Phần 1
2023-03-19 06:29:00
Tôi đưa con đi học thêm ngoại ngữ vào sáng thứ 7 hàng tuần. Thằng bé mới 8 tuổi. Trường cách nhà non một cây số. Trên đường về ghé quán Cafe như mọi ngày. Ngồi nhâm nhi ly Cafe trong nhập nhòa khói thuốc. Bất giác như có một thứ gì đó trong thâm tâm giục tôi nhớ đến chị. Cái nhớ không bình thường như mọi khi mà cứ như cồn cào trong dạ…
Về phòng riêng trong khu tập thể Cán bộ công chức cơ quan huyện, tôi vẫn chưa dứt những suy nghĩ về chị.
Tôi phóng xe ra nhà. Thấy Tâm với cái bụng chửa kềnh càng đang phơi quần áo ngoài sân.
Ngôi nhà tôi đã mua và đứng tên của Tâm là nơi tôi thường ăn tối và ngủ lại. Và cũng chính nơi này hai cậu cháu tôi đã ăn ở với nhau như vợ chồng để sinh ra thằng Tiến và sắp có đứa con thứ 2, là con gái như Tân khoe với tôi sau khi khám thai tháng thứ 5 “Con gái, mình ạ! Vậy là em có cả nếp cả tẻ. Chỉ thương mình có con mà không được gọi con, xưng bố như người ta mà phải nhận là… ông – cháu. Sau này…”
Tôi ngắt lời Tâm:
– Rồi sẽ tới ngày chúng nó gọi anh là bố…
– Nhưng anh lấy vợ thì…
Tôi dứt khoát:
– Anh không lấy vợ! Chiều em đón con nhé. Anh sang huyện X cùng tỉnh (cách nhà 50 cây) thăm anh bạn học cũ, chiều mai về…
– Vâng! Tiện thể ghé qua thăm bà ngoại tí nhé. Mấy tháng rồi không sang thăm bà.
“Bà ngoại” của các con tôi chính là chị. Chị là chị em con bá con dì với tôi.
Bố tôi mất khi tôi mới 4 tuổi. Còn bá tôi ( chị ruột của mẹ tôi cũng đã mất từ lâu, khi chị 12 tuổi. Tôi không biết mặt bà. Chỉ nghe mọi người nói hai chị em bà giống nhau như tạc và chị thì y chang mẹ với dì.
Từ nhỏ tôi chỉ chơi với chị và lớn theo chị. Chị hơn tôi 12 tuổi. Chị luôn che chở, quý thương tôi. Hình như sự mất mát của 2 chị em đã gắn kết, bù trì cho nhau. Tôi lên 6, bắt đầu đi học thì thấy bác và chị chuyển hẳn sang nhà tôi ở. Rồi mẹ tôi có chửa sinh ra thằng cu Tuấn và con bé Liên. Sau này tôi mới biết là bác rể tôi với mẹ tôi đã gá nghĩa thành vợ chồng. Dân làng đều chúc phúc cho cả hai. “Thôi thì chả đi đâu mà thiệt. Chị đi thì dì đến. Có vậy thì hai chị em nó đỡ phải cành dì ghẻ con chồng…”.
Mẹ tôi bảo tôi gọi ông là “Bố già ” và xưng là ” Mẹ dì” với chị. Chị em tôi cứ thế lớn lên trong cùng một mái nhà, cùng một gia đình đầm ấm. Hai chị em ngủ cùng giường cho đến khi chị đi thoát ly làm mậu dịch viên rồi lấy chồng bên huyện X và sinh ra bé Tâm.
Nhưng rồi…
“Cái số con bé Thắm rõ khổ. Con còn bé tí đã góa bụa…” – Mẹ tôi thường chấm nước mắt khi nhắc đến chị.
Anh rể tôi bị đột tử khi bé Tâm mới 3 tuổi. Khi đó chị mới 28 còn tôi 16. Tôi thường sang huyện X thăm chị & cháu những kỳ nghỉ hè. Bố già tôi và mẹ thường bảo: “Sang với chị và cháu cho vui. Có làm được việc gì giúp chị thì gắng làm hoặc dỗ cháu cho chị đi làm nhé!”
Thế là cậu bé và lớn thành chàng trai là tôi đã cáng đáng các công việc cần sức vóc đàn ông, con trai giúp chị. Hai cậu cháu tôi quấn quýt nhau. Hằng tối hai cậu cháu ngủ chung giường.
Năm tôi tốt nghiệp Đại học nông nghiệp I, được phân công về Phòng Nông nghiệp huyện nhà. 3 năm sau được bổ nhiệm Phó phòng rồi Trưởng phòng. Thấy tôi chẳng màng gì đến chuyện vợ con. Bố già và mẹ tôi luôn giục:
– Anh 26 – 27 tuổi rồi đấy. Liệu mà lấy vợ đi. Chúng tôi già cả rồi, sống nay chết mai. Gia đình này trông cả vào anh. Các em (cu Tuấn & bé Liên) thì còn bé. Hai mẹ con chị Xuân & cháu Tâm thì ở xa…
Năm Tâm 18 tuổi, không đỗ vào Đại học, tôi xin cho Tâm về Huyện làm nhân viên trong văn phòng ủy ban và mua nhà đứng tên cháu để tính chuyện chuyển chị Xuân về huyện nhà.
Chuyện cậu cháu tôi thành bố mẹ của các con tôi, tôi sẽ nói sau.
Giờ quay lại chuyện tôi sang huyện X thăm người bạn học cũ.
Nó là bạn học cùng giường tầng với tôi suốt 4, 5 năm Đại học. Thân thiết và đồng cảm, sẻ chia từng suy nghĩ lẫn vật chất suốt thời sinh viên. Hoàn cảnh gia đình nó giống nhà tôi quá. Chỉ khác là bố đẻ nó lấy thím dâu nó sau khi mẹ nó và chú ruột chết. Đứa em con chú nó là gái, bằng tuổi nó và học trường Đại học sư phạm giờ dạy ở trường huyện X. Trước đây nó cứ gán em gái nó cho tôi và hay rủ tôi sang trường sư phạm thăm em nó. Nhưng tôi cứ thấy dửng dưng và vô tâm không để ý gì chuyện tán tỉnh yêu đương. Nó chán và hình như Tình (tên cô em nó) cũng chẳng quan tâm gì đến chuyện trăng hoa mây gió tuổi sinh viên. Ra trường, nó được phân công ở lại trường làm giáo viên. Rồi nó lấy vợ (cưới chui vì hồi đó cấm sinh viên lấy vợ, lấy chồng) là sinh viên năm 4, khi cô bé ra trường với đứa trẻ trong bụng thì cô ta tuyên bố ly dị và bảo đứa trẻ trong bụng không phải là con của Khang (tên bạn tôi). Vì tức giận, vì bẽ bàng và xấu hổ, thêm vào đó cô em đang dạy học trên huyện X động viên nó bỏ trường ĐH để xin về làm việc tại huyện X nơi cô dạy và có mối quan hệ có thể xin được việc làm.
Nó còn đang lưỡng lự xem sẽ đi đâu sau khi bỏ việc dạy ở trường ĐH.
Một hôm, vợ cũ của nó với cái bụng chửa vượt mặt, cùng chồng (cũng là sinh viên cùng lớp mà nó đã dạy) bế đứa con đến “trả cho Thầy”. Tức giận và thương thằng bé mới 2 tuổi, Khang nhận nuôi thằng bé vì thương đứa trẻ bị ruồng bỏ từ người mẹ. Khi có dịch vụ xét nghiệm ADN, Khang cũng chỉ do tò mò mà đi thử. Hóa ra nó là Khang chính là bố ruột của thằng bé. Xót xa và cay đắng nhưng Khang chỉ âm thầm chịu đựng và nói chuyện này với người duy nhất – Đó là Tình.
Tình bảo: ” Anh xin chuyển về đây đi. Em xin được việc cho anh rồi và sẽ chăm nuôi thằng bé “. Khang hỏi bằng cách nào mà em xin được? Tình bảo: ” Chuyện bí mật. Nhưng anh phải làm đúng như em sẽ bàn với anh.”
– Thế là tao làm theo. Mày biết chúng tao làm thế nào không?). Khang hỏi tôi, rồi không đợi trả lời, nó nói tiếp luôn. – Tình nhận tao là người yêu và thằng bé có mặt trên đời là con đẻ của Tình với tao lúc còn là SV. Ở các tỉnh, huyện vùng cao khi đó thiếu cán bộ có trình độ ĐH lắm nên nhận tao về cũng chẳng căn vặn gì chuyện riêng tư.
– Thế…
Chưa kịp nghe hết câu hỏi của tôi, Khang đã nói:
– Thế là tao và Tình thành vợ chồng. Ngoài thằng lớn mà tao đã kể trên, Tình đang có chửa đứa thứ 3 rồi. Vậy là chúng tao có 4 đứa con, hai trai và hai gái. À, mà bố và thím tao cũng biết chuyện anh em tao nhưng các cụ nín lặng chấp nhận, chẳng thấy trách cứ gì.
Mà tối nay ở đây ăn cơm với vợ chồng tao nhé!
Tôi mừng cho Khang và từ chối:
– Tao sang thăm chị tao. Dịp khác sẽ quay lại ngủ cùng mày như ngày trước. Tao gửi lời chào Tình và các bé con nhé.
Thế là tôi từ biệt bạn để sang bên chị tôi, người mà chẳng biết sao thôi thường nghĩ đến và nhớ da diết.
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro