Hành trình tuổi thơ

Phần 121

2024-08-02 21:00:39

Phần 121
Vừa về đến nhà là nhỏ P chạy đến hỏi quá trời quá đất luôn. Nào là:

– Hai khỏe chưa? Hai còn đau không… blabla…

Hỏi đã xong nhỏ lại quay sang trách tôi, tôi thì chỉ gãi đầu cười trừ vì trả lời không kịp.

– A. Trường: Thôi, nó vừa về để cho nó nghỉ đi. Có gì đến chiều hỏi cũng được mà. – A. Trường cứu nguy cho tôi.

Nhờ vậy nhỏ P mới thôi hỏi mà lôi tôi ngồi vào bàn rồi nhồi nhét cho tôi hẳn 1 tô cháo thịt bò. Đang ăn thì a. Hoàng về:

– A. Trường: Làm xong hết chưa?

– Rồi, làm xíu là xong ấy mà. – A. Hoàng đáp. – Sắp tới phải làm phiền mày với Đức rồi.

– Ủa, vụ gì mà phiền em? – Tôi ngơ ngác.

– A. Trường: Mấy bữa nữa con bé My nó xuống đây học.

– Tôi: WTF??? Nó đang học ở lk không thích hay sao mà xuống đây?

– A. Hoàng: Em cũng biết đấy, từ sau cái vụ ở LK đó thì bạn bè của con bé đều biết con bé dính dáng tới bọn thằng Long gì đó nên họ có vẻ đều… xa lánh nó. Ba mẹ con bé sợ nó mặc cảm nên đành để nó đi nơi khác học.

– Nhưng sao lại là ở đây?

– Nói ra thì thật xấu hổ, tại tính con bé hơi quá đáng nên dòng họ không ai muốn giúp nó cả, với lại gia đình cũng không mấy tin tưởng vào họ. Bây giờ còn mỗi thằng khỉ đột này với chú em là anh tin tưởng được thôi.

– Êk êk, khỉ đột nào mày? – A. Trường nhảy dựng lên.

– A. Hoàng: Haha, mày đoán xem.

– Tôi: Vậy xuống đây rồi nó ở…

– Ở đây chứ đâu. – A. Trường nói.

Đệch, thế là thôi rồi. Con này ở đây mà giở cái tính tiểu thư ra thì a. Trường với tôi khổ dài dài rồi.

– A. Hoàng: Mọi chuyện ở đây trông cậy vào hai người nha. Thôi tao phải về lại LK rồi.

– A. Trường: Ở lại ăn trưa đã rồi về. Một mình mày đi một xe công vụ mà, đến chiều về cũng được.

– A. Hoàng: Thôi, tao mắc công chuyện rồi. Để bữa sau rảnh mấy anh em lai rai.

Xong ảnh đi về.

– P: Sao trông mặt hai thảm vậy, chỉ là có thêm một người trong nhà thôi mà. – Nhỏ P rót cho tôi ly nước.

– Em chưa gặp nên không biết tính tình con nhỏ đó đâu. Dữ như bà chằn, dữ hơn em ngày xưa luôn. – Tôi vừa nói vừa diễn tả bằng hành động.

– Anh hai này, em đã dữ với anh hai bao giờ đâu. Mà em thấy cô gái đó bình thường mà, xinh đẹp, trầm tính ít nói, đâu dữ dằn gì đâu.

– Em chưa gặp nó nên em chưa biết đâu. – Tôi xua tay cầm ly nước uống.

– P: Em gặp rồi mà, cô ấy đang trên phòng anh hai đó.

– Ăxxx… – Tôi sặc nước cmnl.

Tức tốc tôi chạy lên phòng xem vì lỡ con nhỏ này phá lung tung đồ của tôi mất. Lên đến nơi tôi thấy nhỏ My đang đứng cầm cuốn nhật kí ngày xưa Lan để lại cho tôi mà đọc, dưới chân là hộp đồ bảo bối cất những món đồ chứa đầy kỷ niệm của tôi. Tôi đùng đùng tiến đến giật lại cuốn nhật kí lại cất vào hộp.

– Đồ này của tôi TUYỆT ĐỐI không được đụng vào. – Tôi gằn giọng.

Nhỏ My ngơ ngác vài giây rồi:

– Xí, xem một chút cũng có chết đâu mà dữ vậy. Mà cậu lấy trộm nhật kí của con gái à?

– Cô biết gì mà nói. – Tôi quát.

– Thấy sao tôi nói vậy thôi. – Nhỏ My bĩu môi rồi đi quanh phòng tôi. – Phòng gì mà bừa bộn thế không biết? Toàn bụi không.

Nghe mà tức lộn cả ruột, phòng của tôi sạch vậy mà nó chê bẩn. Tôi khóa cái hộp lại cẩn thận rồi cất đi.

– Phòng này của tôi, cô xách balo vào làm gì?

– My: Tôi thích phòng này. Cậu nhường cho tôi đi. – Không thèm đợi câu trả lời từ tôi.

Cô ta hỏi xong là lấy hết đồ của tôi ở trong tủ ra và đặt đồ của cô ta vào trong đó.

– Cô sang phòng bên kia đi, phòng này tôi không nhường đâu. – Tôi cản nhỏ đó lại.

– Cậu có phải đàn ông con trai không thế? Sao mà hẹp hòi vậy?

Đúng lúc đó a. Trường với nhỏ P lên.

– A. Trường: Thôi, Đức nhường cho em đi. Chú chịu khó chuyển qua phòng thằng Cu đi.

– P: Anh hai nhường người ta đi.

– “Mịa, không biết nó cho a. Trường với nhỏ P uống bùa mê thuốc lú gì mà giờ hai người họ đều đứng về phe nó vậy.” – Tôi nghĩ mà tức bụng.

Thế là tôi đành phải lủi thủi chuyển hết đồ của mình sang phòng a. Cu. Chuyển xong nhỏ P rủ tôi đi chơi nhưng mà tôi nói mệt không muốn đi rồi leo lên giường ôm b. Nhi ngủ.

Đang ngủ ngon thì tôi bị đánh thức bởi tiếng gọi:

– Nè, nè, dậy đi. Dậy đi!

Tôi uể oải mắt nhắm mắt mở dòm xem ai mà cả gan phá mất giấc mơ của tôi.

– Xuỳ, cô vô đây làm gì? Về phòng mà chơi đi. – Tôi nhắm mắt ngủ tiếp.

– Chán quá, dậy chở tui đi chơi đi. – Nó kéo tay tôi lôi xuống giường.

– Cô không có chân hay sao mà tôi phải dẫn đi, tự đi đi.

– My: Cậu còn giận tui hả?

– Hơi đâu đi giận cô, phí hơi. – Nói thế chứ tôi vẫn đang ức chế cái vụ nó giành phòng với tôi.

– Xì, đàn ông con trai gì mà hẹp hòi thế không biết. Có thế mà cũng dỗi. – Nó nguýt dài.

– Giờ hỏi cậu lần cuối, cậu có chở tui đi không? – Nó đứng chống nạnh.

Tôi nằm im làm thinh méo thèm trả lời.

– Được, vậy thì tui đi một mình. Nhưng mà tui mới đến đây lần đầu, đường xá thì không rành, bạn bè thì không có. Lỡ tui mà đi lạc hay gặp chuyện gì thì để xem anh rể tui xử cậu thế nào. – Nói rồi nhỏ đó đi ra cửa.

Nhỏ này nói cũng có lý, a. Hoàng đã đích thân nhờ mình trông chừng nhỏ này giùm ảnh mà bây giờ để nhỏ này gặp chuyện thì không hay cho lắm. Dù sao a. Hoàng cũng đã giúp đỡ mình nhiều quá rồi, thôi thì đành hy sinh giấc ngủ vì a. Hoàng vậy.

– Êk, đợi đã.

– My: Sao không ngủ nữa đi. – Nhỏ đó đá đểu.

– Xì, đúng là phiền phức thật mà. Đợi tôi 5 phút. – Tôi bực dọc bước vào nhà vs.

Còn nhỏ My thì cái mặt cứ kên kên nhìn mà phát ghét, hừ…

Chải chuốt xong tôi xuống nhà dắt con xe đạp thần thánh ra (hồi xưa tôi chưa đưa cái xe đạp này về nhà nên ba mẹ tôi mới không xử lý cái xe này).

– Đi xe đạp hả?

– Tôi: Không thì đi bộ.

Nhỏ My lưỡng lự một hồi rồi cũng e dè leo lên xe. Chắc là ngại đi xe cùi đây mà, mà cũng phải thôi, nhà nhỏ này giàu mà, toàn đi ex với ab thôi nên giờ đi xe đạp ngại là phải.

– My: Ở đây có quán kem nào ngon ngon không?

– Không biết. – Tôi biết nhưng chẳng qua ghét mặt nên tôi không nói thôi.

– My: Sao cậu lại không biết?

– Ơh hay hỏi lạ nhỉ, tôi có phải thổ địa đâu mà hỏi tôi.

– Xì, hỏi cậu cũng như không. Vậy cậu chở tôi đi ăn đi, tôi đói rồi. – Mịa, nói như ra lệnh vậy.

Tôi chở nhỏ đó đến quán bánh bèo huyền thoại.

– Cho con 2 đĩa bánh bèo cô ơi.

– Cô bh: Ừh, đợi cô chút. Mà lâu nay không thấy ghé ủng hộ quán cô vậy?

– Thì giờ con ghé đây, hềhề. – Tôi cười xòa.

Ngồi vào bàn đợi bánh bèo đến, tôi tranh thủ lấy nĩa với đũa ra lau.

– Hồi trước cậu hay ăn ở đây lắm hả?

– Ừh.

– Quán này trông cũng đẹp ghê ha.

– Ừh.

– My: Cậu kiệm chữ vừa thôi, sao cứ ừh riết vậy?

– Ừh.

Bánh được mang ra:

– Hai đứa ăn ngon miệng nha. Ăn vừa tương ớt của cô thôi đấy ông tướng. – Bả lườm tôi cười đểu.

Tôi thì cười xòa cho qua rồi chụp lấy chai tương xịt phát gần nửa chai. Nhỏ kia thấy tôi làm vậy cũng bắt chước, cũng lanh chanh lấy chai tương ớt xịt đỏ đĩa bánh như ai.

– Tôi: Ăn được không mà bày đặt xịt nhiều tương ớt thế?

– Xì, cậu lừa tôi à? Cái này là sốt cà chua chứ tương ớt gì, blè. – Nhỏ này lè lưỡi trêu ngươi tôi.

Tôi méo thèm quan tâm nữa, ngồi cắm đầu thưởng thức hương vị miếng bánh bèo ngọt ngọt, thanh thanh quyện trong cái vị cay nồng của tương ớt mà cả nửa năm rồi tôi chưa được ăn. Ăn hết rồi tôi ngẩng lên nhìn nhỏ kia thì ôi giời ơi, nước mắt nước mũi chảy tèm lem trông đến tội. Đĩa bánh thì hình như chỉ bị mất có một miếng.

– Sốt cà chua ăn ngon không? – Tôi đá đểu. – Ăn hết đi chứ.

Nhỏ My lắc đầu nguầy nguậy.

– Không ăn được mà bày đặt. – Rồi tôi ra quầy gọi thêm dĩa nữa. – Không ăn được cay thì chan cái nước chấm này vào mà ăn này. – Tôi lắc đầu cười trừ.

– Cậu ăn giùm tui đĩa này đi. – Nhỏ đó đĩa tương ớt qua cho tôi.

– Tôi: Không, Ăn thừa mọc râu.

– Đi mà, tui mới ăn có một miếng thôi. – Nhỏ My nhìn tôi với ánh mắt nài nỉ. Ánh mắt này sao mà khác xa với ánh mắt lúc ở ngoài LK thế không biết.

Xử xong hai đĩa bánh bèo, nhỏ My lại đòi tôi chở đi hóng gió. Mịa, nhỏ này nặng như hợi vậy, làm tôi phải cong đít lên mà đạp xe.

– Thôi, tối tối rồi, về thôi.

– Không, tui muốn đi thêm lát nữa. Một lát nữa thôi. – Giọng nũng nịu.

Lúc ấy tôi thật không dám tin đó là con My chảnh chọe ở LK luôn, cứ như là hai người khác nhau hoàn toàn ấy.

– Êk, có sàn này. Tui muốn vào đây chơi chút xíu. – Nó chỉ vào quán CBA club.

Quán này thiết kế như mấy cái quán bar trên tivi ấy, cũng có cả nhạc xập xình đinh tai nhức óc. Tôi là tôi không ghiền mấy chỗ như thế này rồi.

– Tôi: Thôi, chỗ này phức tạp lắm.

– Cậu không vào thì tui vào một mình. – Nói xong nhỏ này nhảy xuống xe chạy tót vào trong.

Tôi đành phải mặt dày xách xe đạp vào trong để rồi đi vào theo nhỏ My. Mấy thằng bảo kê ngồi đánh bài uống bia canh xe thấy tôi thì nhếch mép cười đểu. Tôi mặc kệ rồi đi vào trong tìm nhỏ My. Tiếng nhạc ở đây to kinh khủng làm tôi phải bịt tai lại.

– Mịa, nghe nhạc thôi có cần mở max volum thế này không? Bọn này chắc điếc hết cmnr. – Tôi rủa thầm.

Dáo dác tìm mãi mà không thấy nhỏ My đâu, chỉ thấy toàn bọn choi choi đầu bảy sắc cầu vồng, ăn mặc thì hở này hở nọ làm tôi tí xịt máu mũi cmnl. Cuối cùng tôi cũng tia được con nhỏ đó đang ngồi uống rượu với một đám choi choi cỡ tôi nhưng mà bọn đó xấu ma chê quỷ hờn luôn. Tôi đến kéo tay nhỏ này đi ra ngoài nhưng mà nhỏ đó giật phăng cánh tay lại:

– Tui chơi ở đây một lát rồi tui về. – Rồi quay vô nói chuyện với mấy đứa kia.

Hai thằng trong số đó vác chai rượu thủng thẳng đi đến đẩy vai tôi ra.

– Tôi: Mấy anh muốn gì đây? – Dù sao ở đây tôi chẳng quen ai nên không thể hổ báo được, có lỡ bọn nó ụp hội đồng thì bỏ bu.

– Mày là thằng nào mà vào giành người đẹp của bọn tao? – Một thằng hất mặt kên kên.

Nó lùn hơn tôi, nhỏ con hơn tôi mà láo vãi chưởng.

– Bạn tôi thì tôi dẫn về thôi. – Tôi trả lời.

– Em ơi, em có quen thằng này không? – Nó quay lại hỏi nhỏ My.

– Mày cứ hỏi thừa, trông em ấy thế này mà làm sao quen biết mấy thằng hai lúa này được. – Một thằng khác nói xong thì cười lớn. Lũ đằng sau cũng cười theo.

Nhỏ My thì trả lời thẳng một câu:

– Không quen. – Rồi đứng uống rượu tiếp.

– Mày nghe gì chưa? Khôn hồn thì xéo mau còn kịp, đừng để bọn anh nóng nha.

Mịa nó chứ, thằng này mà ở ngoài đường thì tôi đã tẩn cho nó một trận nên thân rồi. Nhìn cái mặt chắc cũng bằng tuổi tôi là cùng mà đòi xưng anh với tôi mới ghê chứ.

– Tôi: Được. Không quen, tôi nhớ câu này đó.

Rồi tôi bỏ ra ngoài. Lúc đó tôi tức lắm chứ, định bụng là về nhà luôn nhưng mà đã lỡ hứa với a. Hoàng rồi, không thể để nhỏ này gặp chuyện được. Tôi ra quán cafe đối diện ngồi chờ vì ở bên này nhạc xập xình nhức đầu quá.

Gọi ra một ly cafe nhâm nhi rồi lấy cái điện thoại ra mở game avatar đánh bài cho đỡ chán. Đang chơi thì có con nhỏ nào chân dài lắm đến bàn của tôi:

– Xin lỗi, bạn nhường cho mình bàn này được không?

Tôi ngẩng lên nhìn, trước mặt tôi là một cô gái trạc tuổi tôi, mặt khá xinh, mắt biếc, môi hơi đỏ. Cô ta mặc cái áo sơ mi ngắn màu đỏ, cái áo ngắn nhưng rộng thùng thình, hai bên vạt áo thì cột lại với nhau. Cái quần thì che được nửa đùi. Con gái thời nay nó vậy đấy, ra đường mà cứ mặc kiểu này thì bảo sao dân số tăng chả nhanh. Nhưng riêng tôi thì miễn dịch với gái cmnr, nhưng không phải gay đâu nha.

– Bàn còn nhiều kìa, bạn ngồi mấy bàn đó đi. – Tôi cắm đầu đánh bài tiếp.

Cô ta đứng đó một lát rồi lại nói tiếp:

– Vậy bạn cho mình ngồi chung nha. Mình không làm phiền bạn đâu.

– Tôi: Tùy, thích thì cứ ngồi. – Tôi nói mà không ngẩng mặt lên.

Cô ta gọi một ly cafe nâu ra rồi ngồi cầm muỗng khuấy mãi mà éo uống. Tôi thì chẳng buồn quan tâm, lâu lâu thì tôi để ý xem nhỏ My về chưa rồi lại đánh bài tiếp.

Lát sau, tôi vừa chặt được hai con lợn đỏ của thằng nào đó thì nhỏ kia hỏi:

– Bạn đang chờ ai đó à?

– Ừ, sao biết. – Tôi thắc mắc.

– Tại thấy bạn lâu lâu cứ nhìn ra ngoài. – Mắt cô ta đượm buồn.

– Ừ, bạn cũng vậy à?

– Ừhm.

Rồi cả hai đều im lặng. Chừng 60 phút sau thì nhỏ My bước ra. Nhỏ My đứng ngó dáo dác như đang tìm ai đó rồi xụ mặt đi bộ về.

– Tôi: Thôi mình về đây, tạm biệt.

Cô ta khẽ gật đầu mỉm cười. Tôi chạy ra quầy tính tiền rồi dong xe đi theo nhỏ My. Tôi đi chầm chậm tít ở đằng sau để nhỏ này đi bộ cho bõ ghét.

Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Hành trình tuổi thơ

Số ký tự: 0