Phần 1
2024-08-28 00:04:54
Rổ mía vẫn còn hơn một nửa, con Huyền ngước nhìn bầu trời đã về chiều, khách xuống đò đã bắt đầu thưa thớt, con nhỏ nhìn lại rổ mía mà ngán ngẩm. Con Huyền buồn cho thân nó, phải chi nó là con trai, tay chân lanh lẹ thì chắc không phải dầm mưa dãi nắng đêm ngày như vậy, nó nhớ tới đám thằng Sậu, thằng ba Gà, thằng Út mun, mấy đứa nó là con trai, tay ôm thúng cóc, ổi mà vẫn nhảy xuống xe đò ào ào dù là xe đang chạy. Chiều chiều ngồi tụ tập bên trong quán trà đá, chúng nó đếm tiền, thằng nào cũng được năm bảy chục tới một trăm, chỉ riêng mình con Huyền là ít khi nào tới được ba chục, thường chỉ được mười lăm tới hai chục là khá lắm rồi.
Con Huyền chán nản, ngồi bẹp xuống gốc cây ven đường, thúng mía đặt bên cạnh, mặc cho đám ruồi vo ve bay lượn chung quanh. Con Huyền nghĩ mà thương cho thân phận nó, ba mẹ nó đã chết hết, để lại hai chị em nó trên cái cõi đời này. Bà con thân thiết cũng từ từ xa lánh nó, giữa thời buổi khó khăn, lòng nhân đạo cũng chỉ có cái giới hạn của nó. Họ thí cho hai chị em nó năm ba ký gạo rồi thôi, họ còn phải lo cho đàn con nheo nhóc của họ nữa. Con Huyền cũng không buồn về chuyện đó, nó chỉ tủi cho hai chị em nó không được quần lành áo đẹp, học hành như những người khác mà thôi. Con Huyền ngồi suy nghĩ vẩn vơ một hồi rồi chợt nhớ đến con Sống chị nó. Nó nghe nói hồi mẹ nó mới có thai lần đầu, bác sĩ nói cái thai quá yếu, sợ hư! Mẹ nó đã khấn vái đêm ngày, đến lúc sinh ra thì đứa bé yếu ớt nhỏ xíu, mẹ nó sợ nó chết nên mới đặt tên cho nó là con Sống, rồi đến đứa thứ nhì tức là nó, mẹ nó không biết đặt thế nào cho có vần, chẳng lẽ đứa trước là Sống, đứa sau là … Chết, nghe không được nên bà đặt tên nó là Huyền. Sống, Huyền, nghe cũng hay hay …
Con Huyền càng nhớ tới chị nó, nó càng thắc mắc, chẳng biết chị nó làm cái giống gì mà lúc này tự nhiên thấy điệu hẳn ra, tướng tá nẩy nở, áo quần láng cóng. Chiều chiều còn bày đặt thoa son phấn, sơn móng tay đỏ chót, đi tới nửa đêm mới chịu về. Mấy đứa tụi thằng Sậu, thằng ba Gà, hay chọc nó là con Sống đi làm … gái, nó cũng chẳng biết đi làm gái là cái gì, nhưng nó cũng đoán hiểu một cách mơ hồ là con Sống làm một nghề gì đó không được đàng hoàng nên người ta mới chọc ghẹo.
Giọng thằng Út mun vang lên sau lưng làm con Huyền giật mình.
– Mày còn nhiều quá vậy Huyền, đưa bớt phân nửa để tao đi bán phụ cho.
Con Huyền quay lại, thằng Út đã đứng sau lưng nó tự bao giờ. Con Huyền cảm động nói:
– Bán thấy mẹ từ sáng tới giờ mà chưa được nửa thúng, còn mày thế nào, bộ bán sạch hết rồi hả?
Thằng Út trả lời giọng hãnh diện.
– Tao bán bốn năm thúng cũng hết.
Thằng Út ngồi xuống, tự động sớt bớt mía trong thúng con Huyền qua thúng của nó, rồi đội lên đầu đi thẳng lại phía mấy chiếc xe đò đang chờ qua bắc. Con Huyền nhìn theo, lòng nó lâng lâng một xúc động nhẹ. Trong số những đứa trẻ buôn thúng bán bưng ở bắc Mỹ Thuận này, con Huyền thấy thằng Út là dễ thương nhất, nó không hay chọc ghẹo người ta và sẵn sàng giúp đỡ cho mấy đứa bạn đồng cảnh. Con Huyền uể oải đứng dậy, đội thúng mía lên đầu rồi lững thững nối gót thằng Út đi xuống bến.
… Bạn đang đọc truyện Hiến dâng trinh tiết tại nguồn: http://bimdep.pro/hien-dang-trinh-tiet/
Con Sống biểu thằng Bảy bồ nó đứng chờ ngoài đầu hẻm, để nó vào coi con Huyền đi bán chưa. Sau khi biết chắc chắn là con Huyền đã đi rồi nó mới ngoắc tay kêu thằng bồ nó vô nhà rồi đóng kín cánh cửa lại. Thằng Bảy nhào tới ôm con Sống đè lên giường liền. Ở cái tuổi mười tám, mười chín, mới biết chơi, hai đứa như hai thỏi nam châm, đứng gần nhau là hút dính cứng ngắc. Thằng Bảy vừa hôn mà hai tay thì cứ mò mẫm bên trong làn áo mỏng của con Sống để mân mê đầu vú. Con Sống cố vùng ra nhưng không được, đành phải xuống giọng năn nỉ.
– Từ từ, để tui cởi áo ra đã, coi chừng rách bây giờ. Làm cái gì mà như chó gặp … cứt vậy.
Con Sống năm nay đã được mười chín, lớn hơn em nó hai tuổi, tuy người nhỏ thon nhưng cũng tương đối có da có thịt. Từ ngày ba mẹ nó thay phiên nhau qua đời. Nó phải xoay sở đủ nghề để sống, từ đi ở đợ đến giữ con cho người ta, chuyển qua nghề gánh nước mướn, rồi đi bán bia ôm ngoài bến bắc. Trong thời gian này nó cặp bồ với một thằng lơ xe hay đến quán nó uống bia. Rồi nó bị phá trinh ngay trên chiếc xe đò mà thằng lơ tối tối hay ngủ để giữ xe. Cái dòng gái mới bén hơi trai, kể từ sau cái đêm hôm đó, gần như đêm nào nó cũng mò ra cho thằng lơ đụ nó. Tình nghĩa đang độ mặn mà thì có người báo cho chủ xe biết, ông ta nắm đầu thằng lơ đập cho một trận rồi đuổi nó tuốt về Cà Mau, nối nghiệp ông cha làm nghề … ướp ba khía.
Con Sống nằm nhung nhớ “người tình trăm năm” một thời gian rồi cũng nguôi ngoai. Nó ăn đã quen, nhịn không quen, con Sống bắt đầu chiều chiều son phấn lạng vòng vòng kiếm thằng khác. Nay thằng này, mai thằng kia, bọn con trai đàng điếm coi nó như một thứ bò lạc không hơn không kém. Những lúc nổi hứng, tụi nó xách Honda rề rề đi kiếm con Sống, đem về thay phiên nhau để “làm thịt”. Lúc có tiền thì cho nó vài ba chục, không có thì thôi, “văn nghệ” một buổi cũng đâu có sao. Con Sống cũng không đòi hỏi, ở cái tuổi như nó, nứng ngày nứng đêm, nứng cả trong giấc ngủ, có thằng chơi là may lắm rồi. Thằng Bảy leo lên kề môi hôn hít mặt mày nó loạn xạ cho có lệ rồi từ từ xuống tới cặp vú.
Gái mới lớn có khác, vú con Sống dù nhỏ nhưng tròn trĩnh như trái cam sành cắt đôi úp hai bên. Mặt thằng Bảy kề giữa hai đồi vú con Sống mà hôn, trong khi hai tay nó nắn bóp vú con nhỏ một cách thô bỉ như người ta … vắt cam. Lạ một điều là con Sống không đau mà lại cảm thấy sướng tê người, hai chân nó cứ thay phiên nhau co duỗi, một chất nhờn từ trong lồn nó ứa ra làm hai cái chân nó cử động, có vẽ như bị vướng víu, rít rít. Thằng Bảy bóp vú nó chán chê rồi sẵn tay kéo cái gối bên cạnh chêm dưới xương khu con Sống làm người nó bị uốn cong lên. Chiếc mu khum khum lớt phớt những sợi lông đen làm con cu thằng Bảy cương cứng lên như đang giận dữ, sẵn sàng đâm bất cứ nơi nào. Con Sống vừa suýt xoa vừa rên ư ử khi thằng Bảy xoè bàn tay xoa nhè nhẹ trên mu lồn làm những sợi lông như rối lại với nhau. Con Sống đã nứng lắm rồi, hai mép lồn nó đã ướt đẫm nhưng khi cu thằng Bảy rà rà tới mép lồn thì con Sống cũng còn làm điệu, sàng đít qua một bên để né tránh.
Thằng Bảy rề cu theo thì con Sống lại sàng qua hướng khác, lồn con Sống sàng tới đâu thì con cu cứng ngắc của thằng Bảy rề theo tới đó, giống như đóa hoa hướng dương, lúc nào cũng xoay về phía mặt trời. Thằng Bảy bực mình, nó không thích đùa giỡn trong “giờ phút thiêng liêng”, nó ôm ngang eo ếch lật sấp con Sống lại rồi quỳ gối lên, xốc hai chân con Sống hỏng lên cặp vô eo ếch nó, rồi từ đàng sau, nó đút con cu của nó tới. Con Sống kêu rên nghe thật thảm thiết, nó càng rên thằng Bảy càng hứng chí, con cu dài và to của nó cứ thụt thẳng cánh vào trong lồn đầm đìa khí của con Sống kêu nghe òng ọc. Con Sống tuy tướng tá nhỏ nhắn, nhưng nếu ai nghĩ nó yếu đuối là lầm to, một mình nó đã từng đấu với bốn năm thằng là thường.
Nó cũng không hiểu tại sao nó dâm như vậy, nhưng hễ còn chơi là nó còn sướng, mà lúc nó sướng thì khí của nó cứ ầm ỉ ra hoài như không bao giờ dứt. Thằng Bảy biết trước như vậy nên buổi chiều trước khi đến chỗ hẹn với con Sống, nó đã cẩn thận chạy ra tiệm thuốc bắc mua chai thuốc mà mấy thằng đàn anh nó dạy là thoa vô chừng mười lăm hai chục phút rồi nhập trận là bách chiến bách thắng, chơi cho con Sống tởn tới già, chơi sao cho ba ngày sau con Sống ợ lên vẫn còn nghe mùi … cặc lỏ.
Thằng Bảy nạp đã hơn một tiếng đồng hồ rồi mà vẫn chưa thấy nhúc nhích, chẳng hiểu triệu chứng nào cho thấy là nó sắp sửa xuất tinh, cũng may lồn con Sống liên tục ra khí làm trơn nhớt cái pít-tông của thằng Bảy, chứ nếu không thì chắc là thằng Bảy phải lột da rồi. Thằng Bảy cảm thấy hơi mỏi mệt, nó lật người con Sống nằm ngửa ra rồi nằm kề xuống một bên, kéo chân con Sống ghé qua người nó, tư thế này nó có thể lòn cu từ dưới mà nắc lên. Con Sống hình như ra khí đã hai ba lần rồi, người nó vừa rã rời vừa sung sướng, hai mắt lờ đờ, hai tay đưa lên tự bóp vú nó. Thằng Bảy vừa nắc, vừa đưa ngón tay cái nhắm ngay hột le con Sống mà chà lòng vòng, làm con Sống rên rỉ, người nẩy nẩy như bị điện giựt. Đến giờ phút này thì thằng Bảy đã quá mỏi mệt, nó muốn ra cho rồi, nhưng con cu nó vẫn trơ trơ như đá, vững như đồng, nó nắc chậm dần rồi ngưng lại.
Con Sống thật lạ lùng, nảy giờ nó mệt lã như sắp chết, nhìn nó mà thằng Bảy cảm thấy thương hại, nhưng khi thằng Bảy vừa ngừng lại thì con Sống bật ngồi dậy leo lên mình nó như một xác chết vừa hồi sinh lại, con Sống cầm cu thằng Bảy chỉa thẳng vào lồn nó rồi tư trên ngồi phụp xuống kêu nghe cái “ót”. Thằng Bảy cứ nằm yên mặc cho con Sống nhấp nha nhấp nhỏm trên mình nó … Trời chạng vạng tối thì thúng mía của con Huyền và thằng Út cũng vừa bán hết. Con Huyền hân hoan cầm tiền của thằng Út đưa cho mà cám ơn rối rít rồi lật đật đi về. Đêm hôm đó, nó thấy con Sống chị nó ở nhà, không đi ngựa như mọi hôm, nó cũng chẳng để ý tới chị nó, nó ra sau nhà vo nồi gạo bắt lên bếp rồi ra sông múc nước tắm. Thằng Út chờ má nó vừa đi xong là lòn tay vô kẹt vách móc cái bao tiền ra đếm, tổng cộng gần chín trăm đồng, đó là số tiền mà nó đã dành dụm cả năm nay không cho mẹ nó biết.
Từ ngày ba nó mất đi, một tay nó đi buôn bán ở bến bắc đem tiền về nuôi mẹ, nhưng khoảng thời gian sau này, má nó mới bắt đầu dở quẻ. Ngày nào cũng vác cái bản mặt xuống xóm dưới điều binh khiển tướng, bà mê tứ xắc đến mức độ không còn dòm ngó đến nó nữa. Thằng Út nghĩ mà tủi thân, hai người anh của nó đã vào lính và lần lượt chết cách đây mấy năm, nó là út, không hiểu sao nước da nó đen thui đen thủi nên hai anh nó gọi nó là Út mun, riết rồi quen, ai cũng kêu nó bằng cái tên đó, thằng Út cũng vui vẽ chấp nhận. Đối với nó, Út mun hay Út Trà Ôn, Út Bạch Lan cũng vậy thôi.
Má nó cứ mỗi lần thua bài là về hạch sách, hoạnh hẹ nó, thằng Út còn nghe người ta xầm xì là hình như mẹ nó có bồ bịch lăng nhăng gì với thằng cha chủ chứa bài nữa, vì vậy mà nó bắt đầu dấu diếm từng đồng đề phòng khi cần đến. Thằng Út gói gọn lại gói tiền rồi đút trở vào chỗ cũ, nó ngả người nằm miên man nghĩ ngợi đến con Huyền. Trong số những đứa con gái buôn bán ở bến bắc, thằng Út thấy con Huyền thật dễ thương, dù không đẹp lắm, nhưng con Huyền có vẽ mũm mĩm, lúc nào cũng đưa cái miệng có chiếc răng khểnh cười với mọi người dù là thúng mía vẫn còn đầy ắp. Con Huyền không tranh dành, không chửi bới khách khi người ta lựa mía rồi mà không mua, lúc nào nó cũng đầm thấm với cái vẽ chịu đựng, hiền hòa.
Thằng Út nhớ tới cái nước da bánh mật của con Huyền, không biết có phải vì giang nắng ngày này qua ngày khác hay không mà nước da con Huyền có cái vẽ ram rám, nâu nâu khoẻ mạnh, nhất là cặp chân dài thon thả của con Huyền trong lớp vải quần mỏng mảnh. Gặp ngày mưa, con Huyền cuốn hai mép lưng quần lên hai bên để ống quần khỏi dính bùn sình làm nổi bật cái “mu cao gợi cảm”. Thằng Út cảm thấy hai bên thái dương giật giật, người nó lâng lâng như say rượu, bất chợt nó lòn tay vô quần đùi rờ thằng nhỏ đang cục cựa trở mình. Con Huyền nhìn số tiền trên tay, rồi nhìn thằng Út nó ngạc nhiên hỏi:
– Tiền gì vậy?
Thằng Út mĩm cười trả lời:
– Huyền không cần biết, Út cho thì Huyền cứ cất đi, tiền của Út để dành đó, không phải tiền ăn cắp ăn trộm gì đâu mà Huyền sợ.
Con nhỏ ngại ngùng trả lại nhưng thằng Út dứt khoát bỏ đi, không cho con Huyền có cơ hội trả lại tiền cho nó. Con Huyền nhìn theo cái tướng chắc nịch của thằng Út mà lòng dâng lên một cái cảm giác khó tả, nó muốn chạy theo đưa lại, nhưng không hiểu sao nó vẫn đứng yên một chỗ nói với theo:
– Tối nay Út ghé nhà chơi, Huyền sẽ làm cơm đãi Út.
Thằng Út quay lại nhìn nó gật đầu một cái rồi đi thẳng vô quán trà đá bên đường. Con Sống vừa đi khỏi chừng nửa tiếng thì thằng Út tới. Con Huyền đã bày sẵn nồi canh chua với hai con cá trê chiên vàng bên cạnh tô nước mắm gừng để đãi nó. Hai đứa nó biết nhau cả chục năm nay rồi, từ cái hồi sáu bảy tuổi cho đến cách đây mấy năm, hai đứa nó cùng buôn bán trái cây theo mùa ở bến bắc, tụi nó vẫn kêu nhau bằng mày tao, nhưng khoảng chừng vài tháng nay, con Huyền tự nhiên nhổ giò, cao lớn, nở nang và đẹp thấy rõ. Đám thằng Sậu, thằng Ba gà bạn nó vẫn thường nhìn con Huyền một cách thèm thuồng.
Thằng Út cũng thấy điều đó, nó thường tìm mọi cách để được gần gũi con Huyền và bắt đầu xưng Út chứ không còn mày tao nữa, con Huyền cũng vậy, nó đã nghĩ tới đàn ông từ cái hôm tình cờ về nhà bắt gặp con Sống chị nó đang trần truồng nằm banh càng cho thằng con trai nắc. Cái hình ảnh đó đã ám ảnh làm nó mất ngủ nhiều đêm. Chờ cho con Huyền dọn dẹp xong xuôi, thằng Út rủ nó ra sau vườn ngồi dọc bờ sông chơi cho mát, con Huyền ngoan ngoãn nghe theo lời, hai đứa đi xuyên qua mấy cây mận xum xuê phía sau nhà. Thằng Út nắm tay con Huyền kéo ngồi xuống bên cạnh nó, con Huyền mắc cỡ nhưng không muốn rút tay về, nó moi đầu suy nghĩ rồi hỏi thằng Út một câu cho đỡ ngượng.
– Huyền hỏi thật chứ … tiền ở đâu mà Út cho Huyền cả trăm đồng vậy.
Thằng Út trả lời giọng hãnh diện:
– Tiền Út để dành mà sao Huyền cứ hỏi hoài.
Con Huyền vẫn không chịu thôi, hỏi tiếp:
– Út đã để dành sao còn đưa cho Huyền chi vậy?
– Tại Út … thương Huyền, thấy Huyền buôn bán cực khổ mà không kiếm được bao nhiêu nên Út tặng Huyền để … kỷ niệm.
Vừa nói nó vừa vòng tay ôm ngang eo ếch con Huyền kéo sát vô người nó. Con Huyền cảm động thật sự, nó cũng cảm mến thằng Út lâu rồi nên không phản đối khi thằng Út đưa tay nâng cầm nó lên mà hôn vào mắt nó. Con Huyền nhắm mắt lại tận hưởng cái hôn đầu tiên trong đời. Thằng Út bạo dạn hơn, hôn xuống bờ môi đang hé ra chờ đợi, cái lưỡi con Huyền tự động lè ra để cho thằng Út tha hồ mà mút. Thằng Út quýnh quáng, đây là lần đầu tiên trong đời nó được ôm hôn một người con gái, hai tay con Huyền vòng qua đầu vuốt vuốt tóc thằng Út làm nó càng bạo dạn hơn, nó nắm tay con nhỏ kéo xuống rồi úp gọn lòng bàn tay con Huyền vào cu nó đang nằm vắt ngược lên trong quần mà chà lên chà xuống rồi nói:
– Út thương Huyền lắm …
Con Huyền mắt nhắm hít lại như đang tận hưởng giây phút thần tiên, nó trả lời:
– Em cũng vậy …
Tay con Huyền vẫn xoay vòng vòng chỗ đó hoài, thằng Út tấy vậy nó liền đưa tay xuống mở sợi dây nịt ra kéo mạnh “phọt-mơ-tuy” xuống. Con Huyền cũng từ từ đưa bàn tay vào bên trong quần xì líp của thằng Út mà bóp nhẹ con cu đang cương cứng và nóng hổi, bỗng dưng nó rùng mình mấy cái, có lẽ vì đây là lần đầu tiên trong đời nó mới biết cầm cu con trai, con Huyền thỏ thẻ bên tai thằng Út:
– Đây là lần đầu tiên mà em biết được con cu của đàn ông con trai … anh Út thấy em có bạo lắm không?
– Em Huyền cứ tự nhiên đi, ba cái vụ này có bạo thì tốt chứ có sao em …
Thằng Út nói xong nó đưa tay lần mở hàng nút bóp trước ngực con Huyền. Con Huyền thở hổn hển, đưa tay ra nắm lấy bàn tay của thằng Út, nhưng vẫn để yên chứ không đẩy ra, trong lòng con Huyền, nó vừa mắc cỡ vừa thích thú với cái cảm giác rờn rợn sung sướng mà lần đầu tiên nó được hưởng. Hai vạt áo vừa bung ra thì hai bàn tay của thằng Út đã vội vã sờ soạng nắn bóp làm con Út vừa kích thích vừa nhột nên cứ rúc đầu vào ngực thằng Út để mặc cho hai bàn tay nó thám hiểm trên vùng đồi núi nhấp nhô của cơ thể nó. Thằng Út vừa xoa nắn vú, con Huyền vừa run trong bụng, con Huyền còn run hơn cả nó nhưng vẫn không nén được tiếng rên khe khẻ phát ra nho nhỏ trong cổ họng nó.
Thằng Út dìu con Huyền nằm xuống cỏ, cặp vú săn chắt nhô cao dưới ánh trăng trong trắng nhễ nhại, làm thằng Út không kềm được, nó chồm người nằm đè lên mình con Huyền rồi há to cái miệng ngoạm lấy hết phân nửa phần vú của con Huyền mà mút túi bụi, đầu vú con Huyền từ từ nở to ra, người nó uốn cong lên vì sướng, hai tay nó bấu lấy mấy đám cỏ dại…
– Em đã quá trời anh Út ơi!
Hơi thở con Huyền dồn dập gấp rút, mặt nó nóng dần lên, tim đập mạnh, máu huyết chảy nhanh hơn, thằng Út biết con Huyền giờ đã nứng lắm rồi, nó từ từ thọt tay vô quần con Huyền thì đã thấy ướt nhớt nhát tự bao giờ. Thằng Út thấy đã chắc ăn, nên nó kéo tuột quần con Huyền ra cho khỏi bị vướng víu, hai chân nó từ từ dang rộng ra, thằng Út lần tay xuống dùng ngón trỏ xoay lòng vòng xung quanh hột le con Huyền, làm nó chịu hết muốn nổi …
– Anh Út! … em sướng quá…
Thằng Út vẫn bình tĩnh từ từ thọt ngóng tay vào trong lồn con Huyền làm nó tê tái cả người, đít nó nhỏng lên, mấy ngón chân quýu lại trong khi hai tay con Huyền thì rịt chặt lấy đầu thằng Út làm nó đau điếng. Con Huyền vừa thở hổn hển vừa dang rộng hai chân ra như chờ đợi. Thằng Út run run cầm con cu của nó ấn vô lồn con Huyền, nhưng lồn con nhỏ chặt cứng nên cu nó không vô trong được, thằng Út cứ ấn vô lại bị tuột ra mấy lần như vậy, nó biết là con Huyền còn trinh nên mới khó khăn như vậy, nó làm bộ ra giọng ngây thơ:
– Em Huyền ơi, sao khó quá vậy em?
Con Huyền mắc cỡ đỏ cả mặt, nó cũng không biết trả lời sao nên nói đại.
– Chắc tại cu của Út to quá nên không vừa, em còn là con gái nên lần đầu tiên chắc cũng khó khăn lắm.
– Nãy giờ Út làm em Huyền có đau không?
– Dạ có … em rát lắm … nhưng Huyền sợ anh buồn nên không dám …
Thằng Út nghe con Huyền nói vậy trong lòng nó cũng cảm động lắm, nó trấn an con Huyền ngay.
– Hổng có sao đâu em Huyền, em đừng có sợ, mình ráng chút nữa chắc được mà.
Nói xong nó tiếp tục cầm con cu đút vào lồn con Huyền, nó cố gắng lắm rồi mà chỉ mới lọt vào trong một nửa, con Huyền thì cứ bậm môi, nhăn mặt, hai tay ôm cào lên trên lưng thằng Út, hình như nó đang đau đớn lắm, thằng Út cảm thấy càng ngày càng dễ hơn nhờ khí từ trong lồn con Huyền tuôn ra làm cu nó trơn ướt. Thừa thắng xông lên, thằng Út đánh bạo chỏng cu đẩy mạnh một cái lút cán làm con Huyền hét lên một tiếng đau đớn.
– Ui da! … trời ơi! chết em rồi anh Út ơi, anh làm cái gì kỳ vậy! em thốn quá … chết em rồi! ui da!
Nó xô bật thằng Út ra, cũng vừa lúc đó những giọt khí ấm từ con cu thằng Út bắn ra từng giọt, từng đợt làm ướt hết cả mu lồn con Huyền. Con Huyền vừa khóc ấm ức vừa đưa tay bụm lồn làm thằng Út sợ hải, lẳng lặng mặc lại quần áo rồi bỏ đi một nước không kịp ngó đầu lại.
Con Sống đã thật sự bước chân vào chốn lầu xanh, ban đầu nó chỉ đi ngựa, kiếm trai để thỏa mãn cái máu dâm đãng của nó mà thôi, nhưng sau cùng nó nghe lời mấy đứa bạn xúi giục, “thà là vô động làm gái còn có tiền xài, chớ bộ lồn chùa hay sao mà để tụi nó chơi không”. Con Sống thấy có lý nên đi theo bọn nó vô động xin việc. Thấy tướng tá con Sống có vẻ ngon cơm, Tú bà đồng ý và còn có phần ưu đãi nó. Bà ta thường hay giới thiệu với khách, con Sống là … em mới. Con Sống kiếm khá bộn tiền, nó bắt đầu lên quần, lên áo trông sang như … đĩ.
Rồi nó cũng không nghĩ tới việc trở về thăm hỏi con Huyền em nó nữa, nó ăn ở tại động luôn cho tiện việc đụ đéo. Việc con Sống bỏ nhà đi chẳng những không làm cho con Huyền buồn, mà trái lại nó còn mừng thầm trong bụng. Con Huyền chẳng sợ gì chị nó, nhưng có con Sống ở nhà nó cũng hơi lo ngại. Chính mắt nó đã từng thấy con Sống dẫn bồ về nhà bao nhiêu lần, nhưng nó là em, nó không có quyền ngang nhiên như vậy. Sau cái đêm bị thằng Út phá trinh ngoài bờ sông, người con Huyền đau rát vài hôm rồi bổng nhớ thằng Út đến nẫu người, nó thèm cái bàn tay xoa nắn đầu vú nó, thèm cái hơi con trai và thèm cái cảm giác lúc nằm banh háng cho thằng Út đút con cu vô mà nghe tê điếng cái cảm giác vừa đau đớn, vừa sung sướng rần rần trong cơ thể.
Con Huyền càng nhớ đến thằng Út, người nó càng rờn rợn cái cảm giác nôn nao khó tả. Nó phân vân không hiểu tại sao thằng Út cứ tránh né như là sợ phải đối diện với nó. Con Huyền quyết định phải đi gặp thằng Út ngay, nó không tha thiết đến thúng mía ghim nữa. Thằng Út từ nhà con Huyền chạy thẳng về nhà nó, nó cảm thấy hãnh diện với sự khám phá lần đầu tiên của cuộc đời nó và con Huyền. Thằng Út cảm thấy đầu cu nó bị đau thốn. Nó đi mau về đến nhà. Má nó lại đi đánh bài như mọi hôm, thằng Út mừng rỡ ra sau bếp lấy ngọn đèn thắp thật sáng rồi tuột quần ra coi, nó hoảng hốt thấy con cu nó lợn cợn máu, thấm đỏ chiếc quần xà lỏn trong người.
Thằng Út bủn rủn tay chân lo sợ, nó chạy thẳng ra sông tắm rửa kỳ cọ và giặt cái quần xà lỏn. Từ trong thâm tâm thằng Út, nó thấy cái cảm giác lần đầu tiên được đút cặc vào lồn một người con gái, mà lại là gái còn trinh, dù làm nó đau thốn nhưng thật là tuyệt diệu, cái cảm giác không thể nào đem so sánh với cái gì khác được. Nhưng rồi nó lại lo sợ, nó hiểu một cách mù mờ là nó đã phá trinh con Huyền, đã làm người nó yêu thương đau đớn đến ‘tét lồn chảy máu”. Thằng Út càng nghĩ càng thấy lo sợ, nó nghĩ là con Huyền ghê tởm, khinh khi, oán hận nó nên cứ lấm lét, thấy con Huyền ở đâu là nó lãng đi nơi khác … Thằng Út vừa ngồi xuống kêu ly trà đá thì con Huyền cũng vừa bước vô.
Thằng Út ngượng ngùng cười với nó mà mắt không dám nhìn thẳng vào mặt con Huyền, nó nói trống không.
– Uống trà đi.
Con Huyền nhoẻn miệng cười làm thằng Út an tâm, nó tự động kéo chiếc ghế đẩu ra ngồi bên cạnh thằng Út rồi nói luôn.
– Sao thấy Út lạ lạ, bộ … có mèo rồi hả?
Thằng Út ngạc nhiên, trợn mắt nhìn lại con Huyền trả lời.
– Đâu có, mèo chuột gì đâu.
– Sao Út gặp Huyền là tránh xa vậy, bộ chán chê rồi hả?
Thằng Út thật tình trả lời.
– Tại Út … sợ Huyền giận nên không dám gặp.
Con Huyền mở lời dùm nó.
– Huyền đâu có giận hờn gì đâu, Huyền vẫn … thương Út mà.
Thằng Út mừng run trong bụng làm ly nước trà trên tay sóng sánh.
– Thiệt hả, Út cũng nhớ Huyền muốn chết mà không dám tới.
Con Huyền biết thằng Út còn khờ hơn nó nên khuyến khích.
– Vậy thì bây giờ Út lại nhà Huyền chơi đi, nhà hỏng có ai đâu, bà Sống đi bụi đời luôn rồi.
Thằng Út mừng rỡ lật đật cầm ly trà uống một hớp thật lớn, nó đứng lên đi thẳng lại quầy trả tiền, xong lót tót đi theo con Huyền thẳng về hướng dẫy nhà cặp bờ sông. Cánh cửa vừa khép lại là bao nhiêu thương nhớ, háo hức trong lòng hai đứa tuôn trào. Chúng ôm nhau ngã vật trên chiếc giường cây củ kỷ, tay chân sờ soạng tứ tung. Thằng Út hôn liên tục vào mặt vào mũi làm con Huyền vừa ngộp vừa khoái, nó cười rúc rích như chuột trong vòng tay thằng Út. Con Huyền tự động đưa tay lên giật hàng nút bóp trên áo nghe lách cách rồi vén cao áo lên tới cổ, phơi bày cặp vú trắng ngần, giống y như hai cái bánh bao trong lồng kính mà mấy chú ba tàu hay đẩy xe đi bán ngoài bến bắc.
Thằng Út cúi đầu xuống mà hôn lên cặp bánh bao đáng yêu đó. Con Huyền trân người khi bờ môi thằng Út đụng đến cái núm, thà là nó chưa biết mùi thì thôi, đằng này nó chỉ mới vừa thử qua một lần ngoài bờ sông, bắt đầu biết thèm biết nhớ thì thằng Út trốn biệt, mãi đến hôm nay mới tái ngộ, thì thử hỏi làm sao con Huyền không nôn nao sao được. Đôi tay thằng Út giống như những cái chân nhền nhện bò trên người nó, và khi vừa bò xuống quá lổ rún thì con Huyền cảm thấy dâm thủy nó bắt đầu chảy ứa ra. Gái mười bảy có khác, chỉ cần có hơi đàn ông là con Huyền đã bủn rủn tay chân, sải người nằm buông xuôi chờ đợi.
Thằng Út lần này không vội vã, không run sợ như trước nữa, nó đã được mấy đàn anh ngoài bến xe giáo dục, cứ chầm chậm từng bước đưa con Huyền đi tìm những khoái cảm thần tiên. Thằng Út cứ vờn con Huyền như mèo vờn chuột, mãi cho đến khi hai mép lồn con nhỏ đã ướt đẫm dục tình nó mới đưa đầu con cu đang cương cứng mà kéo rà từ dưới đít con Huyền lên tới mòng đốc rồi lại kéo trở xuống, khiến người con Huyền cứ rợn lên như sóng biển. Nó chờ tới lúc con Huyền chịu hết nổi phải vừa rên vừa năn nỉ nó mới chịu cho “tốt đầu dí vô cung”.
Con cu thằng Út đâm sâu vô lồn con Huyền ngọt sớt, con Huyền thét lên một tiếng sung sướng tột độ, người nó giật như bị kinh phong…
– Sướng quá Út ơi!
Thằng Út cho đầu cu ra khỏi miệng hang rồi lại từ từ đút vào, nó không cho cu nó vào sâu trong lồn con Huyền mà cứ thong thả cho vào trong được phân nửa thì lại kéo đầu cu ra, làm con Huyền ấm ức muốn điên, con Huyền đưa hai tay ôm choàng ra sau lưng thằng Út kéo sát vào người nó và nói:
– Nắc mạnh lên đi Út …
Thằng Út nghe con Huyền nói ra vẻ thảm thương thấy cũng tội nghiệp nó vừa nắc vừa nói:
– Út nắc mạnh đây, Huyền dễ thương quá … đẹp quá, Huyền có sướng không?
– Huyền sướng lắm … đã lắm, đừng ngừng nghe Út.
Thằng Út nắc con Huyền túi bụi hình như không biết ngừng là gì, tiếng va chạm ra vào của dương vật kêu nghe ành ạch, làm thằng Út càng hứng tình hơn, nó nắc con Huyền hết kiểu này rồi tới kiểu khác, hai đứa nó vừa trải qua một cơn khoái lạc tột đỉnh, mà chắc chắn trong đời hai đứa chưa bao giờ có.
Con Sống làm trong động đâu được chừng ba tháng thì phải lòng thằng Tí ma cô, cái nghề làm đĩ luôn luôn phải tiếp xúc với đủ mọi hạng người, học sinh có, con nhà giàu cũng có, cho nên đám bạn đồng nghiệp của nó đứa nào cũng cặp bồ với một thằng ma cô để nương tựa. Ngoài những giờ phải tiếp khách, con Sống về ở với thằng Tí như kiểu vợ chồng hờ. Thằng Tí xuất thân từ một gia đình thợ thuyền, ba nó làm nghề đóng ghe ở bến bắc, suốt đời ông lam lũ để lo cho thằng con trai duy nhất của ông ăn học nên người. Nhưng thằng Tí không thích học bằng đi theo mấy thằng du đãng cướp giật dọc ngoài bến xe.
Nó cảm thấy nó có uy với cái đám lu bu ngoài bến bắc khi nó đi cặp kè với bọn anh chị. Hình ảnh mà nó mơ mộng là sẽ trở thành một đàn anh khét tiếng, dưới tay có cả đám đàn em hô đâm là đâm, hô chém là chém. Thằng Tí đêm ngày mơ tưởng là trước sau gì nó cũng sẽ trở thành một đàn anh cao cả, nó về nhà gom góp hết mấy lượng vàng mà ba nó dấu trên mái lá rồi đi bụi đời luôn, khi mấy lượng vàng đã tiêu tan thì thằng Tí cũng vừa bị nghiền xì ke. “Bần cùng sanh đạo tặc, không ăn cắp vặt lấy cặc gì ăn” Thằng Tí bắt đầu đi chôm chỉa, uy hiếp mấy bạn hàng đi sớm về khuya một mình rồi từ từ leo lên tới cái chức … ma cô.
Đêm ngày nó trực ở động đĩ, chờ thằng nào không tiền mà đi chơi sảng là nó ra tay, khi gặp những ông khách dữ dằn, đánh đập chị em ta là thằng Tí không ngần ngại cầm dao bay tới can thiệp. Hai đứa sống chung mới ba tháng thì con Sống cảm thấy cơ thể nó bất bình thường, người rả rượi, tay chân chậm chạp, hay ụa mửa khơi khơi và bắt đầu thèm chua. Chuyện có bầu đối với chị em ta là một tai nạn nghề nghiệp mà khó tránh khỏi. Thằng Tí đưa con Sống đến nhà thương thí khám, sau khi thử thai, bác sĩ xác nhận là con Sống đã có thai được ba tháng, nhưng cái thai rất yếu, có lẽ vì thằng Tí chích xì ke nhiều quá nên bị ảnh hưởng.
Hai đứa nó bàn nhau đi phá, mà không phá cũng không được. Cái nghề làm đĩ mà mang cái bụng thè lè thì làm sao có khách, rồi đẻ ra thì ai nuôi, lấy cái gì sống trong thời gian này, hai đứa nó bàn tới bàn lui mất hết gần mười phút rồi đi đến quyết định phá thai. Mới sáng sớm, phòng mạch bác sĩ Rô đã nườm nượp khách đến viếng, đa số là các bà các cô thuộc vào loại trốn chúa lộn chồng, xen lẫn vào đó còn có một số chị em ta đến chích Penicilline trị bịnh lậu. Thật ra ông Rô không phải là bác sĩ, cái ngày còn trẻ, bị động viên vào lính, ông Rô lo sợ phải cầm súng ra tác chiến nên lo tiền, chạy chọt để được vào làm “tà lọt” một thứ sai vặt trong ban quân y của đơn vị, sống lâu lên lão làng, ngày mãn lính trở về ông cũng biết lem nhem một số tên thuốc thông dụng như Chloroquine trị sốt rét, Optalidon trị cảm cúm, nhưng rành nhất có lẽ là mấy cái loại trụ sinh mà ngày trước ông hay chôm chỉa để bán ra ngoài.
Rồi thời thế tạo anh hùng, ông Rô cho vẽ đại một chữ thập đỏ treo trước cửa nhà rồi đề thêm mấy chữ. “Y tá, chích thuốc theo toa bác sĩ”. Không ngờ dân chúng ở cái xóm nghèo dọc bờ sông Mỹ Thuận sùng bái; coi ông như một đấng cứu nhân độ thế được trời biệt phái xuống để giúp đỡ dân lành lỡ mang bệnh lậu. Được một điều là ông Rô chữa bệnh rất mát tay, lậu mũ, lậu ké, mồng gà hoa khế, cù đinh thiên pháo gì ông cũng chích cho một mũi Lyncosin là dứt nọc. “Hữu xạ tự nhiên hương”. Dân chúng quanh vùng chiếu cố đến ông ngày một đông, hạ sỉ Rô ngày nay tự nhiên được mọi người gọi là bác sĩ Rô một cách kính cẩn. Đôi khi ngồi một mình bên chai rượu tây loại đắt tiền ông Rô nghiền ngẫm lại cuộc đời mình, ông nghĩ có lẽ ngày xưa ba ông qua đời, tình cờ được chôn trúng mạch rồng hay mạch lươn gì đó mà ngày nay ông phát hoạch tài khơi khơi.
Thừa thắng xông lên, ông Rô cho cất thêm một căn phòng nhỏ bên hông nhà, đặc biệt dành riêng cho dịch vụ phá thai. Thường thì sau khi nạo thai xong, nạn nhân vừa đau đớn vừa mất sức phải nằm lại ít nhất cũng từ nửa buổi tới một hai ngày mới ra về, trong thời gian này bệnh nhân sẽ được nghĩ ngơi tại căn phòng nhỏ đó. Em nào lỡ dại mang bầu, đã uống nước rau răm, ăn đu đủ đực mà cái thai vẫn ngoan cố không chịu ra thì cứ đến với ông. Căn nhà nhỏ của ông Rô ngày nay đã trở thành một bệnh xá nho nhỏ chuyên trị bá bệnh. Con Sống chờ cho vắng khách rồi mới rón rén bước vô, nó kê khai rành mạch tỉ mỉ từng chút cho bác sĩ Rô nghe rồi nhờ bác sĩ giúp đỡ dùm. Sau khi khám xét trong ngoài xong xuôi, ông Rô bóp trán ra chiều suy nghĩ, mà ông Rô đang suy nghĩ thật, ông đang tính trong đầu coi … chém con nhỏ này bao nhiêu tiền.
Thường thì ông Rô tính tiền theo kiểu “coi mặt đặt tên”. Giàu tính khác, mà nghèo thì tính khác, người giàu mà tính rẻ thì uổng, còn nghèo mà tính đắt thì mất mối. Ông Rô đã từng gặp nhiều trường hợp bệnh nhân chê mắc, đón xe lôi lên nhà thương thí trên tỉnh, vừa khỏi tốn tiền vừa chắc ăn. Sau khi cò kè bớt một thêm hai, hai bên ngã giá, ông Rô đưa con Sống qua căn phòng “hồi sức” chờ đợi, ông hứa sau khi khách đến khám bệnh ra về hết ông sẽ giúp đỡ cho. Con Sống bước vô căn phòng mờ mờ tối mà rờn rợn trong người vì lo sợ. Trong phòng đã có sẵn một người nằm, tấm drap trắng phủ dài từ cổ xuống đến chân như một xác chết chưa chôn. Nạn nhân nằm thoi thóp, mắt nhắm nghiền, hai mắt thụt sâu. Ông Rô bảo nó cứ tự nhiên đừng lo sợ. Ông ta bảo “con nhỏ đó cũng mới phá thai xong”. Đồng bệnh tương lân, con Sống cảm thấy thương hại cho người đồng cảnh, con Sống bước tới gần nạn nhân định hỏi thăm vài câu xã giao. Trong bóng tối lờ mờ của căn phòng, con Sống nhận ra người nằm đó là … con Huyền em nó.
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro