Phần 127
2024-08-05 11:07:28
Chiều hôm sau, chị đi.. Nó đi với em ra tiễn, đã thấy anh Vinh Và nhỏ Đậu, cùng con nhỏ P. Anh ở cổng T1. Chẳng khó để nhận ra chiều cao nổi bật và vẻ đẹp của chị giữa đám đông, chị cười tươi vẫy chào hai đứa nó. Để hai người với chị tâm sự, nó ngồi nói chuyện với anh Vinh. Anh cũng có vẻ không vui lắm thậm chí còn hơi bực mình.
– Anh biết sao chị lại khóc suốt vậy không?
– Chắc em cũng hiểu được lý do cái Huyền buồn không riêng gì chuyện phải về Nam hả?
– Dạ.
– Nhưng nó bảo anh không được nói, xin lỗi Minh nhé, sau này em sẽ biết thôi.
– Vậy thôi không sao anh.
Đến cả anh Vinh cũng giấu nó, có gì mà bí mật quá. Thật bứt rứt trong lòng.
– Kìa.. Anh, chị gọi kìa, sắp đến giờ bay rồi.
Em ra kêu nó. Đến gần, chị cười rạng rỡ. Nó với chị tìm một góc để nói chuyện riêng.
– Chị đi nhóc giữ sức khỏe và chăm sóc bé Ly nha.
– Dạ chị yên tâm.
Ngồi xuống chị lại tựa vào.
– Chị luôn thích bờ vài này và cả bàn tay này nữa.
Chị nắm tay nó lại.. Tự dưng thấy mình nhỏ bé quá. Nó thương chị rất nhiều, dù chỉ là một chuyến đi, mà cảm giác như nó và chị gặp nhau lần cuối cùng vậy.
– Không còn chị quản lý nữa.. Nhóc phải ngoan nhé.. hihi.
– Ừ..
Tiếng loa thông báo đã vang.. Chị kéo balo nó đi phía sau. Chợt dừng lại.
– Nhớ lời chị.. Có những thứ chỉ đến khi nhóc làm mất nó nhóc mới biết mình đã từng có nó. Vậy nên nhóc phải biết trân trọng mọi thứ nghe không.. Hức.. Hức..
Giờ, cái yếu đuối chị kìm nén được bộc lộ, nó nhói lòng..
– Cảm ơn nhóc về mọi thứ.. hức.. cảm ơn.. Minh.. Chị đi đây..
…
Buồn nhưng cười.. Trên đường, em ôm nó phía sau hỏi nhỏ..
– Chị nói gì vậy anh?
– Không có gì.. Về thôi.
– Dạ.
Chị đi rồi…
Chị đi nó buồn nhiều, vì giờ đây làm việc chẳng còn chút sắc màu nào cả. Nó nhiều lần cố níu giữ những kỷ niệm, những lần trêu chọc chị với suy nghĩ chị sẽ quay lại nhưng không hiểu sao, nó vẫn cứ chìm đắm trong những tư tưởng hoang mang, lạc lối là mình chẳng còn ai bên cạnh như lúc trước. Duy chỉ có em thôi, em hiểu và cảm thông với nó nhiều lắm. Vì chị đi em cũng bất ngờ mà. Đôi khi nó thấy thương em lúc lắng nghe những lời khuyên, bởi nhóm bốn người giờ chỉ còn hai.
Ngày biết tin được nghỉ tết, nó vui hơn được chút vì được về quê với gia đình. Tan làm xong, nó qua em như thói quen muôn thủa. Gỡ giùm nó chiếc áo khoác đi đường lấm tấm nước khi nãy ngoài trời có mưa bay, em tủm tỉm, chắc cũng cảm thấy nó vui hơn ngày thường.
– Gì vui vậy anh.. ?
– Mai bắt đầu được nghỉ tết rồi. Chắc anh về quê vài hôm.
Mặt em vẫn cười nhưng không tươi nữa, thoáng chút buồn.
– Còn em thì sao?
Nó bối rối cứng họng, quên mất, một nửa của nó đang ở đây. Giờ bố mẹ em qua bên kia, họ hàng cũng chẳng đủ lấp đầy được thứ tình cảm gia đình, lúc này nó phải cảm thông chứ nhỉ. Khẽ ôm em lại, để em cảm nhận thấy nó đã biết nghĩ, không vô tâm nữa.
– Yên tâm, anh không về luôn đâu, đợi sát ba mươi mới về mà. Ăn tết xong anh sẽ lên ngay. Khỏi sợ cô đơn nhé.
– Ngốc, người ta không sợ cô đơn, người ta chỉ sợ xa anh thui.
Qua bờ vai, vẫn trong vòng tay nó, em nói nhỏ. Vậy cũng đủ để trái tim nhỏ nhoi phía trái lồng ngực của nó nhịp nhàng hơn. Em biết cách làm người khác bị “say” em quá.
– Ừm.. Anh biết rồi.
– Dạ.. Thôi vào trong này cho ấm đi anh.
– Ừ.
… Bạn đang đọc truyện Mãi mãi yêu em – Quyển 1 tại nguồn: http://bimdep.vip/mai-mai-yeu-em/
Những ngày sau nó luôn dành tất cả thời gian ngoài giờ làm việc cho em. Mọi nơi, kể cả khi em ở ngoài shop nó cũng ráng qua phụ bởi tại thời điểm cuối năm, người ta mua đồ mới đón tết khá đông, em với chị Hà (Chị họ em quản lý shop) làm không xuể. Em nói năm ngoái còn phải thuê người nữa. Khách hàng chủ yếu của em toàn là người tầm tuổi như nó nhưng giàu hơn nhiêu, chứ sinh viên giống nó tiền đâu vô shop. Lúc em với chị lựa đồ, nó lại yên lặng quan sát. Nhiều cô gái vào mua hàng rất xinh đẹp, nhưng ngắm theo quán tính thôi chứ không nhìn chằm chằm. Vì em đang ở đây. Đến tối, nó đưa em về. Em đòi vô phố cổ ăn tối. Do chưa kịp nấu nướng gì cả. Trong khi nó ăn cơm, em lại nhâm nhi sữa với bánh rán. Điều này làm nó chú ý.
– Ăn đi anh, ngó em kĩ vậy?
– À.. Ừm, thì lạ lạ.
– Lạ gì?
– Em ăn bánh rán.. Em đang buồn hả?Em cười gõ nhẹ vào đầu nó..
– Hihi.. Giờ cũng để ý quá ha.
– Ờ.. Để ý mỗi em thôi.
– Hâm.. Đang buồn chút.. Mai anh về rồi còn gì nữa?
Nó giật mình, thời gian như một nhát cắt ngọt.. Trôi qua thật ảm đạm, nó không thể hiểu được đã nhanh vậy sao. Mai đã là 29, nó còn quyến luyến em vì tết năm nay bố mẹ em không về. Mẹ nó gọi điện lên càu nhàu quá trời, cứ bảo nó ham làm việc vì trường cho nghỉ mãi không về quê, nhưng đâu phải chứ. Nó im lặng ăn cho nhanh. Em hay suy nghĩ nhiều điều mà thằng khô khan như nó chẳng nghĩ đến… Đêm nay em ở phòng nó, em đòi qua với lý do nó không biết sắp xếp đồ, lo mai về lại thiếu lại thừa linh tinh. Ngồi nhìn em tỉ mỉ, từ bộ quần áo đến đồ đạc, nhiều thứ mà vừa một cái balo, nếu nó mà sắp chắc vừa phồng vừa được ít quá. Đúng là có bàn tay phụ nữ vào là khác hẳn. Em chăm sóc nó không khác một người vợ hiền. Xong xuôi hai đứa đi ngủ, em rúc vào người nó gối đầu trên bắp tay mềm. Nó tắt điện.
– Em nhớ phòng.
– Ừ..
– Ôm em đi anh..
– Ừ..
Mỉm cười, em của nó có cả một tâm hồn với lớp vỏ bọc mãnh mẽ, cho đến bây giờ nó nghĩ nó chỉ hiểu được em một chút thôi, chứ không phải nhiều. Còn em đọc thấu nó và biết cách để nó yêu em nhiều hơn. Một cô gái thông minh, niềm may mắn của nó.
Trời Hà Nội sáng sớm xuân rét mướt chẳng đủ để phá đi được cái không khí nô nức của con người, nó đi ra bến, đi bằng xe của em vì em muốn tiễn. Xe cộ trên đường không đông nhưng cũng ồn ào với những hàng hoa tươi khu chợ sớm bên song Tô Lịch, không chỉ thế mùi thức ăn cũng làm cho con người cồn cào vì một bữa sáng. Nó ăn với em xong mới đi. Khi lên xe chọn hàng ghế cuối như mọi lần. Em đằng sau lớp cửa kính vẫy vẫy cười. Nó thò đầu ra.
– Anh nhớ lên sớm đó nha.. !
– Ừ.. Em chạy cẩn thận.
– Đến quê gọi em đấy!
Em phóng đi để nó chút man mác tiếc nuối, ước gì nó có thể bên em những ngày tết. Chiếc xe vi vu chạy qua con đường lộ phẳng phiu được tu sửa, hành khách trên xe râm ran ồn ào, nó có thể thấy được ở họ niềm háo hức vì ở đây không ít sinh viên như nó, họ đi từng tốp, từng cặp, riêng chỉ có nó đi một mình. Nên im lặng ngắm nhìn đường là hành động nó chọn. Say xe giờ chỉ âm ỷ thôi không như trước nữa. Chắc đi nhiều cũng đỡ được phần nào.
Vun vút, tiếng rì rì của bánh xe. Cảm giác bon chậm dần, Cổng chào hiện ra với barie đường tàu hoen rỉ. Đến nơi, chen chúc để ra khỏi chiếc xe bí bách. Nó thong thả đi hết đoạn đường từ Cấp hai TT về. Cánh đồng của làng bên chưa bao giờ hết màu xanh với hương đồng cỏ nội. Thơm thơm mùi hoa ở vườn của ai đó. Dừng lại khẽ hít một hơi để cảm nhận lại không khí quê hương. Nó rảo bước với niềm hân hoan về nhà. Chưa hết họp chợ. Nơi ầm ỹ và nhiều hàng hóa, đủ để cho người ta đón tết sung túc hơn. Khác hẳn những năm nó còn nhỏ. Thiếu thốn mọi điều. Mẹ ra đón nó ngoài cổng theo tiếng gọi. Lần nào cũng vậy, lớn rồi cứ quen mồm gào lên phía ngoài một tiếng “Mẹ ơi!” rõ to để rồi nghe lời trách yêu về muộn. Gia đình đầy đủ, nó sung sướng tận hưởng không khí này..
Con chó nó nuôi đã chết sau một đêm giá rét. Mẹ thuê người ta chôn sau vườn. Hơi buồn chút nhưng không sao. Sáng ba mươi, sau khi tậu một cành Đào con con về cắm vô lọ trên ban thờ, nó bù đầu vào dọn dẹp. Mệt phờ người, chẳng dám than vì ai cũng như ai hết. Tội ông anh nó, quét trần nhà bị cả con nhện rơi vào mắt. Hét ầm lên, ổng sợ nhện nhất mà.
– Mày đem nó đi ngay cho tao.. !
Nó cười sằng sặc rồi vứt. Ngày xưa toàn bắt xong bẻ chân cho nó giựt giựt nhìn đã lắm, giờ lớn chẳng chơi nữa, nhưng không quên. Đêm Giao thừa, thay vì trông nồi bánh Trưng. Thằng Long rủ nó ra nhà văn hóa huyện xem bắn pháo hoa. Chần chừ mãi vì ngại rét, vậy mà chẳng từ chối được.
– Mày nhé, hôm trước đi không nói tao.. Tránh mặt tao chứ gi?
– Đêm hôm tránh đâu.. Rảnh mà kêu mày dậy?
– Khỏi thanh minh.. Giờ đi hay ở nhà?
– Thì đi.
– Nghe tao từ đầy phải tốt hông.. Mày đèo đi.. Rét kinh.
Bạn bè thế đấy, khôn như lưỡi có đốm, chỉ khoái đùn đẩy thôi. Chật kín người, đẩy xe mãi mới vừa để gửi, hai thằng chen nhau chỗ đông nhất, vì thằng Long ngằm chỗ nào có gái để đứng mà. Nó chẳng ham hố. Nhớ đến em, gọi thì em nghe máy giọng phụng phịu..
– ” Sao giờ mới gọi.. ?”
– “Thì từ sáng anh bận làm mà.. Đang làm gì đấy?”
Lúc nào nó gọi mà không biết nói gì toàn hỏi vậy, riết thành quen luôn.
– ” Đang ở nhà chị họ coi pháo hoa, hihi.. ”
– ” Ủa, ở nhà coi được hả?”
– ” Bác mua năm mươi quả bắn mà anh. ”
Ôi trời, bắn luôn. Những năm chục quả có sao không vậy trời. Nghe mà ghê.
– ” Xem thôi đừng nghịch linh tinh đó nha.. ”
– ” Xì.. Như em là trẻ con không bằng”
– ” Thì cứ nói trước. ”
– ” Anh đang ở đâu mà ồn vậy?”
– ” Chỗ bắn pháo hoa.. Người đông quá.. ”
– ” Thích nhé.. À.. ”
Em chưa nói hết câu, nó bắt được nhịp.
– ” Anh nhớ em.. ”
Đầu giây bên kia có tiếng cười khúc khích.
– “Tài lanh dữ hen.. Nay nói trước luôn.. hihi”
– “Đương nhiên rồi.. Anh mà. ”
– “Tự hào gớm.. Em cũng nhớ anh lắm, tết nhất chán thật.. Em mong qua sớm để được gặp anh”
– “Anh cũng vậy.. ”
– Đùng… !! Đùng… !!
– Ê ê thằng còm… Pháo hoa bắn rồi kìa.. Giao Thừa rồi mày ơi.. !
Bỗng nhiên tiếng nổ vang lên, thằng Long gào vào tai nó tay túm vai lắc lắc chỉ lên trời.. Bực cả mình.
– “Anh.. Năm mới rồi kìa.. ”
– “Ừ.. ”
– “Em.. Muốn nói.. ”
Đầu giây bên kia ngập ngừng.. Nó hồi hộp..
– “Anh đang nghe đây.. ”
– “Mình.. Mình sẽ mãi yêu nhau anh nhé.. Em không cần bất cứ thứ gì cả, chỉ cần thế này thôi.. Anh.. Chỉ yêu mình em.. Được không anh.. ?”
Nó có thể tưởng tượng, khuôn mặt của em đang ửng hồng.. Giọng nói ngập ngừng ít có ở em.
– “Ừ.. Anh biết.. Mình em.. Chỉ mình em thôi.. Sẽ là mãi mãi.. ”
– “Anh hứa đi.. ”
– “Anh hứa.. Anh hứa.. Anh yêu em mãi mãi.. ”
– “Dạ.. Vậy là em hạnh phúc rồi.. hihi”
– “Ừ.. ”
– ” Ngốc lại không biết nói gì nữa hả?”
– ” Ừ.. Định nói gì quên rồi”
– “Thôi.. Em cụp máy nhé!”
– “À.. À.. Đợi chút.. !”
– “Gì nữa?”
– ” À.. Chúc mừng năm mới.. !”
– “Dạ.. Chúc mừng năm mới anh yêu.. !”
Chẳng hiểu sao lại nói vậy, cứ mỗi lần định nói tình cảm lại quên mất. Tiếng pháo hoa dồn dập, nó mỉm cười.. Lâu rồi cảm giác này mới đến với nó, hoặc chưa bao giờ thì phải. Một cái tết có người yêu. Thằng Long gõ vai.. Hét vì ầm.
– Con bé hôm nọ à?
– Hôm nào.. ?
– Hôm mày về, con bé đến chơi đó.
– Không phải.. Người khác
– Ai vậy mày?
– Người yêu tao.. Hỏi chi lắm.
– Eo ơi.. Khẩu vị gái phố tệ như vậy, cỡ tao lên chắc hốt cả mẻ.. hêhê.
– Cỡ mày.. Hốt xong chỉ có mẻ răng.
– Thằng còm.. !
– Thằng mập.. !
Lâu lắm không cãi nhau với thằng bạn. Giờ lôi hai cái biệt danh đặt cho nhau từ hồi xưa ra trêu. Mới thấy thấm cái quãng đời học sinh thui thủi hai thằng chơi với nhau. Mười phút trôi qua, khi tiếng lục bục trên bầu trời đêm với những tia sáng đã hết. Tụi nó về, Năm nào cũng vậy, toàn tự xông đất cho nhau theo tục lệ. Lúc đi qua quảng trường, nó thấy một số đôi trẻ đang “mi” nhau giữa bao người tợn dữ, thằng Long rú lên..
– Trộ ôi.. Mất vệ sinh quá. !!
Nó nghe được, hoảng quá phóng luôn, chứ chần chừ tụi nó tóm được là mềm người.
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro