Lạc lõng

Phần 33

2020-12-25 12:29:00

Phần 33
Ăn xong bát cháo nhỏ đem lên cho tôi, hít hà cái mùi thơm thoang thoảng của mùi cháo, chả biết con nhỏ này nấu hay lại ra chợ mua đây. Thôi cũng mặc kệ ăn trước đã.

Ăn xong bát cháo thì nhìn vào đồng hồ thì cũng đã gần 6h tối. Tôi cố bước xuống nhà với cái lưng đầy đau nhức, định xuống bếp pha cà phê thì thấy con nhỏ loay hoay dưới bếp chẳng biết con nhỏ làm gì. Nhưng cũng mặc kệ, giờ tôi chỉ cần kiếm một tách cà phê đắng mà nuốt vào để dịu đi cái cơn đau này, nhìn nhỏ tôi định mở lời xin lỗi nhưng, cái “tôi” trong tôi quá lớn để nói ra những điều đấy.

– Anh uống cái này đi – con nhỏ đẩy qua cho tôi ly nước cam.

– À ừ. À mà vụ sáng nay anh xin lỗi nhé…

Nói xong tôi bước thẳng ra phòng khách chẳng cần con nhỏ có tha thứ cho tôi hay không, hay đơn giỡn là tôi sợ, tôi sợ rằng con nhỏ sẽ chẳng tha thứ cho tôi, sợ rằng con nhỏ sẽ khóc bù lu bù loa lên khi nhớ đến những câu chửi của tôi dành cho nhỏ, nhưng mặc kệ những điều đó không quan trọng, dù sao tôi cũng đã mở lời xin lỗi với con nhỏ rồi, chắc là không sao đâu.

Từng con đường lại bừng sáng trong đêm, rít từng hơi khó ngập vào trong phổi.

Sáng lại lên, từng giọt sương còn khẽ đọng lại trên từng chiếc là đêm qua. Uể oải bước xuống giường chuẩn bị đi làm, lưng vừa đau vừa nhức cứ hành hạ tôi mãi, tắm rửa xong xuôi thì cũng bước xuống nhà, nhìn quanh thì chẳng thấy con nhỏ đâu, định hôm nay chở con nhỏ đi học. Tôi thở dài mệt mỏi leo lên con xe chạy đến chỗ làm. Bước vào công ty, cái không khí lạnh te từ cái máy điều hòa trên trần nhà, đứng trong cái than máy lạnh ngắt một hồi thì cuối cùng cũng tới phòng làm việc. Ngồi cái bẹp xuống ghế tựa lưng vào ghế thì cơn đau thì nhói lên. Hít hà cố ghìm lại cơn đau trong người.

Ngồi gõ gõ mấy cái kế hoạch trên máy tính một lúc thì phòng làm việc cũng đã đủ người.

Con bé trân chồm qua tôi nhìn nhìn liếc liếc…

– Gì vậy em – tôi quay sang hỏi…

– Nghe nói anh bị bệnh – nhỏ đặt tay lên chán tôi.

– Không sao đâu, hết rồi – tôi nhe răng cười rồi xoa đầu con nhỏ…

– A đừng xoa đầu em, rối hết giờ – con nhỏ nạnh ra…

– 2 Người kia làm việc cho nghiêm túc vào – thằng trưởng phòng liếc tôi sắc lẹm…

– Xì ra đê bị la kìa – tôi đuổi con nhỏ…

– Dạ hìhì – nhỏ cười tít mắt.

Giờ thì cũng đã tầm trưa vừa ăn trưa xong quay lại làm việc thì thấy phòng làm việc đang ì sèo.

Bước vào ngó thì thấy mấy anh cảnh sát trong trang phục xanh lè đang nói nói gì đó.

– Ôi cái đệch – tôi thốt lên…

– Bỏ mẹ rồi.

Cố bình tĩnh tỏ vẻ không có gì bước vào thì.

– Đây là Minh đây – thằng trưởng phòng chỉ tôi.

– À chào anh, tôi bên phòng cảnh sát xxx, tôi muốn mời anh lên trụ sở hợp tác điều tra một vụ ẩu đã tại quán xxx – người đó nói.

– Ok.

Mặc tỏ vẻ như không có gì, nhưng bên trong thì tôi muốn rụng rời cả lên.

Chạy một lúc dưới con nắng cháy da thịt thì cũng tới, bước vào cái phòng, có mấy thằng đang làm gì đó.

Tra khảo một lúc thì cũng thấm mệt, tôi nói hôm đó đi chung với thằng tuấn ở quận 3 nên chẳng hề biết chuyện đó gì cả, một phần thì cũng do thằng tuấn lo lót hết cả rồi.

– Cảm ơn anh đã hợp tác – anh ta cười…

Bà mẹ cũng nuốt hết mấy củ rồi chứ làm đéo gì có vụ dễ dãi như vậy chứ.

Thôi cũng mặc kệ, bước khỏi cái phòng ngột ngạt đó, trời cũng đã chiều mẹ rồi, thế là lại chạy về nhà để nghỉ ngơi cho hết cái ngày hôm nay.

Tiếng con mèo từ trong nhà vọng ra từng tiếng một, nó loay hoay bên chân tôi liếm láp.

– Mẹ hôm nay biết nịnh nữa cơ à – tôi ẵm nó lên…

– Ngao ngao – nó đáp…

– Chuyện đó anh làm à? – Tiếng con nhỏ vọng lên từ phía sau.

– Gì chuyện gì? – Tôi hỏi…

– Anh là thằng đâm thằng tiến à…

– Tiến nào, anh chẳng hiểu em nói gì cả – tôi vẫn cố giả vờ không hiểu…

– Anh đừng có làm mấy chuyện vớ vẫn đó được không, anh biết em lo đến cỡ nào không. – Giọng con nhỏ trầm xuống.

– Anh chẳng có làm gì cả, chắc em nhầm lẫn rồi.

Tôi ngáp dài rồi bước lên lầu, và chiều hôm ấy tôi cũng chẳng thèm xuống ăn cơm mặc dù con nhỏ đập cả cửa phòng. Đêm lại buông xuống, những ánh đèn bên lề đường quen thuộc, tôi đứng cạnh cửa sổ lại rít từng hơi thuốc sâu vào phổi mình. Lại nhớ, nhớ những kỷ niệm đã qua, lòng tôi lại se thắt lại buồn bã, vết thương vẫn chưa lành lặn, người ta bảo rằng thời gian sẽ làm lành vết thương, nhưng đó không phải là tôi. Tôi vẫn còn đau, vẫn còn nhung nhớ những kỷ niệm ấy, tôi thừa biết là con nhỏ thích tôi, nhưng… tôi không muốn, nói trắng ra là tôi sợ, sợ một lần nữa phải đau đớn, sợ làm người khác đau, có lẽ cứ như vầy sẽ tốt hơn, giống như tôi và em vậy, chỉ là người tình hờ không ràng buộc với nhau sẽ tốt hơn.

… Bạn đang đọc truyện Lạc lõng tại nguồn: http://bimdep.vip/lac-long/

Và rồi những ánh nắng lại dần hiện ra sau những ngôi nhà chọc trời, tôi vẫn ngồi đó rít từng ngụm khói cứ bay lờ đờ trong không gian, im lặng và im lặng. Tàn thuốc vươn vãi khắp trần nhà, đắn đo và suy nghĩ, liệu ta có thể xem nhỏ chỉ là một đứa em gái nuôi hay không. “Em gái” thôi đi đừng tự dố lòng, con gì nuôi mà chẳng ăn thịt, thôi cứ kệ đi, chuyện gì đến rồi cũng sẽ đến. Có lẽ tôi chẳng vững vàng lập trường, đúng chắc là vậy. Chẳng thể nào cho mình một câu trả lời chắc chắn cả, mệt mỏi mệt mỏi thật.

– Anh ơi… – tiếng nói bên ngoài cửa.

Giọng ai thế nhỉ? Tôi tự hỏi. Căn nhà này chỉ có tôi và nhỏ không phải tôi thì là nhỏ rồi chứ còn ai, thế cũng hỏi, Nãn thật.

Bước lạch cạch ra mở cửa, tôi thò cái đầu ra nhìn. Nhó xúng xính trong bồ đồ thể dục nhìn tôi.

– Gì ế – tôi hỏi.

– Nay đưa đi học dùm – nhỏ nói.

– À à ờ chờ xíu.

Đóng cửa tôi vào vệ sinh thay đồ sạch sẽ rồi chạy ra.

Nhỏ leo tót lên xe ngồi trước chờ tôi, đóng cửa nhà xong xuôi tôi và nhỏ lại vi vu trên con xe cùi mía của mình, nhỏ ngồi phía sau tôi, không sát cũng không xa, chỉ đủ vừa tầm vịnh vào hai cái hông tôi. Do đi gắp nên cả hai chưa ăn uống gì, nên tôi liền hỏi.

– Ăn sáng không – tôi quay ra sau hỏi nhỏ…

– Ờ cũng được.

– Muốn ăn gì?

– Hú tiếu cháo bún cơm phở bánh mì sanwich gì cũng được – nhỏ nói một hơiii.

– Ơ thế rốt cuộc là muốn ăn gì đây, giỡn à.

– Ăn gì cũng được, ăn tạp mà – nhỏ cố ép nụ cười vào trong.

– Thế ăn shit luôn à – tôi cười.

– Này thì shit – nhỏ tán vào đầu tôi.

– Ơ thế sao bảo ăn tạp, làm cứ tưởng… – tôi cười.

– Tưởng cái gì, giỡn mặt à, chết giờ – nhỏ bẹo vào hông tôi.

Đang chạy thì một bóng đen vụt qua, thì ra là con bé Trinh bạn con nhỏ, phía sau là con vy cũng bạn nó nốt thì phải.

– Hố hố thì ra là vậy… – con bé cười lớn…

– Cười cười cái *beep* tao đạp xe cho hai đứa mày té chết cha bây giờ – nhỏ hằng giọng…

– Á sợ quá đi, anh Minh hé – con bé quay sang tôi.

– Ờ ờ nó chỉ có cái mõ thôi – tôi cười lớn…

– Nói gì đấy.

– Anh bảo rằng em chỉ có cái mõm thôi chả dám làm gì đâu. – Tôi nói rõ từng tiếng một…

– Muahahahah – 2 đứa nó cười.

Chưa kịp dứt tiếng thì tôi bị nguyên một cái đấm vào bụng, tôi rên lên một cái hự rồi gục xuống. Thốn lắm các bác à, sáng bụng đói meo mà còn bị ăn đấm thì ai chịu nỗi.

Luyên thuyên chém gió một lúc lâu thì cũng đã gần tới trường con nhỏ. Cả 4 người cùng rẽ vào một quán bún bên cạnh lề đường, hí hửng bước vào trong thì con nhỏ Trinh khoát tay tôi ra hiệu trêu con nhỏ.

– Này xem đẹp đôi không – con bé nắm chặt lấy bàn tay tôi.

Mặt con nhỏ xụ ra quay đi, cái mũ chu ra hai gò má cứ phùng ra tức tối, cả đám ngồi cười hớn hở, con nhỏ cứ cặm cụi ăn gương mặt vẫn còn cáu. Ăn uống xong xuôi chở con nhỏ đi học rồi chạy qua công ty làm việc.

Vừa bước vào phòng làm việc thì bao nhiêu cặp mắt cứ nhìn vào mềnh, không lẽ chữi đệch mẹ nhìn cái *beep* chứ nhìn chứ.

Thôi mặc kệ cứ tỏ vẻ chẳng có gì ngồi xuống làm việc và tiếp tục cái công việc buồn chán thường ngày.

– Hôm qua sao anh bị công an bắt vậy – con bé trân nói nhỏ.

– Không gì đâu – tôi ngáp.

– Ừa anh không muốn nói thì thôi…

– Ờ.

Thời gian cứ vùn vụt trôi qua, thoáng chóc đã chiều tối, tan ca, tôi lại đảo vài vòng trên khắp vỉa hè rồi chạy về, về tới nhà thì cũng đã 7h tối. Bước vào thì thấy con nhỏ ngồi trước cửa nhìn ra ngoài hiên. Nhỏ ngồi trên bậc thềm đung đưa hai cái chân trong gió.

– Sao không vào trong mà ngồi, giờ này trời lạnh ngồi ngoài này bệnh rồi sao? – Tôi hỏi.

– Kệ bệnh thì chết, vào ăn cơm đi, nay về trễ vậy – thì ra là nhỏ đợi tôi.

– Đi vòng quanh tí thôi…

Ngồi ăn với nhỏ một lúc thì nhỏ cứ nhìn tôi chầm chầm, ánh mắt lưỡng lự dường như muốn nói gì đó.

– Ê – con nhỏ hỏi.

– Gì…

– Giờ có người nói thích anh thì anh trả lời sao? – Con nhỏ nói trong bối rối.

– Anh sẽ từ chối – tôi đáp…

– Vì sao?

– Không vì sao hết, tại giờ anh nghĩ vẫn chưa thích hợp để yêu thế thôi, lo cho tương lai đã. Mà hỏi mấy cái tào lao ấy làm gì vậy??

– Ờ cũng đúng – con nhỏ gật gật…

– Có chuyện gì à? – Tôi hỏi…

– Không gì, buồn buồn hỏi thế thôi.

– Ờ.

Ăn uống xong xuôi thì tôi đi rửa bát, chẳng hiểu sao hôm nay con nhỏ lại xung phong rửa bát cùng mình mới lạ, tắm rửa xong xuôi tôi lại xuống bật phim ma xem. Mãi mê xem mà chẳng để ý là con nhỏ ngồi cạnh lúc nào, mỗi khi có cảnh máu me be bét xuất hiện là nó ôm chặt lấy hai cánh tay tôi, nói thật với các bác đâm chém nhau thì em không sợ, chứ xem phim ma thì em cũng quéo vl ra chứ cũng chả tốt đẹp gì. Tôi chỉ ngồi co rúm lại cắn móng tay xem.

– Á!!! – Con nhỏ la lớn…

Nhỏ bay vào lòng tôi ngồi chùm cái chăn kính mích lại, thì ra là nguyên cái đầu nó rớt từ trần nhà xuống, đm làm em cũng hết hồn.

Xem được một nửa thì con nhỏ sợ quá chạy tót lên lầu trốn, tôi cũng chẳng chịu nỗi nên cũng tắt luôn.

Đang nằm ngủ khò thì tiếng bước chân nhẹ nhàng vào phòng, cơ thể mềm mại thấp thoảng trong hư vô. Hơi thở ấm áp càng ngày càng gần lại, tôi nhấp nhấy mở mắt thì ra là con nhỏ, con nhỏ nằm phía sau ôm tôi chặt cứng, tôi cũng chẳng nói gì giả vờ như vẫn còn ngủ say quay lại ôm chặt con nhỏ vào lòng mà ngủ, tiếng thở đều, từng hơi ấm lan tỏa khắp căn phòng, chỉ vậy thôi, chỉ cần được ôm nhau như vầy cũng đủ, hạnh phúc ấm áp được ôm nhỏ như vầy cũng đủ là tôi thỏa mãn rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Lạc lõng

Số ký tự: 0