Phần 1
2023-06-03 11:39:00
Dung vứt túi xách vào một góc rồi thả người tự do trên chiếc nệm êm ái. Một ngày mệt mỏi nữa lại trôi qua. Và một ngày nữa cô trở về nhà trong cơn say mềm. Bia rượu với cô giờ đây không còn là nỗi ghê sợ nữa khi mà mỗi ngày cô đều phải tiếp xúc với nó.
Nhưng dù sao cuộc sống của cô hiện tại cũng thoải mái hơn rất nhiều. Một căn phòng đầy đủ tiện nghi. Tiền bạc cũng thoải mái. Không chỉ đủ chi tiêu mà còn gửi về cho ba mẹ và đặc biệt là cô con gái bé nhỏ mà cô yêu thương nhất đang sống ở quê.
Cô chụp lấy điện thoại. Lúc nãy có tin nhắn của Phúc nhưng vì bận tiếp khách nên cô không tiện trả lời.
– Em về nhà rồi. Chúc anh ngủ ngon – Dung cố gắng bấm tin nhắn cho dù đôi mắt của cô không thể mở nổi.
Phúc là người mà Dung quen được trong một lần cô vô tình bấm vào mục “Tìm quanh đây” trong Zalo. Lúc đó cô cũng rất mệt mỏi kèm theo bực bội vì mỗi ngày có vài chục người vào làm quen. Ừ thì lúc đầu cô cũng lịch sự trả lời. Nhưng rồi sau đó thì lơ dần. Có những người vào nói chuyện khiếm nhã, chỉ nói chuyện qua loa rồi hẹn gặp mặt hoặc đề cập đến vấn đề tình dục. Ngay lập tức cô phải chặn tất cả các tin nhắn để được bình yên.
Nhưng riêng Phúc thì luôn dành cho cô sự quan tâm nhẹ nhàng. Anh nói chuyện lịch sự, đàng hoàng. Cả hai có thể tâm sự về cuộc sống của nhau mỗi ngày. Dung biết Phúc cũng đã ly hôn nhưng trong suốt thời gian ấy anh không có đề nghị gặp mặt hay đặt vấn đề tình cảm gì. Họ chỉ tâm sự với nhau như những người bạn thân thiết.
Chỉ có một điều duy nhất Dung không nói với Phúc là cô đã thay đổi công việc. Đến giờ anh vẫn nghĩ cô là công nhân như ngày cả hai mới quen nhau. Như hôm nay, Dung vẫn nhắn tin nói với anh cô tăng ca ở công ty nên không có nhiều thời gian trò chuyện với anh.
Nằm nghỉ một lúc, Dung đứng dậy trút hết quần áo trên người xuống. Cô bước vào xả nước bồn tắm. Đây là thói quen của Dung. Dù mệt mỏi thế nào cô cũng phải tắm rồi mới ngủ. Cô muốn mình lúc nào cũng phải sạch sẽ, thơm tho.
Ngã người tựa đầu vào thành bồn tắm. Dung lim dim đôi mắt tận hưởng dòng nước ấm nóng đang massage cho mình. Cô cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều. Cô đưa tay vuốt ve mái tóc rồi đến đôi má của mình. Làn da cô tuy không được trắng trẻo như những hot girl, người mẫu nhưng được cái lúc nào cũng mịn màng, không tì vết mặc dù cô không thích sử dụng kem phấn. Mỗi khi đi ra ngoài cô chỉ cần dùng một ít son môi để điểm tô cho khuôn mặt của mình. Bờ môi ấy chỉ đủ che đậy hai hàm răng trắng đều. Chỉ cần người đàn ông nào tình cờ nhìn thấy bờ môi ấy hé nở nụ cười là bị lạc đường giữa những ngọn núi tuyết trắng đều thẳng tắp.
Ngoài làn da mịn màng, điểm thu hút ánh nhìn của mọi người đàn ông dồn về phía Dung chính là cặp tuyết lê căng tràn nhựa sống. Mỗi khi cô mặc áo hai dây hay loại áo xẻ cổ sâu một chút thì bất cứ người đàn ông nào cũng phải động lòng. Cô đúng là kiểu người “tuy bạn không cao nhưng mọi người phải ngước nhìn”. Đúng là chiều cao của Dung hơi khiêm tốn thật! Nếu không thì cô đã là một siêu mẫu rồi.
Dung đưa tay tự nâng niu bầu ngực của mình trong làn nước ấm. Cô bắt đầu hồi tưởng về cuộc đời mình. Không ngờ chính bản thân cô lại thay đổi như thế. Không biết còn sóng gió nào nữa không. Nhưng hiện tại lo đủ cho bản thân, cho gia đình và con gái thì cô cũng yên tâm rồi.
Dung sinh ra ở một vùng quê nghèo. Gia đình cô cũng rất nghèo. Vì vậy khi vừa học xong lớp 12, cô phải bỏ ước mơ vào đại học. Cô phải làm lụng vất vả để phụ giúp cha mẹ. Rồi cô lọt vào mắt xanh của một chàng trai gia đình khá giả. Ba mẹ Dung đồng ý ngay khi gia đình bên ấy sang hỏi cưới. Thế là Dung trở thành cô dâu khi bạn bè cùng lứa vẫn còn tiếp tục con đường học hành.
Chồng Dung hết mực thương yêu và chiều chuộng cô. Cứ ngỡ cuộc đời Dung sẽ sang trang mới, sẽ bớt khó khăn nhọc nhằn hơn. Nhưng biến cố đã xảy ra. Sau khi Dung sinh được một bé gái, chồng cô cũng bắt đầu làm ăn sa sút. Hết thất bại này đến thất bại khác. Tài sản trong nhà cũng theo nhau đội nón mà đi. Anh bắt đầu chìm trong những cơn say. Hết rượu chè rồi hút chích. Không hôm nào anh về nhà trong tình trạng tỉnh táo.
Lúc đó, Dung chính là nơi để anh trút bỏ những tức giận hay những cơn say thuốc. Những trận đòn roi liên tiếp làm làn da mỏng manh mỗi ngày hằn sâu thêm nhiều vết thương. Cô chỉ biết ôm con vào lòng mà cắn răng chịu đựng. Ngày qua ngày, cô càng tiều tụy, rách rưới. Có hôm cô chạy về nhà mẹ mà trên người vẫn còn những vết thương rướm máu.
Cuộc sống với Dung giống như địa ngục. Nhiều lúc cô ôm con ra bờ sông, muốn gieo mình xuống dòng nước để kết thúc cuộc đời. Nhưng nhìn con thơ nhỏ dại, ánh mắt ngây thơ như muốn cầu xin cô điều gì, cô lại cắn răng cố sống để nuôi dạy đứa con trẻ dại này.
Được lời khuyên của chính cha mẹ chồng và người thân, Dung quyết định ly hôn, chấm dứt những ngày tháng đọa đày. Cô gửi con gái cho ông bà ngoại nuôi, một mình đi thẳng ra Bình Dương tìm việc làm để trang trãi cuộc sống.
Những ngày làm công nhân cũng vất vả với Dung. Làm quần quật cả ngày, rồi tăng ca đến tối mịt mới về phòng trọ. Làm được bao nhiêu cô gom góp gửi về cho ông bà ngoại nuôi con gái. Dù khó khăn mấy, cô cũng cam chịu. Thoát được những ngày tăm tối đọa đày ấy đã là may mắn với cô rồi.
Thời gian này, Dung được rất nhiều nam công nhân đeo đuổi, tán tỉnh. Thậm chí nhiều anh chàng cán bộ quản lý của nhà máy cũng không khỏi mong muốn có được cô. Tuy nhiên, trái tim ấy đã nguội lạnh. Muôn vàn cố gắng kia cũng chỉ là vô nghĩa.
Cuộc sống cứ thế êm đềm trôi. Được khoảng ba năm, trong dịp về quê ăn tết, Dung tình cờ gặp lại một người đã làm thay đổi cuộc đời cô thêm lần nữa.
– Đây là Nghĩa – con của bác Năm ở bên cạnh nhà mình. Ngày nó đi Sài Gòn, mày còn nhỏ xíu, chắc không nhớ đâu hả?
Theo lời giới thiệu của mẹ, Dung nhìn về phía người đàn ông đang đứng trước mặt mình. Trong tâm trí Dung vẫn nhớ về Nghĩa. Đó là một ông anh ốm nhom, người thì đen thui, tay chân đầy sẹo vì hay đi phá phách làng xóm. Nhưng được cái là ông anh này rất thương con bé Dung, có gì ngon cũng đem cho Dung ăn, có đồ chơi mới cũng ưu tiên cho Dung.
Nhưng đứng trước mắt Dung hiện tại là một người đàn ông lịch sự, ăn mặc bảnh bao, trông rất phong độ, không phải cậu nhóc quê mùa như xưa.
– Nhìn gì dữ vậy? Mày không nhớ anh à?
Dung giật mình khi nghe người ấy nói chuyện với mình. Cô ngập ngừng:
– Dạ, nhớ chứ. Nhưng mà giờ nhìn anh khác quá nên em không nhận ra.
– Ý mày chê anh già phải không?
– Không phải già, mà đẹp trai phong độ hơn xưa. Dân Sài Gòn có khác.
Nghĩa đưa hai ngón tay định cú đầu Dung:
– Ha ha. Đừng có thả thính nhé. Mày không có cửa đâu cưng.
Cả nhà cười vui vẻ khi hai anh em trêu đùa nhau. Cái Tết ấy cũng rộn ràng hơn với gia đình Dung. Vợ chồng Nghĩa thường xuyên qua lại bày tiệc này tiệc nọ, còn lì xì cho con gái Dung khá nhiều tiền.
Trước ngày trở lại Sài Gòn, bất ngờ Nghĩa gọi Dung ra nói chuyện riêng:
– Anh biết hết hoàn cảnh của em rồi. Nếu khó khăn quá thì hãy vào Sài Gòn. Anh sắp xếp công việc cho. Đừng làm công nhân nữa. Cực khổ mà không đủ tiền nuôi con.
– Công việc gì anh? Em không có trình độ chuyên môn gì hết – ánh mắt Dung lộ vẻ buồn bã.
– Không có gì phải lo. Mọi chuyện để anh tính. Em chỉ cần năng động một chút là được. Còn trẻ mà u sầu hoài.
Nói rồi Nghĩa đưa cho Dung danh thiếp của mình:
– Em cứ suy nghĩ rồi gọi cho anh. Mà bắt buộc phải gọi đấy nhé.
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro