Phần 140
2024-08-02 21:00:39
Lúc sau, chỉ với chút thời gian ít ỏi là 1h17′ thì nhỏ P bước xuống làm hai thằng tôi không hẹn mà cùng nhau ngơ ngác.
Trông nhỏ P lúc này chả khác gì một cô công chúa cả, đẹp dã man, đẹp tàn bạo, đẹp vô nhân đạo luôn. Khuôn mặt nhỏ được trang điểm nhẹ, đôi gò má ửng hồng với đôi môi đo đỏ trông dễ thương chết mất. Tóc của nhỏ thì để kiểu đuôi con cá đuối trông rất đẹp (hình như là mốt lúc bấy giờ). Lại còn cái váy dài qua gối màu hồng ôm sát người càng làm tăng sức hút của nhỏ. Kiểu này ra đường thể nào cũng khối thằng tông xe chết vì nhỏ này cho coi.
Thằng Phong thì há mồm nhìn chằm chằm vào nhỏ mà không chớp mắt (nhìn mặt thằng này gian bỏ mẹ, không biết nó đang dòm chỗ nào của em gái tôi nữa).
– E hèm. – Nhỏ hắng giọng kéo hồn hai thằng tôi từ trên mây về. – Anh Phong lát nữa xin phép thầy cho em nghỉ bữa nay nha.
– Phong: Em tính nghỉ thật hả?
– P: Dạ, anh xin phép giùm em nha. – Nhỏ nói giọng nũng nịu đố thằng đó lỡ từ chối đấy.
– Ừh, vậy anh nói thầy cho. – Hắn miễn cưỡng đồng ý.
– Yeah, cảm ơn anh nhen.
– Phong: Anh với em thì ơn với nghĩa làm gì. Thôi không còn việc gì nữa vậy anh về trước nha.
Nói thật chứ tôi chờ đợi câu nói này của hắn từ lâu lắm rồi, nghe được câu này là tôi mừng hết lớn luôn. Không hiểu sao tôi chẳng có chút thiện cảm với thằng này, trông nó giả tạo thế nào ấy.
– P: Anh chuẩn bị quà sinh nhật cho a. Thuấn chưa?
– Tôi: À rồi, hềhề. – Tôi cười gian.
– Anh chuẩn bị quà gì vậy? Mà quà của anh hai đâu? – Nhỏ tò mò.
– Tí thì biết, còn em?
– P: Em đặt ngoài tiệm rồi, lát nữa ra lấy rồi đi thôi.
– Ừhm, em đặt bánh kem hả?
– P: Dạ không.
– Chứ tặng cái gì cho thằng Thuấn vậy?
– Anh hai không cho em biết anh tặng quà gì thì em cũng không nói cho anh hai biết luôn. Plèplè…
– Tôi: Không nói thì thôi, anh không thèm biết nữa luôn.
Đến đúng 2h, tôi với nhỏ P có mặt tại nhà thằng Thuấn. Lúc vừa đến tôi hơi bị đơ do không ngờ thằng này mời đông đến vậy. Tính cả ở ngoài sân lẫn mấy tốp đang ngồi trong nhà cũng không dưới 40 cái đầu đâu, mà trong số này chắc tôi chỉ quen được tầm 5 đứa là cùng.
– P: Đông quá anh hai ha. – Nhỏ P giật giật tay tôi.
– Ừm, đông thật. – Tôi gật đầu.
Rồi thằng Thuấn leo lên bàn lớn giọng.
– E hèm, phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết. Mặt trời hãy còn trên cao, bây giờ mà ăn uống thì trái bữa không ngon miệng. Thế nên trẫm quyết định đi chơi đến tối quay về rồi ăn uống sau. Khâm thử!!!
– Yeah!!!
– Nhất trí.
Cả 40 cái loa phóng thanh đồng loạt hét lên làm tôi nghe như muốn lủng cả màng nhĩ. Thế rồi bọn tôi ồ ạt kéo nhau đến sân bóng.
– Thuấn: P qua đây Thuấn chở nè. – Thằng nhỏ mon men đến gần dụ dỗ nhỏ P.
– P: Thôi, P đi với anh hai rồi, chứ để anh hai đi một mình thì tội lắm.
– Tôi: Xì, thôi đi cô. Bây giờ em thử xuống coi, khối cô đòi được anh đèo luôn ấy chứ.
– Xí, em chẳng tin đâu. – Nhỏ bĩu môi.
– Tôi: Không tin anh là một sai lầm lớn của em đó. – Tôi cười.
– P: Em không tin.
– Tôi: Vậy cá không? 1 chầu kem?
– P: Cá thì cá, em thắng chắc, plè…
– Vậy em qua xe thằng Thuấn thử đi.
Thế là nhỏ P leo qua xe thằng Thuấn ngồi. Thằng nhỏ chỉ chờ có mỗi vậy thôi là mặt phởn lên thấy rõ. Rồi chúng tôi bắt đầu khởi hành, vì hầu hết tụi bạn của thằng Thuấn đều có xe cả nên tôi chẳng phải chở thêm ai. Bọn tôi đi ngoài đường mà gây sự chú ý vãi cả ra, ai nhìn vào mà không biết thì dễ hiểu lầm là bọn tôi kéo bè kéo lũ đi đánh nhau lắm. Ra đến sân banh thì bọn tôi lại phải ngơ ngác nhìn nhau vì đã có người khác đặt sân mất rồi.
– Khang: Giờ sao đây?
– Giờ không có sân, chả lẽ đi về.
– Hềyz, chán vậy.
– Hoàng (bạn thằng Thuấn): Để tao đi thương lượng thử xem.
Rồi nó với hai thằng nữa đi vào sân chỗ mấy người kia đang đá rồi thương lượng nói nói một lúc thì thất thểu quay về.
– Hoàng: Bọn nó không chịu nhường sân rồi.
– Vậy thôi, mình đi chỗ khác thôi.
– Nhưng mà gần đây có còn sân đá banh nào đâu.
– Tôi: Không nhường sân, nhưng đá chung chắc họ cho chứ nhỉ? Hình như họ đang thiếu người kìa.
– P: Đúng đó, cách này hay nè. Lần này để mình qua đó thương lượng cho.
– Thuấn: Tốt quá, nhờ P cả đó.
– Lần nãy để hai ông đực rựa đi chả làm được tích sự gì, lần này dùng mỹ nhân đi thương lượng thì thành công là chắc rồi. – Vài đứa lên tiếng từ đằng sau làm 3 thằng hồi nãy quê muốn độn thổ luôn.
– Mình đi với bạn. – Vài nhỏ trông cũng múp múp xung phong đi theo.
Lần này tình hình có vẻ khả quan hơn lần trước, mãi tầm 5 phút sau mấy nhỏ này cũng đành phải lắc đầu quay về.
– Hềyzz, bọn đó chắc chẳng phải con trai đâu. Dùng mỹ nhân kế mà còn không… hềyzz… – Vài thằng thở dài.
Thế là bọn tôi đành đổi sang kế hoạch khác. Đang định ra lấy xe đi về thì từ bỗng quả banh từ trong sân bay thẳng vô đầu tôi.
– Xin lỗi. – Tiếng xin lỗi như kiểu đùa nói vọng từ trong sân ra.
Cũng may tôi là người rộng lượng nên không so đo. Chứ lỡ trúng đầu mấy đứa khác thì tôi không biết chuyện gì sẽ xảy ra đâu.
– Anh hai, có bị làm sao không? – Nhỏ P nhăn mặt lo lắng.
– Thuấn: Mày có sao không Đức?
– Tôi: Không sao, chỉ là quả banh thôi mà.
– P: Này mấy người đá kiểu gì vậy hả? – Nhỏ mắng mấy đứa kia.
– Tôi: Thôi P, bỏ qua đi.
Nói thật đã lâu lắm rồi tôi không thấy cái bộ mặt bà chằn lửa của nhỏ P như lúc này, trông buồn cười kinh khủng mà bố bảo tôi cũng chả dám cười.
Rồi từ trong đó có mấy thằng kéo ra. Trông mặt mấy thằng này quen quen, hình như là tôi đã gặp ở đâu rồi thì phải.
Bọn nó dừng lại ở chỗ tôi làm tôi cảm thấy hơi bất cmn an. Bọn thằng Thuấn mặt cũng căng ra.
– Mày là thằng tối hôm bữa ở quán XYZ cua bạn gái tao phải không? – Một thằng hất mặt.
Hèn gì trông thằng này quen mặt vật vã. Nhỏ P đứng bên cạnh lườm tôi như muốn nuốt tôi luôn vậy. Tay nhỏ thì đang véo hết cỡ vào hông tôi. Mà các thím cũng biết tuyệt kỹ véo hông thần thánh của mấy đứa con gái rồi đó, chỉ có thể dùng 3 từ để diễn tả “thốn tận rốn”. Đau lắm nhưng tôi cũng phải cố cắn răng mà chịu đựng.
– Tôi: Tao cua bạn gái mày hồi nào? Ăn có thể ăn bậy chứ nói thì không nói bậy được đâu.
– Mày được… chúng mày muốn đá banh đúng không? Vậy thì tao đặt cược với mày, nếu mày thua thì phải cúi đầu gọi tao bằng anh và cấm mày bén mảng tới gần bạn gái tao nữa. – Nó hất mặt.
Nhỏ P giật giật cánh tay tôi rồi khẽ lắc đầu, trên mặt hiện rõ hai chữ lo lắng.
– Vậy nếu bọn này thắng thì sao?
– Thì tao nhường bạn gái tao cho mày. – Thằng này nói lớn làm cho cô bạn gái nó nghe được.
Và hậu quả của nó là ăn một cái bạt tay cực mạnh với tốc độ 50km/giờ từ cô bạn gái của nó. Xong nhỏ đó đùng đùng bỏ đi.
Đáng lẽ lúc đầu tôi không định nhận kèo này đâu nhưng đối với loại đàn ông con trai mà đem bạn gái mình ra cá cược thế này tôi ghét cực, không cho nó một bài học thì nó không chừa đâu.
– Tôi: Được. Đá thì đá. – Rồi tôi quay ra đằng sau. – Ai biết đá banh thì vào sân nào.
Được cái bọn này cũng nhiệt tình nên kéo hết vào sân không chừa một ma nào. À không, còn trừ lũ con gái ra nữa.
Tổng cộng bọn tôi chia gần đủ 3 team đá banh luôn cmnr. Sau một hồi bàn bạc chúng tôi quyết định chia làm 3 team và mỗi team đá 20 phút. Đợt đầu là gồm thằng Hoàng, Kha, Khang, Lợi và thằng Hậu. Mấy thằng này nói chung là cũng biết đá, biết chạy chỗ nhưng mà không hiểu ý nhau vì mới đá với nhau lần đầu nên chưa quen, chưa hiểu ý nhau nên khi kết thúc 20′ bị áp đảo tuyệt đối với tỉ số 3 – 0.
– P: Chết rồi, 3 – 0 luôn rồi kìa.
– Tôi: Có sao đâu, cứ để xem đã.
Đến đợt thứ 2, thằng Kỳ với 4 thằng nào nữa ra sân. Lần này thì bên tôi đá hay hơn đợt trước một chút và kéo tỉ số lên 3 – 2. – Thuấn: Đến mình kìa Đức.
– Tôi: Ừ, ra liền.
Bọn tôi nhanh chóng chạy ra sân thay phiên. Bọn thằng kia thì nhìn tôi bằng ánh mắt tóe lửa như tôi có thù truyền kiếp với nó vậy.
– Mày tỏa sáng đi Thuấn. – Tôi cười hất mặt.
Thằng nhỏ nghe hiểu ý tôi, lâu lâu được dịp lấy le với nhỏ P nên cười tít mắt.
Trận đấu vừa được tiếp tục thì thằng Thuấn lợi dụng tốc độ dốc bóng nhanh khủng khiếp của nó phi thẳng lên giữa đội hình đối phương và bắt đầu thể hiện những pha đảo bóng đến chóng mặt. Nhưng chưa được bao lâu thì bị thằng tiền đạo bên kia huých vai suýt ngã và bị cướp mất bóng. Rồi thằng đó ỷ to con dốc bóng lao thẳng về phía tôi. Hai thằng nào bên tôi lao vô cản nhưng đều bị huých ngã lăn quay ra sân. Khi gần đến chỗ tôi (hậu vệ) thì nó tung luôn cú sút, nhưng điểm đến không phải là cái khung thành mà là cái mặt tôi. Cũng may tôi né kịp chứ nếu không thì máu chảy thành dòng cmnlr.
– Đệt, cố ý à mày?
– Đá gì kỳ vậy?
Khán giả bên ngoài nói vọng vào. Còn thằng đó thì tức tối quay về phần sân bên nó.
– Bọn này muốn chơi bạo lực à?
– Đá đấm mà không có tí tinh thần thể thao nào như vậy thì nghỉ mẹ cho rồi.
– Thuấn: Hay là thôi mày?
– Tự rút lui thì xem như là chịu thua, gọi bọn tao là anh rồi cuốn xéo đi. – Bọn kia vừa nói vừa cười chế giễu.
– Đệt, bọn này làm phách quá. Chiến nó không anh em? – Thằng Hoàng ức chế ra mặt.
– Tôi: Đối với bọn này thì đánh đấm làm gì rồi phiền phức. Chi bằng cho chúng nó thua nhục mặt luôn đi.
– Thuấn: Ừ, tao đồng ý.
– Cho chúng nó thua nhục mặt luôn.
– Yeahh!!!
Xong bọn tôi lại tiếp tục đá, lần này tôi lên vị trí tiền đạo cùng với thằng Thuấn, còn cho hai thằng kia ở nhà thủ.
Có được bóng, tôi thi triển kỹ năng lừa tình của mình qua mặt hết dàn hậu vệ của địch và chẳng mấy chốc đã sút tung lưới đối phương trong ánh mắt ngỡ ngàng của mọi người. Ngay cả thằng thủ môn cũng còn vẫn chưa định hình được chuyện gì vừa xảy ra.
Thế là tỉ số đã được san bằng. Khán giả hò hét cổ vũ nhiệt tình còn hơn là thi đấu quốc tế nữa (chém gió thôi), trong khi mặt bọn kia bắt đầu căng lên và đang có xu hướng nhăn lại.
Từ lúc đó tôi bị 2 thằng bám dính như sam. Nhưng với trình bọn này mà muốn kèm tôi thì quả thật xem thường tôi quá. Với số kỹ thuật thằng Thông truyền cho tôi và thêm kinh nghiệm sân cỏ của tôi nữa thì việc đối phó với mấy thằng gà mờ này là quá dễ dàng.
Kết thúc 20 phút ngắn ngủi bọn tôi ghi được thêm có 7 trái nữa, 2 trái do tôi và 5 trái do thằng Thuấn. Cái lúc còn 2 phút cuối bọn tôi đứng dạt ra hai bên cho bọn kia gỡ nhục nhưng mà nhục càng thêm nhục khi chúng nó chẳng gỡ được dù chỉ là một trái. Khán giả thì hò hét tưng bừng chạy vô nhảy nhót như một lũ tinh tinh xổng chuồng. Còn mấy thằng kia nhục quá lặng lẽ rút quân từ lúc nào không biết.
Xong bọn tôi đi lòng vòng vô nhà thiếu nhi chơi một hồi đến gần 5h thì kéo về nhà thằng Thuấn ăn uống. Ăn xong bọn nó còn rủ nhau đi tăng 2 nhưng tôi về trước để đi xem nhỏ Mỹ thi đấu trận chung kết nữa. Thằng Thuấn cũng níu giữ lắm nhưng tôi đành chịu thôi.
– P: Vậy lát em về với ai?
– Tôi: Thuấn, nhờ mày nha. – Tôi hất mặt.
Như vớ được vàng, thằng nhỏ gật đầu đồng ý luôn.
– P: Hay em về với anh hai?
– Tôi: Giờ anh đã về đâu? Anh còn có việc mà, em phải ở lại đi kara với mọi người hét giùm phần của anh nữa chứ. – Tôi cười.
– Dạ. – Nhỏ xị mặt.
Rồi tôi lấy xe chạy qua nhà thi đấu luôn. Mới có 7 giờ tối mà gió thổi vào lạnh tê tái, giá như bây giờ có gái ngồi đằng sau ôm mình thì toẹt vời khỏi nói.
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro