Phần 141
2024-08-02 21:00:39
Tôi lấy xe chạy qua nhà thi đấu luôn. Mới có 7 giờ tối mà gió thổi vào lạnh tê tái, giá như bây giờ có gái ngồi đằng sau ôm mình thì toẹt vời khỏi nói.
Vô tới nhà thi đấu, tôi chen luôn vào phòng hậu đài xem nhỏ Mỹ chuẩn bị đến đâu rồi.
– À ha, giờ này mới đến, tưởng đâu đại sư huynh không đến chứ. – Nhỏ Mỹ móc xéo tôi.
Mọi người ở trong võ quán cũng đang vây quanh cổ vũ nhỏ Mỹ thấy tôi đến cũng góp sức góp phần nói móc tôi.
– Được lắm, mai về võ quán biết tay huynh, huynh chẳng có gì tốt ngoài cái thù dai thôi. – Tôi vừa nói xong thì cả lũ im bặt, không dám hó hé gì nữa.
Thấy mọi thứ cũng đã ổn, tôi đi ra ngoài mua chai nước uống tiện thể tia chỗ đứng lý tưởng để xem thi đấu cho rõ. Tôi vừa mở chai nước ra tu thì có người vỗ vai:
– Ủa, ông ở đây làm gì thế? – Nhỏ Mai mặt ngu ngu mắt trợn tròn nhìn tôi.
– Tôi: Àh, đi xem thi đấu thôi. Còn Mai?
– Bữa nay tui thi đấu nè. Ông nhớ cổ vũ cho tui nhe. – Nhỏ này cười mặt tự tin như nắm chắc phần thắng trong tay.
– Tôi: Ừm. Mà Mai đại diện cho võ quán nào vậy?
– Mai: Võ quán ABC áh.
– Tôi: Ừm.
Đang nói chuyện thì thằng Nam chạy lại gọi nhỏ Mai, có cả nhỏ Vy cũng đi cùng thằng này nữa. Nhìn hai đứa nó tay nắm tay là cũng đủ biết hai đứa này đang cặp bồ với nhau rồi.
– Nam: Đến giờ thi đấu rồi, Mai còn chạy đi đâu nữa vậy?
– Mai: Mai hơi khát nên đi mua nước uống thôi mà.
– Nam: Mua xong rồi thì xuống dưới kìa, chuẩn bị thi đấu rồi đó.
– Mai: Ừm. – Rồi quay sang tôi. – Nhớ cổ vũ cho tui nghen.
– Tôi: Ừh, cố lên nha.
Rồi nhỏ Mai đi xuống dưới phía sâu thi đấu, thằng Nam thì gầm gừ lườm lườm tôi rồi cũng kéo tay nhỏ Vy đi. Còn nhỏ Vy thì cũng chỉ cười rồi vẫy tay chào.
Tiếng loa bắt đầu trận đấu cũng vừa vang lên. Hiện tại ông mc đang giới thiệu thành phần ban giám khảo và thành phần 4 thí sinh cuối thí sinh cuối cùng.
Mãi 15 phút sau thì cặp thí sinh đầu tiên đã bước ra sân đấu. Nhỏ Mai đứng bên trái mang sbd 10, còn đối thủ là bà chị nào tầm 18 hay 19 tuổi gì đó. Trông tư thế đứng của bà chị này thì tôi đoán là dân võ karate chính hiệu. Theo như tôi thấy trận này nhỏ Mai có vẻ hơi yếu thế rồi đây.
Quả như tôi dự đoán, vừa bắt đầu trận đấu nhỏ Mai bị tấn công dồn dập và có mấy pha suýt mất điểm. Hình như nhỏ này không tập trung thì phải, chứ mấy lần nhỏ này đánh tôi thì đường quyền khác hẳn. Dần dần nhỏ này bị ép gần ra khỏi sân. Thừa thế xông lên, bà chị kia ra một đòn quyết định hòng kết thúc trận đấu.
– Thôi con bé kia thua mất rồi.
Vài người ngồi gần tôi nói với giọng tiếc hùi hụi. Tôi cũng nghĩ là vậy nhưng… trong tình huống nguy hiểm đó, nhỏ Mai lại dùng chiêu mượn lực đả lực để phản lại đòn tấn công của bà chị kia. Nhỏ lại còn tiếp tục đi thêm hai đường quyền nữa làm bà chị kia không kịp trở tay luôn. Nhìn tư thế của nhỏ này lúc đi quyền có vẻ uyển chuyển nhẹ nhàng nhưng mà cứ để nhỏ đánh trúng thử thì biết cái độ thốn trong mỗi đòn đánh đó.
Trận thứ hai là của nhỏ Mỹ với nhỏ nào cũng trạc tuổi tôi, mặt mũi cũng dễ thương ra phết. Và hình như nhỏ đó cũng đánh karate luôn, nhìn chung trình độ kỹ thuật của nhỏ đó khá tốt nhưng mà kinh nghiệm thi đấu còn thấp nên nhỏ Mỹ nhà tôi giành được chiến thắng một cách khá nhẹ nhàng và giành vé tranh ngôi quán quân của giải thi đấu năm nay.
Sau giờ nghỉ giải lao 15 phút, nhỏ Mỹ với nhỏ Mai lại được thỉnh ra sân thi đấu. Trông mặt ai cứ như là chuẩn bị quyết chiến sinh tử vậy, ai cũng quyết tâm nhất định phải dành phần thắng cho bằng được ấy.
Rồi trận đấu bắt đầu, hai bên không ra đòn mà đứng thủ thế quan sát, hoặc có đánh thì cũng chỉ đánh dè chừng nhằm thăm dò đối thủ. Cuối cùng nhỏ Mỹ ra tay áp đảo trước, nhỏ tấn công dồn dập làm tôi cảm thấy hơi lo bởi nếu nhỏ này mà cứ đánh như vậy thì sẽ rất nhanh mất sức và dễ lộ sơ hở.
Tôi vừa nghĩ xong thì nhỏ Mỹ quả nhiên bị nhỏ Mai bắt thóp và bị phản công lại liền. Nhưng nhỏ Mai có vẻ cực kỳ bình tĩnh, vừa đánh vừa nhả như mèo vờn chuột, vừa không làm mình mất sức quá nhanh mà vẫn có thể dồn ép được đối thủ.
Hai nhỏ đó cứ mãi trao đổi chiêu thức mà làm tôi với khán giả xem đều nóng cả ruột gan. Mãi 15 phút mà hai nhỏ vẫn chưa phân thắng bại mặc dù ai cũng đã thấm mệt và nhễ nhại mồ hôi rồi. Và rồi giây phút quyết định cũng đã đến, nhỏ My dốc sức ra đòn quyết định. Còn nhỏ Mai thì vẫn đứng im như tượng, hình như nhỏ này đã kiệt sức mất rồi.
– Thôi xong rồi, con bé kia thua mất rồi.
Khán giả lại bắt đầu xôn xao, ngay cả tôi cũng cho rằng nhỏ Mai chắc chắn thua mất rồi.
Bỗng nhỏ Mai về thế và… huỵch… áhhh…
Lại là chiêu mượn lực đánh người đó, nhỏ Mỹ đã bị chính lực của mình đánh ngã và… game over…
Về đến võ quán, nhỏ Mỹ mặt buồn so ngồi riêng một mình ở một góc, ai đến gần đều bị đuổi thẳng cổ.
– Tôi: Thôi, á quân là cũng giỏi lắm rồi.
– Mỹ: Kệ muội đi. Muội không sao đâu. – Nhỏ nói mà mặt gục xuống đầu gối.
– Tôi: Không sao thì ra đây đi ăn mừng với mọi người đi chứ.
– Mỹ: Thôi, muội không đi đâu.
– Đi chung…
– ĐÃ BẢO LÀ KHÔNG RỒI MÀ! – Nhỏ này dám quát cả tôi luôn.
Đúng lúc đó có người vỗ vai tôi. Tôi quay mặt lại xem.
– Ơh a Cu…
– Suỵt… – Ổng ra hiệu cho tôi im lặng.
Hiểu ý tôi đi ra ngoài luôn, nhường chỗ cho hai người đó tâm sự.
Lát sau mọi người về hết nên tôi rủ b. Nhi với nhỏ My đi ra ngoài đi dạo.
– My: Chị Mỹ đánh giỏi vậy mà vẫn thua, tiếc nhỉ?
– Tôi: Ừ, tại cái Mỹ nóng tính quá. Nếu bình tĩnh đánh thì cơ hội thắng rất cao.
– Mỹ: Em cũng nghĩ vậy. Chứ ngày xưa em cũng đi đánh nhau mà có đánh được như chị ấy đâu. Toàn đánh tùm lum không à.
– Tôi: Hay quá nhỉ. – Tôi ấn vào trán nhỏ My.
– Nhi: Anh hai dạy võ cho em với nha.
– Tôi: Em học võ làm gì?
– Nhi: Để mai mốt em bảo vệ không cho ai bắt nạt anh hết. – B. Nhi ngây ngô trả lời làm cả tôi lẫn nhỏ My đều bật cười. – Vậy b. Nhi có bảo vệ cho chị không? – Nhỏ My hỏi.
– Em không bảo vệ cho chị đâu, ai bảo chị suốt ngày ăn hiếp anh hai của em.
– Tôi: Không uổng công anh thương b. Nhi. Haha.
Mặt nhỏ My lúc đó xị ra này này, thấy cũng tội mà thôi cũng kệ.
– Tôi: Ừh, mai anh dạy cho b. Nhi để b. Nhi bảo vệ anh nha.
– My: Em cũng học nữa.
– Em cũng muốn học á?
– My: Ừm, học để mà phòng thân chứ.
– Cũng được nhưng em phải đóng học phí đó. – Tôi làm mặt gian.
– Mỹ: Em cũng phải đóng á?
– Chứ sao nữa.
– Miễn cho em đi mà, anh nỡ đành lòng lấy tiền của em sao.
– Tôi: Lấy hết chứ, mà em là phải đóng gấp đôi đó.
– Hả? Gấp đôi?
– Tôi: Thế có học không?
– Học thì học. – Nhỏ nói lí nhí mà mặt hiện rõ hai chữ ức chế to tướng.
Đến đoạn đầu công viên, tôi quay qua hỏi:
– Tôi: Có ai muốn ăn tàu hũ chiên không?
– Nhi: Dạ có.
– My: Không.
– Tôi: Sao không ăn?
– My: Ăn đồ chiên không tốt, nhiều dầu mỡ lắm.
– Tôi: Sợ mập chứ gì?
– Ừm. – Nhỏ gật đầu, mặt ngài ngại.
– Tôi: Không ăn thì ngồi nhìn anh với b. Nhi ăn nha.
Xong bọn tôi ghé vào xe bán bò viên ở ngay bên đường mua nguyên một hộp tàu hũ chiên luôn. Tôi với b. Nhi cầm số tàu hũ chiên đó vừa đi vừa ăn vừa xuýt xoa khiêu khích nhỏ My. Nhìn mặt nhỏ có vẻ muốn ăn lắm rồi nhưng cứ giả vờ như không thèm vì đã lỡ chê rồi mà.
– Tôi: Ấy zà, ngon quá. Giòn giòn cay cay… blabla… – Tôi đưa xiên tàu hũ qua lại.
– Hứ. – Nhỏ hứ một cái rồi quay mặt sang hướng khác.
– Nhi: Còn có vài xiên thôi nè, chị không ăn em với anh hai ăn hết luôn.
Nhỏ My quay qua chun mũi với b. Nhi một cái rồi lại quay đi. Lúc đó trông nhỏ như con nít vậy, dễ thương đáng yêu ra phết, khác hẳn lúc ở LK.
Tôi đang vẩn vơ suy nghĩ thì đằng xa có cái xe máy chạy tới dừng lại ở chỗ bọn tôi.
– Này, tôi có chút chuyện muốn nói riêng với cậu. – Người này vừa nói vừa bỏ mũ bảo hiểm ra.
Tôi còn đang tưởng là ai nữa, hoá ra là cái người hay đi chung với nhỏ Vân. Nhỏ My với b. Nhi không biết người này, tưởng là đến gây chuyện với tôi nên cứ ôm chặt hai cánh tay tôi.
– Tôi: Bạn anh, không sao đâu. Hai người ra ghế đá kia đợi anh chút.
– My: Không có chuyện gì thật chứ. – Nhỏ hỏi lại lần nữa cho chắc chắn.
– Tôi: Không sao mà. Cầm dùm anh cái này, không được ăn vụng mất đâu nha.
– My: Xí, sợ mất thì tự mà giữ đi. – Nói vậy nhưng nhỏ vẫn cầm lấy hộp tàu hũ từ tay tôi.
Xong tôi với thằng đó đi đến gần tôi rồi bất ngờ tung ra một cú đấm với lực không hề nhẹ, nhưng cú đấm chỉ gần chạm vào mặt tôi thì dừng lại.
– Tại sao không né? – Thằng đó hỏi.
– Tôi: Đơn giản vì tôi biết cậu sẽ không đánh tôi.
Tên đó bỏ tay xuống kèm theo một cái cười.
– Cậu là người yêu Vân lúc Vân còn ở Việt Nam đúng không?
– Tôi: Điều này tôi đã xin lỗi Vân rồi. Là Vân kêu cậu tìm tôi à?
– Không, là tôi tự tìm cậu.
Tại sao?
– Từ lúc trở về lại Việt Nam, Vân có vẻ rất vui và háo hức. Đôi lần tôi hỏi lý do thì cô ấy chỉ cười lấy mấy viên kẹo trong túi ra đưa cho tôi và chẳng trả lời tôi. Nhưng từ sau khi Vân gặp cậu thì cô ấy tôi cứ suốt ngày buồn bã. Lúc đó tôi đã hiểu được lý do lúc đầu cô ấy xin chuyển về lại Việt Nam cho bằng được.
– Vậy cậu muốn tôi làm gì?
– Cậu tự biết nên phải làm gì mà. Đây là địa chỉ nơi Vân đang ở. – Cậu ta đưa cho tôi tờ giấy nhỏ rồi phóng xe đi mất.
– Anh nói chuyện gì với người đó mà mặt căng thẳng vậy? – Nhỏ My chạy ra hỏi tôi, mặt lo lắng.
– Tôi: Không có gì đâu. Đi dạo tiếp thôi.
– My: Ừm.
– Uả mà tàu hủ chiên của anh đâu hết rồi?
– My: Ừm thì… b. Nhi ăn hết rồi. – Nhỏ đổ lỗi cho b. Nhi một cách trắng trợn.
Trong khi đó ở ngay bên miệng nhỏ còn dính chút tương ớt. Tôi không nói gì chỉ cười cười rồi tiếp tục đi dạo.
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro