Hành trình tuổi thơ

Phần 126

2024-08-02 21:00:39

Phần 126
Khoác bộ võ phục màu đen thân thuộc của mình vào rồi tôi ung dung bước ra ngoài.

– Này, đó là đồ của đại sư huynh, mày không được mặc. Lại còn đeo đai đen của đại sư huynh nữa chứ, thay ra mau. – Thằng Nhị sư huynh chạy lại giáo huấn tôi té tát khi vừa trông thấy tôi bước ra.

– Hix, ở trong hết đồ rồi, còn mỗi bộ này thôi à. Xem như là đệ mượn của đại sư huynh đi.

– Không được là không được.

– Écc, có phải đồ của huynh đâu mà làm gì căng thế?

– Sớm muộn gì bộ đồ này cũng thuộc về tao mà thôi. – Nó nói giọng chắc như bắp.

– “Đệch, dám dòm ngó chức này của bố à? Mày chưa đủ trình đâu” – Tôi cười thầm trong bụng.

– Tôi: Thôi đàng nào cũng lỡ rồi, cho đệ mượn mặc bữa nay thôi. Không là hư của ĐẠI SƯ HUYNH tương lai đâu. – Tôi nói đểu.

Ấy thế mà nó tưởng thật nên sướng ra mặt.

Rồi võ sinh của 2 võ quán ngồi lại thành một vòng tròn lớn. Tôi ngồi ở chỗ bọn võ sinh sơ đẳng, còn thằng kia thì ngồi cùng thằng Đại bác.

Sau đó lần lượt hai bên cử võ sinh lên giao lưu. Bên thằng Đại chắc dẫn toàn lính lâu năm hay sao mà đứa nào ra đòn cũng nhanh mà chắc nên chiếm ưu thế hẳn. Bên nó chỉ dẫn theo có 15 người mà hạ gục gần hết 30 võ sinh bên tôi.

– Tôi: Nhị sư huynh, đến lượt huynh kìa. – Tôi huých vai thằng nhị đệ khi nó đang mải chém gió với thằng Đại.

– Mày lên chưa?

– Ecc, huynh cứa đùa. Đệ mới vào ngày đầu còn chưa học được gì thì sao mà đánh.

– Cũng đúng, cho mày lên thì còn đâu mặt mũi của võ quán. – Nó gạt tôi sang một bên rồi ngông nghênh bước ra giữa.

Tôi ngồi xuống luôn chỗ thằng Đại, vừa mới đặt ass xuống thì thằng Đại quay qua hỏi tôi.

– Thằng này hơn cấp của mày luôn hả?

– Suỵt! Tí tao kể cho. – Tôi nháy xi nhan.

– Đệch, còn bí với chả mật nữa. – Nó bĩu môi. – À mà lát nữa tao sẽ ăn đẹp mày cho xem. – Nó hất mặt đắc thắng. – Tôi: Ừm, mới học được skill mới hay sao mà tự tin vậy?

– Dĩ nhiên, haha. – Nó lấy ngón cái quệt ngang mũi. – Mà thằng này đánh cũng hay phết nhỉ?

Tôi quan sát thằng kia (Phương) đánh với đệ của thằng Đại. Nếu ai không biết gì về vịnh xuân thì sẽ cho là thằng này giỏi lắm, ghê lắm vì nó múa các động tác trông cũng đẹp lắm nhưng thực chất thằng này đánh sai hết gần như là 90% cmnr. Đánh thì chỉ có cái mã chứ chả có tí tẹo lực nào. Ấy thế mà nó cũng hạ gục được 4 thằng bên quân của thằng Đại.

– Tôi: Đến mày kìa.

– Đại: Mày khởi động đi là vừa. – Nó cười đểu rồi bước ra giữa.

Tôi phải công nhận một điều là võ của thằng Đại dạo này tiến bộ kinh thật, chỉ với 3 chiêu mà đã nhẹ nhàng hạ gục thằng Phương rồi.

– Đến mày rồi. – Thằng Đại chỉ thẳng vào mặt tôi.

– Ăxx, thằng đó mới vào học được bữa đầu thì biết gì mà đánh. Thôi, bọn tao nhận thua. – Thằng Phương đứng ra nhận thua.

Đúng lúc đó nhỏ Mỹ… à không… phải gọi là tẩu tẩu đi vào, mặt cười thì rất chi là tươi, tay xách theo mấy cái bịch gì đó. Nhỏ này qua đây làm gì ta? Tôi nhớ nhỏ này tập vào thứ 3, 5, 7 mà ta.

Tôi còn đang thắc mắc thì nhỏ đó chạy đến chỗ tôi:

– Chào đại sư huynh. – Kèm theo nụ cười hút hồn chết cnmn người.

– Phương: Thằng này là võ sinh mới, vì hết võ phục rồi nên đệ mới cho nó mượn đồ của đại sư huynh thôi chứ nó không phải đại sư huynh đâu.

– Mỹ: Ai nói với cậu đây không phải đại sư huynh. Không những là đại sư huynh không đâu, mà đây còn vừa là sư phụ riêng của tỷ và vừa là em…

– Tôi: Ềk ềk, là gì nữa? – Tôi biết nhỏ này định nói gì sau đó nữa nên chặn ngay. – A. Cu còn chưa đến tuổi lấy vợ, đừng có mà nhận vơ trước nha. – Tôi đẩy đầu nhỏ Mỹ.

Thằng Phương nghe xong thì rụt cổ đứng lặng thinh luôn.

– Mỹ: Mà sao nay võ quán đông thế?

– Tôi: Có võ quán bạn đến giao lưu í mà. Mà sao nay lại qua đây?

– Sư phụ lớn kêu muội qua đây tập luyện với sư huynh để chuẩn bị cho trận đấu sắp tới.

– Tôi: Ủa? Đấu gì?

– Giải thi đấu võ thuật liên tỉnh.

– Tôi: Uả? Vậy là qua vòng cấp tỉnh rồi hả?

– Ừm, qua lâu rồi. Đang đấu vòng sơ loại của liên tỉnh.

– Ecc, thi từ bao giờ mà huynh không biết gì hết vậy?

– Mỹ: Tại lúc đó huynh đang bận học nên không ai nói với huynh để huynh chuyên tâm í mà.

– Êk, có đấu không hay nhận thua đây? – Thằng Đại có vẻ nóng lòng lắm rồi.

– Tôi: Mỹ, lên giao lưu đi.

– Dạ.

– Coi chừng thằng này nha, nhìn mặt nó vậy chứ nguy hiểm lắm đó.

Tôi liếc đểu sang thằng Đại bác. – Ra tay vừa thôi nha mày, đệ tử của tao còn phải đi thi đấu nữa đấy.

– Đại: Ok. – Thằng nhỏ khoái chí ra mặt.

Nhỏ Mỹ vào thay đồ xong vừa bước ra sân đấu thì điện thoại của tôi rung lên… là thằng Thông đang gọi:

– Alo, tao nghe.

– Mày đến đoạn đường XX phụ tao với, tao bị úp rồi. – Giọng nó có vẻ gấp gáp lắm.

Tôi liền cúp máy rồi gọi thằng Đại:

– Đại ơi, để bữa khác giao lưu đi. Bây giờ đi đây phụ tao một chút.

– Đại: Đi đâu?

– Có tí chuyện. Mỹ quản lớp giùm huynh xíu nha.

Nói xong tôi chạy ra nhà xe lôi con wave của a. Trường ra phóng tới đoạn XX. Đến nơi, đập vào mắt tôi là một mình thằng Thông đang chống chọi với hơn chục thằng. Tôi liền dựng xe vô lề rồi cùng thằng Đại lao lên giúp thằng Thông.

Với sức tôi thì không khó để hạ gục 4 thằng một cách nhanh chóng. Thằng Đại thì vừa vào đã bay người đạp vào một thằng rồi tiếp tục xoay người đá vỡ mặt 2 thằng liên tiếp.

– Đại: Nhìn cho kỹ skill mới của tao này. – Nó nói với giọng tràn đầy tự tin rồi chạy cực nhanh tới phía 3 thằng phía trước rồi bất ngờ nhảy lên cao cuộn tròn lại lộn 1 vòng trên không như trái banh rồi duỗi chân ra và rồi…

– … BỐPP… BỐP… – Hai thằng nhỏ kia bị trúng đòn xong ngã lăn ra la liệt ôm mặt rên rú. Thằng còn lại còn đang ngơ ngơ ngáo ngáo thì bị thằng Đại cho đo đất luôn.

Chỗ thằng Thông thì cũng xử xong 5 thằng rồi.

– Tôi: Mày có sao không Thông?

– Thông: Không sao, nhưng mà ăn mấy gậy nên hơi ê.

– Ừ, vậy thằng Toàn đâu?

– Tao vừa theo hai đứa nó đến đoạn này thì bị úp rồi mất dấu luôn.

– Đệch, thế thì có khi nào nhỏ My gặp nguy hiểm rồi không? – Tôi hoảng hốt rồi tiến tới nắm đầu một thằng đang nằm hưởng thụ cơn đau:

– Thằng Toàn chở con nhỏ đó đi đâu rồi? – Tôi gằn.

– Tao không biết… – Thằng này có vẻ lì đầu.

Tôi nắm cổ tay trái của nó vặn mạnh kéo lên sau lưng nó, mà hình như tôi làm quá tay hay sao mà nghe cái rắc…

– … aáááhh!!!

– Nó đi đâu?

– Quán cafe Lucky ở XYZ. – Thằng nhỏ chịu đau không nổi nên khai liền.

– Nói sớm thì mày đâu phải chịu đau. – Tôi thả nó ra rồi leo lên xe cùng thằng Đại với thằng Thông đến quán cafe đó. Phải vất vả lắm bọn tôi mới tìm được quán cafe đó vì nó nằm tận trong một con hẻm. Nhưng ba thằng tôi cho dù có tìm cỡ nào cũng không thấy thằng Toàn với nhỏ My đâu.

– Đại: Bên này không có.

– Thông: Phía sau cũng không có.

– Tôi: Chỗ tao tìm cũng không thấy.

Tôi lấy điện thoại ra gọi thì không liên lạc được. Lúc đó tôi như tức điên lên luôn. Chợt điện thoại của tôi rung lên.

– Tôi: Alo.

Ở đầu dây bên kia một giọng nói nhẹ nhàng như sư tử hống vang lên:

– Huynh có về coi võ quán cho muội đi về hay không hả? – Nhỏ Mỹ gào lớn làm tôi xém lủng màng nhĩ.

Rồi không để cho tôi kịp trả lời, nhỏ đó cúp máy luôn.

Chắc nhỏ này đang vội về làm gì đó đây mà.

– Tôi: Thôi, về võ quán xem sao đã.

– Ừ. – Hai thằng nó đồng thanh.

Bọn tôi trở về lại võ quán, tất cả các võ sinh thì đã đều đi về hết rồi, chỉ còn mỗi nhỏ My mặt hằm hằm đầy sát khí đang ngồi trên ghế. Thấy tôi về nhỏ đó mở bài ca bài ca con cá hét thẳng vào mặt tôi. Tôi thì chỉ biết đứng bịt tai chịu trận, còn hai thằng anh em chí cốt kia thì núp ra sau cánh cửa vì sợ ăn đạn lạc. Mắng chán xong rồi nhỏ Mỹ xách ass đi về, lúc này hai thằng ôn thần kia mới ló mặt ra.

– Trước giờ tao tưởng nó hiền chứ, ai ngờ đâu… hôm nay tận mắt chứng kiến tao mới tin đó. – Thằng Thông đứng khoanh tay lắc đầu chép miệng.

Thằng Đại thì cũng đứng gật gù theo.

– Cốp… cốp… – Tôi cú đầu mỗi thằng một cái.

– Ui da, sao cú đầu tao. – Hai thằng ôm đầu nhăn nhó.

– Thấy anh em lâm nguy mà hai thằng mày trốn kĩ thế không sợ trời đánh à.

Xong tôi bảo hai thằng nó xuống bếp dọn đồ ăn ra trước, còn tôi thì lên phòng xem nhỏ My đã về chưa.

Giờ này đã gần 6h71′ rồi mà vẫn chưa về, kiểu này chắc là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, chưa ngủ ở ngoài thì vẫn chưa sợ đây mà.

Hai ông thần kia thì vừa ăn vừa uống vừa luyên thuyên chém gió, tôi thì chỉ ngồi gật gù à ừm theo bọn nó chứ lòng dạ cứ bồn cho lo lắng cho nhỏ My nên cũng chẳng có hứng diệt mồi. Mãi đến 9h, lúc hai thằng kia vừa về thì nhỏ này mới về, người thì nồng nặc mùi rượu, còn thằng Toàn thì tôi không thấy đâu.

Dìu nhỏ này vào ghế ngồi rồi tôi đi pha một ly nước trà gừng cho nhỏ này uống cho dã rượu. Lát sau, nhỏ này có vẻ tỉnh táo hơn thì tôi mới bắt đầu bài ca muôn thuở mà ngày xưa mẹ tôi vẫn thường ca cho tôi nghe mỗi lần tôi đi chơi về muộn. Nghe riết đâm ra thuộc luôn, bây giờ đã có chỗ dùng rồi, hehe.

Ca xong tôi mới thả cho nhỏ này đi tắm. Tranh thủ lúc nhỏ này đi tắm tôi phóng ra khóa cửa nhà rồi phóng lên lầu khóa hết tất cả các cửa phòng lại rồi ung dung trở về phòng ôm đống chìa khóa và ngủ.

Lát sau, nhỏ My đập cửa rầm rầm:

– Cậu ra đây cho tui, ra đây mau!!!

Mặc cho nhỏ đó la hét ầm ĩ, tôi cứ làm thinh như không nghe thấy. Tầm 5′ sau thì bỗng yên ắng lạ thường, chắc là nhỏ này bỏ cuộc rồi. Cái tội tôi dặn trước rồi mà không nghe, bữa nay tôi nương tay cho ngủ ngoài phòng khách, bữa sau mà tái phạm tôi cho ngủ ngoài sân luôn.

Yên lòng hả dạ, tôi tưởng rằng mình sẽ có được một giấc ngủ ngon nhưng ngờ đâu nằm trằn trọc mãi mà vẫn không ngủ được. Ngó sang đồng hồ thì cũng nửa đêm cmnr. Tôi bật dậy xuống nhà bếp uống cốc nước, đi ngang qua phòng khách thấy nhỏ My đang nằm co ro trên ghế. Nghĩ lại thấy mình cũng hơi quá nên tôi lên phòng lấy cái chăn xuống đắp cho nhỏ. Thấy mặt nhỏ này nhăn nhăn hơi lạ nên tôi sờ thử trán nhỏ này xem sao.

– Ôi đệch, sốt cmnr. – Tôi buột miệng.

Rồi tôi chạy xuống bếp đập nhỏ một ít đá lạnh gói vào cái khăn lau mặt xong đem lên chườm cho nhỏ này. Rồi lục trong hộp cứu thương thì số đen như cờ hó, thuốc hạ sốt lại hết ngay lúc này mới đau chứ.

Không hiểu sao ngồi nhìn nhỏ này run cầm cập mà tôi thấy xót xót thế nào ấy.

Thay 2 lần đá lạnh rồi mà nhỏ này vẫn không có dấu hiệu hạ sốt nên tôi đánh liều bế nhỏ này lên phòng rồi phi ra đường tìm tiệm thuốc tây.

Vừa bước ra khỏi cửa từng đợt gió lạnh thổi luồn vào lạnh tê *ái. Mấy thím thử tưởng tượng cái cảnh nửa đêm nửa hôm lúc tất cả mọi người đang chìm trong giấc ngủ, say giấc nồng mà lại có một thằng nhóc mặc quần đùi áo ba lỗ chạy nhong nhong ngoài đường thì sẽ như thế nào. Đến một tiệm thuốc tây gần nhà, tôi hít một hơi dài cho đầy một bụng khí trời lấy can đảm rồi đập cửa rầm rầm. Vừa đập cửa tôi vừa vái trời cho ông bán thuốc này hiền hiền chứ nếu mà dữ thì số tôi xác cmn định rồi.

Đang vái thì bóng đèn trong nhà vụt sáng lên và kèm theo tiếng dép loẹt xoẹt đi ra. Tôi đứng nín thở chờ đợi mà tim đập thình thịch. Rồi cánh cửa sắt từ từ được mở ra nhưng chỉ mở được chút xíu.

– Cậu tìm ai? – Nhỏ này thò đầu ra nhưng phần thân vẫn ở trong nhà.

Nghe giọng thì cũng dễ thương phết, còn mặt mũi thì được xếp vào hàng có chút nhan sắc.

– Tôi: À… ờ… tôi… tôi đi mua thuốc. – Tôi lắp bắp.

– Ba tui ngủ rồi, sáng mai cậu đến sớm đi.

– Không được, bạn tôi đang bị sốt cao lắm, không chờ đến sáng mai được đâu.

Nhỏ này nhíu mày nhìn tôi chằm chằm lưỡng lự một lúc rồi gật đầu.

– Thuốc hạ sốt thì tui cũng biết sơ sơ, để tui vào cắt cho cũng được.

Nghe được câu này mà tôi mừng rơn. Rồi nhỏ đó trở vào trong chừng 15 phút sau thì xách ra một bịch toàn thuốc với thuốc. Mà loại thuốc nào cũng để nguyên cả hộp.

– Của cậu đây, 215k. – Nhỏ này phán ngọt xớt mặc cho mặt tôi lúc đó đang méo xệch.

– Ecc, tôi mua có mấy liều thôi mà… sao…

– Vậy giờ cậu có mua không? Hay là tôi đóng cửa đi ngủ đây. – Nhỏ bán thuốc hất mặt.

Không còn sự lựa chọn, tôi đành ngậm ngùi nhận mua đống thuốc đó. Tôi lục túi lấy tiền trả thì… ớh ồh… quên mang tiền cmnr. Sao số tôi nó đen như cờ hó mực vậy không biết nữa.

– Hìhì, à… ừm… bạn có thể chờ tôi 15 phút không? Tôi quên mang tiền theo rồi. – Tôi cười cầu tài.

Khỏi cần đoán cũng biết, nhỏ bán thuốc lột cái mặt nạ ngoan hiền xuống mà lộ ra một bà la sát chính hiệu, mà bà la sát này còn biết dùng cả sư tử hống nữa mới sợ chứ.

– Cậu phá tui đấy hả? – Nhỏ bán thuốc gầm gừ.

– Hic, tôi quên mang tiền rồi. Chờ tôi 15 phút tôi về nhà lấy tiền ngay.

– Cậu phá mất giấc ngủ của tui rồi định chuồn hả? Không dễ thế đâu. Ba ơi… ưm… ưm…

Nhỏ đó quay vô nhà gọi phụ huynh ra, tôi liền bịt cái mỏ của nhỏ này lại chứ phụ huynh của nhỏ này mà ra là cả làng này mất ngủ lây là cái chắc.

– Tôi quên tiền thật mà. Không thì cô cầm đỡ cái điện thoại của tôi, sáng mai tôi đem tiền đến chuộc. – Tôi đành thế chấp cái điện thoại c2 của mình.

Nhỏ đó lưỡng lự một chút rồi cũng đồng ý.

– Hạn cho cậu là 6h sáng mai đem tiền đến chuộc. Không thì cái điện thoại này thuộc về tôi. – Nhỏ này nói xong ném bịch thuốc cho tôi rồi quẩy ass đi vào nhà.

– Êk, cho tôi lấy cái sim ra đã chứ. – Tôi gọi theo.

– Tạm giữ luôn. – Giọng cô ta vọng ra.

Tôi thất thểu ôm bịch thuốc quay về. Về đến nhà tôi ném bịch thuốc trên bàn rồi đi nấu chút cháo trắng đem lên cho nhỏ My.

Vừa làm tôi vừa rủa bản thân tự dưng đi phạt nhỏ này làm gì để mà rồi tự rước khổ vào thân thế này. Đem cháo lên rồi tôi còn phải đút từng thìa cho nhỏ này ăn nữa chứ. Mà lúc ốm nhỏ này ngoan như mèo ấy, bảo sao nghe vậy chứ không cãi dù chỉ một lời.

Xử xong tô cháo, tôi lôi bịch thuốc ra thì mới nhận ra cái ngu của mình, hồi nãy quên chưa hỏi nhỏ kia liều lượng uống thế nào. Nhưng may sao còn có mấy cái vỏ hộp với giấy chỉ dẫn nên tôi đọc rồi lấy theo cho nhỏ My uống.

– Nè, uống đi. – Tôi chìa ra một nắm thuốc.

Nhỏ My thấy nắm thuốc thì nhăn mặt:

– Tui ăn cháo rồi, khỏe rồi, không uống thuốc đâu.

– “Đệch, cháo của mình nấu chẳng nhẽ còn lợi hại hơn cả thuốc chữa bệnh à ta? Vừa ăn vô mà đã khỏe lại cmnr.”

– Tôi: Không được, không uống để cô hành khổ tôi chứ gì. Uống đi.

– Tui khỏe rồi thật mà. – Giọng yếu ớt.

Nhỏ này nói xong chùm chăn lại cmnl. – Hêyzz, đừng nói là cô sợ thuốc nha.

… không đáp lại…

– Tôi: Làm ơn, uống giùm đi. Chứ cô mà có bị làm sao thì tôi biết ăn nói thế nào với a. Hoàng đây.

Mặc cho tôi ngồi bên năn nỉ thế nào đi nữa, nhỏ này vẫn làm thinh. Sức kiên nhẫn của con người có giới hạn, và tôi cũng thế. Không nói không rằng, tôi cầm nắm thuốc đập mạnh xuống bàn:

– Rầmmm!!! – Những viên thuốc bị vỡ nát ra gần hết.

Rồi tôi đi thẳng ra ngoài mặc kệ nhỏ này luôn, tôi đã nói hết lời rồi mà nhỏ này không nghe thì chịu thôi.

Trở về phòng với tâm trạng bực bội khó tả. Chưa bao giờ tôi thấy đứa con gái nào lì mà bướng bỉnh như nhỏ này. Nằm mãi đến gần 3h sáng mà vẫn không ngủ được, tôi xuống dưới lôi cây mộc nhân của a. Trường ra tập võ… nói một cách chính xác hơn là để trút giận.

Gần 5h am, tôi đi tắm một phát rồi đi nấu đồ ăn sáng cho tôi với b. Nhi và 1 chút cháo cho nhỏ My.

Xong tôi gọi b. Nhi dậy rồi đem cháo lên cho nhỏ My. Tôi không gõ cửa mà tự mở cửa đi vào luôn, biết đâu được đại khai nhãn giới, hèhè.

Bước vào phòng, nhỏ My thì đang nằm ngủ ngon lành trên giường, đôi mắt thì sưng húp lên.

– “Oái, đừng nói là hồi đêm nhỏ này khóc nha”. – Tôi tự thắc mắc.

Còn thuốc ở trên bàn thì biến đi đâu mất hết rồi, ly nước cũng cạn luôn. Chắc là có con chuột nào mò đến gặm hết thuốc với uống hết nước rồi đây mà, tí nữa tôi phải đi mua ít keo dính chuột mới được. Rồi tôi quay sang định đánh thức nhỏ này dậy thì bỗng thấy chỗ gối đang còn ướt nhẹp, chắc là nhỏ này chỉ vừa mới ngủ thôi.

Tôi nhẹ nhàng đem cháo ra khỏi phòng rồi xuống dặn b. Nhi khi nào nhỏ My thức thì nấu lại nồi cháo cho nóng rồi đưa lên cho nhỏ My ăn. Tôi cũng chia luôn thuốc dặn b. Nhi đưa cho nhỏ My uống. Xong tôi thay quần áo và ba chân bốn cẳng đạp xe như vũ bão phi đến tiệm thuốc hồi đêm.

Tôi vừa dừng xe tại cửa tiệm thuốc đó thì đồng hồ chỉ đúng 6h, may thật.

Tôi còn chưa kịp gọi thì nhỏ đó bước ra. Ôi mẹ ơi, hồi tối nhìn không rõ, chứ bây giờ nhìn mới thấy, nhỏ này xinh cực. Tóc ngang lưng, mặt trắng bóc, hai mắt to tròn, mũi hơi tẹt, môi trái tim. Nhỏ này nở một nụ cười tươi rói, chói chang hơn cả mặt trời làm tôi đơ mất 2s.

– Đúng giờ quá hen.

– Tôi: Xì, điện thoại của tôi đâu?

– Ở đây. – Nhỏ này đập đập vào túi quần.

– Còn không biết đường lấy ra trả tôi, hay đợi tôi tự móc đây?

– Xí, có cho thêm tiền ông cũng không dám. Mà tiền của tui đâu? – Nhỏ đó xòe tay ra.

– Tôi: Đây, trả điện thoại cho tôi.

– Nè. – Nhỏ đó đưa điện thoại cho tôi.

Tôi cầm cái điện thoại bỏ vào túi rồi định nhấn pê đan đi thì nhỏ đó gọi lại.

– Êk!

– Tôi: Chuyện gì nữa?

– Ông học trường nào vậy?

– Hỏi làm gì?

– Tui hỏi ông trước mà, ông phải trả lời tui chứ sao hỏi ngược lại tui?

– LTP. – Tôi trả lời cụt ngủn.

Đột nhiên mắt nhỏ này sáng rực lên là tôi cảm thấy có điềm không may.

– Ông cho tui đi ké với nha. Tui cũng học trường đó.

– Thôi, tự đi đi. Tôi chở cô lại có nhiều người hiểu lầm.

Quả thật, mấy năm nay tôi bị dính vào bao nhiêu vụ đánh nhau cũng chỉ là vì bị đánh ghen vì đi chung với gái, năm nay rút kinh nguyệt… à nhầm… rút kinh nghiệm.

– Ai hiểu lầm kệ họ, chả lẽ ông nhẫn tâm để một cô gái như tui phải đi bộ từ đây đến trường à? – Làm mặt đáng thương.

– Tôi: Thôi dẹp đi, đừng nói với tôi là cái xe đạp điện màu hồng kia chỉ để làm cảnh thôi nha. – Tôi hất mặt về phía cái xe đạp đang dựng trong sân.

– Nhưng tui lười đi quá, chở tui một bữa đi, cho tui đi ké một bữa ông cũng có mất mát gì đâu mà. – Nhỏ đó xụ mặt.

Tôi mặc kệ nhỏ này luôn rồi nhấn pê đan phóng thẳng đến trường. Nay tôi phải lên trường làm lao động công ích cho nhà trường. Trường b. Nhi thì đến đầu tuần sau lên chép thời khóa biểu rồi đi học luôn nên nay nó ở nhà. Còn xíu nữa tôi phải xuống lớp nhỏ My xin phép nghỉ giùm nó nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Hành trình tuổi thơ

Số ký tự: 0