Phần 61
2024-08-02 01:26:03
Tôi cười khẩy rồi tiến lại phía chiếc bàn cũ kĩ bám đầy vết máu đã đông từ rất lâu…lấy chiếc kìm loang lổ vết máu rồi giơ lên ngắm nghía với vẻ thích thú rồi quay sang bên nhìn tụi kia. Trừng phạt là một công việc của tôi…cả bọn kia vẫn chưa biết ý định của tôi nên làm mặt khó hiểu…sẽ biết nhanh thôi. Cũng như mấy lần trước đó, tôi từ từ tiến lại rồi đưa cái kìm kề vào ngón tay của thằng què.
– Dm mày định giở trò gì thế? – thằng què hốt hoảng hét lên
– Tao cho mày biết cảm giác sống không bằng chết thôi
– Dm thằng biến thái…mày điên à? – nó hét lên rồi giẫy lẩy lên
– Đã làm gì đâu mà mày sợ…chắc mày chưa nghe những đứa bị tao xử kể lại à
– Tao…tao không…đừng đừng làm thế?
– Vừa nãy mày hùng hổ lắm cơ mà…
Tôi nói xong rồi làm luôn khiến cho nó không kịp phản ứng gì cả, nhanh gọn nhẹ và cái móng tay của nó đã nằm gọn trong gọng kìm của tôi…tiếng thét ré lên một cách thảm thiết rồi nó ngất lịm đi..tụi còn lại mặt cắt không có giọt máu, miệng lắp bắp xin tha.
– Đây coi như là một bài học cho những đứa như tụi mày
– Dạ..dạ..chúng em biết rồi ạ…mong..mong anh tha cho…
– Tất nhiên là sẽ thả vì giữ chúng mày lại làm gì nhưng không đơn giản vậy đâu.
Tôi nói xong quay đi dặn dò tụi em xử lý bọn còn lại…phải cho chúng biết ở đời bất cứ lỗi lầm nào cũng đều phải trả giá. Mỗi thằng chỉ mất có 1 cái móng tay thôi…quá nhẹ chắc chưa đủ để sợ nên tôi tặng thêm cho chúng một vài món quà nho nhỏ để bọn nó nhớ suốt đời này. Độc ác, máu lạnh…đôi lúc tôi cũng ghê tởm chính bản thân mình…không hiểu lúc đó nghĩ cái quái quỷ gì mà làm vậy nữa, đã từng dặn lòng là không dính dáng đến những chuyện như thế này nhưng chẳng được. Đôi khi cuộc sống không cho con người ta lựa chọn, tình cảnh bắt họ phải làm như vậy, thứ mà họ không muốn nhưng vì cái gọi là bản năng sinh tồn nó thôi thúc con người ta phải sống…vượt qua tất cả chỉ để sống mà thôi. Chó chết thật
Tôi phóng xe nhanh hết mức có thể đến bệnh viện, trước phòng cấp cứu má hai cùng chị đang đứng lo lắng chờ bên ngoài, vội vã chạy tới.
– Ba nuôi sao rồi má…
– Tình hình xấu lắm con à
Tôi quay sang nhìn chị…gương mặt xanh xao bao trùm bằng nỗi lo lắng, tôi tiến lại cầm lấy tay chị rồi an ủi.
– Ba nuôi mạnh mẽ lắm nên sẽ không sao đâu chị à
– Chị sợ lắm..sợ lắm – chị lắc đầu và nước mắt đã rơi
Đau xót lắm…lấy tay gạt nước mắt cho chị, bất chợt cánh cửa phòng cấp cứu mở ra…mọi người vội chạy tới gần vị bác sĩ.
– Sao rồi bác sĩ…
– Ba cháu sao rồi bác…
– Haizz..chúng tôi vô cùng xin lỗi gia đình, chúng tôi đã cố hết sức…mọi người hãy vào gặp anh ấy lần cuối
Vị bác sĩ mang vẻ mặt thất vọng nói xong rồi bước đi..một tiếng sét đánh ngang tai, chẳng thể tin nổi vào điều mình vừa mới nghe. Mọi người vội vàng chạy vào giường bệnh nơi ba nuôi đang nằm đó.
– Ba…ba không sao hết đúng không? – chị gào thét ôm chầm lấy ba nuôi.
– Chị..chị đừng vậy mà…
– Ba..ba nói gì đi chứ? Trả lời con đi
Tôi chỉ biết đứng nhìn cảnh tượng đau lòng này…chó chết sao cái cuộc đời này nó lại khốn nạn thế, chị khóc lóc gào thét được một lúc thì ngất đi, tôi bế chị chạy đến phòng hồi sức…bác sĩ nói do mấy ngày ăn uống không tốt với lại mất ngủ và gặp phải cú sốc lớn này nên chị mới vậy, chỉ cần tiếp nước và nghỉ ngơi là sẽ không sao hết. Tôi lê những bước chân nặng nề trên hành lang bệnh việm…lại một người thân yêu nữa ra đi, không một lời từ biệt, có lẽ cuộc đời tôi nó gắn liền với cô độc và đau khổ…mẹ kiếp chứ.
Lúc đó chỉ có má hai là người có đủ bình tĩnh nhất để đứng ra lo liệu tang lễ cho ba nuôi…đám tang được làm gọn nhẹ, chị ngồi như người mất hồn trước linh cữu không chịu ăn uống gì hết…ai hỏi cũng không nói. Cảnh tượng đau lòng đó tôi chẳng thể nào quên được vì ngày trước tôi cũng như chị khi mẹ mất, nên tôi hiểu rõ cảm xúc của chị lúc này, mất đi người thân yêu nhất của mình là một điều vô cùng đau đớn và khó có thể chấp nhận hiện thực nghiệt ngã đó. Nỗi đau lớn nhất của con người là mất mát…nó quá lớn, nhấn chìm mọi thứ kể cả sự sợ hãi, không phải ai cũng có đủ nghị lực để vượt qua điều đó, và không phải ai cũng hiểu…tôi không muốn cũng như không tin trên đời này có số phận, chẳng trách ai, chẳng đổ lỗi cho bất cứ thứ gì….mọi thứ cứ để tự nhiên đến tự nhiên đi theo quy luật của tạo hóa.
Từ ngày đó chị trở thành con người hoàn toàn khác, một cách chóng mặt…sống buông thả, bất cần mọi thứ, chỉ lao đầu vào những cuộc nhậu nhẹt thâu đêm suốt sáng, mặc cho tôi khuyên bảo cấm đoán và dùng mọi cách ngăn cản, rất nhiều lần đến nỗi khi gặp tôi chẳng nhận ra đó là người chị của tôi ngày xưa nữa…chị khác quá. Ông anh kia sau khi chạy vạy lo liệu đám tang thì ngày nào cũng đến nhà an ủi chị và hình như tình cảm của họ cũng vì vậy mà tiến triển khá nhanh. Vậy cũng tốt vì sẽ có người thay tôi chăm sóc cho chị những lúc cần thiết…dù vậy nhưng tôi đã tự hứa với lòng mình là sẽ chăm sóc cho chị khi nào tôi còn thở…trở về cuộc sống bình thường, chẳng biết vì sao chị cứ cố tình tránh mặt tôi.
Hàng ngày chị đẩy mình vào những cuộc chơi thâu đêm suốt sáng với đám bạn đầu bò…trong một buổi tình cờ gặp chị cùng đám bạn đang bay ở quán bar trong khu tôi quản lí. Thấy bà này đang lúi húi cầm viên kẹo trên tay định cắn thì tôi vội chạy lại giật lấy.
– Em làm cái quái gì vậy? – chị đứng dậy quát lớn
– Câu đó phải là em hỏi mới đúng đó
– Chị làm gì mặc kệ chị không cần em bận tâm
– Chị thay đổi nhiều quá
– Vậy ư?
Chị cười nhạt rồi ngồi xuống uống rượu tiếp với tụi bạn…nhìn cảnh tượng này làm tôi không khỏi xót xa, bực mình giật lấy ly rượu, ngay lúc đó một thằng đứng dậy chỉ thẳng vào mặt tôi quát lớn.
– Tôi không ngờ chị lại xa đọa như vậy.
– Dkm thằng chó này mày thích chết hả?
– Tao cho tụi chúng mày 1 phút để cút khỏi chỗ này và đừng bao giờ để tao trông thấy
– Thằng chó này
Nó nói rồi định cầm lấy chai bia chơi tôi nhưng chưa kịp thì đã ăn nguyên cái ly rượu vào đầu…vỡ toang. Mọi người trong đó đổ dồn ánh mắt về phía chúng tôi…thằng bé ngồi xụp xuống ôm đầu, lũ còn lại im re rồi dút lẹ. Chị đứng dậy và tôi ăn nguyên một cái tát như trời giáng vào mặt.
– Cậu là cái thá gì mà làm vậy hả?
– Là cái thá gì ư…hahaha..chị làm tôi thất vọng quá.
Tôi cười lớn rồi quay lưng đi…đau lắm, không phải vì cái tát đó, những câu chị nói như con dao cứa vào trái tim đầy những vết sẹo của tôi. Thật không ngờ người tôi cho là thân yêu quan trọng với mình lại thốt ra câu đó…Cú sốc đó khiến chị đau khổ và tự dằn vặt bản thân tôi hiểu điều đó. Chị là một người mạnh mẽ nhưng cũng chỉ là con gái, rất dễ bị yếu lòng…khi người thân duy nhất đã ra đi mãi mãi, chỉ sau một đêm mà mất đi chỗ dựa tin tưởng, suy sụp hoàn toàn..chị cũng như tôi không thể chấp nhận sự thật nghiệt ngã đó, rồi đi tìm những thứ phù du để cố gắng quên nỗi đau này.
Chị nói vậy khiến tôi tổn thương khá lớn nhưng không sao…đó là chuyện nhỏ vì tôi biết trong thâm tâm chị không hề có ý đó…tôi vẫn hàng ngày dõi theo từng bước đi của chị để bảo vệ bà này tránh khỏi những nguy hiểm đang rình rập xung quanh. Khi ba nuôi mất đi là lúc tôi quyết định chính thức tham gia vào phi vụ chơi lại bọn Thái mà chúng tôi gọi đó là kế hoạch T2 viết tắt của trả thù. Tôi quyết tâm phải chơi đến cùng dù có phải trả giá đắt cỡ nào cũng chịu. Tiến độ kế hoạch được đẩy nhanh hơn dự kiến nên thời gian tập trung cho công việc ngốn hầu hết thời gian của tôi…nhưng vẫn phải đưa đón T và đi chơi với con bé vào tối cuối tuần như kiểu là một đôi.
Tôi nhớ hôm đó là tối thứ 7, T nói là sinh nhật cô ấy nhưng lại không muốn tổ chức vì bác gái bận công tác ở trong nam nên không về được…vì công việc bận rộn quá nên tôi không để tâm đến cho lắm. Đến tối mới chợt nhớ ra, chợt có ý định tổ chức sinh nhật cho T, nghĩ là làm luôn…nói chị họ với mấy đứa nhân viên giúp Trang trí lại quán rồi đặt bánh, mãi đến hơn 8h tối mới hoàn tất. Nhấc máy gọi T
– Alo ạ
– Em đang ở đâu đó?
– Dạ ở nhà…có việc gì vậy anh?
– À cũng không có việc gì, tính rủ em đi chơi thôi
– Gì cơ? Anh rủ em đi chơi á…sao lạ vậy, hay là có ý gì đây hihi
– Thế có đi không đây?
– Có chứ…mấy khi anh chủ động mời hihi
– Rồi..em chuẩn bị đi lát anh qua đón
– Dạ! Bye anh
– Um lát gặp
Tôi cúp máy rồi quay về nhà tắm rửa, mặc quần áo đẹp đẽ nhanh chóng phi xuống nhà, má hai thấy vậy liền hỏi.
– Đi đâu mà mặc đẹp vậy M
– Dạ con đi sinh nhật bạn ạ
– Um về sớm nha
– Dạ
Chào má xong là tôi phóng xe qua nhà T liền…chả biết sao tôi lại làm như vậy nữa, có lẽ…
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro