Hành trình tuổi thơ

Phần 120

2024-08-02 21:00:39

Phần 120
Sáng hôm sau, tôi tỉnh giấc vì mơ thấy mình đang bay xuống một vực thẳm. Tôi lồm cồm bò dậy thì ôi mẹ ơi, cái lưng tôi nó tê do ngủ ngồi. Ngơ ngác dụi mắt nhìn xung quanh thì ai cũng nhìn tôi như sinh vật lạ, nhỏ kia thì ngồi khoanh chân trên giường bẻ tay rôm rốp nghe mà lạnh người. Ngay lập tức toàn bộ dây nơron thần kinh của tôi hoạt động max công suất để liên kết các sự việc lại với nhau, cộng thêm việc tôi đang nằm dưới đất, cái ghế tối qua tôi ngồi bị đổ về phía tôi thì cuối cùng tôi đưa một kết luận là nhỏ kia vừa đạp tôi ngã ngửa xuống đất.

Nộ khí xung thiên, tôi hổ báo đứng dậy tiến sát lại cô ta.

– Tại sao cô lậy đẩy tôi ngã xuống đất hả?

– Ai bảo ông dám nắm tay tui. – Nhỏ đó chu mỏ cãi.

– Tôi nắm tay cô hồi nào?

– Hồi nãy tự dưng ông nắm tay tui nên tui mới tự vệ thôi.

– Đệch, tự vệ mà đạp tôi một cái bay sang gầm giường bên cạnh luôn à? Kiểu này cô mà đánh thật thì dám tôi bay ra cửa sổ luôn quá.

– Hứ, đáng đời đồ dê xồm. Mà đây là đâu? Sao tui lại ở đây?

– Khách sạn chứ đâu, không biết nhìn à?

Chắc xưa giờ nhỏ này chưa vào bệnh viện bao giờ luôn hay sao mà tưởng thật mấy thím ợ. Nhỏ đó vội vàng kéo chăn lên dòm dòm cái gì ở trong ấy rồi mặt méo xệch:

– Quần áo của tui đâu, sao tui mặc đồ này? Ông đã làm gì tui rồi? Hức hức. – Mếu.

– Tôi thay cho cô chứ ai, còn cô nghĩ xem tôi đã làm gì cô rồi? – Tôi làm mặt gian dí sát vào mặt nhỏ đó thì bất ngờ:

– Chátt!!! – Rồi nhỏ đó ôm mẹt à nhầm… ôm mặt khóc.

Mặt tôi thì chắc in 5 nốt tay cmnlr. Đúng lúc đó bà chị y tá hôm qua đi vào cùng ông anh bs hôm qua luôn:

– Người nhà bệnh nhân giường số 3 ra ngoài để tôi khám cho bệnh nhân. – Ổng nói giọng đuổi.

Tôi né ra ngoài, bà chị kia thì nháy mắt cười với tôi một phát rồi đẩy xe thuốc vào. Tôi ra hẳn căn tin uống ly cafe nâu rồi lên lại. Nhỏ kia đang ngồi ôm gối thấy tôi lên thì cúi gằm mặt xuống.

– “Chắc biết bị mình lừa rồi đây mà”. – Tôi bước đến cạnh giường rồi đặt hộp cháo vừa mua trước mặt nhỏ đó.

– Ăn đi rồi mà còn xuất viện. – Tôi nói rồi quay lưng đi ra ngoài.

– Nè! – Cô ta gọi lại, giọng ngọt xớt.

– Chuyện gì nữa? – Tôi nói mà không quay mặt lại.

Còn tưởng là cô ta định xin lỗi tôi, ai dè:

– Không có muỗng sao ăn?

– Đệch!!! – Tôi ngã ngửa.

Không biết con nhỏ ngoài căn tin bán cháo kiểu éo gì mà éo có muỗng, chả nhẽ kêu người ta húp à?

Khỏi nói mặt tôi lúc đó thảm như thế nào. Mọi người thì cười rộ lên làm tôi quê gần chết. Tôi đành phải vác mặt xuống căn tin lần nữa.

– Bán em hộp sữa chua với chai nước khoáng. – Tôi nói với nhỏ bán căn tin.

– Hihi, nhìn anh chắc hơn tuổi em mà? – Nhỏ đó cười.

– Vậy ấy bao nhiêu tuổi?

– Em năm nay 14 thôi, nghỉ hè nên vào đây bán phụ mẹ em.

– Ừh, anh hơn em 2 tuổi.

– Anh học trường nào?

– Anh học dở nên học LTP thôi. Nhìn em chắc là học trường chuyên.

– Hihi, sao anh biết hay vậy? – Nó cười ngoác miệng rồi đưa đồ cho tôi. – Của anh hết 25k.

– À, em cho anh xin thêm cái muỗng, nãy anh mua cháo ở đây mà hình như em quên bỏ muỗng vào cho anh.

– Dạ, em xin lỗi. – Rồi nó chạy vô lấy cho tôi cái muỗng bé tí xíu, cái muỗng ăn sữa chua ấy. – Anh thường xuyên ghé mua ủng hộ em nha.

Mịa, con gái con đứa xinh xắn mà nói chuyện có duyên vê – ler, nói vậy thì có khác éo gì trù tôi thường xuyên vô viện đâu Tôi méo thèm trả lời mà quay lưng đi luôn một mạch. Sáng sớm gặp toàn chuyện gì đâu không.

– Ông mua thêm sữa chua chi vậy? Tui có ăn loại này đâu. – Mịa, mua cho ăn rồi còn đòi hỏi.

Đang bực sẵn cộng thêm câu nói đó nữa, tôi lấy hộp sữa chua bóc ra húp 1 hơi cạn cmnl.

– Ơh, cái đó ông mua cho tui mà. – Nhỏ đó ngơ ngác.

– Ai nói tôi mua cho cô. Lo mà ăn cháo đi rồi bắt taxi mà về đi. Tôi về trước đây. – Tôi nói rồi đi ra.

– Nè! Xin lỗi mà. – Sáng giờ được mỗi câu này nghe lọt tai.

– Vụ gì? – Tôi làm bộ chảnh.

– Vụ hồi sáng… tui… t… tui tát ông đó. – Nhỏ đó giọng lí nhí, mặt cúi gằm xuống.

– Còn gì nữa không?

– Nhỏ đó: Còn cả vụ tui đẩy ông ngã xuống đất nữa. Nhưng lỗi cũng tại ông. – Mịa, tôi còn chưa tha lỗi mà nhỏ đó đã quay sang đổ lỗi cho tôi.

– Sao tại tôi nữa?

– Tại ông lừa tui… làm tui tưởng…

– Tưởng cái gì? – Tôi biết nhưng vẫn làm mặt ngu ngu hỏi.

– Tưởng ông đã… – Mặt nhỏ đó bắt đầu đỏ lựng lên.

– Tưởng tôi lợi dụng lúc cô hôn mê rồi giở trò sở khanh với cô chứ gì? Cô nghĩ tôi là loại người đó hả? Xin lỗi chứ nếu tôi muốn thì tôi đã làm vậy với cô từ lúc ở nhà trọ rồi nhá. Đầu óc con gái con đứa mà toàn suy nghĩ tầm bậy không.

– Tui xin lỗi rồi mà.

Đang nói thì điện thoại nhỏ đó reo lên. Nghe điện thoại mà trông nhỏ đó có vẻ hốt hoảng lắm.

– Chết rồi, tui phải về nhà gấp. Bác tui đang đợi ở nhà rồi.

– Ăn hết cháo đi rồi đi đâu thì đi. – Tôi cản cô ta lại.

– Nhưng mà tui phải về gấp.

– Tùy cô, tôi đố cô tự làm thủ tục xuất viện được đó. Tiền của cô tôi đang giữ rồi. – Tôi chém thôi.

Không ngờ nhỏ đó tin thật, cầm tô cháo lên ăn ào ào.

– Xong rồi, cho tui về được chưa?

– Rồi, về đi. – Tôi nhún vai.

– Trả lại tiền cho tôi.

– Tiền cô để ở đâu thì còn đó chứ tôi có lấy của cô đâu. Nãy tôi gạt cô thôi.

– Ông… grừ… – Nhỏ đó tức giận lắm. – Balô của tui đâu?

– Dưới gầm giường kìa.

Nhỏ đó lấy balô chạy vào phòng vs (chắc là thay đồ), lát sau nhỏ này mặc cái váy màu xanh lam dài tới gối bước ra làm ai cũng nhìn. Họ nhìn một phần vì nhỏ này xinh, còn 9 phần là vì nhỏ này dị. Mấy thím thử nghĩ xem giữa một đám ngan màu trắng nâu bỗng có 1 con màu đen thì trông thế nào?

Đỡ nhỏ đó ra khỏi bệnh viện, tôi vẫy cái taxi cho nhỏ đó tự về.

– Nè, ông đi đâu vậy?

– Về chứ đi đâu, hỏi thừa.

– Ông phải đi với tui về nhà.

– Ơh, mắc gì tôi phải theo cô?

– Vì ông mà tui mới bị thương vầy, ông không theo tui về giải thích thì làm sao bác tui tin được.

– Ăn ở thế nào mà đến bác mình còn không tin mình nữa. – Tôi lẩm bẩm.

Cuối cùng tôi rút đt ra alo cho a. Trường bảo không cần đón tôi, đến lát nữa tôi tự về được rồi leo lên taxi ngồi. Ngồi trong xe mà chẳng ai nói với ai câu nào à không… nhỏ đó có nói vài câu chỉ đường cho ông tài xế đi. Tôi thì chẳng thèm quan tâm, lôi đt ra xem tin nhắn vì nãy thấy có quá trời tin nhắn nhưng chưa kịp xem. Gần 30 tin, đều là của nhỏ P cả:

– Anh hai đang ở đâu vậy?

– Anh hai đi đâu mà em với B. Nhi tìm mãi không thấy?

… blabla…

Đang đọc thì P calling:

– Alo, hai nghe.

– Hai nằm phòng nào, em đang ở bv nè.

– Ăx, sao em không gọi sớm, hai vừa xuất viện rồi, lát nữa hai về.

– Vậy em qua nhà đợi hai nha.

– Ừhm.

– Tút… tút… tút… – Tôi cụp máy.

– Em gái ông gọi hả?

– Ừhm.

– Lát nữa ông nói chuyện lễ phép với bác tui vào, bác tui khó tính lắm đó.

– Đệch, khó tính mà kêu tôi tới làm gì?

– Chính vì vậy mới cần ông tới giải thích giùm tui chứ.

– Đến nơi rồi. – Ông tài xế quay lại bảo.

Hai đứa tôi xuống xe, tôi nhìn khung cảnh xung quanh mà bất ngờ luôn. Đây chẳng phải là nhà cũ của tôi sao.

– Nhà cô đây hả?

– Ừhm. Vào nhà đi.

Tôi theo nhỏ đó vào nhà, nhưng chưa kịp bước lên hè thì nghe tiếng gầm từ trong vọng ra.

– Cháu đi đâu từ tối qua tới giờ? – Giọng ồm nghe sợ bỏ mợ ra được.

Sợ quá tôi quên cả chào cmnl.

– Dạ… cháu đi bệnh viện. – Nhỏ đó khép nép trả lời.

– Tại sao phải đi bv?

Rồi nhỏ đó trình bày đầu đuôi sự việc tối hôm qua cho hai bác nghe, tôi thì đứng gật đầu lia lịa méo dám ú ớ câu nào.

Nghe xong ổng trừng mắt nhìn tôi:

– Cậu là con cái nhà ai? Tại sao lại dính vào mấy thứ du côn đó? – B. Gái hỏi.

Lần này đến lượt tôi trình bày lại đầu đuôi sự việc (từ hồi tối qua đến giờ thôi). Nghe xong hai bác nhìn tôi bằng ánh mắt khác hẳn. Nhỏ kia thì tròn mắt nhìn tôi.

– Xem ra cậu cũng gan nhỉ? Một mình mà dám đối mặt với 4 tên bắt cóc. – B. Trai cười cười trông mặt đỡ sát khí hẳn.

– Dạ tại tình hình lúc đó cấp bách quá thôi bác. – Tôi gãi đầu cười xòa.

– B. Trai: Chắc cậu cũng biết võ nhỉ?

– Dạ cũng sơ sơ thôi ạ.

– B. Trai: Ừhm.

Chợt đt tôi rung lên:

– Cháu xin phép ạ.

Tôi ra ngoài nghe đt. Xong tôi trở vào nhà:

– Dạ cháu xin phép hai bác cháu với bạn về, phía trên xã gọi lên để lấy lời khai ạ.

– B. Trai: Để bác đi cùng hai đứa.

– Dạ. – Hai đứa tôi đồng thanh.

Lên xã lấy lời khai chừng 15 phút xong tôi xin phép rút luôn chứ ở gần ông bác của nhỏ này riết có ngày tim tôi rớt ra ngoài luôn quá.

Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Hành trình tuổi thơ

Số ký tự: 0