

Lúc đấy, trong đầu tôi là ý nghĩ em đã ra ngoài này rồi, em chắc đang đi chơi loanh quanh với bạn cùng phòng. Hôm ấy trời lất phất mưa nhẹ, trời này chắc em chỉ ra quán net ngồi chứ không đi đâu ngoài đường rồi, với cái ý nghĩ đấy tôi tìm vội một quán net, online nick hy vọng sẽ gặp em trên mạng. Nhưng không thấy nick của em sáng, tôi ngồi gần 20 phút, không thấy gì cả nên đứng dậy trả tiền – có lẽ chắc tôi đoán nhầm. Về nhà trọ của em, tôi hỏi con bà chủ nhà lúc đấy đang xem tivi:
– Em ơi cho anh hỏi, các chị đã về nhà chưa thế?
– Chưa anh ah.
– Uh, cảm ơn em.

Vậy là em không ra quán net, không có ở nhà, không có ở khu trọ, có lẽ là em đi chơi với bạn bè đâu đấy cũng nên – tôi thầm nghĩ. Tôi đạp xe xung quanh đấy với mong muốn bất chợt gặp được em, tôi chỉ dám đi xung quanh khu trọ của em vì tôi nghĩ nếu tôi đi đâu xa ngoài khu vực đấy, tôi sẽ không gặp được em vào lúc này. Tôi cứ như vậy cho đến tầm hơn 11h, tôi lại về khu trọ em đứng ở mái hiên nhà đối diện với ý nghĩ có khi em ở trong phòng mà không phải đi đâu cả. Tôi có gọi tên em 2 lần, lúc đầu là một tiếng nhỏ, sau là một âm thanh lớn:
– … ơi!

Không thấy em trả lời, cũng không thấy em ra ban công. Tôi cứ đứng như vậy, suy nghĩ mông lung, chờ em cho đến tận 1, 2h sáng. Mệt mỏi, tôi quay xe về nhà trọ, trời mưa lất phất, kèm theo tiết trời lạnh khiến tôi cóng hết cả tay, tôi có mặc áo len, ngấm nước mưa vào khiến cho tôi thoáng rùng mình. Lúc ấy, cái cảm giác chờ đợi một người mấy tiếng đồng hồ khiến cho tôi không còn thấy buồn, thấy đau đớn, mà thay vào đấy là cảm giác trống rỗng đến tột độ, tựa như mơ hồ rơi vào không trung, đạp xe nhanh nên nước mưa phả vào mặt tôi, với tay lau mặt, tôi lặng câm trong khung bậc cảm xúc của mình. Về đến nhà trọ, tôi có gọi cho chủ nhà, lúc đấy đã chừng 2h sáng, tôi nghe tiếng chủ nhà vọng ra:
– Mày đi đâu thì đi luôn đi, sáng rồi về.

Uh, thì đi vậy, tôi ra quán nước ở vỉa hè ngồi. Uống mấy tách trà nóng, ngồi nhìn cảnh họp chợ đêm ở điểm tập kết chợ Dịch Vọng, nhìn đồng hồ thấy hơn 4h, tôi tạt qua nhà trọ, thấy cửa nhà đã mở, khép hờ hờ. Khẽ kéo nhẹ cửa cổng, xếp chiếc xe đạp vào góc nhà, tôi lên phòng. Mệt mỏi, tôi để nguyên quần áo leo lên giường ngủ…

Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Những mảnh ký ức

Số ký tự: 0