Phần 18
2024-08-03 13:24:33
– Em khỏe không. Gã lên tiếng.
– Vẫn ổn anh ạ.
– Mình là gì của nhau hả em?
– Em không biết.
– Anh hiểu rồi, thôi em vào đi.
– Sẽ có lúc anh hiểu thôi.
Nhi cười buồn rồi bước vào phòng để gã lại ngồi một mình. Câu cuối cùng của em là ý gì, gã chẳng muốn nghỉ thêm gì nữa, kết thúc rồi phải không em?
Thằng Toàn từ trên đi xuống, mặt hơi đỏ, nhìn ngu ngu như bãi cứt ngâm, cứ cười cười khó hiểu.
– Đm mày làm mấy khói mà nhìn ngu ngu vậy.
– 2 Khói anh, tý lên kiểm đồ thanh toán cho em, cô chú biết mắng em chết.
– Đang làm mà cũng mò vào chơi với khách, tao lạy mày.
– Hề hề, sao đâu anh.
Mấy thằng càng ngày càng nát, càng quen việc càng lười, suốt ngày cỏ dã, đá đẩm thế này thì hỏng. Khách gọi vào thanh toán.
– Anh kiểm tra giúp em, đồ anh dùng đây ạ.
– Gì nhiều thế này, mày nhặt vỏ lại tao xem.
– Xin lỗi anh, đồ trong phòng đủ cả, em chỉ kiểm kê đồ nguyên, phòng ra vào sao em kiểm soát hết được mà nhặt vỏ.
– Đmm tao ở Tế Tiêu đấy nhé, mày thích làm ăn vớ vẩn không.
– Anh ở đâu em không biết, bất cứ ai em cũng làm đúng như thế thôi.
– Đmm làm sao. Thanh niên hùng hổ chỉ tay vào mặt gã.
– Anh có thắc mắc gì gặp chủ quán ạ, anh thanh toán tại phòng hay xuống quầy.
– Xuống mang hóa đơn lên cho anh. Một người bạn đi cùng ông khách kia lên tiếng.
Đm ba cốc bia vào, có mấy em gái bên cạnh ra vẻ hùng hổ giang hồ vl, máu người tanh lắm không dễ uống đâu anh nhé. Ra về thanh niên còn lườm lườm.
– H. Anh lại anh nhờ tí em. Gã gọi em lại bên cạnh, Nhi liếc mắt không nói gì rồi đi vào tháng máy.
– Sao thế ạ.
– Về luôn à, còn khách không.
– Dạ không anh.
– Ở đây chơi có bàn mà làm.
– Thôi anh ơi, em gọi thằng Mạnh đến đón rồi.
– Kệ nó, bảo nó về trước đi. Đợi anh nghỉ rồi đi làm vài chén.
– Khi khác anh nhé, nay em hơi mệt với lại không có bàn ngồi lại nó tưởng em không báo lại thắc mắc.
– Uh vậy thôi em về đi.
Nhắn cho Linh cái tin từ thuở nào mà giờ mới gọi lại.
– Nãy nhắn tin cho em ạ, em để trong túi không để ý.
– Uh đang đâu đó em, xong chưa qua đây chơi.
– Em vừa ra xong, có khách không anh.
– Có, khách sộp cmnl.
– Hihi đợi em tý.
Dọn xong phòng chán chả buồn xuống nhà, ngồi mẹ trên này chơi vậy. Em Linh đến, em nó ăn tết hơi sâu hay sao gần hết tháng giêng mới thấy mò mặt ra, nhìn khang khác, mập lên thấy rõ.
– Phòng mấy anh.
– Khách sộp đây chứ đâu haha.
– Hừ, riêng anh phải tính 500k.
– Cho nợ nhé.
– Không.
– Lại anh kiểm tra nào, về tết ăn hết bánh chưng cả xóm hay sao mập như nhợn thế kia.
– Này mà mập á, em về đây. Linh xị mặt ra nguẩy mông định về. Có cc ấy em nhé. Gã kéo em lại ôm muốn nghẹt thở, hai tay thò xuống bờ mông đã núng nính hơn trước rất nhiều.
– Úi zời ơi, đầm thế này chắc doggy phê lắm em nhỉ?
– Con chó. Ăn ngay phát nhéo đau chảy nước mắt.
Cầm tay Linh định dắt vào phòng vừa dọn mà em nó ngúng nguẩy không đi.
– Vào đấy làm gì. Lườm lườm.
– Ơ hay vào tâm sự, bao lâu rồi mình không gặp nhau, đầu óc chỉ được cái ý nghĩ đen tối là nhanh.
– Xì… có mà anh ấy. Thế rồi em nó cũng bẽn lẽn như gái về nhà chồng đi vào.
Đang cao trào thì điện thoại rung lên tê cả tờ rym, mẹ sư đang hay thì đứt dây đàn.
– Phòng 6 xong chưa em, có khách. Anh H gọi.
– Xong rồi anh, cho khách lên đi ạ.
– Có khách em ơi, chuẩn bị có bàn kìa, thấy anh mát tay chưa? Sờ cái có khách ngay. Miệng nói là làm tranh thủ bóc bưởi em nó cái.
– Mát này.
Lại ăn ngay phát nhéo, đéo hiểu về tết học được của đứa ml nào, tao hận mày cái đứa tao không biết là ai nhé, Linh nguẩy mông bước ra ngoài ngồi đợi. Hơi đen cho em nó là phòng không gọi nhân viên, thôi thì anh ngồi tiếp em vậy. Linh ngồi lúc rồi đi về mặc gã năn nỉ ỷ ôi, mà cũng muộn rồi còn đâu. Chả có kèo gì đi ngủ cho lành.
Tin nhắn từ Nhi, khá dài, đại khái “xin lỗi thời gian qua em đã im lặng, em muốn quên đi quãng thời gian vừa qua, quên đi công việc này, nhưng anh vẫn ở đó, em cũng nhớ anh nhưng em có lý do riêng của mình, em xin lỗi”.
Anh hiểu rồi, thôi em ngủ sớm đi.
Thời gian qua, gã như cô tiểu thư đỏng đảnh chỉ biết giận hờn vu vơ, chỉ biết nghĩ cho bản thân. Tiếp tục hay dừng lại!!!
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro