Hồi ức tuổi trẻ

Phần 16

2024-08-05 04:27:26

Phần 16
Tỉnh lại sau đêm dài, nó mở mắt khi trời sáng. Có vẻ hôm nay nó dậy sớm, ngó chiếc đồng hồ, chưa tới 5 giờ. Có vẻ nó dậy hơi sớm, ngủ tiếp thì cũng như không vì nó khi tỉnh ngủ rất khó ngủ tiếp. Mà dậy sớm chuẩn bị cơm nước thì nó lại lười, thành ra ngơ ngẩn, quyết định dậy trước đã, rồi làm gì thì làm. Nó cố không để chị đang ngủ say mà lại thức dậy, thế thì phiền lắm. Chị mà bị nó đánh thức vào giờ này thì xác định luôn, bầm tím khắp người. Nhẹ nhàng lật chăn, thò tay lấy điều khiển tắt điều hòa đi, đặt nhẹ nhàng bàn tay thon thả đang đặt ngang bụng nó xuống, chị đẹp “gần như” mọi lúc, ngay cả khi ngủ thì má vẫn hồng hồng xinh xinh nhìn muốn véo quá, môi chúm chím như đang cười trong mơ.

Nhưng có gì đó sai sai khi nó vừa định ngồi dậy, vừa định ngồi dậy thì từ đâu có bàn tay đưa vào ngực nó, ấn nó nằm xuống, còn đắp lại chăn cho nó rồi bàn tay đó ôm lấy nó. Không cần nhìn cũng biết đó là ai, nhưng chết là không biết phải bị nó đánh thức không nữa. Quay sang phía chị, chị vẫn thế, không có gì khác lắm. Nó nằm sát về phía chị, vòng tay qua eo chị kéo lại gần, đặt lên môi chị 1 nụ hôn nhẹ, chả biết thế nào nhưng chị cũng ôm lại nó. Duy trì được khoảng 30s thì nó chủ động nhả ra. Chị như lưu luyến không muốn nhả, vẫn mắt nhắm nghiền nhưng miệng cười tươi. Nó kéo mặt chị, nhẹ nhàng nói:

– Dậy rồi hả bà trẻ?.

Chị không đáp lại gì mà nó chỉ thấy nhói đau vô cùng ở hông. Nó biết nó ngu vội thanh minh:

– Á, á em nhầm chị yêu – nó la thất thanh trước uy lực của chị tỏa ra.

Chị buông tay ra cũng là lúc nó nhăn nó vì vết cấu của chị. Có móng tay còn đi cấu khác nào tra tấn nó. Nó lại nép sát vào chị, đúng lúc ý chị cũng mở mắt ra :

– Dậy sớm thế – mở đầu câu truyện bằng câu hỏi của nó.

– Không dậy sớm sao biết có ai định đi đâu? – Chị nói khoáy lại, thật tình…

– Đâu, nay tự dưng sáng ra không ngủ được, nằm trằn trọc lại sợ chị thưac nên định dậy sớm nấu cơm cho chị ý mà – nó bốc phét đi 1 tí.

– Điêu, định bỏ người ta đi chứ gì – chị vặn vẹo bắt bẻ nó bằng bài này

Nghe thế, nó liền tát cho chị 2 phát rõ… Nhẹ, chỉ như chạm má, nói:

– Này này, lại nói linh tinh rồi, đã bảo bao nhiêu lần rồi – nó áp hai tay vào má chị, lay lay.

Chị nghe nó nói xong, như đùa xong, chị cười híp mắt:

– Hihi, biết rồi. Đùa tí thôi mà. Biết thừa dậy sớm định làm gì rồi nhé, không phải ngụy biện.

– Đâu, em nói thật mà!!!!!!!!! Sao không tim em thế.

– Tin được lại hay, mà trên lớp học hành như nào rồi?

Lái ngay qua được học hành, cái mà nó không muốn nói lúc này.

– Học bình thường được chưa. Cứ hỏi truyện học là thế nào nhỉ?

– Cứ thích hỏi đấy, được không? Mà học cẩn thận đấy, đừng vớ vẩn – chị nhăn mặt như cảnh cáo nó.

Vớ vẩn??? Nó có làm gì sai à:

– Gì nữa đây, em có làm gì đâu?

– Làm gì hay không thì tự biết. Cái thói đào hoa khó mà dời được. Nói, trên lớp có để ý cô nào không?? – Chị thị uy, rốt cục là hỏi gái.

– Làm gì có cô nào chứ, em gánh chị là được rồi. – Nó đáp

Nghe nó đáp gỏn lọn, mang tính chất nịnh thì chị nói:

– Cứ cẩn thận đấy, chưa biết đâu, cả mất đứa ở chỗ làm nữa

– Đứa nào cơ?? – Nó thắc mắc.

– Mấy em của chị Linh đó!!

– Thì làm sao?

– Thì chị thấy Phương, Trang mấy đứa cũng… – Nói đến đây chị ngập ngừng kéo dài như không muốn nói.

– Làm sao cơ? – Nó truy vấn lại

Chị rõ ràng như không muốn nói, mà không muốn nói cho nó ép giời cũng không ra.

– Tự hiểu đi, không hiểu nữa thì…

Rốt cục muốn nói cái quấn què gì nữa. Nó thì cũng không phải dạng ngu, cũng gọi là khôn khôn, nhưng trong trường hợp này nó chưa nghĩ ra, không phải không nghĩ ra. Thật đúng là con gái, làm đàn ông đau đầu vì cứ úp úp mở mở, muốn mà tỏ thái độ không muốn, có mà như không, thế mới nói phụ nữ là ngôn ngữ khó hiểu nhất thế giới cmnr. Lúc ý nó lại thông với những thứ đang nói. Đang nói là nó có cô nào bên ngoài không, tức là léng phéng với bên ngoài, mà nó có ai đâu?? Rồi tổ lái sang cái Phương với Trang!! Là ý gì.

Trước đó nói nó đào hoa, làm nó cũng ngờ ngợ, thông thông ra rồi!! Không thể nào, hồi xưa chị hơi sai sai khi đến với nó rồi, nhưng là nó cũng muốn. Còn 2 đứa kia chẳng bao giờ như chị đâu, vả lại nó cũng chẳng thích, chỉ có cái là 2 đứa nó cũng xinh. Nhưng nếu để ngắm thì nó lại chưa bao giờ chán chị. Nên chắc chẳng thể như nó nghĩ đâu. Lúc đó nó lại nhớ tới ánh mắt nhìn nó chằm chằm, nhưng cũng có vẻ ngại ngùng của 2 đứa khi bị nó nhìn thấy đang nhìn nó, vẻ mặt thoáng chút ngạc nhiên khi lần đầu thấy nó làm ở quán cafe. Nó cũng chưa hiểu mô tê gì sất cả, ánh mắt khó hiểu đó làm nó thắc mắc. Nhưng kệ, bỏ qua hết, cái nó nghĩ lúc này sao tự dưng chị đề cập đến vấn đề này. Trước giờ nó thân với mấy đứa con gái chị có như này đâu. Ghen à, đúng rồi, chị yêu nó, là ghen. Nhưng chị chưa bao giờ ghen vậy tại sao??

– Mà sao tự dưng hỏi thế, lại còn khó chịu nữa chứ. Ghen à, hihi – nó hỏi

Bình thường với mấy bạn nữa khi được người yêu hỏi như nó thì sẽ trả lời ” ai thèm ghen chứ” kèm combo ” đi được đi luôn đi”. Nhưng cũng có thành phần lhác thẳng thắn hơn, và chị là 1 trong số đó:

– Ừ, ghen đấy, chị ghen đấy, được không. Yêu cái bản mặt này quá rồi nên ghen, hihi – nói xong chị cười, rồi thè lưỡi ra. Do nó áp sát vào chị nên mặt nó sát mặt chị, nên chị thì lưỡi ra 1 xíu thì chạm môi nó. Lưỡi chị cơ bản là dài hơn người bình thường 1 xíu. Nên… Nó cũng chỉ thè lưỡi ra chút xíu, chạm vào đầu lưỡi chị. La liếm 1 tí thì chị trèo hẳn lên nó, hôn nó, lưỡi xoẵn lấy nhau, đê mê bất cmn tận 1 hồi. Nó cảm nhận được qua lớp váy ngủ mỏng của chị có thứ đè lên người nó. Nó theo thói quen tí táy luôn từ dưới váy lên, lật chị lại, cởi luôn chiếc váy siêu mỏng đó ra. Khung cảnh tuyệt vời của thân thể trắng nõn của chị, chỉ còn lại chiếc quần con trắng duy nhất. Lúc đấy nó lại dở chứng, nên ngưng. Ôm lấy chị đang lõa thể trên, tay mân mê ngực chị. Chị như hổ, nép sát vào nó, thủ thỉ:

– Chị nói cho vui thôi, chứ em yêu ai thì cứ yêu, cái đó chị không cấm được. Chị biết là chị không lại giữ thì chắc chắn sẽ không được rồi. Chỉ cần em đừng bỏ chị là được rồi.

– Nào! Đừng nói linh tinh, chị thấy xưa giờ em nói ai xinh hơn chị chưa, thấy em yêu ai hơn chị chưa. Không chắc như nào, nhưng không bỏ chị đậuuuuuuuuuuuu- nó kéo dài từ cuối, đồng thời nhéo 1 cái vào má chị.

– Không nói linh tinh nữa nhá, không thích đâu – nó tiếp lời

Chị cười khúc khích nhìn yêu chết đi được. Đã thế… Nó cúi xuống, nơi núi đang sừng sững phơi bày, ngự trị. Nó ngậm lấy 1 bên ngực chị, mút nhẹ. 1 Tay se se bên còn lại, 1 lại xoa xoa mông tròn lửng của chị. Say xưa, miệt mài, chị đẹp nên ngực chị cũng đẹp làm nó không biết chán. Hết bên này đến bên kia. Chị ôm chặt đầu nó, dí vào ngực chị như không muốn nó rời ra, miệnh rên khe khẽ vài từ vô nghĩa.

… Bạn đang đọc truyện Hồi ức tuổi trẻ tại nguồn: http://bimdep.vip/hoi-uc-tuoi-tre/

Nó đi xuống bếp định làm đồ ăn sáng, chị vẫn thế chẳng thèm mặc cái váy hay đắp chăn vào mà cứ thế phơi ra rồi ngủ tiếp, còn sai nó nấu ăn cơ, thiệt là mất nết quá đi thôi. Bước xuống bếp, việc đầu tiên nó nghĩ là đánh răng trước đã. Vào nhà tắm đi qua cái giỏ cơn man nào là sữa tắm, sữa rửa mắt, tắm trắng, chăm sóc da… Bla bla nhìn mà chán, thảo nào trắng như thế. Xong xuôi, nó nghĩ tiếp theo nên làm gì, nấu gì cho chị đây. Dạo quanh cái bếp, chưa thấy sất gì thích hợp để ăn sáng, đang nghĩ thì nó nghe tiếng rao bún sáng. Nghĩ là làm, nó chạy ra mua lấy nửa cân bún về. Về làm gì? Cho chị ăn á? Không, ăn không như thế này thì gọi gì là làm ăn sáng chứ. Nó chỉ lấy bún thôi, còn nó tự chế nước dùng.

Mở tủ, có gần đủ các nguyên liệu nó cần, còn thiếu 1 thứ là mấy miếng nem. Nem thì thiếu gì, ba chân bốn cẳng ra ngay đầu ngõ là có quán ăn sáng, mua ít nem họ cũng bán, rồi lại ba chân bốn cẳng chạy về. Ngó đồng hồ, chưa chi đã gần 5 rưỡi rồi, Nấu nhanh. Cà chua thái lát, chiên mấy miếng xúc xích, giang chút thịt, xào xào nấu nấu, đổ nước đun… Bla bla thì cũng xong nước dùng, chỉ việc trần lại chỗ bún kia rồi gọi bà cô đang ngủ kia dậy ăn là ok. Nghe có vẻ đơn giản nhưng để gọi bà cô dậy lại là cả 1 vấn đề. Đây là 1 trong số những tật xấu của bà cô này, sáng dậy rất rườm rà chậm rãi. Tuy là tật xấu nhưng nó lại không kêu, nó còn thấy vui vui vì được làm công việc đó. Mở cửa phòng, vẫn là bà cô, nhưng đã biết đắp chăn không phơi hết hàng ra rồi. Tiến vào, phải mất 5p nó mới kéo chị mặc cái vày vào, rồi đi xuống nhà. Nhưng nhất quyết không đi, bắt nó bế xuống nhà. Sáng ra chưa có gì bỏ vào bụng mà đã bị ăn hành như này có khi đi lúc nào không hay.

Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Hồi ức tuổi trẻ

Số ký tự: 0