Phần 60
2024-08-02 01:26:03
Tôi ngồi ngoài hành lang đến sáng thì đi vào trong phòng, chị vẫn ngủ ngon lành. Tranh thủ vệ sinh cá nhân rồi ra ngoài cổng bệnh viện mua ít đồ ăn và bao thuốc..khổ quá đêm qua chơi hết một bao chắc bây giờ phổi chẳng khác gì tổ ong mất haizz. Lếch thếch xách đồ ăn về thì đã gặp chị đứng ở đầu hành lang.
– Em đi đâu về đó sao đêm qua không đánh thức chị dậy – bà này tay chống hông nghiêm mặt nói.
– Đi mua chút đồ ăn…chị dậy sớm vậy sao không ngủ thêm chút nữa.
– Lúc nào cũng vậy hết
Mặt chị thoáng buồn rồi quay lưng bước đi làm tôi chả hiểu gì hết..thầm nghĩ chẳng nhẽ bà này lại giận vì cái lí do vớ vẩn đó ư? Nếu thế thì đúng là bó tay thật. Đành bước theo sau vào phòng mở túi bún chả ra đổ vào bát.
– Chị ăn đi cho nóng – tôi bưng bát bún đưa cho chị
– Em để đó đi bây giờ chị không muốn ăn – chị cười buồn rồi quay sang nhìn ba nuôi
– Haizz
Tôi thở dài ngao ngán vì chẳng thể làm được gì hơn khi chứng kiến cảnh tượng này…một lúc sau thì có điện thoại của thằng em.
– Anh M à…bang thằng què tới kiếm chuyện, nó hẹn tới bãi để giải quyết anh à
– Dm nó chứ…gọi hết anh em ra đó, nhớ giấu hàng kĩ không chết cả đám đó biết chưa?
– Dạ…
Vì chuyện này khá là gấp gáp nên tôi phải đi ngay, nên quay vào trong nói với chị
– Bây giờ em có việc phải giải quyết, phải phiền chị một mình chăm ba nuôi…à mà chị nhớ ăn hết nha
– Um chị biết rồi…em cứ đi đi không sao đâu.
Tôi nhanh chóng đi ra ngoài gọi điện cho má nói tình hình của ba nuôi, nhờ má qua đây phụ chị một tay chứ để chị ở đó tôi không yên tâm..chỉ e nhỡ có chuyện gì thì không biết thế nào. Sau đó vẫy tạm con xe ôm để đến chỗ thằng em…lại đến gây sự, vì bây giờ chú L với ông Nam đang tập trung vào việc lớn kia nên tôi phải gánh vác mọi thứ…tranh thủ rẽ qua quán lấy hàng rồi lấy xe của chị phóng đi, vẫn là bãi đất hoang trong khu giải tỏa quen thuộc. Hai bên đã dàn hàng ngang gườm ghè và sẵn sàng lao vào nhau…mẹ kiếp bọn chó này hết việc để làm rồi hay sao mà đi kiếm chuyện vào sáng sớm thế này. Tôi bước nhanh tới.
– Anh…Anh M tới rồi
– Bọn này tới gây sự anh à
– Chỉ cần anh nói một câu là bọn em đập tụi nó nát bươm luôn…dkm
– …tụi em nhao nhao lên nói
– Im hết cho tao…
Tôi nói rồi bước lên trước tiến lại phía thằng cầm đầu bên kia…mẹ kiếp mấy thằng này tôi chả lạ gì, mới nứt mắt mà đã bày đặt làm giang hồ, ngang ngược chả coi ai ra gì cả. Định ăn cả một khu phố, đúng là tham như mõ…lần trước đã nhượng bộ cho chúng quản lí một khu gần đó mà vẫn chưa đủ hay sao? Chó chết. Đại ca của tụi này là thằng H què, gọi nó là vậy vì ngày trước lập băng đi cướp xe ở Móng Cái bị mấy thằng bảo kê xe khách nó chém một mảng ở bàn chân…từ đó bỏ luôn trôi dạt về đây thu gom mấy thằng ất ơ vất vưởng đi bảo kê cướp đêm.
– Ê Què..mày tính làm loạn à? – tôi hất mặt nói
– Mày ăn nói cẩn thận vào…chúng mày ăn cơm cũng phải cho tụi tao bát cháo chứ – thằng H què cười đểu.
– Gan mày cũng lớn quá…bao nhiêu tấm gương to đùng trước mặt như vậy mà vẫn lao đầu vào à.
– Nếu tao biết sợ thì đã không làm rồi…
– Giờ sao? Muốn gì nói nhanh…tao không có thời gian để buôn nước bọt với mày đâu.
– Hê…bọn tao chỉ muốn tiếp quản khu xxx thôi, chỉ là một cái móng tay với chúng mày thôi mà
– Đơn giản vậy thôi sao? Nhưng tao e bọn mày không đủ lực để tiếp quản đâu.
– Chỉ vậy…thừa sức tiếp quản luôn bang của mày. Hahaha
– Mạnh miệng quá nhỉ…và bây giờ tao cho chúng mày 1 phút để biến
– Nếu tao không thì sao?
Nó nói xong thì cả bọn đàn em của thằng này tay lăm le hàng tính nhao lên ăn thua đủ…bọn này đã chuẩn bị từ trước, kéo đến khá đông nhưng toàn là mấy thằng ất ơ chộm chó chộm mèo, đúng là chán hẳn. Chắc chúng nghĩ với tầm hơn 20 mạng tụi nó có thể dễ dàng nuốt vài chục thằng chúng tôi…quá ư ngây thơ và non nớt. Không biết rằng chỉ cần thấy động là chúng nó sẽ bị vài chục thằng vây kín lại ngay và băm nát…chuyện mấy băng nhỏ tới kiếm chuyện diễn ra như cơm bữa và bọn nó đều bị xử đẹp nhưng tụi khác vẫn như con thiêu thân đâm đầu vào…sức hút của đồng tiền và quyền lực ghê gớm thật…nó khiến cho con người mất hoàn toàn lí trí và sẵn sàng đánh đổi cả mạng sống để giành giật lấy, thực sự tôi đã ngán đến tận cổ khi phải chứng kiến cảmh tượng chém giết rồi. Tôi châm điếu thuốc rồi hất tay cho anh em chuẩn bị.
– Què này…cứ cho là mày đánh thắng tụi tao đi nhưng liệu mày có làm ăn được ở cái đất này không?
– Dkm khỏi cần dạy khôn tao…hôm nay tao tới đây thì không bao giờ về tay không cả
Thằng H què đảo mắt nhìn xung quanh, cười khẩy rồi dút khẩu hoa cải đã cưa nòng ra khỏi áo khoác chĩa thẳng vào tôi.
– Hôm nay tao tới đây là đã chả còn cái chó gì để mất…cùng lắm 1 mạng đổi 1 mạng – thằng què hét lớn, tụi em của nó thấy vậy nên cũng không còn sợ nữa.
Tôi nhìn nó rồi quay sang nhìn tụi em mình đang lo lắng lùi lại vì đang ở trong thế yếu, chỉ cần sơ ý thôi là sẵn sàng có vài chục viên bi găm vào người ngay lập tức. Mẹ kiếp đúng là trò con nít, cứ nghĩ vác súng ra là dọa được người khác à…đâu phải trong tay cầm súng là dễ dàng bóp cò mà bắn. Đơn giản như vậy thì đã chả còn gì để nói.
– Có vẻ mày chuẩn bị khá kĩ cho việc này rồi đấy nhỉ? – tôi vẫn đứng đó hút thuốc, cố tỏ ra thật bình tĩnh
– Mày nghĩ tao ngu đến mức đang nhiên đâm đầu vào chỗ chết à…hahah
– Ngây thơ hết mức…mày tính dùng ba cái trò con nít này ra mà dọa nạt à?
– Mày nghĩ tao không dám bóp cò ư?
– Mày nghĩ xem…
– Vì sao?
– Nếu mày bóp cò thì chưa đầy 5p sau mày và tụi em mày sẽ thành món thịt bằm…
– Mày nghĩ tao sợ à?
– Nói vậy đủ rồi…giờ tao cho mày 2 sự lựa chọn và một phút để bóp cò hoặc bỏ súng xuống
– Dkm thằng chó, ông mày đã tới đây thì còn sợ đếch gì nữa.
Nó nổi điên lên tiến nhanh lại phía trước rồi dí hẳn khẩu súng vào đầu tôi, bọn em thì lùi hết ra sau tính bỏ hàng chịu thua, thằng này cỏ vẻ ăn gan trời khi vác súng ra trưng bày giữa ban ngày. Đếch thể biết nó sẽ làm gì tiếp theo nhưng dù sao cũng phải cố trấn an bản thân, phải giữ mình thật bình tĩnh.
– Chúng mày làm tao thất vọng quá… – tôi lắc đầu nói
– Anh..anh M…tụi em – thằng A lắp bắp nói
– Im mồm và cầm lên băm nhuyễn mấy thằng này cho tao
– Nhưng..anh
– Mày dám cãi lời à – tôi quát lớn
– Dkm mày nghĩ tao không dám bắn à?
Thằng H què tức giận lấy báng súng đập mạnh vào đầu khiến tôi lảo đảo ngã nhào xuống đất…máu rỉ xuống chán rồi xuống mắt, cay xè, chết tiệt thật…choáng váng, lấy tay gạt nhanh máu để lấy tầm nhìn. Ngay từ đầu do tôi quá chủ quan khinh thường bọn này nên giờ mới phải rơi vào tình cảnh như vậy. Thực ra đây không phải là lần đầu tiên tôi bị đe dọa đến tính mạng, nói không sợ thì là nói dối…ai chả sợ chết, nếu có người không sợ thì tôi chưa từng gặp. Nếu bây giờ mà để lộ mình sợ sệt thì tôi sẽ thua hoàn toàn trong cuộc chơi cân não này.
– Sao? Mày chỉ có thế thôi à? – tôi gượng dậy cười khẩy
– Mày muốn chết hả thằng chó
Nó tức điên lên lao vào đạp rồi đá rất mạnh vào người tôi, chỉ chờ có vậy thôi…muốn thoát khỏi tình cảnh chiếu dưới này thì phải làm cho nó mất cảnh giác để tìm thời cơ và chính lúc này là thời điểm thích hợp. Trong khi nó nghĩ là tôi đã bị gục thì tôi nhanh chóng đá mạnh vào chân làm nó ngã xuống đất và công việc tiếp theo rất đơn giản là sút văng khẩu súng trên tay của nó ra, thực ra lúc đó tình thế khá nguy cấp tôi chỉ hành động theo bản năng sinh tồn mà thôi, có lẽ chỉ cần sơ suất 1 chút thì tôi đã lãnh đủ và chả ngồi đây kể lại cho các bác.
– Hãy tiêu diệt kẻ thù trong lúc nó đang yếu thế…đó là một trong những bài học đầu tiên tao được dạy khi mới bước vào nghề – tôi cầm khẩu súng chĩa vào đầu nó rồi nói
– Dm mày được lắm…có ngon thì bóp cò cho tao xem – thằng què gân cổ lên nói
– Đâu dễ vậy…tao sẽ hành hạ tụi chúng mày từ từ, lúc đó mày sẽ phải hối hận vì đã làm điều ngu ngốc này.
– Thằng chó bẩn thỉu…
Nó chưa nói hết câu thì đã bị tôi trả lại cú báng súng vào đầu vừa nãy…nó nằm bẹp dưới đất và tụi đàn em của nó sợ hãi vứt hết hàng xuống đất rồi quỳ xụp xuống chịu tội. Tụi em túm gọn bọn kia nhốt vào địa điểm tra tấn quen thuộc…đã không biết bao nhiêu lần tôi đứng đây để đưa ra những trò tra tấn dã man. 8 thằng bị chói vào ghế dương mắt nhìn tôi, lũ còn lại bị đánh bầm dập rồi thả đi …cả căn phòng im lặng chỉ còn tiếng kẽo kẹt của cánh cửa xổ mục nát mỗi khi gió thổi qua, ánh đèn mờ ảo do mạng nhện giăng kín le lói chút ánh nắng lọt qua khe thủng cú mái nhà. Chợt điện thoại của tôi reo lên…là má hai, má nói tình trạng của ba nuôi đã xấu đi phải chuyển vào phòng cấp cứu, mạng sống bị đe dọa nghiêm trọng, chắc không cầm cự được lâu nữa. Đúng là cái cuộc đời chó chết mà…kết thúc cuộc điện thoại, tôi đứng đần người ra không biết làm gì tiếp theo nữa.
– Thằng chó…giờ mày muốn gì hả? – thằng què lên tiếng
– …..
– Mày điếc hả con chó
– Im ngay lại cho tao – tôi tiến lại đạp mạnh vào mặt nó khiến cho cả người lẫn ghế đổ rạp xuống đất
– Mày chỉ có vậy thôi sao hahaha
Nó cười lớn làm tôi càng điên tiết hơn bao giờ hết, bước nhanh lại dí điếu thuốc đang cháy dở vào mồm nó làm thằng này giẫy nẩy lên và kêu như sắp chết…tưởng anh hùng lắm chứ, nhưng thực chất cũng chỉ là một thằng giang hồ nửa mùa không hơn không kém. Coi như hôm nay tụi này gặp vận hạn…chắc chúng chưa biết tới trò chơi quen thuộc của tôi, cái cảm giác từng cái móng bị dút từ từ ra khỏi ngón tay nó đau đớn đến nhường nào, thấu tim.. nó sẽ phải khóc thét lên và hối hận vì mình đã sinh ra trên cái cõi đời chết tiệt này. Những lần trước tôi đã quá xem nhẹ tụi ất ơ này…cứ thỉnh thoảng chúng lại tới kiếm chuyện rất mất thời gian và công sức. Nhẫn tâm và tàn ác thì mới mong sống sót được trong cái xã hội này..
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro