Phần 27
2023-12-29 11:39:00
Đêm hôm đó về phòng, bỏ qua mớ sánh vở bề bộn. Đằng nào cũng kiểm tra miệng, kiểm tra 15ph hết rồi, cứ tập trung vào Toán, Lý là ổn. Nằm gác tay lên trán, tôi bắt đầu suy nghĩ về mọi thứ để cố gắng tìm cách đưa ra quyết định.
Suy cho cùng, một đời người, thành công hay thất bại cũng chỉ xuất phát từ việc đưa ra những quyết định cuối cùng có đúng hay không mà thôi. Nên học bài hay đọc truyện, nên nằm ngủ hay chơi game, nên đi uống với bạn vài ly hay ở nhà với gia đình… Những công chuyện có vẻ vô cùng đơn giản nhưng quyết định chọn cái này hoặc cái khác lại tác động rất lớn đến ta vào một khoảnh khắc, một giai đoạn, hoặc có khi cả một cuộc đời.
Và bây giờ, tôi không phải chọn Thương hay Diệp. Vì cơ bản tôi không có quyền làm vậy. Cái mà tôi cần chọn lựa lúc này là hành động của tôi ở những ngày tháng tiếp theo. Sống cân nhắc trước sau hay mặc cho quán tính. Quan tâm tất cả hay chỉ quan tâm một người.
Nếu tôi cứ để mọi thứ diễn ra như vậy, với trường hợp cả Thương và Diệp đều dành cho tôi thật nhiều tình cảm và tôi vẫn đáp lại tình cảm của cả hai, tôi lúc đó chẳng khác nào gã sở khanh. Vấn đề ở đây là liệu Thương và Diệp có thực sự dành cho tôi nhiều tình cảm đến vậy không? Hay tôi đang trượt dài trên những mộng tưởng màu hồng không đầu không cuối đó.
Trước đây, tôi và Minh từng đưa đón nhau đi học, từng cười đùa ríu rít vui vẻ tình cảm như đôi chim mùa xuân đầy thương mến. Rồi cuối cùng, Minh nói là “ngộ nhận”. Tôi mới chở “người ta” có đúng một ngày. Một ngày với vài câu hỏi vu vơ và một ánh nhìn sâu thẳm. Liệu tình cảm của “người ta” có thật sự như tôi nghĩ không? Đây là điều tôi ngu ngơ nhất vào thời điểm đó. Không tài nào đánh giá được tình cảm của đối phương dành cho mình đến mức nào. Và khi không nắm bắt được tình hình “quân địch”, tôi như người mù dò dẫm từng bước để tiến tới, mặc cho cây gậy “số phận” dẫn mình đi đâu thì đi. Trong chiến trường tình cảm này, nếu xét về quân hàm, tôi xứng đáng là binh bét.
Đồng hồ đã nhích qua 12 giờ. Tôi kéo tấm chăn lên và cố dỗ mình vào giấc ngủ. Tôi thấy mình đang đứng giữa một cây cầu. Đầu cầu bên này, Thương đang nhìn tôi với ánh mắt buồn như xoáy vào tâm can tim óc. Đầu còn lại, Diệp lửng lơ nhìn những áng mây trời bồng bềnh và cười tươi ríu rít như những chú chim sâu buổi sáng sớm. Bên dưới cầu, dòng nước đang cuồn cuộn dâng lên như sắp nhấn chìm mọi thứ. Tôi phải chạy ngay. Nhưng chạy về bên nào đây? Đôi mắt của Thương như áp đảo cả thần hồn, nụ cười của Diệp như nắm chặt lấy thể xác… Tôi muốn nhấc chân mà không tài nào nhấc lên nổi. Rồi con nước ào tới ồ ạt cuốn phăng tôi theo dòng chảy cuộn xoáy rồi nhấn chìm tôi xuống. Càng cố ngoi lên thì lại càng bị vùi dập xuống sâu hơn. Đúng lúc sắp chết đến nơi, tiếng mẹ tôi gọi í ới bên dưới như chiếc phao kéo tôi ra khỏi cơn ác mộng. Mồ hôi ướt đẫm, tôi bật dậy như lò xo rồi vội vã thay đồ vì còn phải qua chở “ai kia” đi học.
Bên ngoài trời mưa nhẹ. Những hạt mưa long lanh như thủy tinh đập vào cửa gương trong phòng tôi nghe như thúc giục, như hối hả. Trời se lạnh, khoác thêm cái áo ấm, mặc thêm bộ đồ mưa, tôi nhấn bàn đạp mà nghe lòng mình chùng xuống. Nếu một chút nữa, Thương vẫn hỏi tôi “Trâm là gì của V?” Tôi sẽ hỏi lại, “vậy V là gì của Thương?”. Chắc chắn tôi sẽ hỏi như vậy. Vì nếu không hỏi, tôi hoàn toàn không biết tôi sẽ đi về đâu trên con đường tình ái mà tôi đang dấn thân vào.
Tôi tới hơi trễ hơn so với giờ hẹn. Thương đứng bên trong cánh cửa, vừa thấy tôi vội mang áo mưa vào rồi đi ra. Cảm thấy mình hơi có lỗi, tôi cố nặn ra một nụ cười thật tươi, vừa để gạt đi cái không gian ủ rũ mốc meo mưa gió, vừa để hướng đến mong muốn trên con đường đến trường hai đứa sẽ vui vẻ hơn hôm qua thật nhiều.
– Thương đợi V có lâu không? Tôi lên tiếng mở chuyện.
– Cũng hơi hơi. Nhưng thấy mưa nên nghĩ chắc V sẽ trễ hơn hôm qua. Đường có xa quá không V? Hôm trước gọi nhờ V chở Thương không nghĩ gì nhưng khi nãy đứng đợi Thương lại tự hỏi không biết nhà V có xa không?
– Không sao đâu. Nhà V cũng gần thôi.
– …
– …
– …
– Ngập ngừng đôi chút, tôi lại lên tiếng “Thương nè…”
– Sao V?
– Tôi định hỏi vì sao em lại nhờ tôi chở nhưng tự nhiên thấy như vậy thật không nên chút nào nên kịp thời dừng lại. “À, không có gì…”
– Rõ ràng là có gì đó. V cứ nói đi, Thương nghe nè.
– Tự nhiên một suy nghĩ khác ùa đến trong trí óc, tôi lên tiếng: Hôm qua Thương nói Thương ích kỷ quá là sao ta?
– …
– …
– Vậy V cho Thương mượn truyện hết cuốn này đến cuốn khác làm gì vậy?
– …
Tôi trả lời em bằng một câu hỏi, và em trả lời tôi cũng bằng một câu hỏi khác. Như bị một cú phản dame cực mạnh, tôi ngớ người ra rồi xìu xuống ngay tắp lự. Và khúc sau đó, tôi lại là một thằng V “baka” đúng nghĩa, nếu tôi là cát thì Thương rõ ràng là những cơn gió, muốn thổi lên là thổi, dập xuống là dập, và khi cuộc trò chuyện này còn tiếp tục, tôi sẽ bị vùi lên dập xuống như thế không biết bao nhiêu lần nữa. Vội vã định chuyển chủ đề nhưng không còn kịp nữa. Thương lại kết tôi vào án tử:
– Mà V vẫn chưa trả lời Thương. Trâm với V là sao vậy?
Khi nãy ở nhà còn hùng hổ định hỏi lại “V là gì của Thương?”. Nhưng lúc này, bị khí thế của “người đặc biệt” ngồi phía sau áp đảo, bị đôi mắt nâu biếc với ánh nhìn như biết nói đang xoáy vào lưng, thêm những giọt mưa liên tục táp vào da mặt, tôi chỉ biết thầm rủa mình sao “chơi ngu” làm chi vậy. Tôi thật không thể nào mở miệng ra hỏi câu hỏi đó dù đã mấp máy môi biết bao nhiêu lần. Như thấy đã “hết giờ suy nghĩ”, Thương lại tiếp?
– Tại sao V không trả lời được?
… Bạn đang đọc truyện sex tại web: http://bimdep.vip/
Nghe Thương hỏi xong tôi cũng bất giác tự hỏi mình “tại sao tôi không trả lời được?”. Trâm với tôi vốn chỉ là hai người bạn không hơn không kém. Vậy tại sao tôi cứ mãi ngập ngừng khi nghe câu hỏi này? Một thời ngu ngơ ngốc xít đã trôi qua. Tình cảm giữa tôi và Trâm, nếu có chút gì đó thì vẫn chưa bao giờ được định hình một cách rõ rệt. Và khi không thành hình thì chả ai có thể thấy nó là gì. Ly của năm đó đến với tôi để giúp tôi chia sớt những nỗi buồn sâu sắc mà tôi đang gánh chịu. Những nỗi buồn của việc tôi dành tình cảm cho ai đó thật nhiều nhưng bị người ta quay lưng. Chỉ vậy thôi. Nói cho cùng, sau tất cả tôi và Trâm vẫn chưa là gì cả.
– Trâm là bạn cũ của V! Tôi trả lời một cách dứt khoát.
Thương có vẻ vẫn còn muốn hỏi thêm gì đó nhưng đã tới trường nên thôi. Hai đứa chúng tôi đi bên nhau trên hành lang lót những viên gạch hoa vàng nhạt. Cho dù muốn khoe khoang hay không thì cảm giác đi bên cạnh một hoa khôi trong trường trước bao nhiêu ánh mắt ghen tị, tò mò của lũ bạn vẫn là một cảm giác rất thú vị. Bước vào lớp, tiết học đầu tiên nhẹ nhàng trôi đi hơn nửa thời gian, vẫn không thấy Diệp quay xuống trao cho tôi chiếc nhẫn như mọi ngày. Cảm thấy hơi ngạc nhiên, đoán rằng Diệp đang có vấn đề gì đó nên quên nhưng suy nghĩ một lúc tôi lại phủ nhận suy đoán này. Vì Diệp không thể nào quên được khi mà suốt những ngày tháng qua, chỉ có tôi đôi khi quên trả chứ Diệp chưa bao giờ quên trao nó cho tôi.
Không đợi tới hết tiết, tôi viết một mảnh giấy nhỏ và gửi lên. Diệp nhận nó nhưng để qua một bên, không thèm mở ra đọc lấy một chữ. Thấy vậy ku Thành liền cảm khái:
– Đuổi hai thỏ…
– Hai thỏ cái con khỉ. Tôi quạu ngay khi nghe nó nói hoài câu này.
– Mi nghĩ đi. Thương hỏi mi “Trâm là ai”, vậy hai hôm nay thấy mi đưa đón Thương đi đi về về, bé Diệp có hỏi mi “Thương là ai” chưa?
Tôi bất giác ngộ ra điều gì đó khi nghe ku Thành nói câu này. Hai hôm nay tôi cứ mãi tìm cách làm sao giải thích cho Thương hiểu Trâm là ai chứ chưa bao giờ tôi suy nghĩ hay có chút đắn đo nào về Diệp. Tôi gần như mặc định tình cảm Diệp dành cho tôi là một thứ tình cảm không hề vụ lợi, không hề toan tính, chỉ mong muốn cho đi chứ không hề quan tâm đến việc nhận lại. Nhưng… làm gì có ai làm được điều đó chứ. Vậy nên, nếu Diệp thích tôi, rõ ràng Diệp cũng sẽ vô cùng buồn khi thấy tôi bên cạnh và thân mật với ai đó. Chỉ là Diệp cố nén những tâm tư đó trong lòng không nói ra mà thôi. Có lẽ Diệp đã mong tất cả những gì Diệp thấy hôm qua chỉ là sự tình cờ, nhưng hôm nay tôi lại cùng Thương đến trường, rồi lại cùng đến lớp, có lẽ trong Diệp cũng đang có những suy nghĩ rối bời hoặc nỗi buồn nào đó đang vây kín tâm can cô bạn của tôi. Và những sự việc đang diễn ra trước mắt tôi đây là minh chứng cho điều đó.
Khi nghĩ đến đây, bất chợt tôi cũng buồn miên man một cách khó hiểu. Từ ngày quen Diệp, tôi chưa một lần thấy cô bạn của tôi ủ rũ như vậy. Chưa bao giờ tôi thấy đôi mắt đó thôi tỏa nắng cho dù trong những ngày mưa mải miết, chưa bao giờ đôi môi ấy khô khốc những nụ cười đến thế. Và, nếu đôi mắt đó trở nên đỏ hoe, đôi môi đó thốt lên những tiếng nấc vì tôi thì tôi không biết bản thân tôi sẽ bị lương tâm giày vò đến như thế nào nữa…
Bây giờ tôi phải làm gì đây? Giấc mơ hôm qua bất giác lại ùa đến. Chỉ là mang tính chất tượng trưng về hình ảnh nhưng nó đang ẩn dụ cho một sự thật vô cùng rõ ràng – tôi đang bị dòng nước vô hình nhấn chìm xuống không sao ngoi lên được. Và tôi đưa ra sự lựa chọn của mình trễ chừng nào, những sự việc xung quanh tôi sẽ càng rối bời đến chừng đó. Thậm chí rối đến thể không cứu vãn được nữa.
Khi đứng giữa con đường với hai ngã rẽ, đi lối nào cũng không đành, chi bằng quay đầu để một ngày nào đó, khi mọi thứ rõ ràng hơn, khi tất cả đậm nét hơn, tôi vẫn có thể lựa chọn, và quan trọng là lựa chọn một cách chính xác. Vì vậy, tôi quyết định dừng lại. Dừng tất cả!
Giờ ra chơi hôm đó tôi khẽ níu tà áo dài gọi Diệp quay xuống, khi Diệp khẽ nghiêng người lại, tôi nói thật nhanh “từ mai Diệp đừng ghé qua chở V đi học thêm lý nữa nha.” Thoáng thấy nét bất ngờ trong ánh mắt, như suy nghĩ điều gì đó thật lâu, cuối cùng Diệp khẽ gật đầu rồi quay lên. Nhìn cử chỉ đó, tôi lo Diệp sẽ buồn nhiều trong những ngày tới liền cố bịa ra một lý do, tôi viết tiếp mảnh giấy ghi vài dòng “tại trời mưa nhiều, ba V sợ không an toàn nên nói sắp tới để ba chở, Diệp tự đi cũng đi cẩn thận nha.”
Hết buổi học, đón Thương tại cổng trường, không để Thương kịp mở lời chất vấn gì thêm, tôi hỏi:
– Xe Thương đã sửa xong chưa?
– Mai V bận gì à?
Không trả lời thẳng, nhìn làn mưa nặng hạt phía trước, tôi đổi chủ đề:
– Trời mưa hoài Thương nhỉ?
– …
– Mưa buồn thật. Không được chở Thương đi, V cùng buồn…
– …
– …
Nhớ lại, chỉ hai hôm trước, khi Thương nhờ tôi qua chở đi học, tôi nghe trong tâm hồn mình như reo vui hớn hở. Tưởng như quãng thời gian sắp tới sẽ rực rỡ những màu hồng đằm thắm khi mỗi ngày được cùng cô bạn xinh xắn phía sau vui vẻ đến trường. Nhưng tất cả lại diễn ra theo chiều hướng mà tôi chưa từng nghĩ tới. Vẫn biết con đường tình cảm vốn đầy chông gai. Vẫn biết những nhớ thương hờn giận có thể gặm nhấm một tâm hồn đến tàn úa. Nhưng tôi lại không nghĩ nó chông gai và rắc rối đến mức này.
Dừng xe lại trước cánh cổng màu tím, khẽ gọi Thương và gửi em cuốn truyện, vừa thoáng thấy ánh mắt như xoáy vào tâm can, tôi vội chớp mắt rồi lảng đi. Thương cầm lấy quay vào nhà. Biết những điều tôi vừa nói có thể làm Thương buồn nhiều, có thể làm em hiểu lầm tôi nữa, tôi kẹp vào trong truyện một lá thư ngắn với đôi dòng giải thích. Rằng tôi và Trâm thực sự chỉ là hai người bạn cũ. Rằng tôi cần một mình vào lúc này để giải quyết thật nhiều những công việc không đầu không cuối. Chỉ mong Thương hiểu tôi. Và mong rằng, đến ngày nào đó thật gần, tôi có thể kể Thương nghe tất cả… Một ngày nào đó thật gần!
… Bạn đang đọc truyện Mùa hạ đầu tiên tại nguồn: http://bimdep.vip/mua-ha-dau-tien/
Quay xe lại, chầm chậm đi dưới làn mưa trên con đường nhựa xanh thẫm màu biển. Không còn quan tâm tới được mất, tôi chỉ thấy lòng mình thật nhẹ nhàng. Tình yêu là thứ tình cảm xa vời mà tôi chưa một lần được chìm đắm dù mải miết đi tìm nó qua năm này tháng nọ, vậy nên tôi mù tịt về tình yêu. Nhưng trong lòng tin về bản ngã của con người mình, tôi thà mất tất cả chứ không bao giờ mất đi lòng tự trọng của bản thân, mất đi nhân cách mà quãng thời gian qua tôi cố công tạo dựng.
Hai cô bạn của tôi ơi. Thời gian sẽ giúp tôi giải thích tất cả những trăn trở, những thắc mắc, những nghi ngờ mà hai cô có thể có. Dù thiên hạ có biết bao lời đồn đoán, có biết bao những thổi phồng, tôi vẫn hiên ngang là thằng V chưa bao giờ phải hổ thẹn với lương tâm – dù chỉ một chút ít.
Suốt những ngày sau đó tôi cố gắng đưa mọi thứ trở về vạch xuất phát để dễ bề kiểm soát. Và may mắn cho tôi khi cả Thương và Diệp có vẻ đều “giúp” tôi thực hiện điều này. Mỗi sáng đến lớp, Diệp vẫn quay xuống gửi tôi chiếc nhẫn như mọi khi. Những buổi họp cuối tuần Thương vẫn ngồi bên cạnh tôi và vui vẻ trò chuyện. Hai cô bạn lại tuyệt nhiên không hỏi hay chất vấn tôi bất cứ điều gì. Chuyện này làm tôi nhiều đêm cứ mãi vu vơ nghĩ ngợi. Có nhất thiết phải như Xuân Diệu không? Liệu rằng tôi có “sống được mà không yêu” không? Hẳn là có. Đôi khi còn sống rất tốt nữa là đằng khác. Vì khi mọi thứ cứ diễn ra thế này, tôi lại được trở về những ngày tháng hạnh phúc như trước đây. Bề bộn với công việc đoàn đội, say sưa với những trận đế chế, đầy mồ hôi trên những sân bóng buổi chiều và chăm chỉ học hành để xứng đáng với vị trí hiện tại tôi đang nắm.
Nhưng hơn hết, quan trọng là tôi không còn đau đầu với việc phải tìm cách đưa ra lựa chọn, không phải nhìn thấy đôi mắt buồn bã của Diệp hay đối phó với nét lạnh lùng của Thương nữa. Điều này mang đến cho tôi sự thoải mái, thư thả, nhẹ nhàng trong suy nghĩ, sự tinh anh, sáng suốt, phấn chấn trong đầu óc. Quả là một nước đi đúng đắn không thể nào tuyệt vời hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro