Phần 50
2024-08-02 21:00:39
Sáng hôm sau, nhỏ Lan lại qua dắt em đi học như mẹ dắt con ấy.
– Lan: Anh học bài chưa đấy? – Nhỏ Lan quay qua hỏi em.
– Em: Em uống thuốc chưa vậy, mới đi học ngày thứ hai thì lấy đâu ra bài cũ mà học? – Em cóc đầu nhỏ Lan.
– Lan: Ai da, em quên chứ bộ. – Nhỏ Lan xụ mặt xuống trông dễ thương đáo để.
– Em: Dạo này em có còn đi chơi tối không đó?
– Lan: Không, sao vậy anh? – Nhỏ Lan tròn mắt hỏi lại.
– Em: Không thì tốt, anh mà nghe chị Hà bảo là em đi chơi buổi tối thì biết tay anh.
– Lan: Em biết rồi, hìhì.
Hai đứa em nắm tay tung tăng đến trường trong bao nhiêu là ánh mắt GATO của mấy thằng khác.
Khi cả lớp em đã yên vị hết rồi thì gvcn bước vào lớp, theo sau là một con nhỏ nào đó đeo mắt kính ngố, tóc ngang vai và hơi xoăn, nhìn chung cũng xinh đấy. Nhỏ đó chống hai cây lạng theo gv vào lớp. Nó đảo mắt một vòng lớp rồi cười nhếch mép nhẹ trong thoáng chốc.
– GVCN: Đây là học sinh mới của lớp chúng ta để tăng thêm số lượng phái nữ, các em hãy cho bạn một tràng pháo tay nào.
– BỐPPP… BỐPPP… BỐPPP – Sau tiếng nói của gvcn là mấy thằng đực rựa kia vỗ tay rần rần như pháo nổ. Em chẳng thèm quan tâm, nhìn thái độ là biết nhỏ này cũng thuộc dạng tiểu thư đanh đá khinh người chứ chẳng tốt đẹp gì sất. Nghĩ thế em lôi cuốn anh văn ra đọc trước bài mặc dù chẳng biết cái vẹo gì.
Qua loa màn tự giới thiệu đôi chút về bản thân rồi:
– GVCN: Ở tất cả các bàn đều đã đủ 3 người rồi nên giờ em muốn chọn ngồi chỗ nào thì tùy em.
– Vân (nhỏ đó): Em muốn ngồi… chỗ kia ạ. – Nó đưa tay đi một vòng rồi cuối cùng dừng lại ở chỗ em.
– Em: Bàn này chật rồi cô, một mình bạn Nguyên (lớp trưởng) cũng ngồi hết ghế rồi, hai thằng em chỉ còn có chút xíu chỗ thôi, không còn đủ để thêm ai đâu cô. – Em phản đối.
– Cô: Ừm… Sửu (thằng ngồi cùng bàn em), em chuyển xuống bàn 4 ngồi đi, Đức ngồi vào giữa, Nguyên ngồi ra đầu bàn, còn em xuống đó ngồi đi.
Thế là xong, lời cô nói như là cái búa tạ đập thẳng vào mặt em. Nó chống nạng xuống chỗ em ngồi xuống rồi lôi sách vở ra cũng như ai.
– Nguyên: Sướng nhá, ngồi cạnh hot girl rồi kìa. – Cái Nguyên huých vai em.
– Em: Nguyên cũng là hot girl mà, ngồi cạnh Nguyên thôi là đủ rồi.
– Nguyên: Thôi thôi, khỏi khen.
– Em: Nói sự thật cũng được coi là khen hả?
– Nguyên: Xí, không nói với ông nữa. – Vờ quay đi.
Cứ thế cả buổi học em chỉ giỡn với mấy đứa khác trong tổ nhưng không thèm ngó ngàng gì tới con nhỏ đó. Thấy thái độ của nhỏ này là em không ưa rồi.
Đến tiết 5, cái thời gian mà lượng năng lượng được cung cấp lúc sáng đã xài hết và giờ hàng loạt cái trống đang kêu ùng ục, kể cả cái trống của em cũng không ngoại lệ.
Trong lúc đó nhỏ Vân lôi trong túi ra hai viên kẹo (kẹo gì đó em không nhớ tên tại lâu quá rồi mà) và ngồi ngắm.
Hêyzz, tính khiêu khích nhau đấy à. Tiết năm rồi nha chứ có phải tiết một đâu mà chú lôi cục kẹo ra ngắm vậy hả? Cô không đói nhưng người khác đói chứ, nếu không ăn thì đây ăn giùm cho chứ đừng có khiêu khích nhau kiểu đó chứ.
Em ráng nuốt nước miếng cầm cự đếm ngược từng giây chờ cho hết tiết. Nhưng khổ nỗi càng mong chờ điều gì thì điều đó càng lâu đến, đặc biệt là lúc này đây (bác nào đã từng thử kiểu này chưa nhỉ?) Cuối cùng, tiếng trống của bbv cũng vang lên cứu giúp chúng sinh.
Gv vừa bước ra khỏi lớp là có một người đàn ông trung niên mặc vest đen đi vào tận lớp đón nhỏ Vân về. Người đó bỗng khựng lại một chút khi thấy em rồi mỉm cười nhẹ. Sau đó ông ta dắt nhỏ Vân về trong ánh mắt ngưỡng mộ của biết bao học sinh khác.
– Lan: Anh, anh! – Nhỏ Lan hươ hươ tay trước mặt em.
– Em: Hả? – Em giật mình.
– Lan: Anh nghĩ gì mà nãy giờ em gọi không nghe thế?
– Em: À, ừ anh xin lỗi.
– Đại: Nó bị hút hồn rồi. – Thằng Đại đang nhâm nhi bịch thèo lèo với nhỏ Trang.
– Em: Im mày, mà mày lén ăn mảnh hả? Đau bụng đấy con.
– Đại: Hehe, tao ăn mảnh hồi nào? Mắt mày không thấy à? Có cả Trang nữa mà.
– Em: Hai đứa mày coi như 1 rồi. Khôn hồn thì chia theo luật.
Thằng Đại may ra vẫn còn biết điều, nó lấy một tờ giấy đôi rồi đổ bánh vào đưa cho em. Thế là em với nhỏ Lan ngồi nhâm nhi số bánh đó.
– Lan: Nghe nói lớp anh có học sinh mới chuyển vào hả?
– Em: Ừ.
– Lan: Xinh không?
– Em: Xinh, hơn em luôn.
– Lan: Ồh, mà bạn đó tên gì? – Nhỏ Lan cắn một cái bánh rồi hỏi.
– Em: Vân hay sao ấy mà.
– Đại: Sao không giới thiệu nó ngồi cạnh mày luôn đi. – Thằng bạn khốn nạn đá đểu em.
– Lan: Vậy sao? – Nhìn mặt nhỏ Lan lúc này gian thôi rồi.
– Em: Tại nó đòi ngồi ở đó xong cô sắp chứ anh có muốn đâu. Phải không Đại?
– Đại: Ừ, em ấy vừa nhìn.
Thấy anh Đức là mê liền nên mồn một nhất quyết đòi sống đòi chết để được xuống ngồi cạnh mà. – Vừa nói nó vừa diễn tả.
Đúng là bạn tốt, anh em tốt.
– Lan: Có sức hút ghê nhỉ. – Nhỏ Lan nói bằng cái kiểu vừa nghiến răng vừa nói ấy.
– Đại: Anh Đức nhà ta cũng một mực xin cô cho con Vân xuống ngồi cạnh mình, đã thế còn kiếm cớ đá đít thằng Sửu ra khỏi bàn để một mình độc chiếm hai mỹ nữ của lớp nữa chứ. Hành động này thật là không thể nào chấp nhận được. – Nó khoanh tay chép miệng.
Khỏi phải nói lúc này nhỏ Lan sát khí bừng bừng, mắt lườm em hình viên đạn.
– Em: Thằng Đại nói bậy đó em đừng tin nó. Anh… cốp… – Em chưa kịp giải thích hết câu thì nhỏ Lan cầm cặp ném cốp vào đầu em rồi chạy ra ngoài.
– Em: Mày hay quá, giờ thì tốt rồi đấy. – Rồi em vội đuổi theo nhỏ Lan. Còn tưởng là chạy đi đâu, ai dè nhỏ này chạy ra ghế đá ngoài gốc cây bàng úp mặt xuống tay. Em lẳng lặng ngồi xuống cạnh nhỏ Lan. Nhìn đôi vai nhỏ Lan rung lên mà em thấy quạnh lòng lắm. Khẽ đặt tay lên đôi vai nhỏ đang rung lên bần bật rồi em kéo nhẹ vào lòng.
– Em: Thôi nín đi nào, mọi chuyện là thằng Đại bịa ra trêu anh thôi, chứ làm gì mà có chuyện đó. Thôi nín đi nào. – Em vuốt ve mái tóc đen óng của nhỏ.
Nhỏ bật khóc thành tiếng rồi đấm thùm thụp vào ngực em. Em chụp lấy hai cổ tay nhỏ rồi nhìn thẳng vào mặt nhỏ.
– Em: Chẳng lẽ em không tin anh? Em nghĩ anh là người như thế à?
– Lan: Ai… hức… mà biết được anh chứ… hức… – Nhỏ vừa nói vừa nấc.
– Em: Không tin thì anh thề cho coi. Anh thề anh mà như vậy thì ông hàng xóm té lộn cổ xuống giường.
– Lan: Sao anh khôn thế, ông hàng xóm có liên quan gì đâu.
– Em: Vậy thì anh sẽ té đập mặt vô một đống tiền, đi ra đường thì vấp phải con kiến ngã xòe răng ra đường.
Đến lúc này thì nhỏ Lan bật cười thành tiếng.
– Em: Ấy, cười rồi có nghĩa là hết giận rồi nha.
– Lan: Tạm tin anh lần này đó nha, lần sau anh biết tay em.
– Em: Hèhè, được rồi vào lấy cặp rồi về nào.
– Lan: Ừh, hìhì.
Em với nhỏ Lan vào lớp lấy cặp về thì chẳng thấy hai đứa kia đâu nữa. Chắc là sợ quá nên dẫn nhau chuồn trước rồi đây mà. Thằng cờ hó, để mai tao lên lớp xử tội mày sau.
Xong hai đứa em cũng khóa cửa lớp rồi về.
– Em: Đội áo khoác của anh cho khỏi nắng nè. – Em cởi áo khoác đưa cho nhỏ Lan.
– Lan: Vậy còn anh?
– Em: Con trai da ngăm đen mới tốt. Này, che lên nào.
– Lan: Thôi, anh xấu em nhìn cũng được mà. Đội chung vô đi, có lỡ ốm là em đi tìm anh khác đó.
– Em: Bữa nay cũng dám dọa anh nữa ta, lớn gan nhỉ. – Em véo mũi nhỏ.
Rồi cả hai đứa che chung cái áo của em về (không phải là xé đôi ra đâu nghen).
Về đến nhà là em ngồi vật ra cái ghế rồi nắn nắn cái chân do đang bị đau sẵn rồi mà còn phải đi đi lại lại hai hôm nay nên giờ đau kinh khủng khiếp.
Đến chiều em đang nằm thiền ngon thì nhỏ Lan qua dựng đầu gọi dậy đòi em dẫn đi chơi y như con nít vậy.
– Em: To đầu rồi mà cứ như con nít, suất ngày đi chơi.
– Lan: Kệ em. – Nhỏ Lan phùng miệng.
Em đành phải lồm cồm đi rửa mặt rồi dẫn nhỏ Lan đi chơi. Lúc xuống dưới nhà gặp a. Trường cũng đang chuẩn bị đi chơi.
– Em: Trăm sự nhờ anh nha a. Cu. Hèhè.
– A. Trường: Tí về anh hậu tạ cho. (Có mới lạ, câu này em nghe nhiều hơn cơm bữa mà chả thấy ổng hậu tạ cái vẹo gì sất).
– A. Cu: Nhớ về sớm đấy.
– A. Trường: Ok.
Em đưa tay ra hiệu ok luôn rồi phắn ngay kẻo ống đổi ý.
– A. Cu: Đi chơi thanh thản nha. – Ổng nói vọng ra.
Định mệnh, ống chốt câu này thâm thật. Chắc là ống không được đi chơi nên gato đây mà.
– Em: Giờ đi đâu chơi đây?
– Lan: Ừm… đi quảng trường chơi đi.
– Em: Thôi ở đó đi buổi tối mới thích. Hay giờ kiếm gì ăn đã rồi tính tiếp.
– Lan: Ừh, vậy cũng được.
– Em: Vậy ăn gì giờ?
– Lan: Đi ăn khoai tây chiên đi. – Nhỏ Lan sáng bừng mắt. Gì chứ ba cái vụ ăn tạp này đứa con gái nào mà không rành thì hơi hiếm.
Nhỏ Lan dẫn em đi vòng vo, quanh co một hồi thì mới tới.
– Em: Ở đây hả?
– Lan: Ừm, khoai tây chiên ở đây làm ngon lắm. – Nhỏ Lan hấp háy mắt.
Chỗ này là quán bánh bèo gần trường cấp 2 ngày xưa của em, nơi mà em với nhỏ hay ghé vào mỗi buổi trưa đói meo hay những buổi chiều tung tăng đi chơi. Cảm giác ngày ấy mà em đã giấu kĩ trong góc của trái tim lại bất giác ùa về. Hình ảnh người con gái bé nhỏ ngày nào lại hiện ra, nhỏ đang ngồi trong góc quán, đang vẫy tay gọi em. Em chạy thật nhanh vào đó, nhưng khi vào tới nơi mới phát hiện đó chỉ là ảo giác mà thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro