Phần 11
2022-05-19 11:25:00
Thành công lớn nhất đời mình không phải là cưới được Chíp đâu ạ!
Thành công lớn nhất là cải tạo được em từ tiểu thư con nhà giàu thành bà nội trợ chính hiệu.
Một ngày hamlon các bác đi làm về, trên công ty sếp vừa rửa mặt cho một trận, đi về thì tắc đường đm thằng đằng sau bấm còi liên tục dù đèn đỏ còn tận 10s, về đến nhà thì bừa quần áo ra cơm đéo có. Hỏi vợ yêu thì bảo nay em mệt trong khi 10 phút trước vẫn thấy nó ol face xem livestream bán hàng “Anh ăn tạm gói mì đi”. Chưa kể có con còn phải chùi đít nữa. Nghĩ đã thấy bực.
Lúc đấy body vợ có ngon vl ra thì vẫn đéo thỏa mãn được con thú trong người các bác. Cái các bác cần là một mâm cơm canh đầy đủ 3 món mặn và một gương mặt tươi cười đon đả ra chào đón các bác. Thế là đụ!
Những ngày đầu gặp em, ấn tượng của mình em là một tiểu thư con nhà giàu chính hiệu. Tuy ngoan nhưng tính khí tiểu thư thì vẫn có. Ví dụ bữa ăn, tôm ba mẹ phải bóc cho, canh nóng phải thổi nguội mới ăn, cơm ăn bằng thìa và nó lâu vl ra. Mình tuổi mười chín đôi mươi, bẻ gãy được mấy cái sừng trâu, ăn bữa cơm chỉ mất 5p đồng hồ thế mà mỗi lần sang ngồi ăn cùng em nó kéo dài cả tiếng. Nghĩ nó bực.
Thế nên ban đầu em đâu có lọt mắt mình. Mình tiếng thế nhưng mấy việc cơm nước làm trong phút mốt, từ lúc ở nhà đã thế rồi. Đâm ra với em mình coi là thất bại.
Sau cũng quen, ăn cùng em cũng ăn chậm hơn một chút, nhai nhiều đỡ đau dạ dày. Tối về còn ợ lên nhai lại.
Có hôm ba mẹ Chíp về quê nội ăn giỗ. Chíp không về nên mình phải trông. Mẹ Vi có một niềm tin vô điều kiện vào mình, cái quan niệm trai gái chắc chả bao giờ mẹ sợ khi gửi Chíp cho mình đâu. Thú thật đợt đấy gu của mình là xôi thịt, kiểu loli như Chíp, mình vẫn thích nhưng không đến mức thích lắm. Có thì cũng được, hihi…
Ba mẹ Chíp đi về từ sáng, trưa học xong mình phải qua đón em về. Về nhà mình thôi chứ nhà em mình ngại mặc dù mẹ cho cả chìa khóa dặn về đấy cơm nước.
– Anh đưa Chíp đi ăn cơm bụi nhé. Ngon cực…
– Không! Cơm bụi bẩn lắm.
– Thế ăn bún chả.
– Không.
– Bò sốt vang ở BK, anh ăn nhiều rồi, không bẩn.
– Không. Em nhịn…
– Anh biết nấu mỗi mì tôm. Nói thế chứ trưa rồi mệt bỏ mẹ ra còn nấu cơm nữa chắc chết.
– Cũng được, nhưng phải có thịt bò em mới ăn.
– Đệt… Mình chửi thầm. Tủ lạnh nhà mình chỉ có trứng gà quê mẹ gửi, thịt móc đâu ra. Lại chiều tiểu thư đi mua thịt bò. Tiểu thư chê thịt bò ngoài chợ, lại đi siêu thị.
Những ngày tháng đấy chiều được em thật vất vả. Nhiều khi nhắc lại với em, ứa cả nước mắt.
Nhà bà mình đang ở thì 3 tầng, tầng 1 có phòng khách đàng hoàng, bếp đầy đủ, một mảnh sân nhỏ phía sau. Mình ở tầng 2, tầng 3 để đồ chả bao giờ ngó vào.
Tất nhiên là Chíp không sờ vào cái gì rồi, rau cũng không thèm nhặt. Mình bảo Chíp là ăn xong em rửa bát nhé thì ậm ờ. Mình xào mì bò cho thêm rau cải, hành tây. Chíp đứng bên cạnh xem…
Trứng ốp la mỗi đứa một quả ăn cùng.
Chíp khen ngon, bảo lần đầu tiên em ăn trứng ốp lòng đào, đòi học. Trong tủ còn mấy quả thôi thì chiều em.
Hóa ra lần đầu tiên em vào bếp, bình thường toàn mẹ Vi nấu, em giỏi nhất cắm cơm.
Có mấy quả trứng mà em kêu váng nhà.
– Á… anh ơi dầu bắn vào tay em rồi.
– Anh ở em đập cả vỏ trứng vào rồi…
– Anh ơi em lật trứng bị vỡ rồi.
Mất oan mẹ mấy quả trứng.
– Anh Minh nấu ăn ngon quá. Em duyệt rồi.
– Duyệt cái gì.
– Duyệt anh nấu bữa tối nay.
– Thế cô Vi không dạy em nấu cơm à? Mình hỏi.
– Mẹ em bảo em cứ xinh là được rồi, cơm bao giờ lớn mẹ em dạy sau. Ban đầu nghĩ Chíp bịa ra câu đấy nhưng sau tiếp xúc nhiều với mẹ Vi mình nghĩ là em nói thật. Tính mẹ thì…
Ăn xong gần 1h chiều Chíp bảo em ngủ một chút chiều vào học sớm. Mình lại phải rửa bát.
Tối đón em về, hí hửng thoát nợ thì mẹ Vi điện bảo ba mẹ sáng mai mới lên 2 anh em tự cơm nước, dặn thêm là nhớ khóa cửa cẩn thận. Mình gợi ý là thôi, ngại lắm, con có con lợn lòng đấy cô ạ, đưa Chíp sang nhà bác nhé thì mẹ bảo không sao đâu. Chết dở.
Đưa em về nhà vì em bảo còn thay đồ, học bài, chê nhà anh bẩn. Chê bẩn mà sau này dính hơn kít.
Mình lại nấu cơm, mấy món đơn giản, em vẫn đứng xem, thỉnh thoảng động viên khen ngon, cũng mát lòng mát dạ.
– Chắc em phải học nấu ăn thôi.
– Uhm, bắt đầu từ việc rửa bát tối nay.
– Không anh làm đi, mai em mới học.
Cái mai nó dài mãi đến hết THPT Chíp mới nấu được mấy món luộc đơn giản.
Tối em học trên nhà, mình ở dưới xem bóng đá. Đợt đấy là MNSĐ. Nằm ghế ngủ quên mẹ mất. Đang ngủ thì Chíp lay người.
– Em không ngủ được.
– Bình thường em cũng thế này à?
– Không bình thường em có Bi.
– Anh chịu, anh không ngủ cùng em đâu.
– Anh bị hâm à, ý em là em sợ…
– Anh bảo đưa sang nhà bác rồi thì cứ không nghe. Mình làu bàu.
Quay sang thấy con bé mặt mếu. Lần đầu tiên thấy em dễ thương. Mình dễ mủi lòng, nhất là với gái xinh. Xoa đầu em. Cũng lần đầu tiên luôn…
– Hay anh em mình lên bờ hồ đua xe đi. Anh bốc đầu giỏi cực.
– Anh làm sao ý.
– Chả nhẽ cứ thức thế này, anh buồn ngủ lắm rồi.
Thế rồi mình cái khó ló cái ngu bảo với Chíp là ăn cái gì no no khắc ngủ được, căng da bụng trùng da mắt các cụ dạy hết rồi. Kết quả phải đi rang cơm.
Rang cơm xong con bé ngủ quên trên ghế, Mình thì không có chỗ ngủ. Hôm sau mắt sưng vù.
Trong tháng ngày ăn chực của Chíp với Ín mình cố nhồi nhét tư tưởng con gái phải biết nấu ăn, biết gọn gàng vào đầu hai đứa nhưng thất bại. Mình vẫn là thằng nấu và rửa cả bát. Chíp tốt nghiệp khóa nấu ăn của mình với món trứng luộc lòng đào. Luộc đúng 8 phút không hơn, hẹn cả báo thức để nhớ.
Mình yêu em không vì mấy quả trứng luộc có lòng đào hay không. Mình yêu em thì ăn trứng sống cũng được.
Nhưng em vẫn nấu cho mình một bữa cơm. Mình khá bất ngờ.
– Mẹ dạy cho em rồi. Em cũng thấy cần phải học. Anh là khách hàng đầu tiên của bếp Chíp đấy.
– Anh bao hết. Nấu món gì ăn món đấy.
Kết quả 2 đứa vẫn ra ngoài ăn vì em nhầm lọ muối với mì chính. Nhầm lẫn lúc nào chả có.
Mùng 8 tháng 3 năm đấy đón em ở cổng trường. Em khệ nệ đi ra với bó lớn bó nhỏ. Toàn hoa hồng đỏ. Chắc của fanboy.
– Anh nhìn xem, hoa của anh đâu?
– Mang về chật nhà, tí tặng cho chị bán thịt xiên đi. Anh tặng em cái này hay hơn nhiều.
– Đây là cái gì?
– Quả địa cầu. Em bảo anh là thế giới của em còn gì.
Tìm mãi trong mấy cái nhà sách mới có. Trêu Chíp thôi chứ mình có quà khác.
Thế mà Chíp lại thích cái ngôn tình vớ vẩn đấy. Mình nghĩ em phải dỗi cơ. Giữ đến tận lúc mang ra cho con chơi bị nó đập hỏng. Quà 8/3 đầu tiên sau khi yêu nhau.
Muốn đưa em đi ăn nhưng em nói không cần, ăn nhà cũng được, lâu rồi chưa ăn cơm anh nấu. 2 Đứa lại đi siêu thị mua đồ. Công nhận lúc mới yêu tình cảm thật, kiểu bị dính người ấy. Lúc nào cũng tay trong tay, chả bù bây giờ.
Minh Bé đi ăn với bạn, con này rất biết điều, thấy mình với Chíp về là té luôn. Cho 10 điểm.
Nấu vài món đặc biệt, cả tây cả ta. Mình nấu em ôm mình từ sau, khẽ hát “Tình yêu trong lành nhất thế gian…”. Không có vang, nhà mình không sẵn rượu đành rót coca ra thay. Chụp được một bức ảnh đẹp.
Uống coca mà say quá, say đắm trong nụ cười của em.
Lần này thì em rửa bát, mình đổi vai đứng ôm em từ sau.
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro