Phần 89
2024-08-02 21:00:39
– Xảy ra chuyện gì vậy? – Tôi chạy đến hỏi thằng Tâm.
– Tâm: Thằng Kang, nó nổi hứng đòi thu tiền nhà lên 200k, tao không chịu nên nó đuổi bọn mình đi.
– Gì? Cái cống này mà nó thu 200k thì khác gì ăn cướp?
– Tâm: Tao cũng nói thế, nhưng nó bảo là đang thất thu nên kiếm tiền bù.
– Tôi: Để tao vào nói chuyện với nó.
– My: Đừng, tụi nó đông lắm.
– Tôi: Yên tâm, anh lo được.
Tôi ra gõ tay cốc cốc cốc vào miệng cống. Tầm 5 thằng đang ngồi ở trong nói chuyện vui vẻ thì cau có chui ra.
– Là mày à? – Thằng Kang ngạc nhiên. – Tìm bọn tao làm gì?
– Tôi: À, chẳng là tao muốn mượn bọn mày chỗ ở ấy mà, không lâu đâu, mượn chừng 1 tháng thôi.
– Kang: Dễ thôi, có tiền là có chỗ ở. – Nó búng búng mấy ngón tay.
– Tôi: Nghe nói mày cũng có tiếng ở đây lắm, nếu như mọi người biết cái danh hiệu đó của mày là dùng tiền mua thì sao nhỉ? Không biết lúc đó có ai theo mày nữa không ta?
– Kang: Mày nghĩ mày đang hù ai vậy? Haha. – Nó chỉ tay vào mặt tôi rồi cười lớn.
– Tôi: Tao hù đâu, tao đang nói thế thôi mà.
– Kang: Có lẽ không cho mày một trận là không ổn rồi.
– Em đợi câu này nãy giờ.
– Lại được xả stress rồi.
Hai thằng đệ của nó háo hức lắm.
– Hềhề, khoan đã nào. Cho em xin thằng này nha đại ca, lâu lắm rồi em chưa được theo đại ca trận nào. – Một thằng mập gần bằng thằng Kang xin xỏ.
– Kang: Ừ, mày mà không xử đẹp nó thì từ nay ở nhà hẳn luôn đi.
– Ok, hàhà. – Nó bẻ tay rôm rốp.
– Tôi: Lên đi. – Tôi thủ thế.
Thằng đó ục ịch từng bước khó nhọc chạy tới. Khoảng thời gian chờ nó tới chắc đủ để tôi ăn hết một ổ bánh mì (nói quá tí). Lúc nó vừa vung cái giò lợn của nó lên thì cũng là lúc vừa đủ khoảng cách để tôi cho nó một kình tê tê.
– Hựự… – Nó chỉ kịp rên lên một tiếng rồi ngã đè lên người tôi.
Đẩy thằng lợn đó ra, tôi đứng dậy phủi bụi trên người. Bọn kia thì trố mắt dòm tôi.
– Ai muốn nữa không?
– Kang: Thằng này láo, 3 thằng mày lên đi.
Ba thằng còm bên cạnh thằng Kang cùng xông lên. Nhìn 3 thằng này mà tội nghiệp, sống cùng thằng Kang mà bị nó rút hết da hết mỡ, chỉ còn lại mỗi bộ cốt ốm tong ốm teo.
Lùi người né cú đá tạt đầu tiên xong tôi lại phải nghiêng người né cú đấm của một thằng khác và cuối cùng tôi vẫn ăn một đạp vào bụng. Quả thật, nằm ì một chỗ cả tháng trời xong bây giờ phản xạ chậm quá.
– Tôi: Thốn đấy.
– Kang: Đập chết mịa nó đi. Dám láo với tao à. – Thằng Kang đứng ngoài hô hào.
Tôi tiếp tục lùi một bước để né cú đá tạt lần nữa, nhưng lần này né xong thì ngay lập tức tôi tới một bước lớn lên gối ngay hông thằng đó. Các bác thử tưởng tượng xem bị đánh vào hông xong thì thằng kia sẽ thế nào? Dĩ nhiên là sướng nói không lên lời, rên không ra tiếng rồi.
Xong tôi lại nghiêng người né cú đấm từ bên trái, luôn tiện tôi xoay lưng lại nắm lấy cổ tay nó, chân trái gạt về sau rồi vật nó về phía trước nghe cái oạch. Xong tôi tặng thêm cho nó một kình để nó nằm yên mà an hưởng. Còn thằng cuối cùng thì chạy mất dép.
– Tôi: Ủa? Đang đánh sao lại chạy thế kia?
– Kang: Mà… mày đừng qua đây. – Nó lắp bắp sợ hãi. Không chừng đái ra quần luôn rồi.
– Tôi: Thế nào? Cho tao mượn chỗ ở được chưa?
– Kang: Đượ… được rồi. M… mày cứ ở tự nhiên đi, ở luôn cũng được. Tao… tao không thu tiền mày đâu.
– Tôi: Nhưng mà tao lại không muốn ở chỗ này nữa, hôi quá.
– Kang: Chứ mày muốn sao?
– Tôi: Cái nhà 5 tầng bỏ hoang mà mày đang ở ấy.
– Kang: Mày muốn chiếm à?
– Tôi: Không phải là chiếm, mà là ở ké một vài tháng thôi. Không biết ý mày sao?
– Kang: Đ… được… được.
– Tôi: Mày tốt bụng quá, đợi tao chút tao lấy đồ.
Tôi chui vào trong cống xem còn nồi niêu xoong chảo gì thì lấy nốt đem đi sang nhà mới luôn. Xong tôi chạy lên chỗ bọn thằng Tâm.
– Tâm: Mày có sao không? – Nó lo lắng.
– Tôi: Khỏe re này, có sao đâu.
– My: Tụi nó nói sao?
– Tôi: Nó không cho ở đây nữa. – Tôi làm mặt rầu.
– Tâm: Tao biết mà. Thôi tối nay ra công viên ngủ đỡ thôi.
– Tôi: Không, tao chưa nói xong. Không được ngủ ở đây nhưng mà ở chỗ khác tốt hơn.
– Bin: Gầm cầu hả anh?
– Tôi: Ăx, không phải. Cứ đi với anh thì biết thôi.
Rồi tôi hú bọn thằng Kang lên dẫn đường, chúng nó dìu nhau đi trước, bọn tôi thì theo sau.
– My: Anh đánh chúng nó đấy hả? – Nó hỏi nhỏ tôi.
– Không, chúng nó tự đánh nhau đấy. – Tôi cười.
– My: Em cũng nghĩ thế, chứ tướng anh thì một thằng mập kia cũng đã đè dẹp lép. – Con bé bĩu môi.
– Tôi: Khinh thường anh thế?
– My: Sự thật là vậy mà, sự thật nó phũ phàng lắm anh ạ.
– Tâm: Mà nó dẫn mình đi đâu vậy?
– Tôi: Tới trước mặt rồi kìa. – Tôi hất mặt về phía trước.
– Tâm: Mày đừng nói là…
– Mày đang nghĩ đúng đấy. – Tôi cười bí hiểm.
– Tâm: Nhưng mà ở đây thì tiền đâu mà chịu nổi.
– Tôi: Vấn đề đấy mày khỏi lo, tao lo cho.
– Yeah, được ở nhà to rồi. – Bé sún với hai thằng nhóc Bin Bo reo lên.
– Kang: Bọn mày ở gian bên trái kìa, đừng chạy lên trên nguy hiểm đấy, ở trên không có lan can dễ té lắm đấy. – Nó dặn tôi.
– Tôi: Ờ. Vậy bọn tao xin phép.
Bọn tôi chạy vào trong, bên trong này có hai phòng khá rộng.
– Tâm: Bọn anh ở phòng to cho, phòng nhỏ có cửa khóa thì My với bé Sún ở đi.
– My: Ừm, hihi.
– Tôi: Vào dọn nhà mới thôi nào.
Thằng nào thằng đấy hí hửng vào trong phòng dọn dẹp.
– Tâm: Toàn là mạng nhện với cây rác trong này không à. Dọn hơi mệt đấy.
Tôi chạy sang khu phòng bên phải.
– Tôi: ÊK!
– Kang: M… mày qua đây làm gì nữa.
Chúng nó đang nằm thoa thuốc cho nhau vừa thấy tôi qua là mặt thằng nào cũng tái mét.
– Tôi: Qua phụ bọn tao dọn dẹp chút nào, sẵn tiện cho bọn tao mượn cái chổi luôn. Nhanh nha.
Xong tôi về phòng trước, lát sau chúng nó đứng thập thò ngoài cửa.
– Tôi: Vào phụ đi đứng ngoài đó làm gì?
Chúng nó luống cuống chạy vào phụ, mặt thì vừa hậm hực vừa sợ. Dọn dẹp cả hai phòng xong cũng gần nửa đêm.
– Kang: Xo… xong rồi, bọn tao về được chưa?
– Tôi: Rồi.
Chỉ chờ có thế, năm thằng nó chạy như ma đuổi.
– Khoan đã! – Chúng nó vừa ra tới cửa thì tôi gọi lại.
– Kang: C… còn chuyện gì nữa hả?
– Tôi: Không. Bọn mày ăn gì chưa?
Lũ chúng nó nhìn nhau rồi gật đầu.
– Tôi: Ăn chưa?
Lắc đầu. Tôi bắt đầu lộn máu với lũ này rồi.
– Vậy là có hay chưa?
Lắc đầu.
– Tôi: Chưa thì nói chưa. Ở đây ăn chung với bọn tao.
– Kang: Th… thôi… tao không ăn đâu. – Nó cố vớt vát chút sĩ diện.
Nhưng lũ đệ nó gật đầu cái rụp phản lại nó.
– Tôi: Mình còn gạo không nhỉ?
– My: Hết rồi, giờ phải đi mua tạm đồ ăn ở ngoài thôi.
– Tâm: Đưa tiền anh đi mua cho. – Đột nhiên thằng Tâm xung phong đi mua đồ ăn.
– My: Giờ chắc chị ấy cũng sắp dọn hàng về rồi, để em đi cùng anh phụ chị ấy luôn.
– Tâm: Ừ.
– Sún: Em đi với.
– Tâm: Thôi, mấy đứa ngoan ở lại đây đi. Anh chị đi chút xíu là về à.
– Sún: Hông, em muốn đi chung cơ. – Con bé nhõng nhẽo.
– My: Ừ, thôi đi nào. Nhưng bé Sún phải ngoan đó.
– Dạ.
Rồi thằng Tâm với bé My dẫn bé Sún đi mua đồ ăn. Sẵn tiện chút củi khô vừa dọn, bọn tôi nhóm thành đống lửa nhỏ sưởi cho ấm. Bọn thằng Kang thì ngồi ru rú một góc nhà không dám ra.
– Tôi: Tao có làm gì bọn mày đâu, ra đây sưởi ấm này.
Bọn nó từ từ tiến lại gần đống lửa nhưng vẫn còn cách xa chỗ tôi ngồi.
– Tôi: Bọn mày cũng khỏe mạnh hẳn hoi sao không đi làm mà kiếm tiền, sao phải giở trò lưu manh ỷ mạnh hiếp yếu bắt nạt người khác?
– Kang: Bọn tao cũng đâu có muốn thế đâu. Mà chỉ là bất đắc dĩ thôi. – Nó thở hắt.
– Tôi: Là thế nào?
– Kang: Lúc đầu tao cũng cố gắng bán vé số, lượn lon, đánh giày. Nhưng mà toàn bị bọn khác bắt nạt, ăn hiếp, trấn tiền nên bọn tao tức quá lập thành một nhóm 6 thằng để không bị ăn hiếp nữa.
– Tôi: Khoan đã, tụi mày có 5 thằng thôi mà?
– Kang: Cách đây 3 tháng, thằng Thuận, thằng đầu đàn của bọn tao tự dưng đi theo bọn giang hồ nào đó xong bỏ bọn tao luôn. Nên bọn tao mới đánh không lại mày.
– Tôi: Vậy thằng Thuận đó còn đánh ghê hơn tao hả?
– Kang: Ừ, hồi đó một mình nó gầy dựng tiếng tăm cho anh em tao mà.
– Tôi: Nhưng tao không hiểu tại sao mày lại cần cái danh hiệu vua cf làm gì?
– Kang: Để có thành tích gia nhập bang của thằng Công đầu đinh.
– Gia nhập vào đó làm gì?
– Hồi trước còn thằng Thuận ở đây thì bọn tao làm mưa làm gió được, bọn thằng Công cũng dè chừng bọn tao. Nhưng bọn nó biết được thằng Thuận đã đi nên trở mặt chiếm địa bàn của bọn luôn. Để giữ lại chút địa bàn cuối cùng nên bọn tao phải tìm cách gia nhập bang tụi nó. – Thằng mập cạnh thằng Kang chậm rãi trình bày.
– Tôi: Tụi nó cũng là dân bụi đời à?
– Kang: Không, chỉ có vài thằng là bụi đời thôi. Còn đa số đều là tuyển chọn từ những anh hùng bàn phím đứng top trong hầu hết các game ở xung quanh khu này và vài khu lân cận.
– Tôi: Top của các game nổi thôi hả?
– Kang: Ừ, hầu hết game online. Thế nên tao mới cần cái danh hiệu vua cf đó.
– Tôi: Thì ra là thế à. Vậy bọn nó cho mày vào bang chưa?
– Kang: Chưa, bọn tao chưa xin vào.
Đang nói chuyện thì bọn thằng Tâm về, tay xách bịch bánh bao còn nghi ngút khói.
– Tâm: Có đồ ăn rồi đây.
– Tôi: Sao nhanh thế?
– My: Tại chị ấy bán gần đây.
– Tôi: Ừ.
Chia cho mỗi đứa một cái bánh bao to chà bá lửa xong cả lũ thi nhau ngồi gặm.
– Tôi: Bánh này cũng là làm riêng hả?
– My: Không, bánh bình thường thôi. Còn nếu làm riêng thì chắc phải 2 người mới ăn hết quá.
– Bin: Em ăn được 2 cái nè.
– Bo: Em ăn được 3 cái luôn.
Ăn xong cả lũ nằm phè bụng ra vì no quá. Lát sau bọn tôi trở về phòng đánh một giấc.
– Tôi: Ấy, xém thì quên. Tao tìm được việc làm rồi Tâm ơi.
– Tâm: Sao nhanh thế?
– Tôi: Ừ, mai mày với My đi với tao luôn đi.
– My: Làm việc gì á?
– Tôi: Trong quán cà phê. Một ông lão tốt bụng xin giùm mình.
– Tâm: Tốt quá.
– My: Nhưng mà mấy đứa bé thì sao đây?
– Tâm: Ừ nhỉ.
– Tôi: Tao quên nghĩ tới vụ này.
– My: Hay là hai anh đi đi, em vẫn dẫn mấy đứa bé đi bán vé số.
– Tâm: Đành chịu là như thế thôi.
Cả tối tôi nằm vắt tay lên trán suy nghĩ nhưng chẳng tìm được cách nào cả. Để nhỏ My phải vừa đi bán vé số vừa trông lũ nhỏ thì quả là hơi tội. Nằm trằn trọc mãi mà trời sáng tự lúc nào chẳng hay.
Trời vừa tờ mờ sáng, thằng Tâm đã mò đi đâu mất tiêu. Tôi thì ra ngoài khám phá nhà mới. Loanh quanh hết tầng trệt thì tôi kết mỗi cái túi cát treo lơ lửng trong góc. Vừa nhìn thấy bao cát tôi lại ngứa nghề, đấm đá vài phát khởi động chơi xong tôi bắt đầu tập lại mấy đường quyền với tam bộ cước. Cũng khá lâu tôi không tập mấy cái này nên sợ bị lục nghề ấy mà.
Đến tầm 6h, tôi với thằng Tâm đi ra công viên chờ ông lão tốt bụng kia.
– Tâm: Có đi sớm quá không mày?
– Tôi: Thà thế còn hơn là để người ta phải đợi, vả lại người ta giúp mình mà.
– Tâm: Nhưng có chắc ăn không mày?
– Tôi: Tao không biết nữa, nhưng chẳng lẽ một người 6, 7 chục tuổi lại đi lừa mình.
– Tâm: Ừ. Mà ông ấy hẹn ở đâu?
– Tôi: Ra công viên đợi ông ấy.
– Tâm: Vậy sao mày dẫn tao ra chợ?
– Tôi: Bộ mày tính mặc đồ đó đi xin việc à?
– Tâm: Ừ. – Nó đáp tỉnh rụi.
Chẳng lẽ tôi với lấy cục đá mà tương cho thằng này rụng răng luôn hả trời? Ai đời lại mặc bộ đồ thun in hình siêu nhân gao huyền thoại đi xin việc chứ.
– Tôi: Đó là lý do mà vì sao mấy chỗ lúc trước mày đi xin việc nhưng bị người ta đuổi thẳng cổ đấy. Ít ra cũng phải ăn bận lịch sự tí chứ.
– Tâm: Bộ này là lịch sự nhất của tao rồi đấy.
– Tôi: Vầy không được, đi theo tao đi.
Tôi dẫn nó đi tìm sạp quần áo trong chợ nhưng ai ngờ gần đến chợ thì gặp mấy người đang bán đồ sida bên đường treo giá quần jean 40k 1 cái. Áo thun 50k 4 cái.
– Tôi: Mình nghèo thì xài hàng nghèo thôi.
– Tâm: Là sao?
– Tôi: Mua đồ bên kia rẻ hơn kìa.
Hai thằng hí hửng chạy lại mua đồ, lựa đi lựa lại cuối cùng mua được 3 cái quần jean dài khá được, 4 cái áo thun mà tôi kì kèo trả giá xuống còn có 130k.
– Tôi: Mày tìm chỗ thay đồ đi.
– Tâm: Còn mày?
– Tôi: Tao mặc đồ này được rồi.
Xong nó chạy vào wc thay đồ. Lát sau nó đi ra, tôi suýt không nhận ra luôn.
– Tôi: Bảnh rồi đấy, thế này có phải tốt hơn không.
– Tâm: Tao thấy nó cứ cộm cộm sao sao ấy.
– Tôi: Lát nữa là quen thôi. Thôi đi nào. Ra tới công viên, bọn tôi ngồi chỗ bàn cờ đợi ông lão ấy. Chừng 15 phút sau, ông lão lom không chống gậy đến.
– Tôi: Cháu chào ông.
– Ừ, bay đến sớm thế? Bạn bay đây hả?
– Tôi: Dạ.
– Sao bảo là hai đứa nữa?
– Tôi: Một đứa mắc bận rồi ông.
– Ừ. Hãy còn sớm, đánh với lão ván cờ chứ nhỉ?
– Tôi: Dạ, được ạ.
Ngồi xuống bàn sắp cờ đánh với ông lão, đánh vừa hết một ván mà gần 40 phút.
– Bay giỏi, thắng lão rồi đấy.
– Dạ cháu ăn may thôi ạ. – Tôi gãi đầu cười xòa.
– Vậy giờ ta đi thôi.
– Tôi: Dạ vâng.
Thằng Tâm có vẻ háo hức chờ đợi giây phút này lâu lắm rồi vì lúc tôi đang đánh cờ nó cứ thúc lưng tôi liên tục.
Dìu ông lão đi qua vài cái đèn xanh đèn đỏ thì ông ấy dừng lại ở một quán cafe khá lớn, cổng làm bằng hay tảng đá lớn và có hoa leo lên kín tảng đá đó.
– Đến nơi rồi.
– Tôi: Ở đây lớn quá ông nhỉ?
– Ừ.
Chưa đầy 2 phút sau, một bà chị khoảng chừng 22 tuổi mặc đồ màu xanh lá (kiểu đồng phục của quán) bước ra, mặt mày rạng rỡ lắm.
– Ông ngoại, ông đến rồi. Mời ông vào trong ngồi chơi. – Chị ấy niềm nở.
– Ừ. Vào đi hai đứa.
– Tôi: Dạ.
– Tâm: Dạ.
Bên trong quán trang trí khá nhiều chậu cây cảnh, bàn ghế đều đóng bằng tre ngà rất đẹp. Ở trong còn có chiếc ti vi 21 in để cho khách hàng xem đá bóng hay thời sự buổi sáng. Quán khá đông khách, nhìn hai đứa nhân viên đang thở phì phò chạy bàn liên tục là biết.
– Ông và hai em uống gì? – Chị ấy cười tươi.
Bà chủ xinh đẹp thế nào thì bảo sao quán chẳng đông khách. Mái tóc nâu cột gọn lên, đôi mắt tròn long lanh, miệng nở nụ cười mê hoặc chết người. Nói chung là bà chị này có cái gì đó rất là thu hút, quyến rũ.
– Ông uống cà phê đen, không đá không đường.
– Tôi: Cho em ly cam vắt.
– Tâm: Em cũng cam vắt.
– Ok, ông đợi cháu chút nha.
Chị ấy chạy vào quầy rót cà phê với nước cam xong bưng ra luôn.
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro