Hành trình tuổi thơ

Phần 104

2024-08-02 21:00:39

Phần 104
Thằng Mạnh chở tôi về hẳn tới đầu hẻm rồi tôi đi bộ vào nhà. Đứng núp sau hàng rào, tôi ghé mắt nhìn vào trong nhà xem nhỏ có còn ở đó không? Nhưng mà mắt tôi yếu quá, chỉ thấy nhấp nhô chừng 5 người ở trong nhà. Chắc là nhỏ đã về rồi. Để chắc ăn hơn, tôi rón rén nhẹ nhàng bước vào trong cổng như thằng trộm gà.

– Anh Đức đi đâu mà giờ này chưa về nhỉ? Còn không về ăn cơm trưa nữa chứ. – Tiếng nhỏ My vọng ra từ trong nhà.

– Chắc nó đi đá bóng hay chơi ở đâu đó rồi. – Giọng thằng Tâm.

Và còn tiếng nhí nhố nói chuyện của cả mấy đứa nhóc nữa. Tôi thở phào nhẹ nhõm bước vào nhà.

– Anh về rồi hả? Anh ăn cơm chưa? – Thấy tôi về, nhỏ My hỏi ngay.

– Nhà còn cơm không?

– Còn có nửa chén thôi, em đang nấu thêm cho anh nè. Anh đi tắm xong ra là ăn được rồi.

– Vậy thôi khỏi nấu My ơi, hồi nãy anh mới ăn ổ bánh mì giờ đang còn no lắm. Anh không ăn nữa đâu.

– Thật hả? – Con bé nheo mắt nghi ngờ.

– Thật mà. – Tôi khẳng định đại. – Thôi anh đi tắm đây.

Nói rồi tôi toan lấy đồ đi tắm. Chợt một giọng nói gọi tôi làm tôi giật mình.

– Anh Đức!

Giọng bé gái này nghe quen nhưng không phải của bé Sún, tôi đưa mắt theo hướng vừa phát ra tiếng gọi. Đập vào mắt tôi là hình ảnh con bé Nhi (em nhỏ Linh) đang nhìn tôi chằm chằm.

– Ủa em quen anh này hả Nhi? – Nhỏ My hơi ngạc nhiên.

– Dạ. – Rồi nó quay sang tôi. – Chị em về lấy đồ, sắp qua tới rồi.

Tôi giật mình quăng bộ quần áo đang cầm xuống đất rồi vội vàng phi ra cửa định tẩu nhưng đúng lúc đó, nhỏ cũng vừa tới nơi.

Tôi sững người lại nhìn người con gái đang đứng trước mặt tôi, và nhỏ cũng thế, đôi mắt nâu của nàng rưng rưng những giọt nước mắt long lanh nhìn tôi. Không hiểu sao lúc này cả người tôi đơ lại, muốn cử động cũng không được.

1s… 2s… 3s… và khoảng chục giây sau, nhỏ oà khóc chạy đến ôm tôi chặt lắm. Nhỏ ôm cứng lấy tôi, đôi vai bé nhỏ ấy cứ run lên từng hồi kèm theo tiếng nấc nghẹn. Tôi vẫn cứ đứng đó như khúc gỗ, họng tôi như bị chặn lại rồi, muốn cũng chẳng thể nào phát thành tiếng được. Chẳng mấy chốc tôi đã có thể cảm nhận được rằng nước mắt của nhỏ chảy ướt hết áo tôi rồi. Bỗng nhiên tim tôi thắt lại, nhói lên khi thấy nhỏ khóc. Bất giác tôi đưa tay vuốt nhẹ vào lưng nhỏ như kiểu dỗ con nít khóc nhè ấy. Nhưng sao nhỏ không những không nín mà còn khóc lớn hơn.

– Hu hu, em nhớ anh… nhớ anh nhiều lắm, hu hu… – Nhỏ càng nói càng khóc. – Em tưởng… em tưởng nếu không nghĩ đến anh thì sẽ không còn yêu anh nữa, nhưng… nhưng càng cố quên thì em lại càng nhớ anh hơn… huhu…

– Anh biết, nín đi, anh đang đứng trước mặt em rồi, nín đi nào. – Tôi nhẹ nhàng thì thầm vào tai nhỏ.

– Em không muốn xa anh nữa đâu, đừng rời xa em nữa nha anh, huhu… – Nhỏ càng ôm tôi chặt hơn.

– Ừ, anh không đi đâu nữa. Nín đi nào. – Tôi dỗ ngọt.

Thật sự thì lúc đó tâm trạng tôi rối lắm, vừa vui mà lại vừa lo sợ. Vui vì được gặp lại người mình yêu thương, tìm lại được một phần của đời mình. Nhưng phần lo thì nhiều hơn, lo vì… hềyzz…

Dỗ mãi nhỏ mới chịu nín, mít ướt khóc dai bà cố đi được. Dìu nhỏ vào trong ghế ngồi, nhỏ cứ nắm chặt cánh tay tôi mà mãi không buông ra cứ như sợ rằng nếu nhỏ buông tay ra thì tôi sẽ biến mất không chừng.

– Hai người??? – Nhỏ My ú ớ.

Thằng Tâm cũng đực mặt chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra. Nhỏ với tôi nhìn nhau cười, mặt nhỏ thì đỏ như gấc.

– Chuyện kể ra dài lắm, thôi cho anh khất đi. – Tôi xua tay.

– Vậy là hai người quen nhau từ trước hả? – Thằng Tâm ngồi dựa lưng vào tường hỏi.

– Gần 2 năm rồi.

– Mà sao anh lại đến đây? Anh bỏ học rồi à? – Nhỏ đập vai tôi.

– Cũng không hẳn là như thế, bữa nào anh kể cho nghe. Mà gia đình em thế nào rồi? Hai bác khỏe không?

Đột nhiên không khí lặng hẳn đi, chẳng ai trả lời tôi. Trên gương mặt nhỏ có nét gì đó thoáng buồn, rồi những giọt nước mắt của nhỏ lại lăn dài trên đôi má.

– Xảy ra chuyện gì? Kể anh nghe nào. – Tôi đưa tay lau nước mắt cho nhỏ.

– Ba em… hức hức… ba em không hiểu sao tự nhiên lại suốt ngày cờ bạc rượu chè, suốt ngày la mắng đánh đập mẹ với bọn em. Mẹ em không chịu nổi nên… hức… bỏ bọn em mà đi rồi… huhu. – Nhỏ lại nức nở.

Lúc đó tôi chỉ muốn vả vào mặt mình thật mạnh cho rồi, đang yên lành tự dưng hỏi chuyện này làm chi cho nhỏ khóc thêm nữa.

Tôi ôm nhỏ vào, nhỏ gục mặt vào ngực tôi mà khóc.

– Cứ khóc đi, khóc một lần cho quên hết mọi chuyện. – Tôi vuốt mái tóc của nhỏ.

Nhỏ càng khóc to hơn, khóc đinh tai nhức óc luôn.

Một hồi sau, nhỏ khóc mệt rồi ngủ quên luôn. Nhìn gương mặt nhỏ lúc ngủ mà vẫn lộ rõ những nét lo âu, những vất vả mà nhỏ phải gánh chịu trong suốt thời gian qua.

Bế nhỏ lên giường choàng tấm chăn vào cho nhỏ đắp rồi nhẹ nhàng đặt lên môi nhỏ một nụ hôn.

– Ngủ ngon nha em, đã có anh ở đây rồi.

Rồi tôi ra ngoài ghế ngồi.

– Tâm: Mày quen với Linh sao mày không nói với tao?

– Tao xin lỗi, vì tao…

– Tâm: Em dẫn mấy đứa đi ngủ đi My.

– My: Vâng. Nhi, đi ngủ chung với chị nào.

– Tâm: Giờ mày nói được chưa?

Tôi ngồi kể lại mọi chuyện giữa hai đứa tôi cho nó nghe. Nghe xong nó chẳng nói gì mà chỉ dựa lưng vào tường nhìn vô định ra phía cửa.

– Mẹ Linh thì bỏ đi, ba Linh thì suốt ngày nhậu nhẹt bài bạc làm khổ chị em Linh lắm rồi. Vậy bây giờ mày định thế nào?

– Tao không biết nữa, tao đang rối lắm, mày đừng hỏi tao.

– Mày tính sao thì tính đi, miễn là… đừng phụ Linh là được. Tao đi ngủ đây.

Nói rồi nó đứng dậy dải chiếu nằm ngủ. Hôm nay thằng này uống nhầm thuốc hay sao mà nói chuyện cứ như người lớn ấy.

Khẽ đưa mắt nhìn sang nhỏ, nhỏ đang say sưa trong giấc ngủ, lâu lâu tôi còn thấy nhỏ khẽ mỉm cười, một nụ cười hạnh phúc.

Ngồi thêm lát nữa tôi cũng chui xuống nằm ôm thằng Bin ngủ. Mọi chuyện để tính sau, ngày nào nó có cái khổ ngày ấy mà.

Sáng sớm hôm sau, tôi choàng tỉnh giấc vì bị cơn đau đầu hoành hành. Cơn đau hôm nay dữ dội và kéo dài hơn mọi khi làm tôi muốn hét lên vì đau đớn.

– Mày để im tao ngủ tí nữa coi, giãy như con dòi vậy ai mà ngủ được. – Thằng Tâm mắt nhắm tịt lại mà chân tay cứ đẩy tôi ra liên hồi.

Lát sau, cơn đau đã đỡ hơn nên tôi ra ngoài ngồi cho đỡ làm thức giấc của mọi người. Vừa bước ra tới cửa thì ai đó kéo cánh tay tôi. Tôi giật mình quay lại, nhỏ đang nhìn tôi, ánh mắt nhỏ rưng rưng chực khóc. Biết điều gì sắp xảy ra nên tôi vội ôm nhỏ vào lòng rồi thì thầm.

– Mới sáng sớm mà khóc um lên là hàng xóm chửi chết đó.

Nhỏ không đáp lại mà chỉ ôm chặt tôi hơn rồi dụi mặt vào ngực tôi mà làm nũng.

– Buông anh ra nào, anh sắp ngạt thở chết rồi này.

– Kệ anh. – Nhỏ đáp gỏn gọn mà vẫn cứ ôm chặt tôi.

– Ơ, anh chết thì đừng có mà đứng khóc lóc đòi anh bật dậy nhá.

– Không thèm, hứ.

– Không thèm thì thả anh ra nào, anh sắp chết thật rồi đây nè.

Nhỏ buông tôi ra nhưng lại ôm chặt cánh tay tôi. Hai đứa tôi ngồi xuống hè, nhỏ dựa đầu vào vai tôi.

– Từ đó đến giờ anh có nhớ em không?

– Không, em đi một cái là anh chuyển sang cua cô khác liền. – Tôi đùa.

Nhỏ ngồi thẳng dậy nhìn chằm chằm vào mắt tôi.

– Anh đùa thôi, ngày em đi anh đêm quên ăn ngày quên ngủ vì nhớ em đó.

– Anh còn đùa em. – Nhỏ nhăn mặt đấm tôi thùm thụp.

– Chuẩn bị đi làm Đức ơi. – Thằng Tâm gọi từ trong nhà gọi ra.

– Ừ.

Lúc đi làm mà nhỏ cứ níu tay tôi mãi không buông.

– Anh đi làm thôi, đến chiều là anh về mà.

– Phải đó, bọn này đi đến chiều lại mà. – Thằng Tâm cũng lên tiếng hối.

Mãi nhỏ mới thả cho tôi đi.

– Giờ tao mới biết là có gấu lại phiền phức đến thế. – Đi ra tới đầu hẻm, thằng Tâm lắc đầu phàn nàn.

– Còn nhiều cái phiền phức hơn nữa kìa, chừng nào mày có gấu thì mày mới hiểu. Thôi đi lẹ kẻo trễ.

Hôm nay tôi với thằng Tâm phải đi bộ do hai nhỏ kia đi học rồi. Vừa đi được một đoạn thì tiếng chuông cà rem càng ngày càng đến gần.

– Hai anh này đi xe ôm không? – Nhỏ Trúc với nhỏ Nhi phóng xe từ đằng sau lên.

– Xe ôm thì phải cho ôm mới đi à nha. – Tôi nói.

– Trúc: Vậy thì ông đi bộ luôn đi cho vừa.

– Đi thì đi Tâm nhầ… – Tôi quay sang thằng Tâm.

– Mày đi bộ một mình đi. – Thằng ôn này đã nhảy lên xe nhỏ Nhi từ bao giờ.

Rồi nó nhấn pê đan chạy đi trước.

– Nhi: Hai ông bà cứ từ từ mà tâm sự nha. – Nhỏ nhi ngoái đầu lại đá đểu.

Tôi nhảy luôn lên yên sau của xe nhỏ Trúc.

– Rượt theo chúng nó mau lên. – Tôi nói như ra lệnh.

– Ơ, ai chở ông mà tự dưng nhảy lên thế. – Nhỏ này loạng choạng tay lái.

– Thôi đi lẹ đi đi. Mà hai bà không đi học à?

– Thì đang đi nè, trường tui học gần quán c. Mai mà.

– À, cái trường LQD á?

– Ừ.

– Thế mà tui tưởng hai bà tốt bụng chở tui đi làm, ai ngờ chỉ là tiện đường thôi.

Ngồi cãi lộn với nhỏ này được vài câu thì tới quán.

– Bye, tụi này đi học luôn đây.

– Tôi: Đi thanh thản, không tiễn nha. – Tôi nói rồi vọt luôn vào trong quán tránh đạn.

… Bạn đang đọc truyện Hành trình tuổi thơ tại nguồn: http://bimdep.pro/hanh-trinh-tuoi-tho/

– Hai đứa ăn sáng chưa? Chị có làm bánh cho hai đứa nè. – C. Mai gõ nhẹ vào cái cà mèn đang đặt trên bàn.

– Ủa, nay ngày gì mà có lộc ăn vậy chị? – Tôi thắc mắc.

– Chị đang tập làm bánh nên đem ra cho hai đứa làm chuột bạch ấy mà. – C. Mai cười ma quái.

– Tâm: Nhoàm nhoàm… ngon thật đấy, chị tự làm thật à? – Nó xúc một miếng bánh to bỏ vào mồm.

– Ừ, lần đầu chị tập làm bánh này đó.

– Tâm: Ngon. – Nó đưa ngón tay cái lên thay lời muốn nói.

– Để em ăn thử xem sao. – Tôi cũng xúc một miếng bự thả vào miệng.

Lập tức các cơ lưỡi cơ mặt của tôi co lại, bánh gì đâu mà… chua bà cố… không phải là do ôi hay thiu gì, mà là tại bà này cho cả quả quất hay chanh gì vào trong bánh. Hèn gì nãy thấy mặt thằng Tâm tái tái là tôi nghi rồi.

Thấy tôi nhăn mặt, nó đá chân nháy xi nhan với tôi.

– Tâm: Chị ăn thử bánh này chưa?

– Chị… chưa… hìhì…

– Vậy chị ăn thử đi, ngon tuyệt vời ông mặt trời luôn. – Tôi chen thêm.

– Chị mà không đi làm đầu bếp thì uổng quá.

C. Mai tưởng hai thằng tôi khen thật nên cười tít mắt, tay cũng xúc một miếng bánh ăn thử. Hai thằng tôi nín thở chờ xem biểu hiện của c. Mai.

– Ừm, đúng là ngon thật. – Trông c. Mai ăn ngon lành lắm luôn.

Hai thằng tôi đứng gãi đầu nhìn nhau.

– Chua thế mà sao chị ăn được hay vậy mày? – Thằng Tâm hỏi nhỏ tôi.

– Có chúa mới biết. – Tôi nhún vai lắc đầu.

– Tôi: Chị cho chanh vào hả?

– Không, chỉ có 2 quả tắc thôi mà. – C. Mai đáp tỉnh bơ.

Hai thằng tôi muốn ngã ngửa với câu trả lời của c. Mai. Làm bánh bông lan mà cho tắc vào thì tôi mới thấy lần đầu.

– Hôm nay hai đứa kia đi học rồi, còn lại hai đứa thôi nên phải làm hơi mệt đó.

– Tôi: Dạ. Vậy chị từ từ ăn, bọn em đi làm đây. – Tôi chuồn lẹ khỏi món bánh bông lan tắc kia. Hai thằng chạy bàn vật vã liên tục không kịp nghỉ. Đến lúc gần tầm trưa quán vắng khách hơn nên hai thằng tôi mới ngồi xuống bàn trống gần quầy nghỉ.

– Tâm: Tao thấy nhớ hai bà kia quá mày ơi. – Thằng Tâm thở phì phò như trâu.

– Ừ, mệt thật.

– C. Mai: Hai đứa ráng nha, chị đi mua đồ ăn trưa.

– Tâm: Dạ.

C. Mai vừa đi một lát thì cánh cửa quán lại mở ra, đang còn tưởng là có khách nhưng ai ngờ người bước vào quán chẳng ai khác mà chính là con nhỏ chảnh chọe em của c. Mai.

– Chết mịa, lại có chuyện rồi. – Thằng Tâm thì thầm vào tai tôi.

– 2 Người không lo đi làm việc đi, đứng đó mà làm bù nhìn à? – Nó quát. – Hừ, vừa vắng chị tôi có một lát mà đã làm biếng rồi.

Nghe nó nói mà nóng cả gáy, giờ trong quán có mà nào đâu mà chạy bàn, bàn ghế thì lau sạch bóng luôn rồi, ly chén cũng rửa hết rồi thì hỏi làm việc gì bây giờ.

– Nó: Còn không mau đi làm đi, đứng đó nhìn gì nữa. Hai thằng tôi hằm mặt đứng dậy cầm khăn đi lau bàn ghế.

– Sàn nhà bẩn lắm rồi đó, có cần tôi chỉ cho cách lau không hả? – Nó ngồi gác chân lên bàn chỉ chỏ.

Tôi là muốn vả vô mặt nó vài phát cho đỡ ức. Sàn xi măng đổ thêm sỏi tròn tròn mà nó kêu lau, lau kiểu gì giờ mấy bác?

– Tâm: Sàn này sao mà lau?

– Anh là chủ hay tôi là chủ? – Nó trợn mắt.

– Tôi: Bọn này là nhân viên nhưng cô cũng chẳng phải là chủ của bọn này đâu mà lên giọng, nhá!

Nó tịt họng tức đỏ mặt tía tai. Nhìn mặt nó tức mà tôi hả hê gì đâu.

– Choaảang!!! – Tiếng ly bể nghe nhói tai.

– Cô bị điên à? Tự dưng ném ly bể từa lưa vậy hả?

– Hai cậu có việc làm rồi đó. – Nó cười khinh một cái rồi bỏ vào quầy ngồi.

Hai thằng tôi nhìn nhau thở dài rồi vác chổi đi hốt từng miếng mảnh ly vỡ lại. Hai thằng phải căng mắt ra tìm từng miếng một có mà lỡ để sót lại xong khách ngồi hay giẫm lên thì khổ. Đang căng mắt ra nhặt thì có tiếng con nhỏ đó hét toáng lên.

– AAAA!!!

Hai thằng hốt hoảng chảy đến xem chuyện gì thì mém nữa ăn một gậy vào đầu.

– Vút… bốốp… hự… – Tôi nghiêng người kéo thằng Tâm lại tránh đòn xong tôi xuất 1 kình về phía đó.

– Thả tôi ra, thả ra!!! – Con nhỏ chảnh chọe đó đang đứng giãy giụa trong vòng tay của một ông anh bịt mặt nào đó.

– Hai thằng mày đứng im, đứa nào mà tiến đến tao cứa cổ nó ngay. – Thằng vừa bị tôi đánh rút con dao ra hăm he đưa vào cổ con kia.

– Tôi: Tốt quá, vậy thì làm đi, tôi đi lấy thêm tiền cho hai người. – Tôi vòng ra quầy lấy tiền.

– Đứng lại, mày tính đi báo cảnh sát chứ gì? Bọn tao đâu có ngu.

– Đứng từ đây có thể nhìn ra quầy, nếu hai người mà thấy tôi làm hành động lạ thì cứ tự nhiên ra tay.

– Cậu lấy tính mạng của tôi ra đùa vậy à? – Con nhỏ đó hét.

– Im ngay, tao cứa cổ mày bây giờ. – Rồi chĩa dao sang tôi. – Được mày đi lấy tiền đi. Lấy hết tiền ra đây cho tao.

– Được.

Tôi từ từ đi ra quầy lấy hết tiền ra, tiền trong đó cũng kha khá chừng 5 hay 6 tr gì đó. Rồi từ từ cầm tiền đến chỗ hai thằng nó.

– Mày khôn hồn thì đừng có giở trò, không thì hậu quả mày tự biết. – Nó nói mà mắt nhìn chằm chằm vào đống tiền.

– Yên tâm. – Nói rồi tôi đưa đống tiền ra trước mặt. – Thế này chắc là được rồi chứ gì. – Rồi đi đến chỗ hai thằng kia.

Tôi càng đến gần thì thằng đó càng dí sát dao vào cổ con nhỏ kia hơn. Khi đến nơi và đã vừa tầm thì:

– Nhanh lên Tâm! – Tôi giả vờ như đằng sau hai thằng nó có người.

Đúng như tôi nghĩ, hai thằng đó quay lại xem thì ngay lập tức tôi sút mạnh vào cổ tay thằng cầm dao rồi nhanh như cắt xoay người đạp thẳng vào mặt thằng còn lại. Ngay lúc thằng đằng sau bị tôi đạp lùì về thì tôi kéo mạnh tay con nhỏ kia về phía đằng sau mình.

– Thằng chó, mày dám lừa tao. Một thằng gầm gừ nghiến răng ken két rồi rút con dao bấm trong túi ra lao thẳng vào tôi. Đúng là một hành động ngu ngốc, tôi bình thản đợi thằng đó lao đến vừa đúng khoảng cách thì xoay người đá vào tay thằng đó làm con dao văng xuống đất. Tiện thế tôi bồi thêm hai cú đá nữa vào mặt và ngực thằng đó làm nó ngã nhoài xuống đất.

Xong tôi đứng tiếp tục đứng đánh tay đôi với thằng còn lại, nó cao hơn tôi gần 1 cái đầu và to như con tịnh. Tôi đánh trúng nó mấy phát mà dường như chẳng xi nhê gì với nó cả, thế mà nó đánh trúng tôi một đòn mà thốn tận rốn. Tức mình tôi vận khí phát kình lực đấm liên tục vào ngực nó 3 phát làm nó kêu la trong thảm thiết. Chưa thôi, tôi lao nhanh đến làm cho nó một kình vào thái dương làm nó bất tỉnh nhân sự luôn. Thằng còn lại sợ quá cũng buông dao đầu hàng luôn.

– Mày lấy dây trói tay nó lại đi Tâm. – Nói rồi tôi ôm vai chạy vào trong. Do vận động mạnh, cộng thêm bị thằng kia đánh trúng hai phát vào vai nên vết thương cũ lại há miệng rỉ máu. Tôi lấy ít thuốc âm bi đổ vào cho cầm máu xong lấy bông gòn đắp lên rồi buộc lại. Cũng may áo tôi đang mặc là áo cộc tay, chứ nếu không máu dính vào áo thì c. Mai trừ hết lương mất.

– Đứng lấp ló ngoài đó làm gì? Tôi ra làm liền đây.

– Không, không cần gấp đâu… – Con nhỏ đó e dè bước vào.

– Nếu không vào đây làm gì, chỗ này chỉ dành cho NHÂN VIÊN QUÈN thôi.

– Cho tui… tui… xi… xin lỗi. – Lần đầu tiên tôi thấy con nhỏ này rụt rè đến thế.

Tư thế đứng nghiêm, hai tay đan vào nhau, mặt cúi gằm xuống đất.

– Xin lỗi vụ gì?

– Tại hồi nãy tui chửi cậu, còn làm khó dễ hai cậu nữa.

– Vậy thì tôi không dám nhận đâu.

– Tui biết tui làm rất quá đáng, tui thật sự xin lỗi cậu mà.

– Được, tôi bỏ qua đó. Hết chuyện rồi thì tôi đi làm việc đây. – Tôi đứng dậy đi ra ngoài. – Vẫn còn! – Đột nhiên nhỏ đó gọi lại.

– Chuyện gì nói nhanh đi. – Tôi nói mà không quay mặt lại.

– Cảm ơn… vì đã cứu tui. Ơn này, tui nhất định trả.

– Không cần đâu. – Nói rồi tôi đi thẳng luôn bỏ lại nó đang đứng thừ người ra đó.

– Mày có sao không Đức? – Thằng Tâm hỏi tôi.

– Vết thương cũ bị hở ra chút ít thôi, không sao đâu.

– Tâm: Tao thấy mày chảy máu nhiều lắm đó.

– Mất tí tiết, chẳng sao đâu. Mà bọn kia đâu rồi?

– Tâm: Tao gọi ông bảo vệ hộ tống chúng nó lên xã rồi.

Vừa lúc đó c. Mai chạy vội vào, mồ hôi nhễ nhại.

– Ông Bảy nói là tiệm bị cướp hả hai đứa?

– Tâm: Dạ, nhưng mà không sao, hai thằng đó bị bắt rồi.

– Vậy có ai bị sao không? – C. Mai lo lắng ra mặt.

– Tôi: Không, không ai bị thương hết.

– Ừ, vậy thì tốt quá. Làm chị lo lắng chết đi được. – C. Mai vuốt ngực thở phào.

– Tâm: Mày bị thương mà… ưm… – Tôi vội bịt miệng nó lại nhưng không kịp.

– C. Mai: Em bị thương ở đâu? – Vết thương ngoài da thôi, không sao đâu chị.

– Đâu chị xem nào?

Tôi đành đưa vai ra cho chị xem.

– Trời, thế này mà bảo không sao à? Em đổ thuốc gì vào thế?

– Thuốc âm bi cầm máu thôi. Giờ không sao đâu.

– Đi với chị nào, như vậy lỡ nhiễm trùng thì sao?

C. Mai mồn một lôi tôi đến bệnh viện mặc dù tôi có chống cự nhưng chị ấy phán một câu xanh rờn.

– Không chống cự, bằng không từ mai hai đứa không cần đi làm nữa.

Tôi đành xị mặt đi theo c. Mai đến bệnh viện. Mấy ông bà bác sĩ y tá ở đây cũng phiền thật, không những hỏi nhiều mà còn càu nhàu lắm nữa chứ. Vết thương ở vai với lưng tôi gần lành rồi mà không biết mấy ông bả làm cái gì mà vết thương của tôi trở lại như mới rồi khâu be bét lại. Xong họ còn nhét tôi lên bàn mổ trói tay tôi lại sau đó nhét vào cái hộp. Chừng 1h sau họ mới lôi tôi ra rồi đẩy tôi ra giường nghỉ ngơi.

– Tôi: Em chỉ bị thương có chút xíu thôi mà sao phải khám nhiều thế?

– C. Mai: Khám tổng quát cho chắc ăn.

– Người nhà bệnh nhân TV Đức ra gặp tôi. – Một bà bác sĩ chừng 40 year old đứng ngoài cửa cầm tập hồ sơ gọi.

– Người nhà không có ở đây, tôi đại diện được không? – C. Mai đứng lên.

– Cô có quan hệ gì với bệnh nhân?

– Là… là chị họ.

– Vậy cô theo tôi.

– Mấy đứa trông bạn nha, chị đi chút xíu rồi về.

– Tâm: Dạ.

Ngó xung quanh, tả sơ qua thì căn phòng này có 5 giường bệnh khá rộng rãi, tôi nằm ở giường cạnh cửa sổ và xa wc nên cũng khá trong lành.

Đột nhiên cánh cửa bật mở, nhỏ vội vàng chạy đến chỗ tôi, đôi mắt nhỏ đỏ hoe và rưng rưng. Đằng sau là con bé My với sấp nhỏ.

– Anh thấy sao rồi? – Nhỏ nắm chặt bàn tay tôi.

– Anh không sao. – Tôi đưa tay vuốt má nhỏ.

– Không sao mà phải vào đây à?

– Ừm… chỉ là vết thương ngoài da thôi.

– Thật không?

– Thật mà, ngốc quá. Đụng tí là lại khóc rồi.

– Tại… tại người ta lo cho anh mà. – Mặt nhỏ lại đỏ ửng lên.

Em vẫn xinh đẹp như ngày nào, nhìn em mà yêu quá đi mất.

– Anh sớm khỏe rồi về nhà với bọn em nha. – Bé Sún trèo lên cạnh tôi.

– Bin: Anh đau ở đâu em thổi cho.

– Ừ, anh sẽ sớm về mà. – Tôi xoa đầu mấy đứa nhỏ.

Lát sau, c. Mai mở cửa bước vào, bên cạnh chị là bà bác sĩ khi nãy. Trông mặt chị ấy hơi trầm, tôi đoán là chị ấy đã biết bệnh của tôi.

– Mọi người ra ngoài một chút đi, chị có chuyện nói riêng với Đức một xíu.

Khi mọi người đã đi ra ngoài hết, chị với bà bs ấy đóng cửa lại rồi đi đến gần tôi.

– Có phải mắt của cháu càng ngày càng kém? – BS hỏi tôi.

Tôi biết chẳng thể nào múa rìu qua mắt thợ được nên đành trả lời thật.

– Vâng.

– BS: Gần đây cháu có bị va chạm mạnh ở đầu không?

– Có, nhưng cách đây tầm 3 hay 4 tháng gì đó.

– Vậy thì cháu bắt đầu nhận thấy mắt mình càng ngày càng yếu từ bao giờ?

– Khoảng 2 tháng trước.

– Ngoài thị lực giảm ra thì cháu còn thấy những triệu chứng gì khác không?

– Dạ có, đau đầu ạ.

– Vậy thì đúng rồi. Đầu cháu có một cục máu bầm do va chạm mạnh vào đầu, cục máu bầm này chèn ép… blabla… (bà bs nói nhiều quá, tôi không nhớ hết)…

– Máu bầm???

– Cháu đừng bất lo lắng, đừng sợ. Chỉ cần làm phẫu thuật 1 lần là khỏi thôi.

– Nhưng không phải là khối u sao? 4 tháng trước cháu xét nghiệm là khối u mà?

– Chắc chắn là nhầm lẫn, bác đã kiểm tra rất kỹ rồi. – Bà bs quả quyết.

– Vậy một ca phẫu thuật có mắc không bs?

– Khoảng 30 tr là dư dả rồi.

Các bác không biết khi tôi nghe tin này tôi mừng đến thế nào đâu. Mừng muốn nhảy tưng lên luôn, lúc đó mặt tôi thế này này. Bà bs với c. Mai cũng phải nhìn tôi bằng ánh mắt khó hiểu.

Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Hành trình tuổi thơ

Số ký tự: 0