Hồi ức: Ngày đó ta bên nhau

Phần 5

2021-04-09 01:29:00

Website chuyển qua tên miền mới là: truyensextv1.com, các bạn nhớ tên miền mới để tiện truy cập nhé!

Phần 5
Đang ngủ tiếng chuông điện thoại của chị vang lên. Nghe điện xong chị nói với tôi:

– Bác em gọi, bảo chiều lên nhà bác ăn cơm rồi xem đá bóng cùng mấy anh chị cho vui. Anh đi cùng em nhé.

– Anh chưa gặp các bác lần nào, lại cả các anh chị nữa. A thấy ngại ngại thế nào ấy. – Tôi trả lời.

– Không sao đâu, có cả anh M ở đó nữa mà. Anh M ở cùng 2 bác suốt anh ạ. – Chị nói.

Tôi hỏi chị nhà bác ở đâu, chị nói nhà bác ở Từ Liêm. Tôi gật đầu đồng ý rồi tôi và chị lại ôm nhau ngủ. 5h30p chiều, tôi và chị lên xe đi đến nhà Bác.

Chiều nay Việt Nam gặp Thái Lan tại trận đấu đầu tiên của vòng bảng môn bóng đá nam Seagame 22. Vì lối đi đến nhà bác là lối ra sân vận động Mỹ Đình, lại đúng giờ mọi người kéo đến sân nên chật vật mãi tôi và chị mới thoát ra khỏi đám đông vừa đi vừa hò reo với băng rôn khẩu hiệu, trống kèn inh ỏi. Mất thêm 20p nữa thì tôi và chị đậu trước cổng nhà bác. Bác niềm nở ra mở cổng đón tôi và chị:

– Con gái. Sao đến muộn thế? Bà ơi, con P đến rồi này.

– P à, vào nhà đi, bác đang dở tay chút. – Giọng bác gái dưới bếp vang lên.

Bác trai lại tiếp tục:

– Gớm, con gái càng lớn càng xinh, bảo sao thằng K bạn thằng M lần nào đến uống rượu cũng nhờ bác làm mối con cho nó. Vào nhà đi 2 đứa. Mà cậu này là ai thế, bạn của P à, có cùng quê mình không?

– Cháu ở cùng xóm trọ với chị P thôi bác ạ. – Tôi trả lời trước.

Chị chỉ cười hihi đáp lại bác. Bác bảo tôi dắt xe vào sân, dựng xe chờ tôi cởi giày rồi chị và tôi cùng vào. Vào nhà thấy anh M cùng 1 anh nữa đang ngồi uống nước xem bình luận trước trận đấu. Nhìn thấy tôi và chị, anh kia ngồi nhích sang một bên rồi nhanh nhảu nói:

– P, vào đây ngồi em, vào đây ngồi cho đỡ lạnh.

Tôi và chị chào hai anh, rồi chị bảo tôi ngồi vào đó, chị xin phép xuống bếp phụ bác gái làm cơm. Anh M hỏi tôi học gì, quê ở đâu, hôm trước anh đến đưa quần áo cho Phương có phải tôi là người đến phòng gọi Phương đó không. Tôi dạ vâng, trả lời các câu hỏi của anh rồi cũng chăm chú theo dõi phần bình luận của các bình luận viên trên tivi. Anh kia thì ngồi bình luận say sưa theo các bình luận viên, có vẻ anh này cũng hiểu biết về thể thao. Sau khi đã quen biết sơ sơ, anh M giới thiệu:

– Đây là anh K, bằng tuổi và cùng quê với anh, hiện đang làm ở siêu thị Metro.

– Chào chú. – Anh K nói rồi đưa tay ra bắt.

– Dạ chào anh – tôi đưa tay lên bắt rồi lại chăm chú theo dõi tivi.

Bắt đầu đến bóng đá thì chị và bác gái mang đồ ăn lên bày biện, thi thoảng nhìn tôi chị tủm tỉm cười. Tôi một phần vì cũng chưa quen mọi người, một phần cũng vì ngại nên chẳng nói gì. Ngồi xuống mâm, bác trai với chai rượu đặt xuống rồi nói mấy anh em uống được bao nhiêu cứ uống thỏa mái, bác đang uống thuốc nên chỉ uống 1 chút gọi là cổ động phong trào.

Anh M với trai rượu rót một vòng rồi mời mọi người cùng nâng chén. Ực, làm một hơi hết chén rượu, anh K nói:

– Rượu ngon quá, cháu xin phép mời bác 1 chén.

– Ừ, nhưng bác chỉ cạch thôi nhé. Các anh cứ uống với nhau tự nhiên. – Bác trả lời.

Uống với bác xong, anh K cầm chai rượu quay ra rót cho anh M rồi đến tôi.

– Ơ, chú mày, uống hết đi chứ. Ai lại để đầy thế kia.

– T đang còn đi học nên không uống được nhiều anh ạ. Với lại lát T còn đưa em về. – Chị chen ngang trả lời anh K.

– Ôi trời sinh viên chúng nó anh lạ gì. Uống đi chú. Uống đi. – Anh K nói rồi rót tiếp vào chén của tôi thật đầy.

– Xin phép 2 bác cháu mời chú em này một chén gọi là làm quen.

Bác trai cười cười rồi nói:

– Cứ uống thỏa mái đi, rượu còn nhiều.

– Uống vừa phải thôi, bổ béo gì. Cái ông này, toàn xui dại chúng nó. – Bác gái lườm bác trai nói.

– Cháu xin phép hai bác, xin phép anh M. – Tôi nói rồi cạch với anh K.

Ực, tôi uống cạn rồi đặt chén xuống. Chị nhìn tôi dò xét. Từ ngày yêu chị, tôi mới uống rượu trước mặt chị đúng 1 lần đó là ngày sinh nhật chị. Hôm đó chỉ gọi là uống vui, nên chị cũng không biết khả năng của tôi đến đâu.

Thực ra thì rượu tôi uống cũng gọi là tạm được. Không phải là giỏi nhưng cũng đủ để trụ lại được trong những cuộc liên hoan lớp hoặc các buổi tụ tập với bạn bè. Sau 3 chén rượu anh K có vẻ nói nhiều hơn. Anh kể nhiều về công việc anh làm, về sếp này sếp kia, rồi anh lại kể làm ở đó có nhiều em để ý nhưng anh đều không thích… v. V. Hết kể về công việc, tình yêu anh lại quay sang bình luận bóng đá. Anh rót rượu hết mời anh M lại đến mời tôi. Chị ngồi ăn thi thoảng lại gắp thức ăn tiếp tôi, rồi ra hiệu cho tôi uống ít thôi. Anh M liên tục mời tôi uống thêm. Đến chén thứ 5 thì chị nói:

– T. Uống ít thôi tí nữa còn về.

Rồi chị nói với anh M:

– Để em uống thay T.

Nói rồi chị cầm chén của tôi đặt xuống. Anh M hỏi chị sao không uống mà lại đặt xuống. Chị nói cứ từ từ rồi em sẽ uống hết.

Rồi bữa cơm cũng xong, Bác trai ăn xong lên bàn ngồi pha nước từ bao giờ. Mời mọi người lên uống nước bác nói:

– Thế nào, anh chị có định đi đâu chơi không? Anh T có bận gì không?

– Dạ, cháu cũng không có việc gì bác ạ. – Tôi trả lời.

– Thế thì 2 đứa ở lại đi chơi cùng mọi người luôn. Thế các anh định đi đâu anh M, anh K? (Chắc 2 anh đã có dự định và nói với bác từ trước).

– Việt Nam chỉ hòa mà mọi người ra đường cổ vũ đông quá. Vui nhỉ, hay là mấy anh em đi diễu hành cùng đoàn cổ động cho vui. – Anh M nói.

– Ừ được đấy. – Anh K hồ hởi hưởng ứng.

Bác trai nói:

– Vậy thì đi luôn cho vui.

Bác gái dặn dò chúng tôi đi đường cẩn thận. Bác trai thì nói không lo, nay đường đông nhưng mọi người đi chậm rồi chúc chúng tôi vui vẻ. Tôi còn nhớ bác nháy mắt với anh K. Tôi cũng hiểu có lẽ bác đang cố vun vén cho chị với anh K.

Ra sân lấy xe, chị định ngồi lên xe tôi thì anh M nói:

– P. Sang xe anh K ngồi đi, để anh đi với T.

– Thôi em ngồi cùng T, lát đi qua Ngã Tư Sở em với T về luôn. – Chị đáp lại.

– Lúc nào đến đó thì chuyển xe cũng được. Anh sang nói chuyện với T chút. – Anh M kiên quyết. Rồi đi ra cổng chờ tôi.

Anh K cũng dắt xe ra cổng chờ tôi và chị. Nhìn tôi chị thở dài rồi đi về phía xe anh K. Định lên xe anh K chị quay phía tôi đang dắt xe ra, vừa đi chị vừa nói.

– T mở cốp xe chị lấy cái kính.

Giả vờ cúi xuống chị nói nhỏ nhỏ chỉ đủ tôi nghe thấy.

– Lát đến Ngã Tư Sở chờ em nhé.

Tôi không nói gì dắt xe ra cổng nơi anh M đang đứng chờ tôi. Lên xe chúng tôi hòa vào dòng người đông đúc đang hò reo cổ vũ. Xe nối tiếp xe, bên đường là những bạn sinh viên như tôi đi bộ, không khí thật vui vẻ nhưng tôi thấy lòng không mấy thỏa mái. Anh K chở chị miệng liên tục hò reo theo đám đông, chị thì ngồi im lặng chẳng có động tĩnh gì. Đến đường Cầu Giấy thì tôi chỉ còn thấy thấp thoáng bóng chị và anh K đi phía trước. Tôi cố gắng vọt lên nhưng không thể lên được vì dòng người đổ ra đường mỗi lúc một đông. Lên đến Ngã Tư Cầu Giấy thì tôi không nhìn thấy chị đâu nữa. Dòng người chật cứng, thi thoảng lại đứng lại hò reo hoặc đọc một khẩu hiệu nào đó. Đến Ngã Tư Sở tôi có tình đi thật chậm để nhìn xem có thấy chị đứng ở đó không nhưng hai bên đường mọi người đứng cổ vũ cho đoàn diễu hành quá đông, người trong nêm người có lẽ chị có đứng đó thì tôi và chị cũng không thể nhìn ra nhau. Buồn lắm nhưng giờ thì anh M bảo tôi đi đâu tôi rẽ đi đó. Đường đông thế này có lẽ không thể tìm thấy chị và anh K nữa. 12h kém anh M bảo tôi đi về. Tôi đưa anh M về nhà bác, hai bác đã đi ngủ. Gọi cửa bác rồi anh M nói với tôi:

– Thôi em cứ đi về đi, lát anh K sẽ đưa P về sau.

Tôi vâng dạ rồi lủi thủi lên xe nổ máy đi về. Về đến xóm trọ nhìn đồng hồ đã gần 1h đêm, phòng chị, phòng tôi vẫn đóng chặt cửa. Chị vẫn chưa về. Xóm trọ đã đi ngủ hết. Về phòng mở cửa tôi bật máy tính vừa ngồi chơi vừa chờ chị.

Tâm trạng của tôi lúc này ghen thì không hẳn là ghen, nhưng lo lắng, bồn chồn. Muốn gọi điện cho chị nhưng giờ này không còn quán nào mở cửa nữa. Lo lắng quá. Sốt ruột vô cùng. 2h, vẫn chẳng thấy chị về, thi thoảng có tiếng xe máy tôi cứ mong đó là xe anh K nhưng không phải. Lòng tôi như lửa đốt. Mong chị quá.

Chợt tôi nghĩ biết đâu chị vẫn chờ tôi ở Ngã Tư Sở. Vẫn biết chưa chắc lên đã gặp được chị, nhưng giờ này có bắt tôi ngủ tôi cũng không thể ngủ được. Ngủ làm sao được khi chị – người yêu của tôi đang đi cùng người khác, mà đó lại là người đang có ý định tán tỉnh chị. Dắt xe ra, khoác thêm chiếc áo, tôi đi thẳng về hướng Ngã Tư Sở.

Gần 3h sáng đường không một bóng người, chẳng còn ai đứng ở đường giờ này. Thi thoảng chỉ có một vài chiếc xe chở rau rưa của các bác nông dân chạy chợ vụt qua vội vã. Tôi vẫn lầm lũi đi, dẫu biết cuộc sống đâu phải là truyện cổ tích nhưng tôi vẫn hy vọng sẽ gặp chị ở đó.

Đứng giữa Ngã Tư Sở nhìn quanh một vòng, chẳng thấy bóng chị đâu tôi thầm nghĩ giờ này đến những cô gái làm tiền cũng chẳng còn đứng ở đây, làm sao chị có thể đứng chờ tôi được. Gió đông se sắt thổi làm lòng tôi thắt lại. Ngồi im trên xe nhìn về phía đường Láng sâu hun hút tôi thở dài rồi quay đầu xe nổ máy về phòng.

4h sáng, mệt nhoài, nằm xuống nghĩ đến chị rồi Cả ông K, ông ấy có liên quan gì đâu sao giờ tôi cũng nghĩ đến. Tôi nghĩ lại lúc ở nhà Bác chị, nghĩ lại chi tiết xem chị có cử chỉ gì với ông K không. Không, chị chỉ tiếp thức ăn cho tôi, chị chỉ nhìn tôi cười, chị chỉ nói đỡ cho tôi mỗi khi có người mời rượu. Có lẽ tôi đang ghen. Đêm buồn với cảm giác bơ vơ, nhớ chị, mong chị về, tôi có thể chờ chị cả đêm nay chị có biết không? Giờ này nếu ở nhà bác có lẽ chị cũng không ngủ được. Nhớ chị lắm. Nhớ lại mọi chuyện tôi tin vào tình yêu chị dành cho tôi, mong đến sáng quá, mong đến sáng để ra gọi điện cho chị.

Mới chợp mắt được hơn 1h thì cô chủ nhà vào gõ cửa phòng gọi tôi ra nghe điện. Lổm ngổm bò dậy tôi mặc tạm chiếc áo khoác rồi đi theo cô. Không biết nhà có chuyện gì mà gọi lên giờ này – Tôi nghĩ.

Ngồi chờ 5p điện thoại nhà cô chủ vang lên, cô nói tôi nhấc máy nghe đi, chắc là điện của tôi đấy.

– Alô – Tôi bắt máy.

– Anh à? – Giọng của chị.

Tỉnh hẳn ngủ, tôi trả lời:

– Ừ, anh đây.

– Anh đang ngủ à? – Chị lại hỏi.

– Ừ, anh đang ngủ thì cô V vào gọi, em đang ở đâu? – Tôi trả lời.

– Em đang trên nhà Bác, hôm qua mấy giờ anh về? – Chị nói.

– 12H, đưa anh M về rồi anh về phòng. – Tôi trả lời.

– Anh có qua Ngã Tư Sở chờ em không? – Chị nhỏ nhẹ.

– Lúc đi cùng đoàn thì anh qua nhưng không nhìn thấy em còn lúc đưa anh M về thì anh về phòng luôn. Nhưng có chuyện gì thế? – Tôi hỏi chị.

– Bực mình lắm anh ạ, lúc nào gặp anh em nói chuyện. Thế giờ anh có đi học không? – Chị hỏi tôi.

– 7H kém anh ra bắt xe đi – tôi trả lời.

– Anh… xin nghỉ được không? – Chị ngập ngừng.

– Nay anh thi mà, nghỉ làm sao được. Có chuyện gì thế? – Tôi hỏi.

– Mấy giờ anh thi xong? – Chị lại hỏi tôi.

– Anh thi ca đầu, chắc khoảng 9h thì xong, có việc gì thế, không nói qua điện thoại được à? – Tôi hỏi chị.

Chị nói:

– Thế anh cứ lên thi đi, em chờ anh dưới căng tin trường anh nhé. Nay em xin nghỉ làm.

– Ừ, thế cũng được. – Tôi trả lời.

– À, à, anh đi xe của em lên trường cho nhanh. Đánh răng xong em bắt xe bus sang trường anh luôn. – Chị với theo trong điện thoại.

Cúp máy tôi trả tiền cô chủ nhà rồi về phòng. Vệ sinh cá nhân, chuẩn bị giấy bút tôi đi xe của chị lên trường. Hôm nay chúng tôi thi môn đầu tiên của học kỳ. Ngồi dưới căng tin uống nước với hội bạn thi ca 1 cùng tôi một lúc thì cả bọn kéo nhau lên phòng thi. Phòng thi nhốn nháo trao đổi nhau tài liệu, tôi ngồi im một góc mệt mỏi, mong chị quá, nếu hôm nay không phải thi có lẽ tôi cũng xin nghỉ học để đi gặp chị. Thi thoảng tôi lại chạy ra hành lang nhìn xuống căng tin xem chị đã đến chưa, nhưng cả 2 lần ra nhìn xuống vẫn không thấy bóng chị đâu. Chuẩn bị đến giờ thi, tôi lại chạy ra nhìn xuống, đúng lúc chị nhìn lên. Chị đã đến và ngồi chờ tôi dưới đó. Nhìn lên chị vẫy vẫy tay rồi cười với tôi, nhớ chị quá P ơi, vẫn cái điệu cười kia, cái miệng hơi rộng nhưng duyên, tôi cười lại với chị rồi đưa tay lên chào. Lòng tôi nhẹ nhõm hơn hẳn.

Một tiếng rưỡi trong phòng thi cũng qua đi, nộp bài xong tôi vội vã đi thẳng xuống căng tin. Mấy thằng ở lớp gọi với theo:

– T. Ở lại đi đánh đế chế đã, vẫn sớm mà.

Tôi quay lại lắc đầu rồi đi tiếp. Hội bạn lại chạy theo tôi xuống tận căng tin. Thấy tôi đi về phía chị rồi ngồi với chị chúng xà vào bàn trêu chọc, bắt tôi giới thiệu, bắt tôi khao vì có người yêu xinh vậy mà giấu. Chị nhìn tôi rồi cười cười với bạn tôi.

– Thôi giờ tao phải đi có việc, để hôm khác nhé. – Tôi quay sang nói với hội bạn.

Cả hội nhao lên chửi tôi rồi cốc đầu tôi. Cười cười đứng dậy tôi thanh toán tiền nước cho chị rồi tôi và chị ra lấy xe đi để mặc chúng bạn vẫn ngồi bàn tán và với theo xỏ xiên.

– Đi đâu bây giờ? – Tôi hỏi chị.

– Đi đâu cũng được, tùy anh. – Ôm tôi, gục đầu vào lưng tôi chị nói.

Tôi đưa chị vào công viên Thủ Lệ, gửi xe rồi đến một chiếc ghế cạnh hồ tôi và chị ngồi xuống. Vừa ngồi xuống ghế chị ôm tôi khóc nức nở. Tôi quay sang ôm chị rồi hỏi:

– Thế có chuyện gì, anh ở đây rồi, em nói đi. Sao lại khóc?

– Hu… hu… hu. – Chị vẫn khóc.

Tôi ôm chị vào lòng, chị gục đầu vào ngực tôi sụt sịt nói:

– Em xin lỗi… tối qua chắc anh buồn lắm, anh có giận em không?

Tôi im lặng không nói gì, chị nói tiếp:

– Đi đến Ngã tư Cầu Giấy, em bảo anh K đi về phía Đường Láng để đến Ngã Tư Sở em xuống chờ anh ở đó. Ư… ư… ư. Nhưng anh ấy không chịu. Ư… ư… ư. Anh ấy cố tình đi theo đoàn diễu hành về phía Kim Mã. E rút điện thoại ra gọi cho anh M để gặp anh nhưng được 2 chuông anh ấy cũng tắt máy luôn. Hu… hu… hu.

Ôm chị vào lòng, kéo chị ngồi hẳn lên đùi tôi, chị như càng tủi thân nên chị khóc càng to hơn. Chị lại nói:

– Đã vậy, khi đưa e về, anh K lại còn rẽ vào quán ăn rồi gọi anh M ra uống rượu tiếp, anh M ra… ư… ư. Chẳng hiểu sao anh ấy biết em yêu anh… ư… ư… ư. Hu… hu… hu – Chị nấc lên không nói được thành lời.

Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Hồi ức: Ngày đó ta bên nhau

Số ký tự: 0