Nam sinh biến thái

Phần 15

2024-08-01 02:58:28

Phần 15
Sáng Gạo đi học, tôi đã dặn là tối mẹ bận không về được, ở nhà với bà phải ngoan, mẹ về sẽ mua quà, nó ngoan ngoãn vâng dạ rồi đi học.

Hôm nay không quá bận, tôi làm xong liền đi mua đồ ăn và đến thẳng nhà hắn mà không báo trước vì tôi có chìa khóa. Hắn vẫn chưa về. Tôi nấu cơm xong xuôi và sắp sẵn ở bàn, vừa lấy điện thoại ra định gọi thì hắn về tới. Nghe thấy tiếng cửa lạch cạch, tôi chạy ra đứng ở thềm. Hắn mở cửa ra thấy tôi đứng trước mặt, ngạc nhiên không nói được gì. Tôi cũng vậy.

Hắn giờ làm giám đốc điều hành ở một công ty con của bố hắn, đương nhiên đi làm đóng bộ. Hắn xuất hiện trước mắt tôi với áo sơ mi trắng và cà vạt, quần âu giày tây, tay cầm áo vest và xách cặp, chỉn chu đến mức tôi không thể tin được người trước mặt và cái gã gầy gò biến thái năm xưa là một. Tôi và hắn tròn mắt nhìn nhau một hồi lâu, hắn mới đóng cửa lại và đi vào.

“Sao… sao cậu lại ở đây?”

“Sao lại không được, cậu để lại chìa khóa cho tôi mà?”

“Không… ý tôi không phải thế. Tôi… ừm, nhìn cậu lạ quá. Tôi chưa từng thấy cậu mặc váy bao giờ…”

Tôi xoay người đi vào trong nhà.

“Đây là đồng phục ở ngân hàng, mau vào nhà đi!”

Tôi về đến liền nấu cơm luôn, chưa kịp tắm rửa thay đồ. Trên người tôi là áo sơ mi trắng và chân váy díp đen, vẫn còn lớp phấn mỏng và son trên môi. Hồi đi học tôi chỉ mặc quần áo thoải mái, lôi thôi và rẻ tiền.

Hắn ta vứt cặp và áo vest sang một bên, ôm lấy tôi từ phía sau.

“Cậu xinh quá.”

Hai má tôi nóng bừng, đánh lên tay hắn đang vòng qua dưới ngực tôi.

“Giờ cậu mới biết à? Còn tôi hôm nay cũng mới biết là cậu…”

Hắn ở bên tai tôi thì thầm, ôm chặt đến nỗi lưng tôi dán lên người hắn.

“Tôi làm sao?”

Tôi xấu hổ không dám nói, nói rằng tôi chưa từng thấy hắn ta quyến rũ đến vậy, rằng hắn bây giờ và thằng nhóc gầy gò năm xưa có thật là một người không? Tôi hơi gắt lên để che đi cảm xúc thật của mình.

“Làm sao chẳng được! Tôi nấu xong cơm rồi, cậu muốn tắm trước hay ăn trước? Cũng muộn rồi, đói lắm không?”

Hắn gục đầu lên vai tôi.

“Tôi ăn cậu trước được không?” 2.

Tôi với tay vò vò tóc hắn rối tung.

“Ăn cơm trước hay tắm trước?”

“… Ăn cơm.”

“Không phải tắm trước cho thoải mái rồi ăn sao?”

Hắn vẫn gục trên vai tôi, lắc lắc đầu.

“Ăn trước, sau đó cùng cậu tắm, rồi làm luôn từ nhà tắm đến giường.” 6.

“Tên biến thái này! Cậu không thay đổi chút nào, hẳn là tính kỹ như vậy?”

“Tôi vẫn là tôi, tuy là hiện tại, tôi muốn ăn cậu hơn.”

“Đủ rồi, buông ra. Ăn cơm, tôi đói rồi, gần chín giờ rồi kìa!”

Hắn đành ngoan ngoãn thả tôi ra. Tôi quay lại hôn hắn một cái, tháo cà vạt và cúc cổ áo cho hắn.

Tôi đặt bát cơm trước mặt hắn, trên bàn đều là đồ tôi thích, vì quả thực tôi không biết hắn thích ăn gì. Hồi trước tôi lôi hắn đi ăn gì hắn cũng chịu, nấu gì ở nhà hắn cũng ăn, nên tôi cũng không thèm hỏi. Gắp một miếng thức ăn thả vào bát hắn, tôi cười nói.

“Tôi vẫn chỉ làm đồ mà tôi thích ăn thôi. Cậu thích ăn món gì, lần sau tôi sẽ nấu toàn món cậu thích!”

Tay hắn cầm bát cơm, nhìn chăm chăm vào bàn thức ăn, không trả lời tôi. Hắn im lặng, cúi đầu. Tôi thấy một giọt nước trong suốt rơi xuống bàn, hắn… khóc? 1.

“N… này, cậu sao thế?”

“Tôi… vẫn không nghĩ đây là thật. Cậu xuất hiện ở nhà tôi và nấu cơm chờ tôi về. Tôi thật sự…”

Tôi thở dài, chạy sang ngồi cạnh hắn. Để tay lên bóp bóp gáy hắn, rồi ngồi sán lại gác cằm lên vai hắn, tay lướt xuống vuốt dọc lưng hắn.

“Tôi biết cậu đã rất khó khăn, từ giờ tôi sẽ chăm sóc cậu đến lúc chết, nhé?” 4.

Hắn gật đầu, vẫn không ngẩng mặt lên. Tôi với tay ôm lấy má hắn, ngón cái lau đi nước mắt trên má hắn.

“Ngoan, đừng khóc. Thật là, hồi đó kêu không thể khóc, giờ gặp lại lại khóc nhiều như vậy?”

“Tôi… đến tận lúc gặp lại cậu mới có thể khóc… Tôi không chịu được, tôi…”

“Còn tôi thì khóc hết nước mắt trong thời gian đầu khi cậu bỏ đi, mãi đến khi có Gạo… Hiện tại, tôi chẳng muốn khóc nữa.”

“Tôi xin lỗi, xin lỗi cậu.”

Tôi ôm lấy cánh tay hắn ta, dựa lên vai, tay vươn tới xoa xoa ngực hắn.

“Tôi biết cậu đã trải qua quãng thời gian rất khó khăn, hiện tại đều đã qua rồi.”

Hắn gật đầu, xoay người qua ôm lấy tôi.

“Quãng thời gian đó khủng khiếp hơn những năm tháng dài trước khi tôi gặp cậu. Tôi từng chỉ có một mình, nhưng…”

“Rồi rồi, tôi biết.”

Tôi cũng vòng tay ôm lấy hắn ta, không ngừng vuốt dọc sống lưng hắn.

“Dừng đi, định ăn cơm chan nước mắt đây à, tôi có phải bảo mẫu đâu. Từ bây giờ, chỉ cần cậu không bỏ đi, tôi sẽ luôn ở bên cậu.”

“Tôi sẽ không bao giờ bỏ đi nữa, tôi xin lỗi.”

“Biết thế là tốt, ăn cơm, nhanh!”

Hắn ngoan ngoãn buông tôi ra, quay qua với bát cơm và đũa đặt xuống trước mặt tôi, gắp thức ăn bỏ vào bát rồi mới quay đi ăn. Hẳn là hắn đã kìm nén rất nhiều, tổn thương rất nhiều. Bên ngoài muốn tỏ ra mạnh mẽ để an ủi hắn, nhưng kỳ thực trong lòng tôi rất đau. Tôi sẽ yêu thương hắn, nâng đỡ tâm hồn hắn suốt phần đời còn lại.

Tôi dọn bát đĩa thả vào bồn, định rửa bát thì hắn giữ tay tôi lại.

“Để tôi làm, cậu ra nghỉ đi.”

Tôi liếc nhìn hắn, vui vẻ đeo tạp dề màu hồng có ren vào cổ hắn, giúp hắn buộc dây.

“Ha ha, trông cậu đáng yêu chưa kìa. Tôi mới mua đấy.”

Hắn cúi xuống nhìn, đuôi mày hơi nhếch lên.

“Nhìn kinh quá…”

“Kinh gì mà kinh, mau rửa bát đi.”

Hắn nhanh nhẹn quay đi. Tôi nhìn bóng lưng hắn. Hắn cao hơn trước một chút, có da có thịt nên tấm lưng cũng dày rộng hơn trước. Bóng lưng cao cao với sơ mi trắng quần âu đen kèm theo tạp dề hồng, quả nhiên cực phẩm. Tôi vội lấy điện thoại ra chụp trộm một cái.

Tôi ngồi trên giường hắn nghịch điện thoại, trong nhà hắn vẫn trống trơn như cũ, chẳng có đồ đạc gì, phòng khách đủ rộng để Gạo đạp xe bốn bánh!

Thấy hắn rửa bát xong đi vào, tôi cũng không thèm ngẩng lên.

“Cậu tắm trước đi.”

Hắn ngồi xuống cạnh tôi, ghé sát lại.

“Tắm chung đi.”

Tôi liếc nhìn hắn, ra lệnh.

“Cậu xả nước vào bồn đi.”

Hắn liền vui vẻ đi vào phòng tắm.

Chờ nước gần đầy bồn, hắn gọi tôi vào, tôi quăng điện thoại xuống giường, chạy tới.

Vừa vào phòng tắm, hắn liền vồ lấy tôi mà hôn tới. Chẳng có một chút dịu dàng nào, hắn vội vã, ngấu nghiến. Tôi cũng ôm lấy cổ hắn phối hợp, chẳng có nửa điểm ghét bỏ.

Trước khi rời đi, hắn còn mút môi dưới tôi một cái. Tôi đặt hai tay lên ngực hắn, lần mò cởi phanh cúc áo của hắn ra. Tôi tháo thắt lưng của hắn quăng đi, chậm rãi cởi quần. Lột sạch đồ của hắn xong, tôi đẩy hắn dựa vào tường, áp sát vào người hắn, kéo hắn cúi xuống để hôn. Tay hắn áp lên mông tôi nắn bóp.

Hơi thở nóng hổi của hắn phả lên mặt tôi.

“Nhìn cậu quyến rũ quá. Váy díp đen bó, áo sơ mi trắng tháo hai cúc cổ…”

Hắn cúi xuống vạch cổ áo tôi ra, hôn lên bầu ngực.

“Tôi muốn cậu.”

Tôi mặc kệ hắn gấp gáp, vẫn chậm rãi cởi từng cái cúc áo. Hắn nhìn áo lót của tôi dần lộ ra, yết hầu không ngừng lên xuống. Tôi vứt áo sơ mi xuống, vừa hôn lên ngực hắn vừa cởi áo lót. Áo lót tôi vừa rơi xuống, hắn ta liền ôm eo tôi kéo lại, một tay bắt lấy một bên ngực mềm mại nắn bóp, bên kia cúi xuống ngậm lấy đầu ngực tôi mút mạnh, gặm cắn.

“Ưm… này, đừng có cắn…”

Tôi vò vò tóc hắn, đẩy hắn ra. Hắn đứng dựa vào tường nhìn tôi, tôi vẫn mặc váy, chống tay lên ngực hắn, rướn người lên hôn lên cằm hắn.

“Có định tắm không?”

Hắn gật đầu. Tôi lườm hắn.

“Được, tôi giúp cậu.”

Tôi cầm vòi sen xả nước lên người hắn từ đầu đến chân, giúp hắn gội đầu. Sau đó kéo hắn đứng dậy, lấy sữa tắm xoa lên người hắn.

“Tôi giúp cậu tắm một lần, nhớ không? Khi mà cậu như một cái xác không hồn ấy.”

Hắn đứng yên để tôi xoa sữa tắm khắp người. Tôi xoa bọt lên cổ hắn, xoa qua ngực, tiện thể bóp bóp ngực hắn. 3.

“Ngực cậu bây giờ sờ thích hơn rất nhiều.”

Hắn chỉ chăm chăm nhìn tôi “dê” hắn, không nói gì. Tôi xoa tiếp hai bên sườn, xoa xuống bụng.

“Chỗ này trước thấy cả xương sườn nữa…”

Tôi xoa đến bụng dưới của hắn thì dừng lại, liếc thấy vật nam tính của hắn hơi có phản ứng. Tôi xoa tiếp hai vai hắn xuống hai cánh tay, rồi từ hông xuống đùi, thẳng xuống đến chân, hoàn toàn bỏ qua thứ đang dần trướng lên ở giữa.

Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Nam sinh biến thái

Số ký tự: 0