Hành trình tuổi thơ

Phần 136

2024-08-02 21:00:39

Phần 136
Đó là một cái quán nhỏ làm bằng gỗ, xung quanh và bên trong quán đặt rất nhiều chậu cây cảnh to nhỏ các loại và được uốn éo rất đẹp. Dựng xe ở ngoài rồi tôi theo nhỏ Vy vào trong quán, vào trong này tôi mới phát hiện ra một điều hơi kì kì đó là các chậu cây cảnh được sắp xếp thẳng hàng tạo thành những căn phòng, mỗi phòng chỉ có 1 đến 2 bàn và điều đáng nói ở đây là hình như quán này chỉ dành cho những cặp đang yêu nhau thì phải. Đi ngang mấy phòng thấy một đứa con trai và đứa con gái đang măm cho nhau ăn mà tự dưng tôi thấy gato bỏ mợ.

– Êk, gato hả? – Nhỏ Vy khều làm tôi giật thót.

– Là… làm gì có. – Tôi gãi đầu chữa thẹn.

– Không có sao lúng túng thế? Muốn không? Lát bổn cô nương đút cho ăn. – Nhỏ này nháy mắt nguy hiểm.

– Thôi nghỉ đi, cô đút tôi ăn cho nghẹn chết àh? Đời tôi còn dài, chưa muốn chết đâu. – Tôi xua tay.

– Xí. – Nhỏ Vy nguýt dài một cái rồi quay mông đi tiếp.

Tôi thì lẽo đẽo chạy theo sau. Đến một căn phòng trống ở giữa quán thì nhỏ này dừng lại rồi ngồi vắt chéo chân xuống ghế. Tôi cũng kéo ghế ngồi đối diện. Ngay sau đó một chị phục vụ chân dài tới nách, mặt xinh thì thôi rồi bước tới.

– Anh chị gọi món đi ạ.

– Vy: Cho em xin cái menu đi chị.

Nhỏ Vy nhìn vào cái menu lật qua lật lại rồi bắt đầu gọi món, tôi nghe nhỏ gọi mà hú hồn luôn.

– Vy: Cho em cái lẩu bò, với thùng 333, 2 đĩa xiên que, khoai tây chiên… – Một loạt các món ăn vặt sau đó được gọi ra.

Tôi thấy là chị phục vụ ghi món cũng toát hết mồ hôi hột.

– Tôi: Êk? Cô còn rủ thêm bạn tới hả?

– Không. – Nhỏ trả lời tỉnh bơ.

– Chứ sao gọi nhiều món vậy?

– Để ăn chứ gì?

– Có 2 người mà cô gọi chừng đó ăn sao hết?

– Không ăn hết thì khỏi về. – Vừa nói nhỏ vừa chỉ vào mấy dòng chữ in lớn trên tường ngay phía cổng quán.

… KHÁCH HÀNG LÀ THƯỢNG ĐẾ…

Nhìn câu đầu thì được chứ sang câu thứ 2 thì tôi bỗng dưng muốn khóc cmnl.

… GỌI MÓN MÀ KHÔNG ĂN HẾT THÌ THƯỢNG ĐẾ KHÔNG ĐƯỢC VỀ…

– Tôi: Hêzz, là thật hay đùa vậy?

– Lát nữa thì biết ngay thôi mà. – Nhỏ trả lời tỉnh bơ nhưng chẳng có chuyện gì mặc cho mặt tôi đang méo xệch.

Tầm 5′ sau đồ ăn được bưng ra, nhìn phục vụ sắp đồ ăn ra bàn mà tôi muốn no cmnlr chứ đừng nói là ăn.

– Ăn thôi. – Nhỏ này chắp tay như kiểu mấy đứa trong phim hàn xẻng rồi bắt đầu cầm đũa. – Êk, sao ông hông ăn? Hông ăn hết là hông được về đâu.

Thế là tôi cũng cắm đầu cắm cổ vào ăn, ăn nấy ăn để, ăn như heo luôn mấy thým ạh.

– Êk miếng thịt đó là của tui mààà. – Nhỏ giật lấy xâu thịt nướng trên tay tôi rồi cho vào miệng.

Êkzz, sao ông ăn không vậy? Sao không uống đi? – Nhỏ đặt lon bia ra trước mặt tôi.

– Tôi: Tôi không biết uống đâu. – Tôi đẩy lon bia ra.

– Thật không vậy? Ông có phải con trai không thế? Haha.

– Bộ cứ phải biết uống rượu bia mới là con trai à? – Tôi hất mặt.

– Xùy xùy, không uống thì tui uống một mình vậy.

Nhỏ Vy ngồi khui bia uống một mình được tầm 4 lon thì mặt đổi thành màu đỏ như con gà trống vậy và bắt đầu vừa nói nhảm vừa khua tay múa chân lung tung.

– Tôi: Cô say rồi, thôi đừng uống nữa. – Tôi giật lon bia trên tay nhỏ này lại.

– Tui chưa say, trả lại đây cho tui. – Nhỏ này đứng dậy đòi giành lại lon bia thì chao đảo muốn té.

Cũng may tôi nhanh tay đỡ nhỏ này lại chứ nếu không thì nhỏ này đã cắm đầu vào nồi lẩu cmnr.

– Tính tiền cho em đi chị ơi. – Tôi gọi lớn.

Lát sau bà chị phục vụ lạch bạch chạy ra nhìn bàn thức ăn rồi mỉm cười ái ngại.

– Xin lỗi, bàn của quý khách chưa tính tiền được ạh.

– Tôi:???

– Anh thông cảm, qui định của quán là đồ ăn trên bàn mà chưa ăn hết thì chưa được về ạ.

Khỏi nói lúc đó mặt tôi méo đến mức nào. Nói thật chưa bao giờ tôi sợ đồ ăn như lúc này. Nãy giờ ăn muốn nứt bụng ra luôn rồi mà bây giờ còn phải ăn hết đồ ăn trên bàn mới được về thì thà giết tôi đi còn hơn.

– Tôi: Em no lắm rồi chị ạ, phá lệ cho em một lần được không chị?

– Không được đâu anh, quy định của quán nên mong anh chị thông cảm.

Rồi bàn kế bên gọi tính tiền nên bà chị phục vụ chạy qua đó. Tôi thì thất thểu nhìn mâm đồ ăn trước mặt.

– Nhờ cô cả đó, không ăn… – Quay qua định chửi nhỏ Vy một trận thì nhỏ đã ngủ gục trên bàn cmnr.

Trông nhỏ này khá xinh, mắt nâu da trắng thân hình thon thon. Nhất là lúc ngủ, trông nhỏ ngoan như con mèo vậy.

Lắc đầu thở dài một cái rồi tôi chiến đấu với đống đồ ăn trên bàn. Nhưng chỉ cố ăn thêm được vài ba miếng thì cái bụng của tôi như muốn nổ tung ra luôn.

– Hic, chịu thua rồi. – Tôi buông đũa ngồi phơi cái bụng tròn xoe.

Đúng lúc đó phía trên khán đài bên góc trái quán được chiếu đèn rực sáng, còn đèn ở các phòng đều vụt tắt và sau đó là một cô mc mặt tươi như hoa mặc váy ngắn cầm mic bước lên. Chỉ mới thấy bà mc bước lên thôi mà tôi nghe thấy tiếng vỗ tay rần rần từ các gian phòng kèm theo tiếng reo hò to khủng khiếp.

Rồi bà mc bắt đầu nói, nói lung tung thiên địa mà tôi nghe muốn loạn cmn óc. Nói chung là quán có một trò chơi trao cơ hội ra về dành cho những vị khách ăn không hết đồ ăn như tôi. Luật chơi là các thí sinh sẽ lần lượt lên hát một bài và để khán giả bình chọn, ai được bình chọn nhiều nhất thì sẽ giành được tấm vé ra về và free luôn tiền ăn.

Nghe thì có vẻ lạ nhưng vì hết cách nên tôi đành đăng ký đại một bài, biết đâu ăn may thì sao. Ngồi chống cằm nhìn mấy đứa lên hát đầu mà tôi muốn ngủ gục luôn. Bọn đó lên hát mà sỉ nhục người nghe ghê gớm luôn. Lâu lâu cũng có vài đứa hát hay cực kỳ, sợ còn hay hơn cả ca sĩ hát luôn ấy chứ.

Đến lượt tôi lên hát, tôi từ từ bước lên sân khấu trong ánh mắt tò mò của tất cả mọi người.

… Bạn đang đọc truyện Hành trình tuổi thơ tại nguồn: http://bimdep.pro/hanh-trinh-tuoi-tho/

Nhận lấy cái micro từ tay bà chị MC, tôi hắng giọng rồi bắt đầu cất tiếng hát…

… Cuộc sống đâu lường trước điều gì, tình yêu có thể đến rồi đi. Bàn tay dẫu đang nắm thật chặt mà vẫn lạc nhau…

Khi lời bài hát vừa dứt thì ở bên dưới vỗ tay rần rần. Tôi trả lại cái mic cho bà Mc xong trở về chỗ ngồi đợi kết quả. Khi tôi vừa đặt ass xuống ghế thì bỗng có một nhỏ nào ăn mặc cái kiểu mời gọi đi tới chỗ tôi.

– Xin chào, mình tên Hằng, cho mình làm quen nha. – Kèm theo nụ cười tươi không cần tưới.

– Àh ừhm… – Tôi gật đầu đại chứ bao không người ta lại bảo mình chảnh cún.

– Hằng: Bạn tên gì?

– Tôi: Tên Đức.

– Bạn ít đến đây lắm hả? Sao trông bạn lạ thế.

– Lạ hả? Mình cũng chỉ có hai mắt, hai lỗ mũi, hai tai và một miệng thôi mà.

– Hihi, không phải thế. Ý mình là trông bạn lạ mặt thôi.

– Tôi: Ừ, mình đến đây lần đầu.

– Đó là bạn gái bạn hả? – Chỉ vào nhỏ Vy.

Không, là bạn bè bình thường thôi.

– Ồh, mà bạn ấy say rồi thì phải?

– Ừhm. Say rồi.

Ngay sau đó nhỏ kia lườm tôi với ánh mắt nghi ngờ.

– Tôi: Nhìn gì mà gian vậy? Đừng có nghĩ mình là mấy hạng người chuốc say con gái rồi làm bậy nha.

– Hằng: Thì tui đã nói gì đâu. Mà hồi nãy bạn hát hay thiệt, tương lai làm ca sĩ được đó, ahihi.

– Tôi: Có đâu, cũng bình thường thôi mà. – Tôi gãi đầu gãi tai.

– Bạn chắc là có bạn gái rồi nhỉ? – Nhỏ đó vuốt cằm nhìn tôi.

– Tôi: Có đâu, mẹ dặn còn nhỏ lo học, chưa được yêu.

– Hihi, thật không đây? Trông bạn vậy mà bảo chưa có người yêu thì hơi khó tin đấy.

– Khó tin cũng phải tin thôi. Mà bạn xinh vậy chắc cũng có bạn trai rồi hả?

– Ùi mình mới chia tay rồi. – Nhỏ này nói mà mặt tỉnh rụi.

– Ừhm.

– Hằng: Bạn không thắc mắc tại sao hả?

Tôi lắc đầu cười:

– Chuyện đời tư của người khác mình hỏi nhiều làm gì? Nếu muốn nói thì người ta đã tự nói rồi.

– Bạn thú vị thật. – Nhỏ đó cười.

– Hình như bạn của bạn gọi kìa. – Tôi chỉ về phía 4 thằng đang đi tới.

– Bạn trai cũ của mình, người mà mình vừa chia tay đó.

– Ừhm. Mà cậu ta gọi bạn kìa.

– Hằng: Bạn đợi mình chút nha. – Rồi nhỏ này đi ra nói chuyện với mấy thằng đó, tôi thì chẳng quan tâm cho lắm. Lúc này tôi chỉ mong sao cho nhanh được về thôi, chứ tôi chán ở đây lắm rồi.

Chờ mãi thì chương trình cũng kết thúc và đến phần công bố kết quả. Rồi chuyện gì đến cũng đến, cái tên tôi được thốt lên bởi giọng bà chị Mc. Khỏi nói lúc ấy tôi mừng đến cỡ nào luôn.

Nhanh gọn lẹ tôi dìu nhỏ Vy ra khỏi quán trong ánh mắt ngưỡng mộ có, khinh bỉ có (tưởng tôi chuốc nhỏ Vy say rồi giở trò đây mà). Tôi thì chẳng quan tâm, cứ cửa quán thẳng tiến.

Bước chân ra khỏi cửa quán mà tôi như được thoát khỏi âm ti địa ngục vậy. Nhưng còn chưa kịp mừng thì bỗng người con gái đeo kính đen bản to và có mái tóc vàng đứng trước mặt tôi. Rồi nhỏ đó đi thẳng đến tát mạnh vào mặt tôi một cái:

– CHÁTTT!!!

– Mới chỉ có hơn nửa năm mà anh trở thành con người như vậy ư? Anh làm em quá thất vọng. – Nhỏ đó hét thẳng vào mặt tôi.

Vừa hét nhỏ vừa tháo cái mắt kính ra.

– V… Vân? Là em đó ư?

– CHÁTTT!!! – Nhỏ đánh tôi một bạt tay nữa rồi bỏ đi.

Tôi muốn đuổi theo để giải thích nhưng vướng nhỏ Vy nên không tài nào đuổi theo kịp. Thở dài ngán ngẩm, tôi nhờ ông bảo vệ của quán trông giùm cái xe đạp, còn mình thì vác nhỏ Vy về trả cho phụ huynh. Đi ngoài đường mà người ta nhìn tôi như sinh vật lạ, đã vậy nhỏ Vy còn cứ nói sảng lung tung cái gì đó, tay chân thì cứ múa may quay cuồng nữa chứ. Hên hên sao hôm đó tôi hiền chứ không là tôi cũng ném nhỏ này xuống mương cmnr.

Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Hành trình tuổi thơ

Số ký tự: 0