Hành trình tuổi thơ

Phần 51

2024-08-02 21:00:39

Phần 51
– Anh làm gì mà chạy nhanh thế? – Nhỏ Lan vỗ vai em.

– Em: Tại anh đói ấy mà. Em đi gọi đồ ăn đi.

– Lan: Hớ, sao anh không đi mà kêu em. Thiệt chẳng ga lăng tí nào hết trơn.

– Em: Vận động nhiều cho nó khỏe đi có ăn nhiều chóng béo là anh bỏ à nha.

– Lan: Hứ, anh dám. Léng phéng là em cắt – Nhỏ Lan đưa hai ngón tay hình cái kéo.

– Em: Em nghĩ anh dám không? – Em làm mặt gian.

– Lan: Không. – Rồi nhỏ Lan lon ton chạy đi gọi đồ ăn.

Lát sau nhỏ Lan bưng lại một đĩa khoai tây chiên cho nhỏ và 1 đĩa bánh bèo cho em.

– Em: Hình như là thiếu…

– Lan: Quán hết tương ớt rồi. – Nhỏ Lan cắt lời em.

– Em: Ồh, vậy hả? – Em vừa nói vừa với lại bàn đằng sau chụp lấy chai tương ớt.

– Lan: Anh có mắt đằng sau hả? – Nhỏ Lan tròn mắt.

– Em: Không.

– Lan: Vậy sao anh chẳng nhìn mà cũng chụp được chai tương ớt vậy?

– Em: Cả một nghệ thuật đấy, thôi ăn đi.

– Lan: Không nói thì thui, xí!

Em lắc đầu cười trừ bởi cái thái độ trẻ con ấy của nhỏ Lan.

– Lan: Anh ăn thử một miếng này, ngon lắm á. – Nhỏ Lan cầm lên một lát khoai tây chiên đưa cho em.

– Em: Xời, ăn thật thì anh ăn chứ ăn thử chẳng ăn đâu.

– Lan: Thì ăn thật, được chưa ông tướng.

– Em: Thế còn tạm được, hè hè.

Hai đứa cứ ngồi vừa ăn vừa giỡn mà trời tối đen lúc nào không hay.

– Em: Oái, trời tối nhanh thế nhỉ? Về nhà ngủ thôi.

Em vừa nói dứt câu thì nhỏ Lan đấm em một phát tí lủng xương.

– Lan: Anh còn chưa dẫn em đi chơi ở quảng trường nữa mà đã đòi về rồi à.

– Em: Ờ ha, suýt nữa thì quên, hì hì. – Em gãi đầu cười trừ.

Rồi hai đứa em dẫn nhau ra quảng trường chơi. Đầu tiên nhỏ Lan đòi em đạp xích lô chở nhỏ đi chơi vòng quanh làm em đạp muốn hụt hơi luôn. Kế tiếp là đòi trượt cầu trượt hơi, đi ăn kem, xì nách… Thế là đi tong mất cả tháng lương phụ dạy võ của em rồi còn đâu. Đến mãi gần 10h đêm, không khí đã bắt đầu lạnh, sương đã bắt đầu xuống.

– Em: Lạnh không?

Nhỏ Lan lắc đầu mà hai tay ôm cứng lấy cánh tay của em.

– Em: Lạnh thì nói lạnh đi, có ai làm gì đâu mà sợ. Ngốc thế.

Em cởi áo khoác ra rồi choàng lên cho nhỏ.

– Lan: Không cần đâu.

– Em: Ngốc, mặc kiểu này mà không lạnh thì em thành thánh rồi.

– Lan: Tại chỉ cần ở bên anh thì lúc nào em cũng thấy ấm.

– Em: Ừ ấm. Ngày mai đổ bệnh lại trách anh.

– Lan: Không có đâu, hìhì.

– Lan: Anh nè.

– Em: Hử?

– Lan: Anh đã từng yêu ai chưa?

– Em: Rồi. – Em thoáng chần chừ rồi trả lời.

– Lan: Vậy sao hai người chia tay?

– Em: Cô ấy phải theo gia đình chuyển đi nên…

– Lan: Vậy anh còn yêu cô ấy không?

– Em: Anh không rõ nữa, nhưng có lẽ là còn.

– Lan: Vậy… nếu một ngày cô ấy trở về thì anh sẽ chọn em hay cô ấy? – Nhỏ Lan đứng lại nhìn thẳng vào mắt em.

Câu hỏi này khiến em khựng người lại, thật sự thì em cũng chưa dám nghĩ tới điều này.

– Lan: Sao anh không trả lời?

– Em: Hãy để thời gian trả lời câu hỏi này, nha em. – Câu này em học trong phim vì em thấy khi bí người ta cũng hay nói câu này.

– Lan: Thời gian? Cần bao lâu?

– Em: Sẽ nhanh thôi. Em yên tâm đi. Thôi về nào.

– Lan: Ừ.

Nhỏ Lan khoác tay em đi từ đó về nhà mà hai đứa không hề nói với nhau câu nào nữa. Em cảm thấy dường như giữa em và nhỏ Lan vẫn còn một khoảng cách gì đó rất lớn.

– Em: Ngủ ngon nha.

– Lan: Anh cũng ngủ ngon nha.

– Em: Ừ, bye.

Em đứng nhìn nhỏ Lan vào nhà rồi mình mới về.

– A. Cu: Về sớm nhỉ? – Ống đang ngồi ghế xem ti vi.

– Em: Hè hè, đệ xin lỗi. Mà a. Trường chưa về hả?

– A. Cu: Chưa.

– Em: Vậy anh ăn gì chưa?

– A. Cu: Ăn rồi, chứ chờ ống với mày về thì anh chết đói à.

– Em: Hề hề.

– A. Cu: Ở dưới bếp còn đồ ăn đấy. Hâm nóng lại rồi ăn đi.

– Em: Ok, hềhề.

Em chui xuống bếp quất một tô cơm to rồi vác bụng lên ghế ngồi.

– Em: Ợ, no quá.

Em đang ngồi phè phỡn xem tivi thì anh cu đi lấy hai chai sting dâu rồi mon men lại chỗ em.

– A. Cu: Uống nước không?

– Em: Có chứ sao không, hehe.

– Này, tự nhiên đi. – Ống rót ra ly cho em.

– Mà khoan, sao tự dưng bữa nay tốt với đệ thế? Có chuyện gì định nhờ đệ giúp phỏng?

– Hehe, chỉ có mày hiểu anh. Chuyện chả là anh muốn nhờ chú… à ừm… nhờ chú chỉ anh cách tán gái ấy mà. – Ông ấp úng.

– Hà hà, tưởng gì chứ, haha. Chuyện này em không giúp.

– Sao vậy?

– Đệ có giỏi về vụ này đâu mà giúp. Đệ giúp không được đâu.

– Đi mà, giúp anh đi. Nếu thành công anh hậu tạ lớn.

– Để em suy nghĩ lại đã. À mà anh định tán ai?

– Mỹ ấy.

– Hả? Đệ tử ruột của đệ ấy hả?

– Ừ. Giúp anh nha.

– Ừm… phi vụ này khó khăn đây. – Em vuốt cằm.

– Thì vậy anh mới nhờ đến chú.

– Được rồi, nể mặt huynh hay bắt nạt đệ. Đệ giúp huynh lần này vậy.

– Ha ha, có thế mới là anh em tốt của anh chứ. Haha. – Ống bá vai bá cổ vỗ lưng em bồm bộp.

– Ăx ăx, thả đệ ra. Nghẹt thở rồi.

– Huynh xin lỗi, hềhề.

– Mà đệ thấy cái Mỹ với huynh hễ gặp nhau là đấu khẩu, không thì động tay động chân không à.

– Tại huynh muốn bắt chuyện với nó mà không có chuyện gì để nói cả nên đành…

– Xời, cái Mỹ không thích vậy đâu. Huynh chịu khó nhường nó một tí đi.

– Vậy hả, huynh có biết đâu.

– Rồi, để mai đệ nghĩ cách cho. Giờ thì đi ngủ thôi, gần 11h rồi.

– Chú ngủ trước đi, anh đợi ông kia về đã.

– Kệ ống đi, ống có chìa khóa mà. Mình cứ khóa cửa lại rồi đi ngủ thôi.

– Ừ, chú ngủ trước đi.

Em về phòng nằm vặt ra ngủ luôn một giấc tới sáng.

Sáng hôm sau em đang ngủ ngon thì có cảm giác nhột nhột thế nào ấy, vừa mở mắt ra là thấy nhỏ Lan đang ngồi dòm mình.

– Em qua lâu chưa?

– Vừa qua thôi.

– Sao không gọi anh dậy mà ngồi dòm anh ghê thế?

– Tại mặt anh khi ngủ ngố ơi là ngố, hihi.

– Xin lỗi chứ, ai cũng khen lúc ngủ trông anh còn đẹp trai hơn á.

– Ọe, mắc ói. Thôi tỉnh mộng đi ông tướng, sắp trễ học rồi kìa.

– Hôn anh phát cho anh tỉnh ngủ nào.

– Hứ, mấy tuổi rồi mà còn làm nũng nữa không biết. Đi vệ sinh cá nhân mau đi.

– Xì, hôn cái có mất mát gì đâu mà cũng ki bo.

Em vừa làu bàu vừa đi vào phòng vệ sinh. Lúc ra ngoài thì thấy nhỏ đang nói chuyện với a. Cu vui vẻ lắp, em nghe loáng thoáng là có người đang nói xấu em.

– E hèm. Nói xấu thì nói nhỏ nhỏ thôi nha. – Em hắng giọng.

– Thính dữ ta. – Nhỏ Lan bụm miệng cười.

Còn a. Cu thì có cho thêm tiền cũng chẳng.

Dám đá để em, hèhè.

– Anh mà, đi học thôi.

– A. Cu: Ủa không ăn sáng à?

– Thôi, để đến trưa về đệ ăn luôn một thể.

– A. Trường: Vậy đói thì sao mà học được.

– Em: Không sao đâu, tại tối qua em ăn muộn nên giờ còn no.

Rồi hai đứa em lại nắm tay nhau đi học. Đi ngang chợ em kêu nhỏ Lan đứng ngoài đợi, còn mình thì vào trong mua hai bịch me chua.

– Anh mua me làm gì thế? Anh cũng thích ăn chua à?

– Không, anh mua để trả thù thôi. Còn cái này là để đến chiều em với anh xử.

– Thù gì?

– Em không biết đâu. Thôi đi tiếp đi.

Tiếp đầu tiên của hôm nay là tiết thể dục. Ông thầy bắt cả lớp chạy 5 vòng sân trường mệt bở hơi tai. Mới tiết đầu đã vậy thì mấy tiết sau học kiểu nào không biết. Nhưng riêng cái Vân được miễn do chân không đi được chứ huống hồ gì chạy.

Đến tiết 2, tiết 3 thì lại ngồi tụng văn. Cô dạy văn này thì trẻ măng à, mà còn vui tính nữa nên bọn em đỡ ghét môn văn hơn. Hôm đó học cái bài Mtao Mxây gì đó mà cả lớp em ngồi cười bể bụng. Chả là cô kêu thằng Khang đứng lên đọc bài đó, khốn khổ giọng thằng này buồn cười lắm các bác ạ, phải nói là độc nhất vô nhị luôn.

Chờ mãi mới tới tiết 5. Quả nhiên như em dự đoán, cái Vân lại lôi trong túi ra hai viên kẹo giống hôm qua và ngồi ngắm ngắm nghía nghía mãi mà không chịu ăn. Đã đến lúc em lôi bảo bối ra rồi đây. Em lấy bịch me chua trong cặp ra rồi mở miệng bịch ra cho hương thơm lan tỏa. Em dám cá là có khối đứa chết đuối cho coi.

Me này chắc là ủ lâu lắm rồi đây, nhìn nước me áo lại thôi là đủ chết rồi chứ nói gì.

Chưa đầy 30s sau thì em trở thành tiêu điểm thu hút mọi ánh nhìn. Nhưng mà nhìn em thì ít, còn chủ yếu là nhìn vào bịch me trên tay em. Dù sao cũng là tiết 5 rồi, bụng đứa nào cũng đang đánh trống ùng ùng mà chịu nổi cái mùi này mới lạ. Bác nào không tin thì thử xem.

… Bạn đang đọc truyện Hành trình tuổi thơ tại nguồn: http://bimdep.pro/hanh-trinh-tuoi-tho/

Được chừng gần 5 phút thì có vẻ như là giáo viên đã đánh hơi được bịch me của em rồi hay sao mà mắt bả cứ địa chỗ em.

– Đại: Ê, tiết 5 rồi. Tha cho tao cái, tao chịu méo nổi nữa đâu. – Thằng Đại khều khều đằng sau em.

– Em: Kệ mày chứ, hehe.

– Đại: Thánh họ mày, mày mà không cất là tao cướp bây giờ.

– Em: Khè tao hả mày, lên nào, hehe. – Em rón một hột me ra.

– Vân: Thưa cô, b… – Nhỏ Vân đột nhiên đứng dậy làm em giật thót làm rớt cmn hột me thơm phức. Lúc đó em còn tưởng là nhỏ này đứng lên tố cáo em ăn vặt trong lớp nên em nhanh tay ném luôn bịch me xuống bàn dưới cho thằng Đại.

– Vân: Bài này em chưa hiểu lắm, cô giảng lại giùm em.

Sư cha nó chứ, làm em hú cmn hồn.

– Em: Trả bịch me lại cho tao coi mày.

– Đại: Me gì? Tao có biết đâu. – Nó giả ngu.

– Em: Mày… Tí mày biết tay bố.

Đến lúc về, em cất đồ vào cặp rồi phi xuống kẹp cổ thằng Đại bác làm nó là oai oái.

– Em: Ủa, sao giờ này rồi mà Trang với Lan chưa xuống nhỉ?

– Đại: Chắc là đang trực nhật.

– Em: Vậy tao với mày lên đó chơi đi, tiện thể xem phụ được chút nào thì được.

– Đại: Ừ.

Thế là hai thằng lò dò leo lên tầng trên. Đến cửa lớp 10a1 thì bọn em thấy cửa đã khóa rồi.

– Em: Quái, chả lẽ Lan với Trang về trước rồi?

– Đại: Không thể nào. Nếu về rồi thì phải vô gọi tao với mày chứ.

– Em: Vậy giờ sao?

– Đại: Thử xuống dưới tìm xem.

Bọn em đang định đi thì nghe tiếng đập cửa kèm theo giọng nói rất đỗi quen thuộc pha chút sợ hãi.

– Có ai không? Giúp tôi với. – Đây đích thực là giọng của nhỏ, không thể nhầm lẫn đi đâu được.

Em vội chạy lại ghé sát mắt dòm qua khe hở nhỏ xíu trên cánh cửa gỗ.

– Em: Lan ơi, em ở trong đó phải không?

– Lan: Anh, cứu em với, em sợ quá, huhu.

– Đại: Có Trang ở trong đó không?

– Trang: Em tưởng anh về rồi chứ.

– Đại: Không có em thì sao anh về được. Hềhề.

– Em: Mày ở đây canh nha, tao đi mượn chìa khóa mở cửa.

– Đại: Ok.

Rồi em chạy đi tìm ông bảo vệ mượn chùm chìa khóa để mở cửa. Không biết ông bảo vệ trường này chạy đi đâu rồi không biết nữa, em chạy đi tìm mệt bở hơi tai mới gặp ống đang ngồi ngoài căn tin cua cô bán hàng. Bó tay với ông này luôn mà.

– Em: Ăn ở kiểu gì mà để người ta nhốt lại vậy không biết nữa. – Em vừa mở cửa vừa càu nhàu.

Cánh cửa vừa được mở ra là nhỏ Lan phi thẳng ra ôm chầm lấy em khóc nức nở trông đến tội. Bên thằng Đại thì cũng giống y chang bên em chứ chẳng khá hơn là bao.

– Em: Thôi nín đi nào, có gì đâu mà bù lu bù loa lên thế hả? Không khéo hai ông bảo vệ thấy lại hiểu lầm là bọn anh bắt nạt em rồi dần cho bọn anh một trận bây giờ.

Phải dỗ mãi hai nhỏ này mới nín được các ạ. Lúc bọn em khóa cửa lại rồi về thì em thoáng thấy phía bên kia hành lang có bóng người thập thò lén lút.

– Anh, về thôi. – Nhỏ Lan lay tay em.

– Em: À, ừ. Về thôi.

Bọn em đi trả chìa khóa cho bbv rồi về. Trên đường về em hỏi nhỏ Lan.

– Em có xích mích gì với ai không?

– Không.

– Em: Vậy lúc ra về ấy, hai em làm gì mà để người ta nhốt lại thế?

– Lan: Lúc đó em đang cất sách vở vào cặp thì cửa lớp đóng sầm lại. Em vội chạy ra đẩy cửa nhưng không được, kêu cứu cũng chẳng ai giúp.

– Em: Lớp em ở vị trí trong góc thì chắc chắn chỉ có người trong lớp em mới kịp làm việc này.

– Lan: Em không biết nữa.

– Em: Em thấy có ai đáng nghi không?

– Lan: Không.

– Em: Hừ, khó nhỉ.

– Lan: Chắc là ai đó trêu bọn em thôi.

– Em: Hy vọng là vậy. À mà chiều nay em rảnh không?

– Lan: Chiều nay em đi chơi với hai đứa bạn rồi.

– Em: Ai thế?

– Anh còn nhớ cái con mà anh gặp hồi hè không? – Nhỏ Lan nhắc.

Em thoáng nhớ lại mà giật mình, gai ốc nổi hết cả lên.

– Em: Đừng nói là…

– Lan: Ừm, hìhì. Anh muốn đi chung không?

Nhỏ cười gian thấy sợ.

– Em: Thôi thôi, chiều nay anh có việc rồi. Em đi vui vẻ nhá.

Thật ra em đang tính rủ nhỏ về nhà em chơi, tiện thể thăm nhà luôn. Nhưng mà nhắc đến con bạn côn đồ của nhỏ thì em chịu.

– Lan: Vậy tự dưng anh hỏi em rảnh không để làm gì?

– Em: À… thì hỏi chơi thôi. Hềhề. – Em gãi đầu cười trừ.

– Lan: Bó tay với anh luôn á. – Nhỏ Lan lắc đầu cười.

Đến chiều em ngồi suy nghĩ lập kế hoạch cho a. Cu cua nhỏ Mỹ vì 5h chiều nay có giờ tập võ của nhỏ Mỹ. Mà ngồi nghĩ mãi cũng chả được cách gì.

Đang lúc bí thì a. Trường phone về bảo là em với a. Cu cho lớp luyện tập, còn ống thì đang bận cái vẹo gì đó ở trên LT không về được.

– Em: Giờ lớp chia ra 3 nhóm để luyện tập, 1h sau sẽ thi đấu với nhau. Đội nào thắng có thưởng.

– YEAHH!!! – Nghe đến thưởng là đứa nào cũng khoái.

Sau đó là em cho rút thăm chia đội. Em cố tình để lại hai thăm giống nhau để xếp a. Cu với nhỏ Mỹ cùng chung một đội.

– Em: Phần còn lại của anh đó, tự xử đi. – Em ghé tai nói nhỏ với a. Cu.

– Mỹ: Xui thế, sao muội lại dính vào đội ông này không biết nữa. – Nhỏ Mỹ làu bàu. – Hay rút lại đi.

– Em: Thôi, lỡ rút rồi còn gì. Mà chung đội với a. Cu thì có sao đâu mà.

– Mỹ: Nhưng mà…

– Em: Các nhóm chia ra luyện tập nha. – Em cắt ngang lời nhỏ Mỹ.

Nhỏ đó uất ức lắm nhưng cũng đành chịu thôi. Lúc sau, a. Cu bò ra chỗ em thở hổn hển.

– Em: Làm gì mà ra nông nỗi này vậy? Te tua hết chỗ nói.

– A. Cu: Hộc… hộc… nó bắt anh làm bao cát cho nó xả kill tới tấp.

– Em: Cố gắng chịu tí đi. – Rồi em ra tủ lạnh lấy mấy chai nước.

– A. Cu: Lấy gì nhiều vậy, anh uống không hết đâu.

– Em: Ai nói cho anh, chai sting này là của em. Còn anh mang chai nutiput này đi lấy điểm đi này.

– A. Cu: Ờ ha, tí thì quên.

Nói rồi ống chộp luôn hai chai nước của em chạy qua chỗ nhỏ Mỹ đang ngồi, bỏ mặc em đang méo mỏ ngồi nhìn chai sting yêu dấu cuối cùng của mình bị người khác cướp mất. Kiểu này chắc em phải kiếm cuốn sổ ghi lại hết chi phí mà em tốn kém để giúp ống cua gái mới được, có gì mai mốt đòi lại một thể.

Hai tuần sau…

Rồi cứ thế dưới sự giúp đỡ của em thì dần dần nhỏ Mỹ không còn đấu khẩu với a. Cu nữa. Đã vậy dạo này hai người đó còn bắt đầu hẹn hò nữa chứ. Còn phía nhỏ Lan với Trang thì có vẻ không còn bị ghẹo phá gì nữa.

– Ê Đại, hình như 2 tuần nữa là sinh nhật Trang phỏng? – Em khều thằng Đại khi cả lớp vừa được nghỉ sau giờ thể dục.

– Đại: Ừ, sao mày biết.

– Em: Chuyện. – Em chép miệng. – Vậy Lan với Trang trùng sinh nhật rồi.

– Đại: Đù.

– Em: Hay giờ tao với mày làm quà sinh nhật tặng hai nhỏ đi.

– Đại: Sao không mua cho nó đẹp?

– Em: Mua cái đầu mày. Phải tự làm mới có ý nghĩa chứ, chứ mua thì nói chuyện cái vẹo gì nữa. – Em táng vào đầu nó một cái.

– Đại: Ui da, đau nha mày. Vậy làm cái gì bây giờ?

– Em: Đến chiều vô nhà tao rồi tính, rủ cả thằng Thuấn luôn.

– Đại: Ừ, tí tao với mày lên đó rủ nó.

Và thế, đúng 3h chiều, hai thằng ôn thần đó có mặt ngay tại nhà em. Ba thằng ngồi như ba ông tướng đang suy nghĩ cách bày binh bố trận ấy. Rồi bao nhiêu ý kiến được đề ra, và cuối cùng, sau khi chọn lọc kỹ càng thì bọn em quyết định làm.

Ngay chiều hôm đó, ba thằng em vác dao đi vào suối để chặt tre. Thằng nào thằng nấy đội một mũ vành rộng, áo thun, quần xắn lên tới đầu gối, đi ủng, vác dao rựa như đúng rồi ấy.

Trang bị khải hoàn xong ba thằng hùng hổ dẫn nhau vào suối.

– Ui da, lá tre cứa tao. – Thằng Thuấn la oai oái.

Cũng đúng thôi, thằng này từ nhỏ toàn là ở nhà với qua nhà máy phụ bác nó làm chè chứ có bao giờ đi chặt tre kiểu này đâu nên bị lá tre cứa nhiều là phải.

– Đại: Đoạn này lún này, cẩn thận nha.

– Ê, giẫm lên mấy chỗ lún này đã quá ha bọn mày. – Thằng Thuấn ra chỗ sình lún nghịch.

– Em: Ừ, nghịch cho đã đi. Có mai mốt không được nghịch nữa.

– Thuấn: Ừ, haha. – Rồi nó ngồi nặn sình (đất giống kiểu đất phù sa ấy) thành hình con rùa.

– Đại: Thua mày luôn đấy Thuấn ơi.

– Em: Mày đi bẻ măng đi Thuấn, bữa nay mưa nên nhiều măng lắm này.

– Thuấn: Đâu, đâu?

– Em: Kìa, mấy cái mầm nhọn nhọn trong gốc tre kìa.

– Thuấn: Ơ, bé vậy ăn sao bõ?

– Em: Măng rừng mà mày. Nhỏ vậy thôi nhưng mà ăn bao ngon.

– Thuấn: Ừ, vậy để tao bẻ cho. Bọn mày chặt tre đi.

Lúi húi đến gần tối thì bọn em mò ra ngoài.

– Đại: Đù, nhiều măng vậy mày?

– Em: Chắc lâu rồi không có ai đi bẻ. Lúc trước nhà tao không có tiền mua đồ ăn là tao với mấy thằng em tao vào đây bẻ măng về xào lên ăn không đấy chứ.

– Đại: Mà chừng này tre đủ không mày?

– Em: Không đủ bữa sau chặt tiếp. Còn giờ anh em mình ngồi tập trung bóc vỏ măng ra để cho đỡ nặng.

Ba thằng ngồi giữa đường hì hục bóc vỏ măng. Bóc xong bọn em thu được đầy cả một bao gạo màu xanh (loại bao gạo 25 kg ấy). Xong là ba thằng lỉnh kỉnh kéo đồ về. Về đến nhà em thì vừa đúng 6h tối. Nhìn mặt mũi thằng nào cũng như ma lem ấy, sình dính hết cả lên mặt, tóc, tai… nói chung chỗ nào cũng dính.

Em để lại một ít măng để ở nhà ăn rồi chia hết cho hai thằng nó mang về.

Hôm sau, đúng 1h chiều là hai thằng nó vô võ quán gọi em. Vừa nhận được tín hiệu là em phi xe đi luôn.

– Em: Giờ đi mua đồ trước rồi về làm luôn hả?

– Đại: Ừ.

Rồi ba thằng đi mua đồ, nào là keo con chim ưng, keo nến, silicon, đinh, ốc vít… đủ mọi thứ.

Rồi lại kéo vào nhà em làm.

– Em: Làm hai hộp giống nhau à Đại.

– Đại: Ừ, làm thử trước xem sao đã. Tao làm xích đu cho, mày làm ngôi nhà đi, còn thằng Thuấn thì làm máy quay nước.

– OK. – Hai thằng em đồng thanh.

Chắc các bác cũng đoán lờ mờ được bọn em định làm cái gì rồi phải không? Đúng thế, bọn em định làm… em chả biết gọi là gì nữa. Nói nôm na ra là bọn em sẽ đóng một cái hộp có khung gỗ kích thước khoảng cỡ như một thùng mì tôm vậy, phần mặt hộp thì ráp kính vào. Ở bên trong hộp đó thì bọn em làm thêm một ngôi nhà bằng các nan tre, một cái xích đu, một cái tháp quay nước, rồi trang trí thêm đôi chút để làm quà sinh nhật tặng cho gấu.

Ba thằng em hì hà hì hục đến nỗi đêm quên ăn, ngày quên ngủ để cố gắng hoàn thành tác phẩm. Ngày nào cũng vừa học xong là ba thằng em như mất tích luôn nên không còn thời gian đi chơi với gấu nữa. Như vậy cũng tốt, giả vờ làm lơ hai nhỏ mấy ngày cho hai nhỏ bất ngờ chơi, hehe.

– Đại: Dính chắc chưa mày?

– Em: Yên tâm.

– Thuấn: Xong, cuối cùng cũng xong rồi, haha.

– Em: Ừ, mà tao thấy nó thiêu thiếu cái gì ấy.

– Đại: Thiếu cái gì?

– Em: Tao nghĩ trang trí thêm chút thì đẹp hơn.

– Đại: Ừ, tao cũng thấy nó còn đơn điệu quá.

– Thuấn: Vậy để mai anh em mình đi xem coi có cái gì trang trí đẹp đẹp không.

– Đại: Vậy thì của thằng nào thì thằng đấy tự xử nha, chứ cái trang trí mà cũng giống nhau thì…

– Em: Ừ, vậy mai cứ đi mua đồ xong của thằng nào thì thằng đấy tự xử nha.

– Thuấn: Vậy còn tao?

– Em: Mày góp ý cho hai thằng tao.

– Thuấn: Tưởng hai thằng mày đá tao ra rìa chứ.

– Đại: Làm gì có, hèhè.

Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Hành trình tuổi thơ

Số ký tự: 0