Phần 43
2020-09-21 11:38:00
Thằng Phương vừa nghe tôi nói như vậy thì nó trợn mắt lên rồi trề cái môi ra thách thức:
– Mày hộ tao cái! Của mày cả đấy, dạo này tao mỏi gối chồn chân rồi. Sợ nhiều quá mất sức đi cũng không nổi nữa.
Tôi bĩu môi nói:
– Có thật không đấy? Nhìn cái mặt của mày nghi lắm hề hề.
Nói chuyện xong thì tôi gọi điện cho Linh. Linh vẫn nói chuyện bình thường hỏi thăm thằng Bin nhưng trong cách nói chuyện tôi thấy Linh có vẻ lạc đi một chút Không biết thực tập có chuyện gì xảy ra mà như vậy.
Suy nghĩ vẩn vơ một chút, tính đến lúc Linh nghỉ về thăm nhà thì tôi sẽ hỏi mọi điều. Đang mân mê cái điện thoại tôi nhớ đến chuyện gia đình anh Sơn xem có chuyện gì xảy ra không. Bấm số xong từng tiếng tút tút nhẹ nhàng vang lên. Phải đến ba hồi thì mới có tiếng của chị Đoan khẽ khẽ vang lên:
– Nam à! Sợ chuyện gì mà hôm nay mới gọi điện cho chị thế!
Tôi cười khẽ một tiếng rồi trả lời:
– À cũng chẳng sợ gì đâu mà chẳng qua là em cũng bận hơn nữa sợ cái Ngọc Anh nhà chị lắm, tuổi trẻ bồng bột không biết đâu là lần, lỡ có chuyện gì em nó làm ầm lên thì chết.
Tiếng chị Đoan khúc khích cười trong điện thoại:
– Trông phong độ từng trải thế kia mà phải sợ đứa nhóc con à?
– Như thế mà còn nhóc gì nữa, nhìn khéo còn to hơn chị ấy. Thế sau chuyện đó em nó có sao không chị.
Chị Đoan lại cười rồi nói:
– Sao gì mà sao? Thế bây giờ có rảnh không qua chị kể trực tiếp cho mà nghe!
– Dạ! Em ở quán rảnh mà chị, qua nói chuyện cũng được, thế anh Sơn có rảnh không chị?
– Anh Sơn bận công trình chắc ngày kia mới về được, thế muốn anh ấy đi cùng chị à?
– À không? Hì hì em ở quán đợi chị nhé!
– Được rồi, tầm hai mươi phút nữa chị đến.
Tôi ngồi ở quán ung dung đợi chị Đoan. Một lúc sau thì chị Đoan phóng xe đến, lần này thì ăn mặc kín đáo chứ không còn kiểu mời mọc tôi nữa. Qua quán chọn một góc cạnh cái cây lộc vừng rồi chị Đoan cười bảo:
– Ông chỉ gì mà cứ phải ngồi ngoài hóng khách thế này? Chẳng ra dáng ông chỉ một chút nào cả!
– Hì ngồi như thế này mới xem được khách như thế nào chứ chị. Chị uống gì để em bảo tụi nó pha cho nào!
– Cho chị một cốc sinh tố sữa chua.
Tôi gọi cho chị sau đó ngồi chăm chú nhìn khuôn mặt tươi tắn không có một chút gì gọi là “có vấn đề cả”. Thấy tôi chăm chú nhìn như vậy thì chị Đoan cười khì rồi bảo:
– Chị có cái điểm gì khác so với hôm gì à mà nhìn chị khiếp thế?
Tôi lắc đầu nói:
– Chẳng có gì khác lạ cả, vẫn xinh đẹp quyến rũ như hôm gì nhưng được cái trông bình tâm như vại ấy, coi chuyện con gái bắt gặp là quá bình thường không có gì lớn cả!
Chị Đoan khúc khích cười, đưa tay che lấy miệng của mình rồi chị Đoan nói:
– Thì cũng có chuyện gì đâu, con bé sau khi nhìn thấy chuyện đó thì cũng giận, tối mịt mới về, mặt nặng mày nhẹ với bố mẹ nhưng rồi bố mẹ kêu xuống ăn cơm nói chuyện tử tế thì con bé cũng hiểu phần nào. Nói chung trông cái mặt non nớt như vậy mà cũng hiểu chuyện lắm. Chị cũng không ngờ con bé tò mò về chuyện ấy.
Tôi ngạc nhiên hỏi:
– Nó mới mười sáu mười bảy thôi sao mà tò mò được, hì hì hay là kiểu gái mới lớn tò mò vậy?
Chị Đoan bĩu môi rồi nói:
– Mới lớn gì nó chứ! Lớn lắm rồi, hai mẹ con tối hôm đó ngủ với nhau còn thằng bé thì ngủ với bố. Gớm đùa nhau một tí mà chị ngỡ ngàng ấy, không phải khoe khoang chứ nó phải phổng phao gấp đôi lúc chị bằng tuổi nó ấy.
Tôi tò mò nghe thì chị hất hàm nói:
– Chắc lại tò mò muốn biết cái Ngọc Anh như thế nào hả?
– Hì hì… tại chí nói như vậy thì em mới tò mò chứ, nó còn ít tuổi như thế thì làm sao mà có tình ý gì cơ chứ, thôi biết em tò mò như vậy thì đừng có nửa kín nửa hở nữa, kể rõ cho em biết đi nào.
Chị Đoan bắt đầu miêu tả về con gái của mình với một giọng khiến người đối diện tò mò phấn khích vô cùng. Chị Đoan chỉ kể sơ qua thôi nhưng tôi có thể mường tượng được ra thân thể của Ngọc Anh thế nào. Bên trên thì có vẻ bình thường nhưng cái bộ phận bên dưới theo lời kể của chị Đoan thì có vẻ đẹp lắm, con bé còn tỉa tót lông của mình chứ không để tự nhiên nữa.
Đợi chị Đoan kể xong thì tôi tò mò hỏi tiếp:
– Thế nó có hỏi chị về chuyện làm với em không?
Chị Đoan gật đầu rồi nói tiếp:
– Dĩ nhiên là nó hỏi, hỏi kỹ luôn. Chị cũng nói rõ cho nó biết, rồi kiểu hai người phụ nữ tâm sự với nhau, chị còn nói cảm giác đó nữa sau đó thì cho nó biết thay đổi đối tượng rồi vân… vân…
Tôi hí hửng hỏi tiếp:
– Thế phản ứng của con bé thế nào?
– Ờ thì lúc đầu có hỏi bố không ghen à rồi mẹ cảm thấy thế nào… Con bé chưa làm tình lần nào nên đâu có biết nhưng không ngờ cái cảnh người lớn nó bắt gặp như vậy càng khiến con bé tò mò hơn, buồn cười nhất chị có đưa tay xuống sờ thử thì cái mu của nó thôi mà đã thấy cứng sưng lên rồi.
Tôi cười hề hề nói:
– Với cái giọng kể của chị lại còn thêm những hình ảnh con bé nhìn thấy không cứng mới lạ đấy, lại thêm tuổi của con bé đúng tầm như vậy nữa.
Chị Đoan khúc khích cười rồi bảo:
– Đấy, tâm sự một lúc thì cũng ổn thôi, tỉ mỉ hỏi con bé thêm mấy chuyện thì hóa ra con bé cũng xem phim người lớn rồi, truyện cũng đọc nhiều rồi nhưng không dám. Thủ dâm thì cũng chỉ dám đưa tay gãi gãi bên trên chứ không dám chọc vào bên trong sợ mất. Chị cũng bảo con bé giờ quan trọng mất làm gì con gái, mất rồi có khi làm mới sướng chứ nếu để khéo mà gặp đứa nào cặc to như em thì khóc ròng đấy.
– Hứ! Còn lôi em vào chuyện này làm gì, lại còn nói cặc em to nữa chứ!
Chị Đoan cười ha hả nói:
– Thì phải nói em cặc to thế chị mới thèm và con bé hiểu vì sao chứ, khéo con bé lại còn thích nữa đấy!
– Gớm chị cứ như rau không note, cứ gạ một cái là vô tư xúc đấy nhỉ.
– Chứ sao nữa, mọi chuyện người ngoài nhìn vào thì thấy nó quá nhàm không được tự nhiên kiểu mì ăn liền nhưng em nghĩ xem, nó tư tưởng thoáng như vậy, thêm phần tò mò nữa thì chị không nghĩ khó khăn đâu. Em lên mạng thiếu gì những cao thủ chỉ cần nửa note là đã đưa con nhà người ta lên giường được rồi.
Tôi chỉ cười vì không nghĩ rằng chị Đoan lại có thể nghĩ tôi tài giỏi đến như vậy. Nhâm nhi cốc sữa chua rồi chị nói:
– Sao nào có muốn con gái chị không?
Tôi vội xua tay nói:
– Không! Em xin kiếu mà ở đời lại có người mẹ nào lại vẽ đường cho con gái, thậm chí chỉ con gái chuyện đụ đéo như chị không nữa?
Chị Đoan cười khì rồi nói:
– Chuyện đó là bản năng, trước sau gì cũng làm. Không chỉ rồi hướng dẫn cho nó khéo nó làm bừa có bầu thì sao? Lúc đó thì gỡ sao được, để đẻ cũng khổ mà phá thai thì vừa ảnh hướng sức khỏe vừa tội đứa bé. Uống thuốc nhiều thì dễ vô sinh nữa chứ, phải chỉ cho con bé biết.
– Ừ! Dĩ nhiên chuyện đó là đúng nhưng không phải theo cách này!
– Không theo cách này thì theo cách nào nữa chứ, hơn nữa chỉ để mai này còn biết cách chiều chồng hì hì!
Tôi cười không nói gì, tâm sự một chút thì chị Đoan bảo:
– Hôm nào sang nhà cái Tâm làm phát nữa nhỉ.
Tôi xua xua tay bảo:
– Thôi! Em xin kiếu, sợ lắm rồi đi đâu đó thì được chứ về nhỡ con chị ấy biết thì toi. Con chị ấy cũng bằng tuổi cái Ngọc Anh đấy!
Nói đến con chị Tâm thì chị Đoan cười to hơn bảo:
– Tưởng gì chứ chuyện đó yên tâm đi! Cái Tâm nó kể với chị con gái nó tự sướng còn nhiều hơn cái Ngọc Anh nhà chị, không biết có người yêu chưa mà chỉ thích lấy trộm đồ của mẹ để tự sướng thôi đấy!
Tôi trợn mắt ra vì không nghĩ con chị Tâm lại còn dâm dật hơn mẹ như vậy. Đúng là mẹ nào con lấy, dâm dật như nhau. Tôi không biết thằng Bon mai kia có giống bố nó nữa không nữa.
Nói chuyện với nhau hơn tiếng thì chị Đoan bảo:
– Thôi chị về nấu cơm đây, hôm nay cái Ngọc Anh có đi học thêm gì đấy nên về ăn cơm với mẹ, chắc về nó lại hỏi linh tinh cho mà coi.
Tôi chào chị rồi tiễn chị Đoan về, trước khi lên xe phóng đi chị Đoan không quên gạ gẫm tôi khi nào rảnh thì qua nhà chị Tâm cùng với chị nữa.
Thôi thì chỉ ậm ừ cho qua thôi chứ cũng chẳng dám, nhỡ đâu mọi chuyện ầm ầm lên thì có mà mất hết cả mặt mũi. Bữa trưa lến gọi mấy xuất cơm vào quán cho cả nhân viên ăn cùng nữa, thằng Phương thì không ăn mà rủ Vân đi đâu ăn đó rồi về quán.
Thời gian chầm chậm lại trôi qua hết một ngày, buổi tối về tắm rửa chơi với cu Bon rồi gọi điện cho Linh một lúc thì có điện thoại của Ngọc Anh. Trong đầu từng ý nghĩ lóe lên “Mẹ! Lúc sáng thì mẹ đến nói chuyện, tối thì con gái đã gọi cho mình, không biết sao nữa”.
Nghĩ mất ba bốn giây rồi tôi mới nhấc máy. Tiếng của Ngọc Anh trong vắt vang lên:
– Tối nay rảnh không anh Nam em muốn nói chuyện với anh một chút.
Tôi ấp úng trả lời:
– Anh thì có rảnh nhưng mà có chuyện gì thế?
– Ờ thì… về cái máy tính của em ấy mà… em muốn nhờ anh một chút.
Tôi biết đây chỉ là cái cớ chứ chẳng vì cái máy tính gì cả vì cái máy mới mua chắc chắn không có lỗi gì hết!
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro