Phần 1
2020-12-26 05:40:00
Nó tên Hiếu, sinh năm 1994. Nó sinh ra và lớn lên trong một gia đình bình thường nếu không muốn nói là nghèo hơn so với chúng bạn cùng tuổi.
Tuổi thơ của nó thiếu thốn về mọi thứ làm nó biết quý trọng những gì nó có. Sau này bố mẹ mới buôn bán được thì mới khấm khá đôi chút. Chứ hồi nhỏ khổ lắm, mọi thứ trôi qua đến khi nó vào cấp 3. May mắn là nó đỗ trường điểm của thành phố với số điểm đáng tự hào. Bố mẹ nó mừng lắm. Nó còn chẳng tin là nó đỗ vì nó ngu văn từ nhỏ. Nghĩ đến môn văn mà phát phiền ra. Hồi nhỏ có lần viết bài xong nó chẳng nhớ nó viết gì nữa. Đến khi trả bài cô giáo đọc bài của nó như một cách để phê bình rằng nó viết kém mà nó vẫn hồn nhiên không nhận ra là nó viết…
Đỗ là một chuyện. Học lại là một chuyện khác. Một phần xa nhà. Một phần gia đình không có điều kiện nên nó quyết định thuê trọ, vừa học vừa làm. Bố mẹ nó thì cũng vẫn gửi tiền cho nó nhưng nó biết là không đủ. Nghĩ cũng vất phết. Mà thôi, cố gắng vậy. Thực ra là hồi nhỏ nó cũng đi làm quen rồi nên bố mẹ không phải lo lắng về nó nhiều.
Việc đầu tiên lúc ra thành phố của nó là đi tìm nhà trọ cùng ông anh gần nhà nó. Nói thêm về ông này. Tên Khánh. Ông này quý nó lắm, nhưng nó không thân với ông lắm vì nhỏ toàn đi làm và so sánh địa vị thì… Cũng học cùng trường nó luôn và sau này giúp đỡ nó rất nhiều. Ông hơn 2 tuổi mà ranh thấy sợ luôn. Cũng tại nhà ông có điều kiện…
Đi cả buổi thì cũng tìm được một chỗ gần trường. Là một xóm trọ bà, chủ cũng có vẻ dễ tính. Phòng cũng tốt mà rẻ. Đi ngó xung quanh chẳng thấy ở đâu tuyển nhân viên nên nó quay sang hỏi ông anh. Ông phán câu xanh rờn:
– Năm đầu mà làm cái đéo gì? Hưởng thụ đi. Mày tham việc vừa thôi.
Nhưng rồi như nhận ra cái bản mặt méo xệch của nó thì ông cũng bảo mai đi tìm sau. Nghỉ ngơi đi.
Tối…
Đang miên man suy nghĩ thì mẹ gọi điện thoại cho nó. Trả lời qua loa là nó tự giải quyết được rồi và sau khi ông anh kia bô lô ba la một hồi thì mẹ nó cũng tắt máy. Tính nó vốn vậy. Chẳng bao giờ ngọt ngào với bố mẹ cả. Lúc nào cũng chỉ vừa đủ.
Chắc nhiều người thắc mắc sao không ở với ông anh kia. Thì xin thưa là ông ấy đang sống thử với một chị nữa. Sau mới biết đấy là tẩu tẩu được gán cho ông từ nhỏ. Lớn lên vẫn yêu. Thế mà nó mới nhìn tưởng ông lăng nhăng lắm. Hẳn nào bố mẹ ông không nói gì. Phải mình thì… nó chẳng dám nghĩ nữa.
Ngày hôm sau thì tìm được việc ở quán cafe cách phòng 2km. Ngược hướng với trường nó. Chỉ có cái ấn tượng nhất với nó là chị chủ xinh dã man. Dã man là cái từ đầu tiên ở tại thời điểm nó nghĩ. Đã xinh lại còn vui tính. Hừmm… Body thì… mọi người tự hiểu nhé.
Đúng là gái thành phố – nó thầm nghĩ. Và còn gần tháng nữa mới nhập học nên nó quyết định ở đây đi làm luôn, đi làm cũng nhàn và vui. Thỉnh thoảng nó lại được ngắm chị chủ nữa. Hơn nó 4 tuổi mà cứ như bằng tuổi nó ấy. Nhưng mà chị cao hơn nó một chút nên đứng gần nhau là ra khoảng cách ngay cả nghĩa đen lẫn bóng.
Hôm nhập học cũng chẳng có gì ngoài đi nhận lớp. Sáng nó mặc bộ quần áo mà vừa ứng tiền chỗ làm để mua. Đơn giản là quần bò sơ mi trắng. Đi cùng ông Khánh trời đánh kia thì mua cho nó xong là ông mua cho ông. Bắt nó xách. Thầm nghĩ ông này bê đê à mà chẳng dám nói. Không ông thông cho hết đường về quê thì bỏ mẹ…
… Bạn đang đọc truyện Ngân tại nguồn: http://bimdep.vip/ngan/
Nó chọn bàn cuối trong góc. Lúc nào cũng vậy. Nó luôn im lặng quan sát và chẳng mấy khi phiền vì điều đó. Cô giáo vào lớp và phổ biến nội quy. Điểm danh xem có con bò lạc nào không. Tất nhiên chẳng ai cả. Nghe được vài câu thì nó chẳng muốn nghe nữa. Bắt đầu quan sát lớp. Con gái thành phố mới lớn xinh thật =))
Đùa thôi. Nó chẳng quan tâm gì ngoài việc học đâu. Nó thấy không tự tin về hoàn cảnh gia đình của nó. Nó sẽ lại bị nói là trèo cao như ai đó trong quá khứ của nó. Một câu nói trẻ con mà làm nó nghĩ mãi đến tận bây giờ. Nó nghèo thật nhưng chỉ là bây giờ thôi. Đang miên man thì có tiếng ai đó nhắc. Ngơ ngác quay lại hiện tại thì nó mới biết là giới thiệu về bản thân.
– À… ừm… Mình là N. Đ. Hiếu. Mình ở abc. Mong mọi người giúp đỡ…
Có tiếng ồ nhỏ ở phía trên. Chắc mặt nó ngu quá hay sao ấy.
Kết thúc hôm đấy nó lại đi làm chiều. Nó cũng xin chị cho làm chiều tối vì sáng phải đi học. Chị cũng bảo là không sao nhưng lương giảm nhé.
Nó lại bắt đầu làm công việc quen thuộc. Hôm sau là thứ 2. Đi học. Trường nào giờ cũng học sớm trước cả tháng. Đang đi đến trường thì có một vật thể lạ đụng trúng người nó với tốc độc ánh sáng làm nó bật ngửa ra phía sau luôn. Nó ngồi dậy phủi tay thì mới nhận ra là một cô gái rất xinh. Lại xinh nữa… Nó không nghĩ nhiều, đỡ cô gái kia dậy rồi hỏi thăm. Cô ta ấp úng xin lỗi rồi tròn mắt lên bảo:
– Là cậu à???
Nó chẳng hiểu gì thì nhỏ bồi thêm luôn:
– Mình cùng lớp nè. Hi hi…
– Ừm… Ừm… Vậy hả. – Nó ngơ ngơ…
– Chán cậu quá. Vậy mà cũng không nhớ nổi. Cậu có sao không?
– Không sao đâu. Cậu lên lớp luôn không?
– Ừm. Cũng được. Đi.
Con gái thành phố bạo nhỉ. Nó lại nghĩ. Bất giác nó cười nửa miệng. Cái kiểu cười này không phải do nó tập mà nó thế từ trước rồi.
– Ê ê khinh tôi hả. – Gái đi lùi trước mặt nó.
– Đâu có đâu. – Nó lại ngơ…
– Nãy cười kiểu gì vậy? – Gái chỉ chỉ nó…
– Quen rồi. – Nó cười nhẹ…
Gái im lặng cười như đã hiểu rồi đi ngang nó tiếp. Nó lại nghĩ. Quen biết gì đâu mà cứ như thân thiết lắm ấy. Nhưng đâu ngờ…
… Bạn đang đọc truyện Ngân tại nguồn: http://bimdep.vip/ngan/
Không ngờ là bay ra trước mặt nó là 3 thằng đẹp trai chặn lối nó và gái đi. Thanh niên ở giữa (tên Nam) nói trước:
– Em thay đổi gu trai rồi hả Ngân?
Hắn nó rồi chỉ tay vào mặt nó mà không thèm nhìn nó luôn.
– Anh đi chỗ khác đi. Tôi với anh không còn quan hệ gì hết nữa rồi.
Nó bắt đầu hiểu ra mọi thứ. Nhưng mà nó chẳng muốn dây dưa vào cho mất công. Có lẽ sẽ có ai đó nghĩ nó hèn vì không đứng ra bênh gái, nhưng đặt mình vào vị trí của nó. 1 thằng nhà quê không anh em họ hàng. Mọi người định làm gì? Và cũng vì đi làm sớm nên nó hiểu rằng cuộc sống không phải chỉ có màu hồng. Nên với nó tránh được thì cứ tránh thôi. Nó cũng gặp nhiều chuyện còn éo le hơn thế này nữa kia…
… Bạn đang đọc truyện Ngân tại nguồn: http://bimdep.vip/ngan/
– Anh đéo thích ra đấy.
Tiếng thanh niên đứng giữa làm nó giật mình quay lại. Thấy mặt gái cũng biến sắc luôn. Chẳng nói gì.
Không khí đang im lặng thì nó nói. Cái câu nói mà mở ra câu chuyện li kì sau này:
– Nếu không có gì để nói nữa thì cho hai đứa em qua nhé. “Cười”
– Đéo thích đấy.
1 trong 2 thằng còn lại trợn mắt lên tiếng (thanh niên Hùng). Cả 3 thanh niên đều sẵn sàng cho một cuộc ẩu đả.
Gì chứ nó cũng gặp nhiều chuyện này rồi nên cũng không sợ lắm…
– Hình như cả trường đang nhìn thì phải. – Nó lại lên tiếng tiếp…
Cả 3 thằng đều nhìn xung quanh thấy những ánh mắt đấy thì cũng trùng xuống. Nó cũng tiện thể kéo tay gái ra khỏi dám đấy luôn.
– Cảm ơn nhé.
Gái cười… Xinh lắm…
– Có gì đâu. – Nó cũng cười…
– Mà tay cậu thô nhỉ?
Gái cười rồi lấy ngón tay cạo cạo chỗ chai tay của nó…
– Ừm. Nhà mình cũng không phải điều kiện…
– Mà cậu nắm tay tớ lâu quá đấy!! – Gái nheo mắt.
– À… ừm… xin lỗi nhé.
Nó cười trừ:
– Tay cậu êm quá…
– Mặt cậu ngu quá. Ha ha…
Nó nhăn mặt chả hiểu hôm nay bước chân nào ra ngoài nữa cả…
“Ồ!!!”
Tiếng lớp khi thấy nó đi cùng gái. Sau này mới biết gái là 1 trong những hotgirl của khối cũng như của trường…
Nó im lặng đi về chỗ. Vẫn cuối cùng trong góc, vì mới vào nên chỉ có mấy đứa biết nhau thôi, cũng không có gì nổi bật. Tiếng trống làm nó giật mình. Thu dọn rồi về phòng thì gái đứng trước mặt chống hông nhăn nhó:
– Trai gì lề mề vậy?
Nó cười…
– Coi như tớ cảm ơn sáng nay.
Gái nói khi dẫn nó vào quán kem ở cổng trường và đưa nó 1 cái kem ốc quế…
– Không có gì mà…
– Cậu ít nói với cười nhỉ…
– …
– Cậu chắc có nhiều người yêu lắm nhỉ?
– Không. Mình chưa yêu…
– Nói dối quá…
– Thật mà…
Câu chuyện kết thúc khi gái ăn xong kem. Thật ra chỉ gái nói. Nó ậm ờ thôi.
Đến chiều đi làm. Chị cũng hỏi thăm linh tinh rồi bảo cố gắng học hành. Nó cũng dạ vâng cho xong. Đến chiều chiều thì thấy gái với 2 người nữa vào quán.
… Bạn đang đọc truyện Ngân tại nguồn: http://bimdep.vip/ngan/
– Mấy chị dùng gì?
– Lại gặp nhau nha…
Gái tròn xoe mắt nhìn nó. Nó cười.
– Đây là thằng bà kể hả. – Nhỏ bạn của gái (Loan) nói…
– Ừm… – Gái gật gật…
– Chà chà. – Nhỏ còn lại (Giang) nói…
– Mấy bạn dùng gì nhỉ? – Nó nhắc lại…
– Vừa gọi chị mà… – Loan nói.
– Đúng rồi, gọi lại điiii… – Giang nói.
– Hành người ta vừa thôi.
Gái nói.
– Cho mình 3 sữa chua đánh đá nhé…
Nó đi phía sau vẫn còn tiếng cười. Nó lắc đầu cười.
Bê ra xong, nó lại về chỗ cũ ngồi. Nhìn và nhìn. Thi thoảng thấy có ánh nhìn về phía nó. Nó biết nhưng nó đi học mà.
Hôm sau đến lớp. Vẫn vị trí cũ. Chẳng phiền ai cả. Nhưng mà cái điều nó không ngờ đến là nó bị ăn quây…
Đúng lúc về. Nó thấy đông đông trước cổng trường. Dự là sắp có đánh nhau vậy mà không ngờ là nó. Đang tránh khỏi đám đông thì một đứa kéo cổ áo nó lại. Mất đà nên nó ăn trọn cú đạp ngay sau khi bị kéo. Nó cũng đoán ra ai rồi. Đứng lên phủi lại cái áo trắng thì cả một dấu giày. Bất ngờ có cảm giác lạnh gáy, theo phản xạ nó cúi đầu. Sau đó thấy một viên gạch theo hướng từ sau phi qua. Rồi có tiếng nói của thằng Nam:
– Nhanh nhỉ. Thích chống bố à. Đấm…
– …
Lần nào cũng vậy. Nó chẳng muốn đánh ai cả. Nó cũng từng đánh nhau. Nhưng rồi nó thấy vô nghĩa. Nó sợ nó lại thế…
– Lì phết nhỉ. Con chó này… mày chống bố nữa đi. Cười đi bố xem nào…
Sau câu nói thì nó thấy cả 4 5 thằng lao vào nó. Đầu cứ tưởng 3. Nhầm lẫn một cách tai hại. Nó chỉ kịp nghĩ vậy rồi thủ thế che mặt. Rồi từng phát một. Đấm rồi đá rồi dép nó chẳng biết là có gì nữa. Thân thể đau nhức nhưng vẫn cố che mặt. Rồi…
“Bụp…”
Đó là âm thanh nó nghe thấy. Nhưng sao nó không bị đau nữa nhỉ. Ai đó thấy bất bình lên tiếng giúp nó à? Người đó tốt bụng quá. Nghĩ vậy nó ngẩng đầu lên thì bụp. Lại bụp. Thằng thứ hai bay qua chỗ nó. Chắc chắn là ăn đạp rồi. Nó nghĩ. Quay lại thì thấy ông Khánh với 2 ông bạn ông đang băm bổ mấy thanh niên kia. Nó sợ xanh mắt mèo. Ông đánh không thương tiếc gì luôn. Làm nó mất công ra can. Hăng quá. Thằng Nam lồm cồm bò dậy quay ra nhìn nó:
– Chúng mày nhớ đấy…
Rồi đi mất kéo theo mấy thằng kia. Ông Khánh quay ra hỏi có sao không? Chả lẽ lại bảo ông đứng im cho 5 thằng đánh đi xem cảm giác như thế nào? Nhưng thôi. Ngu gì. Nó cười rồi lắc đầu.
Rồi ông lại hỏi sao bị đánh. Nó chẳng lôi gái vào làm gì vì nó thấy gái cũng chẳng muốn liên quan đến. Chỉ kể va chạm rồi nó ghét nên vậy. Ông cũng ậm ờ rồi bảo nó về phòng, tí ông sang. Về phòng mới thấy cơ thể nó không nghe theo cái đầu nữa. Nhức kinh khủng. Lấy cái điện thoại cùi gọi chị xin nghỉ. Gọi ông Khánh mua hộ viên efferagal giảm đau. Ông ờ xong 15 phút sau sang phòng. Nào thuốc… nào dầu… nào cháo. Nhìn mà nó biết ơn quá. Ăn xong ông hỏi nó câu mà tí nữa nó phụt ngụm nước đang uống dở:
– Có mắt nhìn người nhỉ. Tán cả Hot girl…
Nó tròn mắt tỏ ý không hiểu…
– Tao biết rồi. Con Ngân hả. Hotgirl khối 10 nhé.
Rồi ông kể 1 tràng tiểu sử ra. Rồi chốt một câu.
– Cứ yêu đi. Anh ủng hộ…
– Có yêu thương gì đâu?
– Lại cãi… Tao biết tỏng rồi…
– Lảm gì có.
Nó giả giọng miền nam.
– Không có thật mà.
Nó lại giật mình nghĩ. Nó có thích gái không nhỉ? Không đâu…
Ông Khánh vẫn nheo nhéo là có này có nọ. Nó thì vẫn chỉ cười thôi. Không có mà… Sau này hỏi thì ông bảo là hôm đấy đi băm thằng Nam một trận nữa. Hẳn nào nó không bị gây khó dễ nữa. Mà ông này cũng lạ. Đánh là đánh luôn chẳng chửi bới gì… Dễ thương thật.
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro