Phần 44
2020-09-21 11:38:00
Đành ậm ừ tôi nói:
– Cũng được! Tí nữa anh qua nhà em xem như thế nào nhé!
Tiếng Ngọc Anh khúc khích cười trong máy:
– Thôi khỏi! Em chỉ hỏi qua một chút thôi, không cần qua nhà em đâu hì hì. Qua quán kem cũng được anh ạ, anh kiếm có quán kem nào ngon ngon không thì bảo em.
Biết tỏng cái ý định của Ngọc Anh là muốn gặp tôi nói chuyện rồi nên thì đành ậm ừ cho qua. Dù sao ở nhà một mình cũng buồn, lái con Mer qua cái quán kem Thổ Nhĩ kỳ rồi tôi nhắn cho Ngọc Anh. Hai mươi phút sau thì thấy con bé phóng xe máy điện đến rồi.
Hôm nay con bé mặc cái quần bò lửng quá đầu gối, áo phông rộng thình cùng mái tóc dài ngang vai xõa xuống. Với cái kiểu ăn mặc như vậy thì gần như không thể nào mà có thể đoán được hàng họ bên trong lớp quần áo kia như thế nào, có chăng chỉ tưởng tượng được qua những lời kể của chị Đoan.
Thấy tôi ngồi thì Ngọc Anh hí hửng đến, cầm cái menu kem rồi nói:
– Hôm nay em trả công cho anh lắp máy tính cho em đấy nhé!
Tôi gật gù bảo:
– Được! Đã thế thì anh ăn kem hơi bị nhiều cho bõ công em trả nhé!
Ngọc Anh cười hì hì bảo:
– Em là học sinh không có nhiều đâu nhé!
Tôi cười khì khì trêu:
– Ô đã trả công anh thì phải trả cho xứng đáng còn gì nữa.
Ngọc Anh lườm tôi rồi nói:
– Gớm! Mẹ em trả thế là quá công anh rồi còn gì nữa.
Vừa nghe câu nói đó thì mặt tôi ngắn tủn lại, không nghĩ là Ngọc Anh lại trêu tôi thế, tôi chỉ cười trước cách đối đáp của cô bé. Ngưng lại phải đến vài giây sau tôi mới thủng thẳng đáp lại:
– Đấy là mẹ em còn em thì phải khác chứ, việc nào ra việc đó. Hôm ấy em nhìn thấy chuyện đấy có trách anh không?
Ngọc Anh lườm tôi một cái rồi trả lời:
– Việc người lớn em có quan tâm đến đâu.
Tôi gật gù rồi hỏi:
– Thế máy tính vừa mua xong có chuyện gì thế?
Ngọc Anh khúc khích cười rồi bảo:
– Chẳng có chuyện gì cả, em muốn mua thêm cái laptop nữa thôi nên em hỏi anh mua loại nào, chỉ cần nói hãng là được!
– Vậy em cứ mua Dell em nhé!
Kem được mang ra, hai chúng tôi vừa nói chuyện, những câu chuyện không đầu không cuối cứ thế mà tiếp nối nhau. Thời gian thấm thoát trôi đi, gần chín giờ tối rồi thì bắt đầu Ngọc Anh cúi xuống thủ thủ hỏi tôi:
– Anh này! Em hỏi anh chút, anh với mẹ em có tình ý gì không hay là… chỉ ấy ấy thôi!
Tôi cười ngả người ra sau hỏi lại:
– Cái đó hỏi mẹ em mới chuẩn chứ sao mà hỏi anh!
Ngọc Anh bĩu môi bảo:
– Hỏi anh mới chính xác chứ hỏi mẹ em nói làm gì?
Tôi nghiêm túc trả lời:
– Tình cảm không có còn chuyện đó thì… chắc là mẹ em nói chuyện đó với em còn gì nữa. Quả thật là chỉ vì mang lại cái cảm giác khác lạ, hôm đó bố em cũng ở đó còn gì nữa. Có lẽ đây là một câu chuyện ngầm thôi, anh biết thừa nhiều cặp vợ chồng có sở thích như vậy nhưng chẳng qua không lộ ra thôi.
Ngọc Anh gật gù rồi nói:
– Em… cũng biết, cũng tìm hiểu, nói đâu xa lạ, ngay cả cái cô Tâm mà chơi thân với mẹ em cũng vậy thôi, em biết thừa, em với con cô gái chơi cũng thân với nhau mà. Nó biết thừa bố mẹ nó luôn, thậm chí nó còn mượn đồ của mẹ nó nữa ấy… hì hì… hư hơn em.
Tôi muốn trêu Ngọc Anh nên nói:
– Ờ! Em thì ngoan hơn nhiều hì hì, ngoan dễ sợ hơn đấy!
Biết tôi nói đểu nên Ngọc Anh lừ mắt, nhưng sau đó Ngọc Anh hỏi tôi luôn:
– Anh! Em hỏi một chút được không? Một người đàn ông thường thường thích một người phụ nữ như thế nào anh?
Tôi cười khì khì nói:
– Tùy vào mỗi người đàn ông chứ sao mà có thể người đàn ông nào cũng có tiêu chuẩn giống nhau đâu em. Ý em nói là về khoản gì nữa? Có người thích phụ nữ hiện đại có người lại thích kiểu truyền thống.
Tôi mồi chài để Ngọc Anh nói rõ là ra câu hỏi của mình. Gò má ửng hồng một chút rồi Ngọc Anh khẽ hỏi nhỏ nhẹ chỉ sợ mấy người trong quán có thể nghe được câu hỏi của mình. Nhìn cái điệu bộ ngượng ngùng của Ngọc Anh tôi buồn cười lắm. Đúng là kiểu của một cô gái mới lớn muốn ăn vụng nhưng sợ bị người khác nhìn thấy, muốn sống đúng bản năng của mình nhưng mà sợ người khác soi mói chê cười.
Che cái miệng chúm chím Ngọc Anh hỏi nhỏ hơn:
– Thì… đàn ông thích phụ nữ về chuyện ấy như thế nào ấy?
Tôi tỉnh bơ bảo:
– Em còn trẻ con hỏi chuyện đó làm gì!
Ngọc Anh mặt đỏ gay lên vì ngượng do tôi trêu, cái miệng bặm lại không trả lời được câu trêu chọc của tôi nữa. Biết điểm dừng tôi nói:
– Cái đó thì cũng tùy người thôi em, có người thích mạnh bạo, có người thích nhẹ nhàng, có người thích màn dạo đầu được chăm sóc nhưng có người lại thích chăm sóc đối phương của mình nhưng tóm lại đàn ông đều thích cái lạ lạ cả.
Thấy tôi trả lời có vẻ đúng trọng tâm thì Ngọc Anh hồ hởi hỏi tiếp:
– Vậy… kiểu như bố em là thế nào? Không lẽ cho vợ làm trước mặt mình mà không ghen sao?
Tôi cười khì khì nuốt miếng kem mát lạnh rồi nói:
– Đó lại là một cảm xúc khác, một cung bậc khác em ạ. Như bố mẹ em thì cuộc sống với nhau mười mấy năm có lẽ hơi nhàm chán vì vậy muốn đổi mới thôi, nói chung sau chuyện đó đầy cặp vợ chồng cảm thấy yêu nhau hơn thậm chí như hồi mới yêu vậy.
– Khiếp anh nói cứ như đúng rồi!
Tôi tặc lưỡi trả lời:
– Không tin thì cứ về hỏi bố mẹ em là biết ngay thôi mà, cái cảm giác ghen tuông dần dần sẽ chuyển sang cảm giác thích thú rồi hưng phấn khó tả đấy. Anh thề luôn cứ nhìn bố em lúc đấy là biết ngay thôi mà.
Ngọc Anh gật gù rồi hỏi tiếp:
– Như anh thì anh thích thế nào? Chắc như mẹ em đúng không?
Tôi cười ha ha nói:
– Ừ! Nói chung thích kiểu của mẹ em, một người phụ nữ khi việc thì cái bản chất rồi vẻ đàn bà nó trỗi dậy nó bộc lộ quá rõ ràng luôn, cái bản năng đàn bà đó mới làm cho đàn ông thích!
Ngọc Anh lại hỏi dồn tôi:
– Vậy vợ anh ở nhà có thế không?
Tôi gật đầu rồi trả lời:
– Cũng thế chứ em! Thậm chí còn ngang ngửa so với mẹ em hì hì. Anh cũng thử gạ vợ anh xem nhưng vợ anh chưa đồng ý.
Ngọc Anh chăm chú nghe như nuốt từng lời của tôi vào trong miệng. Khi tôi nói xong thì Ngọc Anh hỏi tiếp:
– Em hỏi anh tiếp này! Anh thích chỗ ấy có lông hay không lông? Em thấy mẹ em lúc có lúc không ấy, lúc thì cạo sạch lúc thì để đầy ra!
Tôi khúc khích cười rồi bảo:
– Thì lúc có lúc không, lúc “vét máng” thì không thích vì không có vét mới sướng khì khì.
Ngọc Anh nghe thấy vậy bĩu môi nói:
– Khiếp nói chuyện kinh!
Tôi ha hả cười rồi nói:
– Kinh cái gì mà kinh, được liếm chỗ đấy khéo mà run bắn lên ra nước đấy. Phụ nữ chưa được vét máng lúc nào cũng bảo khiếp kinh lắm, rồi thì mút lại bảo không bao giờ nhưng làm một hai lần thì quen, hai ba chục lần sau thì thích rồi cuối cùng đó giống như một món khai vị không thể thiếu trong bữa tiệc tình dục vậy.
Ngọc Anh nghe tôi nói xong thì mỉm cười bảo:
– Khiếp anh nói cứ như sách vậy!
– Thì sách cũng từ kinh nghiệm mà đúc kết ra đó em. Nói chung là làm cái gì cũng phải có màn dạo đầu.
Ngọc Anh gật gù rồi hỏi:
– Vậy hôm gì… là mẹ em làm với một mình anh thôi hả hay là bố em cũng tham gia vào đó nữa!
Tôi cười trước kiểu tò mò của Ngọc Anh rồi nói:
– Dĩ nhiên là có cả bố em tham gia vào nữa chứ! Nhưng anh với mẹ em làm trước hì hì.
Ngọc Anh càng tò mỏ hơn hỏi tiếp:
– Vậy… vậy mẹ em có thích bảo là thích được khởi đầu như thế nào không? Rồi làm thế nào nữa không. Hôm qua em hỏi mẹ em thì mẹ em không kể. Không biết cảm giác được liếm láp chỗ ấy nó như thế nào nhỉ.
– Cái đó anh cũng chịu… anh không phải phụ nữ sao biết thích như thế nào nhưng mẹ em thì thích được liếm cái hột le nhất, chạm vào đấy là nước chảy ra một đống luôn đấy.
Ngọc Anh thích chí cười khì thì tôi trêu:
– Chắc là em cũng thế đúng không mẹ em bảo em cũng hay dùng tay tự sướng đúng không nào!
Ngọc Anh nhăn mặt lại nói:
– Tí về mắng mẹ em, chuyện của hai mẹ con thế mà cũng mang đi kể.
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro