Phần 128
2024-08-05 11:07:28
Sáng mồng một, dậy sớm chuẩn bị đồ cho cả nhà đón xuân, cỗ bàn các kiểu rồi mới đi “kiếm ăn” khi qua nội. Mọi người chào hỏi này lọ, nội cười móm mém lì xì cho nó với lời dặn dò muôn thủa. Nói chung cũng tàn nhản như mọi tết. Vì nó thấy thiếu em, vài hôm đã bứt rứt rồi.
– Chú Minh.. Mừng tuổi cháu đê.
Ở ngoài sân lúc nhúc tụi trẻ con, mấy đứa nó hay chơi cùng.. Mà thằng Hoàng lại oang oang lên cả, phen này tiêu rồi.
– Vào đây cụ cho.. Chứ chú mày làm ra tiền đâu mà vòi…
Nội ở trong gọi chúng nó.. Hú hồn.. Đến chiều tụi nó rủ đi chơi, riêng nó không đi vì muốn ở nhà. Không còn ham những trò chơi trẻ con như pháo diêm với súng nhựa nữa. Nên loanh quanh phụ mẹ tiếp khách.
– Con bé kia đâu.. Nó về không con?
– Dạ.. Chị vào Nam rồi mẹ.
Mặt mẹ thoáng nhăn.
– Tưởng người yêu mày chứ.
– Dạ.. Hôm ý chị ấy nói giỡn thôi chứ con làm ở quán chị ấy mà.
– Thế mà nó bảo yêu mày..
– Hehe.. Hai chị em hay đùa thế mà mẹ, chị gốc Bắc người Nam. Tết nhất gia đình gọi về.
– Ừ thế người yêu đâu.. Mày rủ nó về đây chơi, tính giấu bố mẹ à?
– Trời ơi.. Yêu mới đương, mẹ nói hoài.. Mồng một người ta bên gia đình chớ về đây làm gì?
– Chúng mày chẳng như mẹ… Ngày xưa bố mày chiều mồng một đã qua mẹ rồi.
– Cùng làng như hai người thì sáng con đến luôn.
– Tiên sư mày.. Lớn thật rồi con ạ.
– Bé mãi sao được mẹ.. Hehe..
– Ừ, ra lấy bánh kẹo đi, khách khứa người ta đến chơi kìa.
– Vâng.
Chiều tối nó trèo lên lan can nhà bác bên cạnh, gọi cho em. Nhưng chẳng được. Em tắt máy, nó thở dài hơi khó chịu. Bầu trời quê hương luôn tươi mát dịu hiền, hôm nay được tô điểm bởi những cánh én xuân. Dù nhá nhem nhưng nó vẫn thấy được. Cơn gió thoang thoảng se lạnh cắt qua mặt, nó bỗng nhớ. Nhớ người chị hồn nhiên của nó. Chị đang làm gì nhỉ. Chị có nhớ nó không, lúc chị đi. Hành động của nó dành cho chị. Chị cảm giác được bao nhiêu. Nó đã cố gắng liên lạc cho chị, không được, hỏi anh Vinh cũng không biết. Hình như, chị cố tránh nó. Đang thơ thẩn thả hồn trên mảng trời tối tăm. Nó sẽ chẳng để ý cho đến khi điện thoại nhận được một số lạ. Nhấc máy.
– ” Minh à?”
Giật mình bởi giọng nói quen quen trong nhẹ. Nó nhận ra qua điện thoại.
– “Ừ Chi Phải không?”
– “Vẫn nhớ mình à? hihi. Tưởng quên rồi. ”
– ” Chẳng bao giờ quên được. Giờ trời chưa có sao. ”
– ” Nhớ cả cái đó à?”
– ” Ừ nhớ mà. ”
Cuộc gọi đến một cách tự nhiên, giống nội dung của nó. Hai đứa nói chuyện với nhau như là vẫn gặp nhau hàng ngày chưa hề có cuộc chia tay nào cả.
– ” Hôm nay. Bên đó tết hả?”
– “Ừm. Mồng một. Chi có về không?”
– ” Không. Mình vẫn còn thứ chưa quên được. ”
– ” Là do anh chàng đó hả?”
– ” Ừ hihi. Mình hơi nặng tình chút. Mọi người khỏe không Minh?”
– ” Sao không tự hỏi. Chớ mình sao biết được. ”
– ” Mình chẳng muốn hỏi từng người nên mình chỉ cần hỏi cậu là được. ”
– ” Tại sao?”
– ” Vì mình biết. Họ vẫn luôn bên cậu mà. ”
Nó im lặng, không phải vì nhỏ Chi đoán sai mà vì câu nói của nhỏ, nó quyết định giấu nhỏ chuyện của chị. Kể cả nhỏ đã biết.
– ” Ly vẫn khỏe, còn đâu mình không biết. ”
– ” Vậy hả? Cậu chắc vẫn còn vô tâm nhiều lắm. ”
– ” Chắc thế. Còn cậu định bao giờ về?”
– ” Mình còn nhiều khóa học cần thực hiện và mình đợi khi nào mình quên được anh ta mình mới có thể về. ”
– ” Việc gì phải khổ thế. Còn nhiều người tốt mà?”
– ” Hihi. Cậu ngốc lắm, hiểu sao được. Yêu một người thì đâu cần có công thức chứ. Chỉ cần với mình, anh ta đặc biệt là được.. À.. Cũng có thể khi nào anh ta cần mình.. Mình sẽ về.. ”
– ” Ganh tị ghê. ”
– ” Cậu có Ly rồi còn tị gì nữa. ”
– ” Trêu chút.. hehe. ”
– ” Thôi cụp máy nhé. ”
– ” Ừ. Gọi hỏi thăm chút với lại chúc mừng năm mới thôi.. hihi. ”
– ” Ừ. Thế cụp máy đi. Khi nào rảnh thì về ngắm sao nhé.. ”
– ” Hâm.. Bye.. !”
Nó cất điện thoại vào túi, cảm xúc được chia nhỏ. Ừ rung động đấy, nhỏ Chi vừa gọi. Lâu rồi nhỉ. Thời gian nhẫn tâm quá. Chợt hận người làm nhỏ như vậy. Dù nó không biết là ai. Nhỏ là một cô gái tốt, hiền lành, nó có phần ngưỡng mộ tình yêu của nhỏ. Thủy Chung một cách thiệt thòi. Ước gì, nhỏ có một suy nghĩ khác.
Hết ngày đầu của năm mới, nó chỉ rúc ở nhà giống mọi năm, chẳng ảnh hưởng đến ai, cũng chẳng ai ảnh hưởng đến mình. Khách tới thì tiếp, không thì ngồi vẽ. Chán nản, nó qua nhà Bác Vũ. Thằng Long thấy vậy gọi nó.
– Ê.. Đi chơi không mày.. ?
– Đi đâu?
– Qua nhà thầy cô cấp ba, đi với lớp cho vui.
– Khỏi.. Đi với tụi ý thì chẳng có gì vui cả.
– Mày thù dai thế?
– Mày dở hơi à ai thù.. Thôi mày đi đi.
– Ừ.. Cái gì cho qua được thì cho qua đi.. Lớn rồi chứ bé bỏng gì đâu.
Nó gật gật, thằng Long phóng xe đi.. Chẳng ai muốn cô đơn cả, chỉ khi họ bị ruồng bỏ thôi. Nó tự hỏi, cái lớp đó đã bao giờ nhớ rằng có một thằng Minh chưa nhỉ. Chắc là chưa. Và cái người nó kêu bằng thầy kia, thực chất cũng là một lão xu nịnh. Đúng là đời, vẻ như nó nhìn từ một phía, nhưng phía nhìn của nó rất ít khi sai. Bác Vũ một mình một gian nhà, vẫn tỉ mỉ với những thanh nứa. Nó đánh tiếng, bác mới ngước lên. Tai bác hơi bị lãng.
– Bác ơi.
– Ủa mày về khi nào vậy.. Tết nhất, lo đi thăm nom. Qua tao chi?
– Thì cháu qua thăm bác nè.. Tết mà bác vẫn làm hả.
– À.. Có khách khứa gì đâu, tao làm quanh năm ấy chớ. Đợt này được nghỉ lâu không mày.
– Cũng lâu bác ạ.
– Ờ.. Ờ vô tủ pha gói trà với lấy khay hạt ra đây. Tao hỏi chuyện.
Căn nhà cấp bốn với những đồ dùng cũ kĩ, nó đã quá thân thuộc. Lúc này mới là lúc nó học, bởi những câu chuyện kể của bác, hay những bài học từ cuộc đời bác, nó nghe mà thích thú bởi những ký ức của người lính. Về kỷ niệm của bác với bác gái. Có thể điều này hấp dẫn bằng mấy lần mớ kiến thức khô khan ở ngôi trường kia.
– Bố mẹ mày khỏe không?
– Hì khỏe bác ạ..
Bác gật gù châm điếu thuốc, nó ngó xung quanh.. Những cây đàn chẳng có vẽ là cũ, chắc bác lau hàng ngày.
– Còn chơi không?
– Dạ còn. Nghề luôn đó bác.
Nó tự hào khoe. Bên những người lớn tuổi, nó kính mến, nó luôn là một thằng nhóc. Còn bên người nó yêu, nó lại tỏ ra mình chín chắn hơn.
– Thế có đàn không. Tao cho một cái đấy.
– Hì. Đồ kỷ niệm bác cứ giữ, cháu có rồi.
– Ui giào. Chết cũng đem đi được đâu. Thích cái nào tao cho cái ý.
– Dạ…
Điện thoại lại reo..
– ” Alo. Em đây.. hihi”
– ” Sao anh gọi lại tắt máy vậy?”
– ” Chiều qua đi chơi nhà bác em quên.. ”
– ” Ờ rồi.. Đợi hôm nữa anh lên”
– “Hihi. Thôi, em đang ở quê anh nè”
– “Hả? Tết nhất ai cho đi mà mò xuống, bảo đợi anh lên mà?”
– ” Ứ biết. Ra đón không, hay em đi về nhé?”
Em phụng phịu, nó thấy hơi lo vì độ ham chơi của em.
– ” Đây đây.. Đợi chút, thế đang ở chỗ nào?”
– “Chỗ có cái cầu vượt ý anh. ”
– “Ừ.. ừ”
Nó vội vàng chào bác rồi đứng dậy đi. Bác gọi với lại.
– Này này.. Cầm lấy.
Dúi vào tay nó tờ giấy bạc trăm.. Bác phẩy tay.
– Thôi.. lì xì này.. đi đi..
– Bác giữ lại chứ, mừng nhiều quá bác.
– Nói nhiều quá mày, có một mình, tiền tiêu hết được đâu. Mày không quên lão già này thì thỉnh thoảng qua tao nghe chưa. Chắc bạn gái gọi hả?
– Dạ.. Cháu xin, cháu đi đây.
– Ờ ờ khép tao cái cửa.
Lại loanh quanh khắp xóm mượn xe. Vi vu trên đường, tết nhất vắng ghê, ngoài đây chỉ có lũ trẻ với quần áo mới tay lăm le pháo. Nghịch dại quá. Cả xóm toàn mùi thuốc nổ, đi qua đường mới cảm giác trong lành hơn chút. Với nỗi nhớ và mong em, nó phóng nhanh hơn. Qua cống chui đã thấy em ngồi cạnh chiếc ô tô của ai đó, với dáng cao cộng thêm bộ quần áo nổi bật, nó nhận ra em dễ dàng. Kít phanh, em chạy lại víu cổ nó. Hôn vào má.
– Ngốc ơi.. Nhớ quá trời.. hihi.
– Nhớ thì về nhà đã. Đang ngoài đường đó chị hai.
– Chẳng sao, thể hiện ở đâu chẳng được. Đồ nhát gan.
– Ờ.
Cửa xe mở, chị Hà đến gần. Chào nó. Đúng là ở shop thời trang có khác. Ăn mặc sành điệu gớm. Còn nháy mắt với nó nữa.
– Hello Minh.. Tại em mà con bé này nằng nặc chị cho đi, mới mồng hai nè. Giờ tính sao?
Chị Hà trêu nó, em xụ mặt.
– Tính gì mà tính. Cho em đi chút xíu mà kêu hoài.
– Cô hay nhỉ, chị cũng cần chơi chứ. À mà hai đứa hôn hít thì về nhà nhé. Giữa đường đó haha.
– Kệ em.
Nó gãi đầu. Trước một người phụ nữ sắc xảo như thế chẳng nên cự lại bênh em, khéo lại hố như chơi.
– Hì.. Thôi hai chị em về nhà em chơi đi.
– Đi đi anh.. Kệ chị ý.
– Em thế là không được đâu nhé. Mà thôi chị chẳng ham, giờ chị giao nó cho em đúng mồng năm là phải lên. Sứt mẻ chi là chết với chị nghe không.
– Dạ dạ. Chị yên tâm mà.
– Trời ơi làm như em là trẻ con không bằng.
– Em đã lớn bao giờ đâu chả trẻ con. Haha. Thôi hai đứa vui vẻ.
Xong chị bước lên xe đóng sập cửa lại chạy vút đi.
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro