Phần 90
2024-08-02 21:00:39
Bưng nước ra xong chị ấy kéo ghế ngồi xuống đối diện tôi.
– Ông qua kiếm cháu hả?
– Ừ, ông nghe ba bay bảo là bay đang cần tuyển nhân viên hả?
– Dạ, ông cũng thấy đó. Quán thì đông mà giờ tuyển người khó quá.
– Bay xem có nhận được hai thằng này không? Hai thằng ngoan mà lanh lợi lắm.
Chị ấy nhìn sơ qua hai thằng tôi.
– Nhìn được đó. Nhà hai đứa ở đâu?
– Tôi: Dạ… bọn em ở abc… xyz ạ. – Tôi chém đại.
– Lương mới vào 2tr5 thôi, tháng thứ hai trở đi là 4 tr, đó làm cả ngày từ 6h đến 21h. Nếu làm tốt thì chị tăng thêm lương cho, hai đứa thấy được không?
– Tôi: Dạ được.
– Vậy chừng nào hai đứa đi làm được?
– Tâm: Khi nào cũng được chị.
– Vậy từ hôm nay luôn nha.
– Tôi: Dạ.
– Ừ, hai đứa đi theo chị lấy đồng phục rồi bưng bê thức uống cho khách nha.
– Tôi: Dạ.
Tôi với thằng Tâm vào lấy đồ, mặc cái áo thun màu xanh lá có in hình tên quán và logo của quán vào xong hai thằng tôi chạy ra ngoài nhận việc luôn.
Mới đầu còn hơi hậu đậu lề mề nhưng dần quen việc nên lát sau hai thằng chạy như bay.
– Phù… phù… mệt quá.
– Chạy bở cả hơi tai.
Đến 10h khách hơi vắng nên hai thằng tôi mới có thời gian ngồi thở.
– Hai đứa làm khá đấy. Cứ thế mà phát huy nha.
– Tôi: Dạ, hìhì.
– À mà hai đứa tên gì nhỉ? Nãy bận quá chị quên hỏi.
– Tôi: Em tên Đức.
– Tâm: Em tên Tâm.
– Ừ, chị tên Mai. Mà hai đứa về cắt tóc ngắn đi nha, tóc dài quá đó.
– Tôi: Dạ.
– C. Mai: Buổi sáng thì đông khách chứ giờ này thì vắng rồi. Nhưng lát nữa khách lại đông đó, hai đứa tranh thủ ngồi nghỉ đi.
– Tâm: Dạ.
– Tôi: Quán lớn vầy mà bữa giờ có 2 nhân viên thôi hả chị?
– C. Mai: Ừ, nhưng buổi chiều thường có con em chị qua phụ nữa. Thôi hai đứa nghỉ lát đi, chị bận rồi.
– Tôi: Vâng.
Nghỉ tầm 5 phút xong hai thằng tôi vác khăn đi lau lại bàn ghế. Mấy đứa nhân viên kia làm dối quá, nhiều chỗ gầm bàn gầm ghế còn đầy rác, mạng nhện. Thậm chí mấy cái kẽ bàn toàn là bụi không.
– Mấy đứa nghỉ tay vào ăn trưa đã này. – C. Mai gọi vào.
Hai thằng tôi ráng lau hết 2 bàn cuối xong mới vào ăn trưa.
– C. Mai: Làm siêng thế tính đòi chị tăng lương tháng đầu à? – Chị ấy cười.
Tôi chẳng biết nói gì, chỉ biết đứng gãi đầu gãi tai.
– C. Mai: Của hai đứa đây, ăn tự nhiên đi. Chị đưa ông về xong lát chị lên lại. – Chị ấy đưa cho bọn tôi hai hộp cơm xong xách giỏ đi ra.
Lúc này tôi mới có dịp nhìn mặt hai đứa nhân viên kia của quán. Hai cô bé chắc là bằng tuổi tôi thôi, tóc để tém giống nhau. Một cô mắt hai mí, mũi cao, miệng cười duyên. Còn một cô thì mắt to, mũi hơi tẹt nhưng có cái răng khểnh cười khá là xinh. Nhìn chung hai cô này có tướng tá ngang nhau, cao tầm m55, nặng chừng 46 kg.
– Chào hai bạn, tụi mình là nhân viên mới, có gì thì mong hai bạn nhắc nhở giùm nha. – Tôi đến chỗ hai nhỏ đó đang ngồi.
– Ừ, chào. Bạn tên gì?
– Đức, còn thằng kia là Tâm. Thế tên hai bạn là gì nhỉ?
– Mình tên Trúc. – Cô mũi tẹt chỉ vào mình.
– Còn mình là Nhi.
– Tôi: Tên đẹp như người nhỉ.
– Trúc: Có mình bạn nói thế thôi.
– Tôi: Vậy người ta nói làm sao?
– Nhi: Người ta thường nói hai đứa mình là người đẹp hơn tên, hii.
Hai nhỏ bụm miệng cười.
Ngồi luyên thuyên chém gió với hai nhỏ này một chút rồi lại quay lại làm việc. Quả như là như lời c. Mai nói, buổi trưa còn đông khách hơn cả buổi sáng nữa. Khách ngồi kín tất cả các bàn khiến 4 đứa tôi chạy tối mặt tối mũi.
Tầm 1h, khách vẫn còn đông lắm nhưng không bằng lúc 11h30. Hai thằng tôi tiếp tục chạy bàn còn hai nhỏ kia thì ngồi nghỉ, chốc chốc hai thằng tôi chạy không kịp thì hai nhỏ đó mới nhấc mông đứng lên phụ giúp.
Lúc tôi đang đứng tính tiền cho bàn gần cửa thì có thêm một người khách nữa đi vô. Tướng tá nhìn cũng có chút gọi là đường cong, mặt mũi thì trang điểm hơi quá tay, môi đỏ như vừa uống máu tươi vậy. Đi vào quán mà mặt cứ hếch lên, đi chẳng thèm nhìn đường nhìn lối. Nhỏ đó không ai khác ngoài nhỏ My chảnh chọe, cháu gái của ông lão tốt bụng kia. Nhỏ đó đi thẳng vào trong quầy mở sổ sách ra xem rồi đưa mắt nhìn hai thằng tôi. Có cái gì đó rất khó chịu và bực bội hiện rõ trên khuôn mặt nhỏ đó. Rồi nhỏ My với nhỏ Trúc lại hỏi hỏi cái gì đó rồi bỏ vào trong mặc đồng phục của quán.
– Tâm: Em gái c. Mai đấy hả mày? Xinh dữ nhầ. – Nó khều khều tôi.
– Tôi: Ừ, xinh. Mày không thấy trên mặt nó khắc hẳn chữ ‘chảnh’ to tướng hả?
– Tâm: Thì tao chỉ khen nó xinh thôi mà.
– Tôi: Xùy, tao không muốn bàn về nó đâu. Nhìn là thấy ghét rồi.
– Tâm: Mày quen nó hả?
– Tôi: Không, thôi lo làm đi có bị đuổi bây giờ. – Tôi bê khay ly vào trong để rửa. Vừa tính tiền cho bàn kia xong, tôi ngồi xuống ghế thở một cái thì ngay lập tức nhỏ My chảnh chọe từ đâu nhảy ra.
– Cậu làm việc kiểu gì thế hả? Không lo làm đi mà ngồi đây chơi là sao hả? – Nhỏ đó mắng xối xả vào mặt tôi.
– Xin lỗi, tôi đi làm việc ngay.
– My: Nếu mà thấy không làm được thì nghỉ đi, chẳng ai thương tiếc thứ như cậu đâu.
Nghe vậy tôi ức lắm chứ, lòng tự trọng của một thằng con trai đâu phải là nhỏ đâu mà trước mặt bao nhiêu người nhỏ đó lại mắng mình như thế. Nếu như là lúc trước thì tôi chắc chắn tát cho nhỏ đó một phát à không, vài phát mới đúng để cho nó chừa tật khinh người đi. Nhưng lần này tôi phải dẹp cái lòng tự trọng của mình sang một bên chỉ vì đồng tiền. Giờ tôi mới thấm thía câu nói mà ba mẹ tôi hay nói, lấy được đồng tiền của người ta không phải dễ dàng đâu.
– Bốốppp!!! – Tôi đấm mạnh vào tường phòng wc.
– Tâm: Mày không sao chứ? Thằng Tâm cũng vào theo tôi.
– Tôi: Tao không sao đâu. Kệ tao đi.
– Tâm: Mày nói đúng thật, mặt mũi xinh thế mà chảnh chó quá.
Tôi xả nước hất mạnh vào mặt mình.
– Tâm: Hay là tao với mày nghỉ làm đi. Đi đánh giày một ngày không kiếm được bao nhiêu nhưng mà còn vui vẻ hơn ở đây nhiều. – Nó bàn lùi.
– Tôi: Không được đâu. Mày không nghĩ đến mấy đứa nhỏ hả?
– Tâm: Có chứ.
– Tôi: 3 Đứa bé cũng đến tuổi học lớp 1 rồi, giờ tao với mày phải tranh thủ dành dụm tiền để mà cho chúng nó đi học chứ, cứ để chúng nó đi bán vé số như vầy thì khác nào giết chúng nó.
– Tâm: Nhưng mà ở đây bị sỉ nhục như vầy…
– Tôi: Người bị sỉ nhục là tao, tao còn chịu được thì sao mày lại không?
– Tâm: Tìm chỗ khác làm cũng được vậy.
– Tôi: Đã lỡ đâm lao thì theo lao thôi, chẳng lẽ nghỉ rồi công sức cả ngày nay của tao với mày thành công dã tràng à.
– Tâm: Nhưng mà…
– Thôi đi ra làm việc đi, kẻo nó lại vào làm um sùm lên bây giờ.
– Tâm: Ừ.
Đến 3h, khách lại thưa dần nhưng hai thằng tôi lại gắng làm cho mình bận bằng cách tiếp tục vác khăn đi lau lại bàn ghế để nhỏ My không có cớ để hành bọn tôi. Nhưng người tính không bằng trời tính:
– Các cậu làm gì mà lề mề thế hả? Lau nhanh cái tay lên. – Nó đứng đằng sau tôi hét lớn làm tôi giật mình.
Cũng may vừa lúc đó c. Mai về:
– Hai đứa ra phụ chị vác mấy thùng đồ vào đi. – C. Mai gọi hai thằng tôi.
Tôi lườm dằn mặt nó một phát rồi ra phía c. Mai.
– Tôi: Thùng gì vậy chị?
– Vài đồ trang trí tết ấy mà. Ở ngoài lề đường kìa. – Chị ấy chỉ vào mấy cái thùng giấy đặt ở ngay lề đường. Chắc là nhân viên giao hàng vừa đặt ở đó.
Tổng cộng là 6 thùng, tôi với thằng Tâm đi một chuyến 3 thùng luôn cho nhanh vì mấy cái thùng này nhẹ hều à.
– C. Mai: Đặt trong góc kia giùm chị đi để đến xíu đóng cửa sớm rồi treo lên.
– Nhanh nhanh cái chân giùm đi. Còn nhiều việc phải làm nữa chứ không phải không đâu. – Nó lại đứng càu nhàu.
– My, làm gì mà khó chịu thế? Bộ ai làm em bực hả? – Giọng c. Mai nhẹ nhàng trái ngược hẳn cái giọng chanh chua của nhỏ My.
– My: Em có sao đâu, chỉ là không ưa mấy kẻ lừa lọc mà thôi.
– Mày… – Thằng Tâm không nhịn được nữa toan cãi lại thì tôi cản nó.
– Tôi: Làm lớn chuyện không tốt đâu. – Tôi nói nhỏ với nó.
– My: Hai đứa trêu chọc gì làm cái My giận phải không? – Chị ấy cười tinh nghịch.
– Tôi: Dạ. – Tôi dạ cho qua chuyện.
– My: Hứ. – Xong nó xách giỏ đi về.
– Tạ ơn chúa. – Tôi mừng thầm.
– C. Mai: Thật thua mấy đứa. Mà mấy đứa ăn tối gì chưa?
– Trúc: Chưa chị ơi, đói quá chừng. – Nhỏ Trúc nhăn mặt.
– Nhi: Dạ, đói quá chị ơi.
– C. Mai: Vậy đợi chị chút chị đi mua đồ ăn nha. Mấy đứa tranh thủ dọn dẹp quán đi để đóng cửa sớm.
– Nhi: Còn gì nữa đâu mà dọn hả chị, hai ổng lau chùi sạch bóng cả quán luôn rồi.
– C. Mai: Hèn gì chị thấy quán khác khác, hihi. Vậy giờ mấy đứa ngồi nghỉ nói chuyện làm quen đi, chị đi mua đồ.
– Nhi: Dạ.
– C. Mai: Mà cấm hai đứa làm gì nhân viên mới của chị nha. – C. Mai cười ẩn ý.
– Trúc: Chị yên tâm, bọn em không ăn mất đâu, hihi.
– Tâm: Họ nói gì vậy Đức? – Nó hỏi nhỏ tôi.
– Tôi: Hiểu mới lạ. – Tôi nhún vai.
Hai thằng tôi ngồi phịch xuống ghế ngồi nghỉ. Sáng giờ mới chút thời gian yên bình thoải mái nghỉ ngơi.
– Trúc: Nhà 2 ông ở đâu vậy?
– Tôi: À… ừm… ở xa lắm.
– Nhi: Xa là ở đâu?
– Là ở xa chứ đâu. Vậy còn hai bạn?
– Nhi: 100/2 LTT.
– Trúc: Ngay cạnh nhà con này luôn. Mà hai ông nhiêu tuổi rồi?
– Tôi: 16 hết.
– Nhi: Vậy là hơn tuổi tụi này rồi.
– Tâm: Hơn mấy tuổi?
– Nhi: 1 tuổi thôi.
– Tôi: Vậy thì gọi tụi này là anh đi chứ còn chờ đợi gì nữa, hehe.
– Trúc: Mơ đi, nếu tính ra hai ông vào đây sau tui nên phải gọi tụi tui là chị mới đúng.
– Tôi: Ơ? Luật gì kì vậy?
– Luật tụi tui đặt ra đó, hihi. – Nhỏ này cười nhe răng khểnh rất xinh.
– Trúc: Hai ông học trường nào?
– Tôi: Tốt nghiệp rồi. – Tôi cười.
– Nhi: Ủa, sao tốt nghiệp được. 16 tuổi thì mới lớp 10 mà.
– Tôi: Bọn anh học giỏi quá nên thầy cô cho tốt nghiệp sớm. Mà hai em học trường nào?
– THCS LQĐ. Mà ai là em mấy ông mà xưng anh em ngọt xớt vậy? – Nhỏ Trúc chu mỏ.
– Tôi: Học kỳ 1 hai em à nhầm hai bạn được học sinh gì?
– Nhi: 7. 9 nên chỉ học sinh khá thôi.
– Tâm: Ủa, hai bạn vừa đi làm vừa đi học hả?
– Nhi: Ừ, lúc trước tụi này đi học buổi sáng xong làm ca chiều. Bữa nay đang được nghỉ tết nên xin làm cả buổi sáng luôn.
– Trúc: Mà hai ông làm gì con My mà nó ghét hai ông vậy?
– Tôi: Có làm gì đâu, người ta không ưa thì người ta ghét thôi.
– Nhi: Xì, trả lời huề trác. – Nhỏ bĩu môi.
Đang nói chuyện bỗng cánh cửa bật mở. Một bóng đen đang đứng ở ngoài nhìn chằm chằm vào trong rồi bóng đen đó từ từ bước vào quán. Cả lũ nín thở chờ đợi xem đó là ai.
– Đồ ăn về rồi đây. – Thì ra là C. Mai đi mua đồ ăn về.
– Chị làm em hết hồn. – Nhỏ Nhi vuốt ngực.
– C. Mai: Chị có làm gì đâu?
– Trúc: Chị về thì không vào luôn đi mà còn cứ đứng ngoài đó làm em tưởng là mafia đang dòm ngó nữa chứ.
– C. Mai: Quán này có gì đâu mà mafia dòm ngó. Chúng dòm ngân hàng không hơn à?
– Nhi: Lỡ chúng không cướp tiền mà cướp sắc thì sao?
– Tôi: Vậy thì phải tạ ơn trời rồi.
Ngay lập tức tôi nhận luôn cái véo đau muốn đứt thịt luôn.
– Ai da, mình giỡn thôi mà. – Tôi la oai oái.
– C. Mai: Thôi không giỡn nữa. Tập trung ăn đi kẻo nguội hết, ăn mất ngon này.
– Tôi: Kìa kìa, ăn kìa. – Tôi đánh trống lảng.
Vậy xong hai mụ mới tha cho tôi.
– C. Mai: Ủa, sao 2 đứa không ăn?
– Tôi: Bọn em chưa đói, để lát bọn em ăn sau.
– Tâm: Dạ. Hồi trưa ăn hộp cơm vẫn còn no chị ạ.
– Nhi: Không ăn tụi tui ăn giùm cho nha.
– Trúc: Thôi đi con heo. Mày ăn hết tô của hai ổng nữa thì mày thành lợn mất à?
– Mày kiếm được con lợn nào xinh được như tao không? – Nhỏ Nhi không chịu kém.
– Trúc: À không, làm gì có con lợn nào xinh được như mày. Mà nếu có chắc cũng bị làm thịt từ sớm rồi, haha.
Ăn uống xong bọn tôi lấy đồ ra trang trí quán.
– Tâm: Mấy ngày nữa là tết vậy mày?
– Tôi: Hình như là 5 ngày nữa. – Tôi vừa treo hoa mai vàng vừa trả lời.
– Tâm: Nhanh nhỉ. Ào cái mà đã hết năm rồi.
– Tôi: Ừ.
– Đức ơi, treo giùm chị hai câu đối này lên với. – C. Mai đưa cho tôi hai câu đối viết kiểu thư pháp mà tôi dịch không nổi, không biết chữ của ông nào mà xấu dã man, xấu tàn bạo, xấu vô nhân đạo đến thế.
– C. Mai: Sang phải một chút… lệch sang quá rồi… rồi rồi.
Đến đúng 8h30 là trang trí xong.
– C. Mai: Xong rồi, mọi người về thôi.
– Nhi: Bọn em về nha.
– Trúc: Bye chị.
– Tôi: Em về đây chị.
– Tâm: Chào chị em về.
– C. Mai: Ừ, mai nhớ đi làm đúng giờ nha.
– Tôi: Dạ.
– C. Mai: À mà hai đứa mang phở về nhà ăn đi này.
– Tâm: Dạ.
Chào tạm biệt chị xong hai thằng tôi đi về chung xe với hai nhỏ kia vì tiện đường.
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro