Phần 6
2021-04-09 01:29:00
Ôm chị vào lòng, nghe từng lời chị nói trong tiếng nấc cùng những giọt nước mắt lã chã rơi mà lòng tôi thắt lại. Hai mươi hai tuổi, bắt đầu bước chân vào tình yêu, với một người con gái dịu dàng nết na xinh đẹp và đã có công việc ổn định như chị lẽ ra chị phải được hạnh phúc được chiều chuộng, được vui vẻ bên người mình yêu nhưng chỉ vì chị chấp nhận đi chung con đường với tôi mà giờ đây chị phải nhận sự châm chọc của mọi người, chị phải nhận sự buồn tủi, thậm chí cả sự ghẻ lạnh từ chính những người trong gia đình của mình. Tình yêu và cả sự trong trắng trinh nguyên chị đã trao cả cho tôi vậy mà từ ngày bên tôi chị có được bao nhiêu ngày vui.
Chưa bao giờ chị than vãn với tôi một lời, chị vẫn bên tôi động viên tôi để tôi vững tin vào tình yêu của tôi và chị. Chị chấp nhận cùng tôi bước qua mọi lời châm chọc, mọi thách thức, chị cố gắng gìn giữ để chứng minh cho mọi người thấy rằng chị không làm điều gì sai trái. Ôm chị trong lòng mà thấy xót xa, thương chị nhiều lắm nhưng lúc này tôi làm được gì? Cái người ta nhìn thấy để phản đối chị yêu tôi thì nó rành rành ra đấy và ai cũng biết. Tôi – 1 thằng sinh viên, bố mẹ đang chu cấp hoàn toàn, chưa có gì trong tay, cái quan trọng hơn là tôi còn kém tuổi chị chẳng những vậy anh trai chị còn nghĩ tôi yêu chị để lợi dụng chị. Tôi buồn lắm, bên chị tôi chẳng nói được gì. Yêu nhau, vào công viên người ta ở bên nhau vui vẻ và nói về tương lai với bao điều tốt đẹp cùng những ánh mắt rạng ngời. Còn tôi với chị… Người gục đầu khóc, kẻ nhìn ra hồ và nghĩ tới những ngày không bình yên sắp tới. Buồn vô hạn, gục đầu lên đầu chị tôi nói:
– Anh sẽ ở bên em, có thể lúc này vì anh chưa có gì nên anh M nói vậy. Em đừng suy nghĩ làm gì.
Chị vẫn sụt sịt nói:
– Anh ấy nói, anh còn trẻ và chưa va chạm nhiều, chưa ra ngoài nhiều. Sau này ra trường rồi đi làm, gặp nhiều người hơn em liệu rồi anh có còn yêu em nữa không, anh ấy nói anh chỉ ở bên em lúc này khi anh còn đi học, đi làm rồi liệu anh có còn yêu em nữa không…
Vẫn sụt sịt chị nói tiếp:
– Em biết con người anh không phải như vậy nên em cãi anh ấy và em nói chuyện tình yêu là chuyện riêng của cuộc đời em, anh ấy đừng can dự vào, anh ấy… tát em rồi dọa em cuối tuần về quê anh ấy nói với bố mẹ… hu… hu… hu. – Chị lại khóc.
Tôi hỏi chị:
– Em có sợ bố mẹ không?
– Em không làm gì sai trái cả, em tin bố mẹ cũng nghĩ vậy.
Ôm chị vào lòng, sau một hồi khóc thút thít có lẽ đã vơi đi những buồn tủi trong lòng ngước lên nhìn tôi chị nói:
– Đêm qua anh có ngủ được không?
– Chập chờn. – Tôi trả lời chị.
– Thật không, sao mắt thâm quầng lên thế này. – Ngẩng lên vuốt nhẹ mí mắt dưới của tôi chị nói.
Tôi im lặng, chị nói tiếp:
– Đêm qua đi ăn với anh M và lão K về, em ức lắm, vào nhà tắm khóc xong xuống phòng nằm cùng bác gái em cũng chẳng ngủ được. Sợ anh buồn, sợ anh giận em. Bình thường những ngày anh về quê ngủ một mình không có anh chẳng có chuyện gì xảy ra em cũng thấy khó ngủ và nhớ anh lắm, hôm qua em biết anh buồn, cả đêm cứ nghĩ đến anh ngồi một mình em lại không thể yên trong lòng. Anh biết không, về đến nhà Bác là 1h đêm, em định mượn xe bác để đi về, em lấy cớ sáng mai em phải đi làm sớm, hai bác đã đồng ý nhưng anh M thì không, anh ấy bắt em ngủ lại.
Thở dài tôi nói:
– Hôm qua anh M muốn em đi với ông K có lẽ cũng vì là muốn tách anh và em ra.
– Thế hôm qua ông K có nói gì với em không? – Tôi hỏi tiếp.
– Em cũng chẳng để ý, đường đông nghịt, ai ai cũng hò reo, thi thoảng ông ấy có hỏi em điều gì đó em không nghe thấy, em chỉ dạ vâng chẳng biết ông ấy có nghe thấy không. Nhưng em không ưa ông K này, trên này chẳng biết thế nào nhưng về quê sĩ lắm, các cụ quý vì được cái nói giỏi, mồm miệng đỡ chân tay.
Tôi và chị nói chuyện miên man đến gần 12h thì ra lấy xe đi về, chị bảo tôi rẽ vào quán nào đó ăn trưa rồi đưa chị đi chơi. Chị chưa muốn về nhà.
Lòng vòng sang Cầu Chương Dương, rồi lại đến nhà chị Hương bạn chị chơi, gần 5h chiều thì tôi và chị đi về xóm. Lúc này chị đã vui hơn, không còn buồn nhiều nữa, ngồi sau xe chị gục đầu vào lưng tôi nói với tôi rất nhiều điều, chị nói đừng bao giờ bỏ chị. Xa tôi không biết chị sẽ phải sống thế nào. Hạnh phúc lại ngập tràn trong lòng, tôi và chị rẽ qua chợ mua thức ăn rồi về xóm. Đến cửa phòng chị anh M và anh K đã đứng chờ chị từ bao giờ. Tôi chào 2 ông rồi về phòng, 2 ông chẳng nói gì mà chỉ nhìn tôi với vẻ không được thiện cảm lắm. Chị mang thức ăn sang phòng tôi cất rồi nói:
– Anh cứ để đấy lát em sang nấu. Anh mệt thì ngủ đi nhé, không thì ngồi chơi game cũng được. Em về nhà chút xem có chuyện gì.
Nói rồi chị quay về phòng, tôi rửa mặt mũi chân tay lên giường rũ chăn ra nằm ngủ.
… Bạn đang đọc truyện Hồi ức: Ngày đó ta bên nhau tại nguồn: http://truyensextv.com/hoi-uc-ngay-do-ta-ben-nhau-full/
Nằm xuống tôi thiếp đi, chỉ đến khi những cái đập nhè nhẹ của chị chạm vào tôi mới tỉnh, mở mắt ra thấy chị ngồi cạnh tôi, mắt chị ngân ngấn nước chị nói:
– Anh… anh mệt lắm à. 9h rồi, anh dậy tắm rồi đi ăn cơm.
Nói rồi chị quay mặt vào tường giấu đi đôi mắt chỉ chực òa khóc bất kể lúc nào. Quay sang ôm ngang đùi chị tôi hỏi:
– Có chuyện gì vậy vợ? Anh M và ông K còn ở đó không?
Chị chỉ lắc đầu rồi lại nghìn ra sân buồn bã. Chút niềm vui ít ỏi của buổi chiều đã tan biến, giờ đây lại là những tiếng thở dài cùng khuôn mặt nặng trĩu, không giấu được những muộn phiền trong chị. Có lẽ anh M đã nói với chị điều gì đó làm chị buồn. Với chị ông K có lẽ chẳng làm chị phải bận tâm nhiều, nhưng anh M thì khác. Vì dù sao anh M và chị cũng là anh em một nhà, giờ vì tôi mà chị với anh xảy ra xích mích, hôm qua anh còn tát chị, anh đang cố gắng ngăn cản điều mà chị đang cố gắng vun đắp. Cầm tay tôi, vân vê ngón tay tôi chị lại giục tôi:
– Anh… dậy đi, ăn cơm rồi ngủ tiếp.
Vào tắm rửa xong, quay ra tôi thấy chị đang ngồi bên cuộn len móc móc xỏ xỏ, thi thoảng chị ngồi vân vê mấy sợi len rồi nhìn ra ngoài suy nghĩ điều gì đó. Thương chị quá. Tôi lặng lẽ đi dọn cơm, chị vẫn miên man suy nghĩ chẳng để ý đến tôi. Dọn cơm xong tôi gọi chị:
– Xuống ăn cơm đi em.
Chị nói chị không thấy đói, chị không muốn ăn. Cất len vào túi chị chui vào nhà tắm. Tiếng xả nước không át đi được tiếng khóc thút thít của chị. Thương chị lắm, cố nuốt nốt miếng cơm nghẹn đắng buông bát tôi đi vào nhà tắm, nước ngập ngụa chiếc chậu chị đang xả nhưng chị không để ý, chị vẫn đang ngồi khóc nức nở. Nhìn chị xót xa lắm mà tôi chẳng thể làm được gì, ôm chị tôi hỏi:
– Có chuyện gì hả em? Sao em không nói gì với anh?
Như tủi thân chị lại khóc càng to hơn. Ôm ghì lấy tôi chị khóc nấc lên thành tiếng. Sau một hồi như đã nguôi đi nỗi tủi thân trong lòng chị sụt sịt nói:
– Thôi anh ra ăn tiếp đi, em tắm rồi mình đi đâu đó chơi anh nhé.
Lúc này tôi chẳng muốn hỏi chị điều gì, tôi chỉ sợ những câu hỏi của tôi lại càng làm chị buồn hơn. Lòng nặng trĩu, tôi lặng lẽ ra bàn ngồi một mình.
Chị tắm xong tôi và chị lên xe đi chơi, chị bảo tôi đưa chị đi ăn ốc, chị thấy thèm thèm. Đến quán ốc cạnh bưu điện, có lẽ do chiều nay gió mùa về, trời trở lạnh nên khách chỉ thưa thớt vài người. Chị vẫn buồn bã, thi thoảng thở dài, ngồi cạnh tôi, ngả đầu vào vai tôi chờ chị chủ quán luộc ốc, chị thủ thỉ:
– Hôm đầu tiên mình yêu nhau, chúng mình cũng đi ăn ốc ở quán này anh nhỉ.
– Ừ, mấy tháng rồi. – Tôi trả lời rồi lại nhìn ra đường.
Lúc này tôi buồn lắm, chỉ mong chị được vui được yên bình bên tôi mà khó quá. Chị nói chị chủ quán lấy cho tôi và chị 1 chai rượu rồi chị rót đều 2 chén, tôi và chị cùng uống. Ngày đầu tiên bên chị cũng vậy, tôi và chị cũng đi ăn ốc và uống rượu nhưng đêm đó với bao niềm vui, niềm vui được hòa vào nhau, niềm vui và cả sự lạ lẫm của lần đầu tiên đi vào đời nhau. Tôi uống chén nào chị uống chén đó. Đến chén thứ 3 thì mặt chị ửng hồng. Chị vẫn muốn uống nữa nhưng tôi không muốn nhìn thấy chị như này. Sao chị lại phải khổ như vậy? Có phải là vì tôi, vì tình yêu chị dành cho tôi quá lớn để bây giờ chị chấp nhận chống chọi lại với cả những người thân trong gia đình chị. Đứng dậy thanh toán tiền rồi đưa chị đi lòng vòng quanh thị xã, 11h đêm, đường phố vắng tanh, tôi và chị cũng im lặng. Gục đầu vào lưng tôi chẳng biết chị đang nghĩ gì. Loanh quanh đến 12h kém tôi và chị về xóm. Cất xe rồi sang phòng tôi ngủ. Nằm xuống ôm tôi chị nói:
– Chiều nay anh M xuống bảo em vài ngày nữa trả phòng rồi lên nhà bác ở cùng anh ấy anh ạ.
Tôi như lặng đi, ôm chị vào lòng mà chẳng biết nói gì lúc này. Chị nói tiếp:
– Em chuyển đi rồi… Anh còn yêu em nữa không?
Thật sự tôi chẳng biết phải trả lời chị thế nào, tôi chỉ thấy buồn, hụt hẫng, cảm giác như mình sắp phải mất đi một cái gì đó quý giá nhất làm cổ họng tôi nghẹn đắng. Cố gắng bình tĩnh tôi hỏi chị:
– Bao giờ em chuyển đi?
– Em chưa nói với anh M khi nào em chuyển, e chỉ bảo em đã đóng tiền phòng đến hết tháng 2 năm sau rồi, nhưng anh ấy kiên quyết nói em trả phòng để lên ở cùng 2 bác. – Chị trả lời.
Tôi như kẻ mất hồn, chẳng biết chị chuyển đi rồi tôi sẽ thế nào. Yêu nhau ở bên cạnh nhau còn xảy ra bao nhiêu chuyện, tới đây xa nhau rồi biết sẽ còn những chuyện gì nữa. Buồn vô hạn. Ôm tôi chị lại thủ thỉ:
– Để cuối tuần này về em nói chuyện với bố mẹ. Em sẽ cố gắng để vẫn được ở đây với anh.
– Ừ.
Tôi buông câu trả lời đầy tuyệt vọng rồi lại miên man suy nghĩ. Chị nói tiếp.
– Nếu em phải chuyển đi thì anh cứ ở đây nhé. Sáng em sẽ đi làm sớm rồi qua phòng chơi với anh, trưa em về phòng ăn cơm với anh nữa. Tối thì thi thoảng em xin bác cho sang nhà Hương ngủ, em sẽ xuống với anh bất kể khi nào có thể.
Tôi biết chị cũng đang buồn lắm. Chị đang động viên tôi nhưng lúc này có lẽ tôi và chị chẳng quyết định được việc gì. Một chút hy vọng mỏng manh cuối cùng là bố mẹ chị vẫn đồng ý cho chị ở lại xóm trọ để đi làm cho gần, nhưng còn chuyện với tôi… chị sẽ nói thế nào với bố mẹ chị. Chán nản và thất vọng đến cùng cực. Ôm chị trong lòng mà cảm giác như khoảng cách giữa tôi và chị đang ngày một xa. Thì thầm chị nói:
– Giá như anh đã ra trường và đi làm… em sẽ mang thai của anh, lúc đó chẳng ai ngăn cản nổi mình nữa anh nhỉ, nhưng bây giờ… phù…
Tiếng chị thở dài.
Từng lời chị nói như cắt cứa vào lòng tôi, 3 năm nữa, còn bao nhiêu sóng gió, còn bao nhiêu lo lắng, bao nhiêu muộn phiền nữa sẽ đến với chị và tôi. Buồn quá, lòng tôi rối bời, làm gì để giữ chị ở bên tôi khi trong tay tôi chẳng có gì, chỉ tình yêu không liệu có đủ? Lại một đêm trắng với bộn bề suy nghĩ, lo lắng và hoang mang của tôi và chị. Xa nhau rồi, hàng đêm ai bên chị? Chị nói chị sợ lắm, chị sợ tôi buồn, chị sợ tôi thay đổi khi không còn chị thường xuyên bên cạnh nữa. Còn chị vắng tôi, nhưng chị sẽ cố gắng đến với tôi bất kể khi nào có thể. Chị nói điều chị lo lắng nhất không phải là bố mẹ chị cấm cản chị yêu tôi mà nỗi lo lớn nhất trong lòng chị chính là tôi, chị sợ tôi không vượt qua được những lời châm chọc, những áp lực và gia đình chị gây lên, chị sợ tôi tự ái rồi bỏ chị. Chị sợ xa mặt cách lòng…
Ôm chị trong lòng tôi chẳng biết phải nói gì, nói gì bây giờ khi chị không ở cạnh tôi nữa, không nói nhưng thật sự chị đã là một phần trong con người, trong cuộc sống của tôi. Yêu chị và tôi cũng như chị, tôi không muốn mất chị. Chị buồn tôi cũng chẳng vui, chị lo lắng, chị suy nghĩ, chị bị mọi người châm chọc tôi cũng đau lắm, cũng xót xa lắm chứ. Nhưng chẳng làm được gì. Ôm chị, tôi nói tôi sẽ chờ chị, sẽ chỉ có chị để nếu có phải chuyển đi chị cũng đừng quá lo lắng cho tôi. Tôi nói tôi sẽ vượt qua được mọi thử thách để có chị. Đêm buồn, lặng lẽ lặng lẽ trôi qua.
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro