Hành trình tuổi thơ

Phần 124

2024-08-02 21:00:39

Phần 124
Sáng hôm sau tôi dậy từ sớm để chuẩn bị đồ ăn sáng để mà hôm nay còn lên trường nhận lớp. Nghe đâu là nhà trường đã sắp xếp lại tất cả các lớp dựa theo điểm trung bình 3 môn toán văn anh.

Bọn tôi vừa ăn sáng xong thì thằng Toàn chạy ex đến rú ga bấm còi inh ỏi, và phần thưởng của em nó về hành động ngu dã man ngu tàn bạo ngu vô nhân đạo đó dĩ nhiên là dép lào, chai nước… bay thẳng vào mặt nó với tốc độ bàn thờ. Tôi còn nghe được tiếng chửi vang váng đâu đó:

– Tổ cha mày, mới sáng sớm mà đi phá làng phá xóm à?

– Mày có tin là tao bẻ cái bô của mày ra không hả?

… blabla… đó là tấm gương cho các bác đấy, chớ có dại mà chơi bô móc và còi độ đi tán gái.

Nhỏ My đang nhấm nháp mấy hạt cơm vừa nghe được tiếng xe là hớn hở vác cặp chạy ra ngay.

– Mê trai đến thế là cùng, thấy mà ghét. – Tôi lẩm bẩm rồi ăn sơ sơ 2 chén cơm nữa cho chắc bụng rồi chở b. Nhi lên trường cấp 2.

Nhớ khi xưa ở chính đoạn đường này tôi thường chở nhỏ, người con gái tôi yêu nhất đi học vào mỗi sáng. Nhỏ thì ngồi đằng sau tíu ta tíu tít mặc cho tôi đang đạp xe mệt thí mợ ra. Nghĩ lại rồi tôi lắc đầu cười thầm một mình như thằng tự kỷ.

Hộ tống em vợ vào tận lớp rồi tôi dặn nó khi nào về thì ra ngoài cổng uống nước mía đợi tôi lên đón. Xong xuôi tôi phóng xe thả dốc phi thẳng đến trường của mình. Đến đoạn ngã ba gần cổng trường thì tôi gặp 2 thằng ôn thần bạn thân của tôi đang đứng ở đó, chắc là đợi tôi đây mà.

– Tôi: Hêyzzz, đợi tao hả?

– Ừ, mày làm gì mà đi muộn vậy? – Thằng Đại hỏi tôi.

– Tôi: Tao chở con em đi học ấy mà. Thôi đi thôi nào.

– Ừ.

Ba thằng tôi đạp xe thẳng tiến vào trường, thằng Thuấn từ nãy đến giờ không nói với tôi câu nào mà cứ lườm tôi với ánh mắt sắc lẻm như muốn ăn tươi nuốt sống tôi vậy. Chắc là nó biết tôi bán đứng nó rồi đây mà. Nghĩ vậy tôi nuốt khan rồi vờ lơ đi méo nhìn nó.

Hôm nay nhìn mặt đứa nào cũng phởn hẳn ra, chắc là đi học lại không phải đi làm phụ ba mẹ nên mừng đây mà. Lâu lâu có vài cặp ôm eo, nắm tay nhau đi học tình cảm vãi. Vài ba thánh nghiện game thì tranh thủ mò vào quán net trước cổng trường.

Bọn tôi dắt xe vào trường gửi rồi đi dòm lại cái danh sách lớp mới. Tên tôi nằm chềnh ềnh ở đầu bảng của lớp 11a1, thằng Thuấn thì a3, còn thằng Đại bác thì a6. Thế là năm nay không được học chung với đứa nào rồi, chán thật. Tôi thểu não chia tay hai thằng cờ hó rồi leo lên ngọn cây ngóng xem cái lớp mới của mình đang tụ tập ở chỗ nào. Tôi phải dùng thiên lý nhãn dòm một hồi mới nhìn thấy tấm bảng nhỏ tí xíu ghi chữ 11a1 đang bị con nhỏ nào đít bự che mất (tổ cha nó, làm tôi tìm muốn nổ mắt), xung quanh là một đàn vịt zời đang đứng tụm 5 tụm 7 buôn dưa lê mặc cho ông thầy giám thị đang đứng trên sân chào cờ cầm micro hét khô cả cổ. Nghĩ mà đến tội cho ông thầy, hềyzz.

Tôi dùng lăng ba vi bộ len lỏi qua đám đông và chẳng mấy chốc đã đến chỗ đồng bọn à nhầm… đồng bạn mới của tôi. Một lần nữa thiên lý nhãn của tôi lại được dùng hết công suất, tôi lia mắt đảo quanh dòm thật kĩ đặng mong tìm được gương mặt thân quen nào để mà tay bắt mặt mừng nhưng đắng lòng thay mặt đứa nào cũng lạ hoắc lạ huơ. Nhưng tôi thấy hơi ngạc nhiên đôi chút vì trong này tôi ếu thấy thằng đực rựa nào, toàn là vịt zời với vịt zời không à. Tôi bắt đầu toát mồ hôi hột, chả lẽ mình đã… Tôi lắc đầu tự trấn an mình.

Ngay lúc đó có ai vỗ vào vai tôi làm tôi giật mình mém nữa trym nhảy ra ngoài… lại nhầm… tym nhảy ra ngoài Tôi quay phắt người lại thủ thế. Trước mặt tôi là 2 thằng, một cao một lùn. Nhìn mặt hai thằng này là biết thuộc dạng thanh niên nghiêm túc, cháu ngoan bác Hồ rồi.

– Bạn cũng học 11a1 hả? – Thằng lùn mở lời kèm theo nụ cười ếu ưa nổi.

– Tôi: Ừm, hai bạn cũng vậy hả?

– Ừm, có gì sau này giúp đỡ với nha, chứ trên lớp này chẳng quen ai cả.

– Tôi: Ừm, hai bạn từ lớp nào chuyển qua vậy?

– A4. Tao tên Long, còn thằng này tên Thịnh. – Nó chỉ sang thằng cao. – Còn mày?

– “Mịa, vừa mới bạn – tớ được một câu mà đã chuyển sang mày – tao rồi.”

– Tôi: Tao hả? A7 thôi. – Tôi gãi đầu.

– Hảảảả???

Hai thằng nó và lũ vịt zời kia hoảng hốt thốt lên át luôn tiếng micrô của ông thầy.

… Bạn đang đọc truyện Hành trình tuổi thơ tại nguồn: http://bimdep.pro/hanh-trinh-tuoi-tho/

– Thầy yêu cầu lớp 11a1 giữ trật tự. – Ông thầy nói chĩa xuống.

Tụi nó ngạc nhiên cũng phải thôi, a7 là cái lớp mà mang tiếng quậy phá học dốt nhất khối thế mà đùng một phát leo lên cái lớp tuyển chọn của khối thì bảo sao.

Hết ngạc nhiên rồi chúng nó dùng ánh mắt bán tín bán nghi săm soi tôi.

– Thịnh: Mày từ a7 lên thật á?

– Tôi: Ăn hên thôi, trung bình 3 môn toán văn anh vừa đủ 7 thôi. – Tôi gãi đầu chữa thẹn.

Sau một hồi phát biểu chán chê thì thầy giám thị mới thả cho học sinh đi về lớp mới gặp gvcn mới.

Tôi lủi hủi cắm đầu theo sau đàn vịt zời kia lên cầu thang. Lớp tôi nằm ngay cuối dãy lầu 2, đứng từ đây có thể ngắm được hầu hết các khu vực của trường rất tiện lợi cho việc tia gái.

Năm nay chủ nhiệm lớp tôi là một ông thầy dạy toán (nghe nói là dạy toán giỏi nhất trường), bụng nguyên 1 quả, tóc hai mái thấy là không ưa rồi.

Ổng vào chào hỏi giới thiệu được vài câu tóm tắt về cái tiểu sử oanh tạc một thời của ổng làm bọn tôi cười ra nước mắt. Ổng đang kể hay thì bỗng thầy giám thị bước vào, theo sau là 3 thằng trông mặt bá đạo thôi rồi. Tôi nhận ra mặt bọn này, đứa đi đầu là thằng Toàn và thằng mabư hôm qua bọn tôi gặp ngoài chợ, thằng còn lại là thằng tối qua mới đấm tôi mấy đấm.

Cả ba thằng nó trừng mắt nhìn tôi làm tôi toát hết mồ hôi hột. Đợi 3 đứa nó giới thiệu xong thì thầy bảo:

– Gvcn: Lớp ta hình như thiếu ghế ngồi và một số ghế bị hư, các em nam đi xuống nhà kho lấy ghế.

3 thằng kia không biết uống nhầm thuốc hay sao mà ngoan đạo vl mấy thým ạ, cả 3 đứa phấn khởi đồng thanh dạ cái rụp rồi phóng đi lấy ghế. Tôi với thằng Long con, Thịnh cũng đi theo lấy ghế.

Nói là nhà kho cho oai chứ thực ra chỗ để ghế là cái gầm cầu thang mà thôi. Ở trong này chắc là lâu ngày chưa quét dọn hay sao ấy mà khắp nơi toàn là mạng nhện.

3 thằng kia lúc nãy trước mặt thầy thì hăng hái phấn khởi lắm, thế mà xuống đây thì đứng ngoài lôi điện thoại ra bấm. Lúc tôi với hai thằng bạn khó khăn lắm mới lôi được 3 cái ghế ra ngoài thì:

– Mấy bạn mệt rồi, ngồi nghỉ đi để mình mang lên cho. – Thằng ma bư đứng trước mặt thằng Long, mặt cười khả ố.

Thằng Toàn cũng giành luôn cái ghế mà thằng Thịnh vừa lôi ra. Tôi cũng không ngoại lệ.

Hai thằng bạn mặt có vẻ sợ nên nộp cho bọn kia luôn.

– Đưa đây tao vác cái ghế này lên cho, mày vào lấy cái khác đi.

– Tôi: Nếu tao nói không thì sao?

– Mày nghĩ một mình mày có cứng nổi với 3 thằng tao không? – Nó cười đểu cáng.

Nhìn mặt nó mà tôi chỉ muốn đấm cho một phát.

– Vậy mày nghĩ ở đây là cái chợ cho 3 thằng mày thích làm gì thì làm à? – Tôi đốp lại.

– Hừz, nếu tao nghĩ vậy thì sao? – Rồi nó đẩy tôi vào trong gầm cầu thang.

Do ở trong này có cánh cửa che khuất nên từ bên ngoài không thể nhìn vào được.

– Bây giờ thì bọn tao có thể tự do rồi chứ? – Thằng đó cười khẩy.

– Toàn: Mày khôn hồn thì biết điều một chút, không thì mày không sống yên với bọn tao đâu. – Vừa nói nó vừa đập nhẹ vào mặt tôi.

Bình sinh tôi ghét nhất là bị đập vào mặt. Không cần đợi bộ não ra lệnh thì nắm đấm của tôi ngay lập tức đã đáp thẳng vào bụng thằng Toàn làm mặt nó biến sắc, miệng há hốc, mắt trợn ngược.

– Màyy… kìnhhh!!! – Tiếng nắm đấm của thằng nào đập vào tường nghe khô khốc.

Cũng may là cú đó tôi né kịp, không thì ăn cám cmnr.

– Hêyzz, mày cũng đi lấy ghế hả Đức? – Tiếng nói quen quen phát ra từ lối cửa sắt.

Tôi đưa mắt nhìn, là bọn thằng Dũng, Sơn, Hùng với vài thằng nữa. Ba thằng này thấy tôi có đồng minh thì bắt đầu e dè.

– Lần sau mày không may mắn như vậy đâu. – Thằng mabư ghé sát tai tôi gằn từng tiếng rồi cả 3 thằng nó bỏ về lớp. Đợi bọn nó đi hết thì bọn thằng Dũng đi vào khoác vai tôi.

– Dũng: Đó là bọn nào vậy? Trông mặt lạ hoắc lạ huơ.

– Tôi: Bọn nó mới chuyển trường xuống đây.

– Hùng: Hình như bọn đó muốn gây sự với mày à Đức?

– Ừ.

– Sơn: Có cần bọn tao giúp đỡ không?

– Thôi, mình tao vẫn xoay sở tốt.

– Dũng: Ừ, có gì cứ gọi bọn tao một tiếng. Bọn tao xử đẹp chúng nó cho mày.

– Ừhm, thôi tao về lớp đã. Có gì thì gặp sau nha.

Tôi vác ghế cùng 2 thằng Long, Thịnh lên lớp. 3 Đứa kia thì vẫn lườm tôi tóe lửa. Nhưng mà tôi méo quan tâm, tôi xách ghế thẳng xuống cuối lớp ngồi, hai thằng kia cũng lẽo đẽo chạy theo tôi. Ngồi xuống ghế, tôi định bụng là tia xem có em nào được được không nhưng mà toàn là thấy lưng chúng nó thôi, hềyzz.

Ngồi thêm một lát nghe ông thầy phân công lao động xong lôi giấy bút ra chép thời khóa biểu xong thì ai về nhà nấy. Tôi ra nhà xe ngồi đợi hai thằng ôn thần kia về chung luôn. Không biết lớp của bọn nó làm cái quái gì mà lâu thế không biết nữa, mãi 15 phút sau mới thấy thằng Thuấn ló mặt ra.

– Tôi: Lớp mày làm gì mà lâu thế?

– Thuấn: Phân chia ban cán sự thôi. – Nó trả lời cộc lốc.

Rồi từ từ nó tiến đến tôi, mặt gian như cờ hó ấy.

– Mày bán đứng tao phải không?

– Tôi: Đâ… đâu có. – Tôi xua tay.

Nó móc cái điện thoại trong cặp ra rồi mở mục tin nhắn.

– Thuấn: Mày tự xem đi.

Chắc là nhỏ Quyên đã khai tôi ra rồi đây mà. Biết không dấu được nữa nên tôi đành thú nhận.

– Tôi: Tao chỉ là bất đắc dĩ thôi mà.

– Thuấn: Mịa mày, mày có biết từ tối qua đến giờ điện thoại tao reo liên tục không hả? Tao phải để chế độ im lặng luôn đây này.

– Tao xin lỗi mà, anh em cả mà, bỏ qua đi.

– Đền bù đi thằng cờ hó.

– Bù cái gì giờ?

Mặt nó bắt đầu hiện ra một chữ gian.

– Thuấn: Phụng.

Chỉ một chữ đó thôi là tôi đủ biết nó muốn gì rồi.

– Tôi: Mày muốn tao giúp sao đây?

– Mấy bữa nữa là sinh nhật tao, mày mời nó đến giùm tao là được.

– Ơh, tao nhớ sinh nhật mày là 21/12 cơ mà?

– Đó là trên giấy khai sinh thôi, chứ ngày sinh thật là 21/8.

– Sao mày không tự mời nó đi?

– Tao sợ nó ngại không dám tới thôi. Hôm đó tao đặc cách cho mày khỏi cần mang quà.

– Hêhê, cái này thì được. – Tôi cười khoái chí. – Thế thiệp mời đâu?

– Đây đây, tao chuẩn bị trước rồi. – Nó rút luôn trong cặp ra một cái thiệp mời hình trái tim màu hồng nhạt.

– Tôi: Đây là thiệp của P, còn thiệp của tao đâu?

– Mày thì cần đết gì thiệp, mời xuông được rồi.

– Anh em mà thế à?

– Vậy thằng nào bán đứng anh em trước? – Nó hất mặt, tôi thì tịt họng luôn.

– Hai thằng mày đang bàn gì thế? – Thằng Đại từ đâu chui ra làm tôi giật mình.

Thằng Thuấn cười cười rồi rút ra hai cái thiệp đưa cho thằng Đại.

– Ởh? Thiệp đám cưới ai đây mày?

– Thằng cờ hó này này. – Tôi thểu não hất mặt về phía thằng Thuấn.

– Đại: Mày làm gì mà đã phải cưới rồi? Đừng nói với tao là mày có bầu nhá? – Nó ngơ ngác sờ bụng thằng Thuấn.

Tôi dù đang thểu não đến đâu cũng chết cười với thằng ôn thần này. Còn thằng Thuấn thì khóc không ra tiếng.

– Đại: Cái này mời thằng Đức mà đưa tao làm gì?

– Hởở? Mời tao á?

Tôi quay qua thì thằng cờ hó kia đang dắt xe chuồn trước cmnr. Tôi cũng leo lên chiến mã đuổi theo thằng cờ hó kia mặc cho thằng Đại đang ngơ ngơ ngáo ngáo không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Mà xe thằng cờ hó kia có đề nên tôi rượt theo không kịp.

– Đại: Êk, đợi… đợi tao với.

– Mày chạy chậm thế?

– Chạy nhanh làm ếu gì cho mệt, cứ tàn tàn mà đạp cho khỏe. Mà giờ mày đi đón b. Nhi à?

– Ừ. Em mày năm nay cũng lên lớp 6 rồi hả?

– Ừm, giờ tao lên đón nó luôn.

Hai thằng tôi đạp xe lên trường cũ đón 2 đứa nhỏ. Lên đến nơi đập vào mắt tôi là cảnh tượng b. Nhi đang ngồi khóc ngon lành, em trai thằng Đại thì đứng trước mặt b. Nhi và dang tay ra. Xung quanh là mấy thằng nhóc mặt lấc cấc lắm, còn có cả mấy thằng lớp 9 nữa. Lâu lâu còn có cả vài người phụ huynh đứng lại xem chứ không can.

Hai thằng tôi vội dựng xe chạy đến xem chuyện gì. Rồi một thằng lớn lớn đạp em thằng Đại một phát làm thằng bé ngã nhoài xuống đất. Thằng Đại nóng tính lao lên xuất một cước làm thằng đó văng hẳn xuống cái mương gần đó.

– Đại: Đm mày dám đánh em tao à?

Mấy thằng xung quanh thì khiếp xanh mặt chạy toán loạn.

– Hai đứa có sao không? – Tôi đỡ b. Nhi đứng dậy còn thằng Đại thì đỡ em nó dậy.

– Anh hai… huhu… mấy bạn kia cứ trêu em… huhu. – C. Bé sà vào lòng tôi mà nức nở.

– Thôi, không sao. Có anh hai ở đây rồi. – Tôi vuốt lưng c. Bé.

Tôi thả c. Bé ra rồi tiến lại chỗ thằng nhóc kia xách cổ nó dậy.

– Tại sao mày đánh em tao?

– E… em… em xin lỗi, em không dám nữa ạ. – Thằng nhỏ xin lỗi rối rít.

– Tôi: Mày lớn rồi mà đi ăn hiếp hai đứa nhỏ vậy mà không thấy nhục à? HẢ? – Tôi gằn.

– Dạ anh tha cho em, em biết lỗi rồi… huhu.

– Mày tên gì?

– Dạ… Khang ạ…

– Học lớp nào?

– Dạ… 9a7.

– Tôi: Được, lần này tao tha cho mày.

– Đại: Tha thế *éo nào được mà tha.

– Tôi: Tao chưa nói xong. Tao tha, nhưng mà từ nay tao không muốn nghe em tao nói là ở trường có đứa nào bắt nạt chúng nó nữa, mày hiểu ý tao không?

– Dạ em biết rồi ạ, hai anh tha cho em.

Rồi tôi thả nó đi.

– Đại: Mày tha cho nó dễ dàng quá vậy?

– Tôi: Chứ bây giờ mày mà đánh nó thì mày cũng giống nó, lại mang tiếng là ăn hiếp con nít.

– Đại: Nhưng mà tao tức.

– Nó đánh em mày một cái mà mày đá nó một phát xuống mương luôn rồi còn gì. Thôi đi về thôi, người ta nhìn dữ quá rồi. – Tôi vỗ vai nó rồi dẫn b. Nhi ra chỗ dựng xe.

– Tôi: Nãy bọn kia có đánh em không?

– Dạ hông.

– Vậy sao em ngồi khóc?

– Tại mấy bạn kia cứ trêu rồi chặn đường không cho em về. – C. Bé ngây ngô đáp.

Tôi tiếp tục đạp xe đi song song với thằng Đại bác, cái mặt của nó cứ hằm hằm nhìn mà chỉ muốn đấm cho một phát chết mịa nó đi.

Về đến nhà, tôi xuống bếp làm đại vài món cho hai anh em ăn. Còn nhỏ My không biết là chết ở chốn nào rồi mà không thấy bóng dáng đâu hết. Bọn tôi vừa ăn xong thì nhỏ My về.

– Đi đâu mà giờ này mới về vậy? – Tôi hỏi.

– Đi đâu kệ tui, cậu hỏi làm gì? – Rồi nó đi thẳng lên phòng.

Chắc mai tôi phải alo cho a. Hoàng gửi cho tôi cái bí kíp trị nhỏ này quá, chứ cứ để nó ngang ngược bá đạo thế này thì nguy. Đến lúc đó nhỏ này sẽ phải quỳ xuống xin tôi tha thứ và nghe lời tôi răm rắp Nghĩ đến cái viễn cảnh ấy mà tôi cười một mình như thằng tự kỷ. Tự lắc đầu cười cho cái suy nghĩ ngây thơ của mình rồi tôi đem bát đũa đi rửa. Xong tôi đang định đi nằm thiền (ngủ) thì nhỏ My đi xuống với cái áo sơ mi sọc ca rô màu đỏ đỏ đen đen mà bị rách mất cả một vùng đằng sau lưng (cũng may là nhỏ này mặc thêm cái áo thun trắng ở trong, chứ nếu không tôi chảy máu cam tới thiếu máu mà chết mất), còn cái quần thì cứ như là không mặc vậy, hềyzz ăn mặc khiêu khích vầy thì bảo sao chả bùng nổ dân số.

Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Hành trình tuổi thơ

Số ký tự: 0