Phần 24
2024-08-03 11:18:29
Ngày 29 tết năm 2008
Tôi vẫn nhớ như in cái ngày tôi nhận được điện thoại từ một số máy lạ. Buổi tối trước đó 1 ngày, tôi có gọi cho em, và tôi cảm nhận thấy giọng em khác lạ, không còn ngọt ngào âu yếm như những lần trước, em nói với tôi những điều bóng gió ẩn ý khiến cho tôi phải chủ động tắt máy và bảo sẽ gọi lại cho em sau.
Tôi đang nằm cố ngủ nướng thêm một chút thời gian ở trên giường thì tiếng chuông điện thoại réo vang, thấy số máy lạ, lại là số máy bàn, tôi lẩm bẩm không biết ai gọi.
– Alo, ai đấy ah?
– Alo, có phải … không? – Một giọng người con trai không phải giọng bạn bè tôi.
– Uh, tôi đây, có chuyện gì không thế?
– Tôi T đây (tên người yêu cũ em), cậu có rảnh không chúng ta nói chuyện lúc.
– Uh được, sao cậu lại có số của tôi thế?
– … (tên em) cho tôi số của cậu.
– Uh, có gì thì nói đi.
T nói về T, nói về em, nói về tình yêu giữa T và em. T nói khá nhiều đến mức tôi phải ngắt lời vì tôi không muốn nghe những điều này vì tôi đang cảm thấy ghen. Tôi nhắc T nói về ý chính.
– … (tên em) có nói qua cho tôi về chuyện của cậu và … (tên em). Tôi có lỗi vì đã không liên lạc với …, không quan tâm đến …, … nói với tôi cậu đã bên … vào những lúc đấy, … cảm thấy yếu lòng nên nhận lời yêu cậu. Giờ tôi về rồi, tôi sẽ bù đắp tất cả lại cho …, hy vọng cậu sẽ không liên lạc với … nữa, tôi cảm ơn.
Đầu óc tôi như quay cuồng, cái gì đang xảy ra vậy, không lẽ đây là sự thực. Tôi nghe thấy cả giọng em nói với T khi 1 tay T gọi cho tôi bằng điện thoại bàn, 1 tay gọi cho em bằng điện thoại di động. Cắn chặt môi, tôi chỉ nói với T.
– Tôi muốn gọi cho …, tôi muốn nghe … nói những lời này với tôi.
Tôi cúp máy vội, tay run run tôi bấm số máy em. Vẫn số máy đấy, vẫn con người ấy, nhưng hôm nay giọng em nghe lạnh tanh, không một chút cảm xúc. Cái giọng nói mà đôi khi trong mơ tôi vẫn nghe thấy giờ không một chút âm vực, lạnh nhạt, như tiếng gió thổi thoảng qua.
– Alo, anh …ah.
– Những gì T nói với anh có phải là thật không em?
– Phải, em nghĩ chúng ta nên là bạn thôi.
Tôi cắn môi đến bật máu tươi.
– Tại sao lại như thế?
– Em xin lỗi, em với T đã yêu nhau 3 năm rồi.
– Anh đã bảo là anh không để ý những chuyện ấy cơ mà, em nói với anh những gì chả lẽ em quên rồi.
– Em xin lỗi.
– Anh có gì kém T nào?
– T có thể làm tất cả vì em.
– Vậy anh không thể làm tất cả vì em?
– Anh có, nhưng T có thể hy sinh vì em.
T có thể hy sinh vì em, còn tôi, tôi có thể không??? Tôi ngồi bệt xuống ban công tầng 2, cảm giác buông xuôi hiện lên trong tôi, tôi còn nghe em nói thêm.
– Em nghĩ, tốt hơn hết chúng ta không nên gặp lại nhau. Em có lỗi với T, cảm ơn anh vì những gì anh đã đối tốt với em.
Em cúp máy rồi, tôi vẫn ngồi thẫn thờ, những điều em nói với tôi là thật hay giả, sao mọi chuyện lại thay đổi đến như vậy. Em nói với tôi trước lúc về tết khác cơ mà, sao giờ lại thế, khác nhau như thế hả em…
Tôi trở về giường, cố nằm ngủ nhưng từng câu, từng chữ của T, của em nói với tôi cứ hiện ra. Tôi thẫn thờ, thở ra khó nhọc, người tôi mệt rã rượi, tôi cứ nằm ì như vậy, không ăn, không uống suốt buổi trưa hôm ấy. Giở điện thoại ra, nhìn những ảnh của em, tôi đau nhói trong tim. Buổi chiều hôm ấy, T lại điện cho tôi, nhưng là số máy bàn, lại vẫn câu chuyện lúc sáng, từng lời, từng chữ như xát thêm vào nỗi đau của tôi. T nói, còn tai tôi thì lùng bùng, câu nghe được, câu không, tôi không muốn nghe nữa nhưng phép lịch sự tôi vẫn phải cầm máy, vẫn đôi khi trả lời câu hỏi của T.
– Tôi hy vọng cậu đừng gặp … nữa.
– Uh.
– Chúng ta có thể là bạn tốt của nhau đấy.
– Uh.
– Có dịp tôi muốn gặp cậu, chúng ta ngồi uống rượu nói chuyện với nhau.
– Uh.
Tôi ừ theo vô thức trước những lời nói của T, tôi muốn chấm dứt câu chuyện nhưng tôi lúc đấy không nghĩ được phải làm gì để cắt câu chuyện đấy cho đến khi nghe T nói:
– Tôi xin cậu đừng gặp … nữa, … còn tương lai, nếu cậu yêu … thì cậu phải nghĩ cho … với, tôi cũng thế.
Tôi như hét lên vào điện thoại:
– Xin lỗi cậu, … là của tôi, tôi không từ bỏ mọi chuyện như vậy đâu. Tôi cúp máy đây, chào cậu.
Tôi không hiểu sao lúc đấy tôi lại nói những lời như vậy, tôi đã muốn buông xuôi, muốn bỏ cuộc khi nghe những lời nói đau như cắt của em giành cho tôi. Nhưng tôi đã yêu em đơn phương gần 1 năm, đã thổ lộ tình cảm với em, tôi mới được em nhận lời chưa được 1 tháng trời, tất cả chẳng lẽ để nó trôi qua dễ dàng như vậy, kết thục vội vàng như vậy.
Tôi không muốn thế, tôi muốn ít nhất tôi không phải là một thằng hèn kém khi yêu em, bỏ cuộc sớm với tình yêu của tôi. Tình yêu của tôi với em nó mới được bắt đầu, mới được nhen nhóm, sao giờ lại phải tắt vội vàng như vậy, tôi cảm thấy không can tâm. Buổi tối hôm ấy, tôi gọi cho em hàng trăm cuộc điện thoại, nhắn với em hàng chục tin nhắn. Không reply, không có tin nhắn phải hồi lại từ em. Tôi ngồi ở ban công tầng 2, cầm chặt điện thoại hy vọng có lúc em hồi âm cho tôi. Đau đớn, cay đắng, tôi như muốn gào lên, nhưng cơ thể tôi dường như không có chút sức lực nào cả khi tôi muốn gào thật lớn.
Đấm mạnh tay vào tường, không đau, không buồn, không giận, chỉ thấy có cái gì đấy vô hồn trong con người tôi. Có vài giọt nước mắt rơi ra, lần đầu tiên trong đời tôi khóc vì một người con gái… Cho đến tận khi tôi đang viết những dòng kí ức của tôi, tôi vẫn cảm thấy đau đớn như có những mũi kim đâm vào người tôi, ngực tôi nằng nặng, khiến tôi thở dốc, tôi gục đầu xuống bàn phím. Nỗi đau ngày ấy, so với nỗi đau bây giờ khi tôi đang hồi tưởng lại, nó không khác nhau là bao nhiêu. Có chăng là sự cô đơn, lạnh lẽo và con người vô hồn của tôi lúc ngồi ở tầng 2 nhà tôi mà thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro