Hành trình tuổi thơ

Phần 135

2024-08-02 21:00:39

Phần 135
Khổ sở, chật vật hơn nửa tiếng đồng hồ vật lộn với cái xe thì cuối cùng tôi cũng về được đến nhà. Ném cái xe xuống sân rồi tôi vào nhà nằm vật ra ghế thở hồng hộc.

– Sao nay về trễ vậy Đức? Còn cái My đâu? – A. Trường hỏi làm tôi giật mình.

– Hả? Nó chạy về trước em mà.

– A. Trường: Đâu, con bé đã về đâu.

– Tôi: Nhỏ này đi đâu được ta? Hay là đã xảy ra chuyện gì rồi?

– A. Trường: Anh với chú chia ra đi tìm con bé mau.

Nói xong a. Trường mặc vội cái áo khoác rồi chạy đi kiếm nhỏ My. Tôi cũng ném luôn 2 cái cặp lên ghế rồi chạy theo. Ra đến đầu đường, tôi với a. Trường chia ra hai hướng đi tìm cho nhanh. Tôi rút điện thoại ra gọi cho thằng Thuấn với thằng Đại ra tìm giúp.

Đúng 5′ sau, hai ông thần đó đạp xe phóng tới.

– Đại: Có chuyện gì mà gọi bọn tao gấp vậy?

– Tôi: Bọn mà đi tìm giúp tao một người được không?

– Đại: Ai?

– Con bé lớp 10 ấy.

– Thuấn: Con bé xinh xinh ấy hả?

– Ừk.

– Tự dưng kiếm nó là gì? Đừng nói với tao là mày kết nó rồi nha. – Thằng Thuấn mặt nham hiểm.

– Kết cái đầu tụi mày, chuyện là… bla… bla… – Tôi kể sơ sơ vụ việc hồi trưa cho tụi nó nghe.

Nghe xong hai thằng nó tức ra mặt.

– Đại: Mày biết đó là bọn nào không?

– Tôi: Không. Nhưng việc cấp bách bây giờ là phải tìm cho ra con nhỏ đó đã.

– Đại: Ừ, leo lên tao chở đi cho mau.

– Tôi: Ok, Thuấn, mày tìm ở Lb đi, tao với thằng Đại qua La, còn tí tao gọi nhờ anh em thằng Thông tìm ở Lc.

– Đại: Còn Ld?

– Anh tao đang tìm bên đó rồi. Có gì thì alo cho tao nha.

– Ok.

Xong bọn tôi chia ra đi tìm. Tìm hết quán karaoke rồi đến quán cafe, công viên, từng nhà sách đến từng ngõ phố nhưng vẫn không tìm thấy nhỏ này đâu. Trời thì cũng đã dần về chiều mà không hề có chút tin tức gì của nhỏ này càng làm lòng tôi nóng như lửa đốt.

– Đại: Gần tối rồi, nguyên cái La cũng bị tao với mày tìm hết rồi mà cũng vẫn không tìm thấy. Giờ sao?

– Tôi: Mày thử gọi bên thằng Thuấn xem có chút tin tức gì không?

Thằng Đại lấy điện thoại ra gọi và cũng chỉ lắc đầu thở dài.

– Tôi: Thôi trời cũng tối rồi, mày về trước đi để tao đi tìm một mình cũng được.

– Đại: Mày nghĩ sao mà kêu tao về trước? Mày có còn xem tao là anh em không vậy?

– Tôi: Chứ để mày vì tao mà bị mẹ mày chửi, tao thấy áy náy lắm.

– Đại: Kệ đi, tao nghe riết cũng quen rồi. – Nó xua tay.

Xong hai thằng tôi tiếp tục đi tìm. Lại mò mẫm lùng sục hết đường này đến đường kia, ngõ này đến ngõ kia mà hai thằng tôi vẫn chẳng tìm thấy. Tôi thì mệt lả người ra luôn rồi tại từ trưa tới giờ chưa được miếng gì vào bụng.

Đến gần 9h, lúc hai thằng tôi định bỏ cuộc thì bất ngờ điện thoại của tôi nhận được một tin nhắn từ số máy lạ với nội dung vỏn vẹn 2 chữ.

– Ben xe.

Thoạt đầu tôi nghĩ chắc là ai đó gửi nhầm số nhưng nghĩ lại thì cũng chỉ có chỗ này là hai thằng tôi chưa tìm đến, có khi nào nhỏ My định lên xe về LK?

Không kịp nghĩ gì thêm, tôi đạp xe phóng một mạch ra bến xe mặc cho thằng Đại đang í ới gọi ở đằng sau.

Ra đến bến xe, tôi gửi xe vô bãi rồi tìm hết xung quanh, tìm trên từng chiếc xe khách một nhưng vẫn không tìm thấy nhỏ My. Bây giờ trước mắt tôi chỉ còn một chiếc xe cuối cùng, bao nhiêu hy vọng của tôi đều đặt trên đó.

… Bạn đang đọc truyện Hành trình tuổi thơ tại nguồn: http://bimdep.pro/hanh-trinh-tuoi-tho/

Gấp gáp từng bước chân tôi đi thật nhanh đến chiếc xe đó.

– Xe đủ người rồi chú em, tìm xe khác đi. – Một ông đứng trên xe đưa tay cản không cho tôi lên xe.

– Chú làm ơn cho cháu 1 phút, cháu chỉ lên tìm bạn cháu rồi xuống ngay. – Tôi khẩn khoản xin ông chú đó.

Chắc thấy tôi đẹp trai nên ổng cũng mủi lòng.

– Lẹ đi, xe sắp chạy rồi. – Ổng nói rồi quay sang bên cạnh tán tỉnh một bà chị khách đi xe.

Tôi thì mừng húm nhảy cái phóc lên xe và dùng cặp thiên nhãn nhìn hết tất cả các hàng ghế. Và cuối cùng trời không phụ lòng người, cái bóng dáng của con nhỏ chảnh chọe bướng bỉnh kia đang ngồi ở băng ghế cuối tựa đầu vào cửa sổ.

Không nói không rằng tôi đi thẳng xuống hàng ghế cuối kéo tay nhỏ này lôi xuống xe. Vừa xuống xe thì nhỏ này giật phắt tay lại.

– Cậu đến đây làm gì?

– Tôi: Câu này phải để tôi hỏi cô mới đúng. Cô định làm cái trò gì vậy hả? Đi từ trưa tới giờ, bây giờ còn định đi đâu nữa?

– Về Lk, tui không muốn ở đây nữa. – Nói rồi nhỏ này toan leo lên xe.

– Này, cô nói đi là đi vậy hả? Ít nhất cũng phải về nói với tôi hay a. Trường một tiếng chứ, cô có biết mọi người đi tìm cô từ trưa tới giờ vất vả thế nào không hả?

– Cậu… cậu đi tìm tui… từ trưa tới giờ luôn ư?

– Không, tôi lừa cô đấy. Còn bây giờ về được chưa? Về tự nói với a. Trường rồi muốn đi đâu thì đi.

– Ừhm. – Nhỏ này khẽ gật đầu.

– Tôi: Ừ rồi còn đứng đó làm gì?

– Đau chân… – Nhỏ này cúi mặt, hai tay tan vào nhau.

Tôi nhìn xuống chân nhỏ này, nó đỏ au và đã sưng tấy lên rồi. Chắc hẳn là đau lắm đây.

– Đau vậy sao hồi trưa chạy nhanh vậy?

– Tui không biết. – Nhỏ này lắc đầu.

Tôi lấy điện thoại ra gọi cho a. Trường để ổng khỏi phải đi tìm nữa. Xong tôi cõng nhỏ ra cái ghế đá ngồi đợi tôi ra lấy xe đạp.

Chở nhỏ My về đến nhà mà tôi thở không ra hơi, vật lộn ròng rã đạp xe bao nhiêu vòng mà không có hạt cơm hay miếng nước gì vào bụng làm tôi mệt lả người. Vậy mà chẳng ai thèm hỏi thăm, ấy thế mà nhỏ kia thì lại khác hẳn. Atrường với C. Hà thay phiên nhau hỏi han, nào là em đi đâu? Rồi em đã ăn gì chưa? Chị nấu miến cho ăn nha, hay ăn bánh canh? Trong khi thằng em như tôi thì chả hỏi được một câu làm tôi ngồi mà tức trào máu. Nhưng cũng còn may tôi vẫn còn cô em vợ quan tâm đến mình.

– Nhi: Anh hai uống nước cho đỡ mệt nè. – C. Bé chìa ly nước sting đỏ ra cho tôi.

– Tôi: Ừh, ngoan.

Tôi cầm ly nước tu một phát cạn luôn. Xong tôi lên phòng lấy đồ đi tắm chứ cả người hôi rình khó chịu lắm. Vừa tắm xong thì điện thoại của tôi reo lên.

– Chết mợ, thằng Đại bác gọi. – Tôi buột miệng.

Nút nghe máy vừa được ấn vào thì từ đầu dây bên kia vang lên bài ca chửi tôi té tát.

– Thằng cờ hó, mày đem cái xe của bố đi đâu rồi?

– Tôi: Mày yên tâm, nó còn nguyên xi, ít nhất hai bánh và cái khung vẫn còn, hềhề.

– Cười cái con khỉ? Đem xe qua đây cho bố để mai bố đi học, không thì sáng mai qua đèo bố đi.

– Tôi: Rồi rồi, giờ tao mang qua trả liền.

– … tút… tút… tút… – Nó cụp máy luôn.

Mặc thêm cái áo khoác vào rồi tôi đạp xe qua trả cho thằng ôn thần kia.

– Thằng cờ hó, anh em mà mày chơi tao vậy hả? Để tao cuốc bộ về mệt gần chết. – Vừa thấy tôi tới là thằng Đại phi ra chưởng tôi một cái muốn rụng xương sườn luôn.

– Tôi: Tại tình hình lúc đó cấp bách quá, tao xin lỗi, hề hề. Để mai tao mời mày uống nước mía nha. – Tôi dụ ngọt.

– Đại: 1 tuần. – Nó lạnh lùng giơ một ngón tay lên.

– Tôi: 1 tuần thì một tuần. – Tôi xị mặt.

– Đại: Trả xe tao đây mày. – Nó dắt xe vào cất.

– Ơh, mày không chở tao về à?

– Đại: Không, cho mày đi bộ bữa cho biết mùi đi. – Xong nó đi thẳng vào nhà, chắc thằng nhỏ còn tức tôi lắm.

Mặt tôi lúc đó thì méo xệch như này này. Thế là tôi đành lủi thủi đi bộ về, cũng may nhà thằng cờ hó này cách võ quán không xa nên cũng đỡ. Tôi đang đút tay vô túi đi về võ quán thì bỗng có một nhỏ đi xe đạp dừng ngay trước tôi.

– Ốh ồh, ông mà cũng có hứng đi tập thể dục buổi tối à?

Thì ra là nhỏ bán thuốc chảnh cún. Nhỏ này mặc cái áo thun cụt tay màu hồng với cái quần ngắn tũn làm tôi suýt xịt máu cam.

– Tôi: Ừhm. Cô đi đâu đây?

– Vy: Tập thể dục. – Nhỏ nhún vai. – Êk ông rảnh hông?

– Tôi: Làm gì?

– Đi ăn, tui mời.

Cả buổi không được miếng gì vào bụng đang đói gần chết, đúng lúc nhỏ này mời nữa nên ngu gì tôi từ chối.

– Vy: Leo lên, tui đèo.

– Tôi: Chở nổi không?

– Leo lên thì biết. – Nhỏ nháy mắt đậm mùi nguy hiểm.

Thế là tôi đành leo lên xe cho nhỏ Vy đèo. Vừa ngồi lên yên sau là tôi đã thấy khó chịu rồi, cái yên sau của xe nhỏ này chũi xuống tạo thành một độ nghiêng tầm 5 độ đổ về phía trước và không có chỗ để chân nên tạo cơ hội cho người ngồi sau và người lái xích lại gần nhau hơn. Lâu lâu gặp phải ổ gà hay ổ vịt thì tôi vô tình đập đầu vào lưng nhỏ:

– Vy: Ông ngủ gật àh?

– Tôi: Đâ… đâu có.

– Vậy sao đập đầu vào lưng tui hoài thế?

– Tôi: Tại…

… Kíttt… bộp… – Nhỏ này bất ngờ thắng lại làm tôi theo phản xạ chống hai tay về phía trước, đầu thì đập vào lưng nhỏ này thêm phát nữa.

– Tôi: Éc, muốn dừng thì ít nhất cũng phải báo trước một tiếng chứ. – Tôi xoa đầu.

– Hứ, ông đập đau hết lưng tui tui còn chưa nói thì thui nhá. – Nhỏ này nguýt dài.

– Tôi: Thôi không thèm cãi với cô làm gì. Mà cô định cho tôi ăn cái gì vậy?

– Vô kia rồi biết. – Nhỏ chỉ vào cái quán ăn bên kia đường.

Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Hành trình tuổi thơ

Số ký tự: 0