Hành trình tuổi thơ

Phần 117

2024-08-02 21:00:39

Phần 117
Sáng hôm sau, tất cả đều tập hợp đầy đủ ở võ quán để chuẩn bị lên đường. Đến đúng 9h chúng tôi đã ngồi yên vị trên tàu. A. Trường ngồi ghế đầu với c. Hà, kế đến phía sau là thằng Đại với nhỏ Trang, kế nữa là tôi với b. Nhi, còn lại nhỏ P ngồi cuối với thằng Thuấn. Lúc đầu nhỏ P còn đòi ngồi chung với tôi nhưng vì giành không lại b. Nhi nên đành phải ngồi chung với thằng Thuấn, còn thằng Thuấn thì mặt phởn khỏi nói (vì được ngồi cạnh gái xinh mà).

Ngồi tàu hết 3 ngày 2 đêm thì cuối cùng mảnh đất LK lại hiện ra trước mắt tôi.

– Woa, ở đây đẹp thiệt. Các ngôi nhà xây kiểu gì kì quá hen. – Nhỏ P trầm trồ.

– Thuấn: Lát nữa mình dẫn P đi chơi ngắm cảnh cho đã mắt luôn ha. – Thằng nhỏ ngọt giọng.

– Ừm, hìhì. – Nhỏ P đáp trả bằng một nụ cười tươi rói.

– A. Trường: Xuống tàu thôi mọi người.

– Ok.

– A. Trường: Bây giờ đi thuê khách sạn đã rồi tắm rửa, ăn tối xong ta đi chơi nha.

– Nhất trí. – Cả lũ đồng thanh. Chúng tôi đang định đi thì nghe tiếng gọi từ phía sau. Vừa quay lại thì tôi thấy a. Hoàng, c. Mai, Tâm với lũ thằng Trung đang đứng đằng sau.

– A. Trường: Mày dẫn lính đi đâu vậy Hoàng?

– Đi đón bọn mày chứ đâu, còn lũ nhỏ này thì đòi đi theo để đón thằng Đức ấy. – A. Hoàng cười khoác vai a. Trường.

– A. Trường: Ủa, đây là…

– Mai, vợ sắp cưới của tao đấy. – Rồi quay sang c. Mai. – Đây là trường, người mà anh hay kể với em đó.

– Chào anh.

– Ừ, chào em.

Rồi hai ổng ghé tai nhau nói gì đó xong cười khúc khích.

– Tâm: Mấy tháng không gặp mà mày béo ra nhỉ?

– Tôi: Có đâu, tao vẫn vậy mà. Bọn mày sống thế nào rồi?

– Tâm: Vẫn vậy.

– Vẫn làm trong quán c. Mai à?

– Ừ, nhưng mà tao lên chức quản lý rồi. Không còn là thằng tạp dịch như trước đâu, hehe.

– Ngon vậy mày.

– Tâm: Ừ, mà đây là… bạn gái mày hả? – Nó chỉ nhỏ P.

– Không, em gái tao, tên Phụng. Còn thằng to xác kia là Đại, bên cạnh nó là Trang. Còn thằng này là Thuấn.

Sơ sơ màn chào hỏi xong bọn tôi theo a. Trường về nhà ảnh. Nhà a. Hoàng cũng là võ quán tuy nhỏ hơn võ quán của a. Trường nhưng mà đồ nghề luyện võ thì hầu như không thiếu món nào từ côn đến đao, thương, nhị khúc, tam khúc… trong đó tôi kết mỗi cái côn dài tầm 1m6 được làm bằng gỗ gì màu đỏ tía và được để riêng ra một cái giá đỡ khác. Hai đầu của nó được bọc một lớp sắt để khỏi bị téc, phần gỗ ở gần hai đầu thì to hơn phần giữa một chút và được trạm trổ hình con rồng rất đẹp.

– Anh ở một mình à a. Hoàng?

– A. Hoàng: Ừ, ở như vậy cho tự do. Nhưng sự tự do của anh sắp mất rồi. – A. Hoàng thở dài.

– Vậy hả anh? – C. Mai liếc xéo.

– Hềề, anh tình nguyện mà. – Ngay lập tức ổng cười hòa.

Đem đồ vào phòng cất xong tôi đi tắm rửa rồi dắt b. Nhi đi thăm mộ nhỏ.

– P: Cho em đi với. – Nhỏ P từ đâu nhảy ra.

– Thuấn: Tao cũng đi với.

– Đại: Tao đi nữa.

– Trang với Linh là bạn thân nên Trang cũng sẽ đi thăm Linh cùng mọi người.

– Tôi: Ừ, vậy thì đi thôi.

Thế là tôi dẫn bọn nó ra mộ nhỏ (a. Trường đang bận đấu võ với a. Hoàng nên tôi không làm phiền, còn c. Hà thì phụ c. Mai nấu đồ ăn tối rồi). Nấm mộ của nhỏ nằm lẻ loi gần trong góc nghĩa trang nhưng vẫn đầy những que nhang cắm trong lư hương, ngôi mộ thì sáng bóng có lẽ là bọn thằng Tâm thường xuyên ra thắp nhang lau chùi mộ cho nhỏ giùm tôi đây mà.

– Linh, anh về thăm em rồi đây. Bây giờ em thế nào rồi? Chắc em đã lên thiên đường làm một thiên thần đáng yêu rồi nhỉ? Ở dưới này anh với b. Nhi sống rất tốt nên em hãy yên tâm nhé. Còn tình yêu anh dành cho em thì em hãy yên tâm, anh vẫn luôn yêu em chưa phút giây nào ngừng nghỉ cả, em vẫn mãi sẽ ở trong tim anh. Yêu em vạn lần. – Tôi thầm thì cầu nguyện.

– P: Linh vẫn đẹp như ngày nào, anh hai nhỉ? Hèn gì làm cho anh hai chết mê chết mệt.

– Xì, anh yêu Linh đâu phải chỉ vì cô ấy đẹp đâu. Mà anh yêu cô ấy vì tính cách dễ thương, hiền hòa của cô ấy, và có đôi lúc rất tinh nghịch, thích trêu chọc anh nữa. Anh yêu Linh vì sự rung động của trái tim.

– Đại: Nghe mà nổi gai ốc quá mày ơi.

– Trang: Xìì, chứ chẳng lẽ cứ khô khan như anh à? – Nhỏ này đập thằng Đại một phát.

– Đại: Đâu có, anh vẫn uống nước đều mà chứ có khô đâu. Một ngày 2 lít đấy.

Cả lũ phì cười trước thái độ ngây thơ của anh Đại. Xong bọn thằng Đại lại đòi tôi dẫn về chỗ lúc trước tôi ở. Tôi chưa kịp từ chối thì thằng Tâm dẫn chúng nó đi mất tiêu luôn. Mả bố cái thằng lanh chanh.

Mãi đến 7h thì a. Trường gọi điện kêu về ăn cơm thì bọn kia mới chịu về cho. Vừa về đến nơi thì bọn tôi nhảy vào nhập tiệc luôn. Lúc tôi đang tập trung phá mồi thì a. Trường quay sang hỏi tôi.

– Thế ở ngoài đó thằng này có dạy cho chú sài binh khí không?

– Tôi: Dạ không, em đánh quyền còn chưa ra hồn nữa chứ nói gì binh khí.

– Chú cứ khiêm tốn thế chứ anh thấy chú đánh vịnh xuân, karate với taekwondo ghê lắm mà. Phối hợp cả 3 cái rất điêu luyện mà.

– Cũng bình thường thôi mà anh.

– Mà chú đi học một lúc cả 3 môn võ đó hả?

– Không anh, em học vịnh xuân từ sư phụ với a. Trường, còn hai cái kia là em được hai thằng bạn khác chỉ chứ có đi học đâu.

– Vậy mà chú mày đánh được điêu luyện thế, vừa vận khí công vừa phát ra được kình lực. – Ổng cười đầy ẩn ý. – Chắc thằng này mới chỉ cho chú cách phát kình rồi đánh bừa thôi phỏng?

– Dạ.

– Anh biết ngay mà, thằng này coi vậy chứ giấu nghề ghê lắm.

– Dạ đúng đấy anh.

– Êk ềk, anh dạy cho chú tam bộ cước rồi còn gì. – A. Trường giãy nảy.

– A. Hoàng: Khà khà, ngày mai anh chỉ chú mấy chiêu kình, học xong đảm bảo chú ăn đứt thằng này luôn.

– Dạ. – Tôi tưởng ảnh nói giỡn do có men trong người nên ậm ừ cho qua rồi tiếp tục tập trung phá mồi.

Những ngày tiếp theo thì cũng chẳng có gì đáng nói, ngày nào cũng như ngày nào. Sáng thì đi thăm mộ nhỏ một chút rồi đi chơi, đến chiều về tắm rửa ăn cơm nước rồi ăn hành với 2 ông thần kia. Chẳng mấy chốc 2 tuần ăn chơi ở LK nhanh chóng trôi qua, bọn tôi phải trở về để chuẩn bị cho năm học mới. Chia tay với mọi người một lần nữa rồi bọn tôi lại lên đón xe ra nhà gas.

– A. Hoàng: À Đức này. Anh có cái này cho chú. – Ảnh lên phòng rồi mang xuống một cái hộp nhỏ.

Tôi mở hộp ra, bên trong là một viên kẹo đồng đã được khoan lỗ và xâu vào một sợi dây chuyền bằng Ag hay Fe gì đó.

– Tôi: Đây là…

– A. Hoàng: Là viên đạn mà Linh đã đỡ cho chú mày đấy. Khó khăn lắm anh mới đưa về được đấy.

– Em cảm ơn. – Tôi cầm viên đạn lên mà lòng căm phẫn.

Chỉ có một viên đạn bé tí tẹo thế này mà cũng cướp mất Linh của tôi, đưa Linh của tôi ra khỏi cuộc đời tôi mãi mãi.

– Còn cái này nữa. – A. Hoàng lấy cây côn mà tôi tia bữa giờ xuống. – Thấy chú thích chơi côn nên anh tặng chú cái này. Nhớ giữ gìn cẩn thận và chăm chỉ luyện tập đấy.

– Cái này, sao em dám nhận.

– Anh bảo nhận thì cứ nhận đi. Với lại có phải anh cho không chú đâu.

– A. Trường: Biết ngay mà, thằng khỉ này thì làm gì tốt bụng đến thế.

– A. Hoàng: Tao chưa nói xong mà. – Rồi quay sang tôi. – Mấy bữa nữa anh phải nhờ chú giúp nhiều đấy.

– A. Trường: Êk êk, sao không nhờ tao hả mày?

– A. Hoàng: Ừ thì nhờ cả mày nữa.

– A. Trường: Vậy quà của tao đâu?

– A. Hoàng: Mấy bữa nữa tao xuống đó rồi tao mang xuống cho.

– A. Trường: Ok, mà nói trước tao chỉ nhận mỗi cái rượu mà nhà mày ủ thôi. Còn mày đưa quà khác xuống là tao không nhận đâu.

– A. Hoàng: Chuyện nhỏ, ha ha.

Lại phải mất 3 ngày ngồi vật vã trên tàu để về nhà. Vừa về đến nhà là tôi đi tắm rửa cho đã (cả 3 ngày méo được tắm mà) rồi phi lên giường ngủ một giấc đến trưa ngày hôm sau luôn.

Tôi ngồi dậy vươn vai ngáp dài một cái rồi đi vệ sinh cá nhân xong đi kiếm đồ lấp vào cái bụng đang réo òng ọc.

– Dậy rồi à? – A. Trường vừa xem tivi vừa hỏi.

– Em ngủ quên mất tiêu, hề hề. – Tôi gãi đầu cười trừ.

– A. Trường: Ừ, đồ ăn anh để trong tủ lạnh ấy. Đun nóng lại mà ăn đi.

– Ái chà, a. Trường hôm nay tốt dữ ta. Mà có món gì vậy anh?

– Món này ngon lắm… mì gói. – Ổng đáp tỉnh bơ.

– Ăxx… – Tôi ngã ngửa ra đằng sau.

Quả thật đây là lần đầu tiên tôi thấy có người cho mì gói vào tủ lạnh, xì tin vãi ra Nhưng để qua cơn đói nên tôi đành bấm bụng đi nấu nước pha mì ăn lót dạ. Vừa bóc gói mì ra thì nghe tiếng thằng nào gọi tôi inh ỏi. Tôi ráng pha gói mì xong úp cái đĩa lên rồi để đó đi ra ngoài xem là thằng ôn nào.

– Mày làm gì mà tao gọi nãy giờ méo thưa vậy? – Tôi vừa ra thì bị thằng Thuấn đè ra hỏi.

– Thánh họ mày, trời đánh tránh bữa ăn. Còn mày thì nhè bữa ăn của tao mà đến phá à?

– Thuấn: Định qua rủ mày đi chơi thôi.

– Có thế mà cũng gọi tao rùm beng lên như kiểu cháy nhà đến nơi không bằng ấy. Đi chơi thì ngồi đợi tao tí, tao đánh chén xong tô mì đã. – Vừa nói tôi vừa trở vào trong tìm tô mì thân yêu nhưng hỡi ôi, đời đen như cờ hó mực.

Tô mì của tôi đã không cánh mà bay. Tôi ngó nghiêng xung quanh truy tìm thủ phạm thì…

– A. Trường: Hềhề, anh thấy chú pha mà để đó không ăn nên anh ăn dùm chú, hềhề. Chú chịu khó pha tô khác nha. – Ổng cười tươi như hoa mà không để tâm đến mặt thằng em đang chảy dài như trái dưa leo.

– Tôi: Nhưng đó… là 2 gói mì cuối cùng rồi.

– A. Trường: Vậy hả? Vậy chú chịu khó chờ c. Hà về nấu cơm cho ăn nha, c. Hà đi chợ chắc cũng sắp về rồi. – Ổng húp tô mì nghe rồn rột trêu ngươi tôi rồi đi ra ngoài.

Lại một lần nữa tôi vác cái mặt méo xệch với cái bụng rỗng tuếch đi ra ngoài.

– Thôi, tao mời mày đi ăn rồi đi đá banh. – Thằng Thuấn vỗ vai an ủi tôi.

Như vớ được vàng nên tôi đồng ý ngay, đang đói mà có của chùa ngu gì không ăn, hehe. Tôi lên phòng thay bộ đồ đá banh vào luôn rồi hí hửng đi ăn cơm chùa.

– Sao nay mày tốt đột xuất vậy? – Ngồi vào bàn ăn tôi hỏi nó.

– Tao với mày là anh em cả, một bữa cơm có là gì đâu. Mà mày hỏi vậy nghĩa là từ trước đến giờ mày nghĩ tao xấu bụng lắm hả?

– Hềhề, đâu có. Tao chỉ nghĩ mày là keo chúa thôi.

– Ờ thì… mà thôi mày ăn gì gọi đi. Hỏi nhiều quá. – Nó đánh trống lảng.

Nhìn mặt thằng này mời tôi đi ăn thì chắc chắn là có mục đích. Đã vậy thì tao cho mày biết tay:

– Cho em hai tô phở bò, loại đặc biệt cho nhìều thịt nha chị. – Tôi nói với chị phục vụ.

Nghe tôi gọi mà mặt thằng cu méo xệch, tiếc đứt ruột nhưng vẫn cười.

– Thôi làm 1 tô thôi chị. – Rồi nó quay sang tôi. – Tao ăn ở nhà rồi.

– Nhưng mà tao gọi cho tao mà, tao ăn 2 tô mới đủ. – Tôi cười đểu.

Thằng nhỏ có vẻ ức chế lắm, ấy thế mà nó vẫn cười cho được.

Lúc 2 tô phở được bưng ra, tôi cắm đầu húp sùm sụp mà đâu hay từng tiếng sùm sụp ấy như đang cắt xén, tùng xẻo bộ lòng của thằng bạn yêu dấu. Nó me lúc tôi đang đánh chén ngon thì bắt đầu gạ gẫm hỏi thăm.

– Mày thấy tao thế nào Đức?

Tôi nghe xong mém chết sặc. Mấy cảnh này tôi thấy nhiều ở trên phim lắm, mấy thằng trong phim chuẩn bị tỏ tình thì hay hỏi câu này.

– Đệch, mày hỏi tao làm gì? Kiếm con nào mà hỏi ấy.

– Mịa, hỏi mày cũng như không.

Nó gọi chai sting ra uống, tôi thì tiếp tục sự nghiệp ăn uống của mình. Lát sau nó lại quay sang hỏi tôi.

– Thuấn: À… cái P là em họ của mày hả?

– Không, tao nhận nó làm em gái thôi.

– Nó xinh vậy mà đi nhận mày làm anh hả?

– Cái gì???

– Thuấn: À, không, không có gì, hềhề.

– Nó cười cầu tài. – Nó xinh vậy chắc là hoa đã có chủ rồi nhỉ?

– Chưa âu… – Tôi vừa ăn vừa trả lời.

Ngay lập tức mặt thằng nhỏ hí hửng:

– Thật hả?

– Ừ.

– Sao mày biết?

– Tôi: Tao là anh nó mà mày.

– Thuấn: Thế thì tốt quá, hèhè.

– Cái gì tốt?

– Thuấn: Không có gì. Mày cho tao số điện thoại của nó đi.

– Làm gì?

– Thuấn: Tao… hềhề… tán nó. – Nó cười khả ố.

– Dẹp. – Tôi trả lời phũ phàng.

Thằng nhỏ ngã ngửa ra sau nghe cái ‘rầmm’ làm ai cũng nhìn. Nó lồm cồm ngồi dậy.

– Thuấn: Sao không cho tao?

– Để mày tán nó khác nào giao trứng cho ác đâu, dẹp… dẹp đi màyy. – Tôi xua tay.

– Mày nói vậy là ý gì?

– Tôi: Nếu tao để cho một thằng lãng tử thay bồ như thay sịp như mày thì làm sao tao yên tâm được. Vậy có khác nào tao gián tiếp hại đời nó.

– Thuấn: 1 tuần tao mới thay sịp 1 lần mà.

– Rầầmm… – Lần này không phải nó, mà là tôi ngã ngửa ra đằng sau.

– Tôi: Mày… ai có hỏi thì mày đừng nói quen tao nha. Mày là thằng ‘Hội’ chính cống rồi đấy.

– Mịa, anh em thế đó. Xin mỗi cái số điện thoại mà cũng méo cho. – Nó giận lẫy.

– Chính vì là anh em nên tao mới không cho. Lỡ mày cua nó xong mấy bữa lại chia tay, lúc đó người khó xử là tao đây này.

– Thuấn: Tao hứa với mày…

– Mày đừng hứa cái gì với tao vội. Mày về suy nghĩ 1 tuần đi, nếu mày xác định là yêu nó thì mày phải thật lòng với nó. Nó là em gái tao nên tao không muốn để nó chịu bất cứ tổn thương nào. Mày về suy nghĩ cho kĩ đi.

– Thuấn: Ừh, tao hiểu rồi. – Nó xị mặt.

– Tôi: Ăn xong rồi, đi đá banh thôi.

– Ừh, tao đi tính tiền. Mày ra ngoài lấy xe trước đi.

Tôi vừa ra ngoài dắt cái xe đạp của thằng Thuấn ra khỏi đống xe máy đang vây kín xung quanh thì nghe một giọng nói quen thuộc vang lên.

– Anh hai đi ăn mà không gọi em đi với nhá, anh hai xấu tính quá.

Tôi quay lại, nhỏ P với 3 đứa bạn của nhỏ nữa (2 trai và 1 gái) đang đứng đằng sau tôi.

– Hềhề, anh xin lỗi. Mà em đang đi chơi hả?

– P: Dạ. Đây là Quyên, Dương và Toàn (thằng ngày xưa giành nhỏ Linh với tôi), bạn học cùng lớp em.

– Chào. – Hai thằng kia chào tôi.

– Chào anh, trông anh hơi quen mặt. – Nhỏ Quyên nó.

– Tôi: Bằng tuổi nhau cả, xưng hô bình thường đi. Hồi năm lớp 9 mình có tham dự sinh nhật của bạn.

– Quyên: Àh, anh là người đi cùng Linh đó hả?

– Ừh.

– Hèn gì trông quen quen. Linh bây giờ ở đâu rồi anh?

– Linh… mất rồi.

Nhỏ kia hiểu ý nên cũng im luôn không hỏi nữa.

– P: Giờ anh hai đi đâu vậy? Đi chơi cùng bọn em nha.

Đúng lúc đó thằng Thuấn đi ra.

– Ủa, P đang đi chơi hả?

– P: Ừhm. – Rồi lại lay cánh tay tôi. – Anh hai đi chơi cùng bọn em nha. – Mắt chớp chớp.

– Tôi: Bây giờ anh chuẩn… ưm… – Thằng Thuấn bịt mỏ tôi lại.

– Thuấn: Trùng hợp quá, Thuấn với nó đều đang rảnh.

– P: Hay quá. Vậy cùng đi chơi thôi.

– Ơh… ơh… – Tôi đang định nói thì thằng Thuấn lôi tôi ra một góc.

– Mày giúp tao lần này đi. – Nó chắp tay nài nỉ tôi.

– Nhưng giờ bọn thằng Đại đang đợi tao với mày. Thiếu người thì sao đá được?

– Thuấn: Không sao đâu, dư người mà. Thiếu tao với mày cũng méo sao đâu mà lo.

– Tôi: Ừm… để tao suy nghĩ coi. – Tôi vuốt râu.

– Thuấn: Giúp tao đi mà.

– Tôi: Thôi được, nhưng mà khao nước mía cho tao một tuần.

Thằng nhỏ bất đắc dĩ phải đồng ý, trông mặt nó lúc đấy thì thảm khỏi nói luôn. Xong nó móc điện thoại ra gọi cho thằng Đại để cáo bệnh xin phép vắng.

Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Hành trình tuổi thơ

Số ký tự: 0