Phần 17
2024-08-03 13:24:33
Ngày 29 tết cả khu vắng khách, cũng đúng thôi, ngày cuối năm chui vào phòng hát mà làm củ cải gì? Lần đầu tiên đón giao thừa xa nhà, cảm giác buồn, tủi khó tả, giờ phút ấy mới thấm thía cảnh những người xa quê hương tết không kịp về sum họp cùng gia đình, mình thì có thể về mà đéo thèm về, ngu như bò đeo nơ.
Giao thừa cả nhà lên tầng thượng hóng pháo hoa, nhắn vài cái tin mừng năm mới cho gia đình bạn bè và… một số em tiếp viên. Đón một lượt khách đã đặt trước mà nó hát đến 2h thì nghỉ. Giao thừa mà các anh chui vào phòng hát kể cũng tài.
Ăn cái tết xa gia đình sao mà cảm thấy nhớ ghê gớm, nhớ những lần quây quần gói bánh chưng, làm bánh trái. Nhớ cái xóm ở quê đêm giao thừa thanh niên tụ tập nướng thịt, ném pháo tự chế, quây quần bia rượu đợi giao thừa xong đi khắp xóm xông nhà. 5 – 6H sáng mới chếnh choáng bò về vì say, lên giường ngủ một giấc thoải mái. Ngủ dậy là nhóm bạn hò hẹn nhau đi từng nhà chúc tết, say sưa tối ngày mà vùi, tối đến tụ tập nhà 1 đứa nào đó nhậu nhẹt xong là chia chiều đánh bài hết đêm.
Những ngày tết nơi đây trôi qua nhanh chóng và tẻ nhạt. Ông Quang và thằng Nam sau tết nghỉ hẳn, quán tuyển thêm 1 đứa mới. Sau tết khá nhiều gương mặt mới được bổ sung trong đội ngũ chân dài, chân ngắn hay chân vừa vừa gì đó.
Vào một ngày trung tuần tháng 3, số điện thoại bị tắt hơn tháng nay bây giờ hiện lên màn hình.
– Anh dạo này thế nào.
– Vẫn sống thôi em.
– Em nghe đợt trước tết quán bị đập à.
– Đập gì công an vào kiểm tra sơ sơ thôi.
– Mọi người vẫn khỏe cả chứ.
– Như voi.
– Em quay lại làm rồi, có khách gọi em nhé.
– Vậy hả, ok em.
– Anh giận em à.
– Đâu em, anh có khách rồi, thế nhé.
Đm giận cái củ cải ấy, nhưng với gã giờ em cũng giống bất cứ cô tiếp viên nào khác. Gã từng yêu em, đúng gã phải thừa nhận điều đó, gã yêu nét đẹp ở em, sự dịu dàng nơi em và nhìn em khác với những cô gái khác nơi đây. Em ra đi bỏ mặc nhưng tin nhắn hỏi thăm, những cuộc gọi vì lo lắng em có chuyện để đổi lấy sự im lặng. Trong đầu gã từng nổi lên biết bao ý nghĩ, bao câu hỏi không trả lời được, tất cả những gì trải qua là như thế nào, em ngày càng bí ẩn khó lý giải, sự việc đã trải qua thật mơ hồ, em là người như thế nào… nhưng giờ đây tất cả những điều ấy không còn quá quan trọng nữa.
Gã chậm dải bước từng bậc cầu thang đi xuống, phía tầng dưới ông khách quen hơi ngà ngà say đang xoa đầu thằng nhân viên mới.
– Anh bỏ tay ra. Giọng điệu không thân thiện cho lắm.
– Ơ đm thằng này.
Sau câu nói là chuỗi âm thanh và hành động, cái ghế inox tiếp xúc với đầu người dường như so tài xem thứ nào cứng hơn. Và đầu người rắn chắc hơn tuy có chút trầy xước và thâm tím cộng với ít máu loang lổ, còn chiếc ghế đã bị biến dạng không ra hình thù gì. Thằng bé nằm viện hơn 1 tuần, chỉ tại cái mồm làm hại cái thân, người thì như cục kẹo, ăn combo đấy chắc phê khỏi hỏi.
Thang máy mở ra, em vẫn vậy tóc để xõa ngang lưng nhưng màu đen óng ả đã thay thành vàng khè, xoăn xoăn kiểu cách trông thật lạ lẫm, vẫn kiểu đầm body ấy khoác ngoài bởi chiếc áo dạ, vẫn nụ cười từng làm gã mê mẩn. Gã nhìn em nở nụ cười, tiến lại thì thầm vào tai em “nhớ em quá”, em đáp lại gã bằng vòng tay nhẹ nhàng và nụ cười mơ hồ, cả hai buông nhau ra, gã nháy mắt với em tiếp viên đi cùng Nhi.
– Lâu quá không thấy em qua.
– Anh có thèm gọi em bao giờ đâu.
– Thôi em vào đây. Nhi cắt ngang.
Sau khi hai cô gái khuất sau cánh cửa, gã khẽ nhếch mép cười, điệu cười trong vô thức mà chính gã cũng bất ngờ, phải chăng trong sâu thẳm đáy lòng, em đã là con người khác, vị trí khác?
Trong rất nhiều em gái mới sau đợt tết vừa qua, H. Anh là một em khá nổi bật ở ngoại hình nhưng nhất là phát ngôn “ai có khách gọi em, em cho kiss”. H. Anh vừa bước ra là tay gã không rời khỏi được bờ mông tròn mẩy của gái, ăn ngay phát nhéo của gái đỏ cả ti. H. Anh bước vào phòng để gã nhăn nhó một mình xoa xoa vết thương chí mạng. Đang tưởng tượng đủ tư thế với em H. Anh thì Nhi bước ra ngồi xuống cạnh gã, chắc em không để ý thấy thằng nhỏ đang chào cờ dưới lớp quần jean.
– Dạo này quán đông khách không anh.
– Anh tưởng em nghỉ hẳn?
– Em cũng định thế nhưng…
– Thiếu tiền à.
– Cũng một phần.
– Phần còn lại là gì, ông… à nhớ anh hả hê hê.
– Sao anh biết.
Em cười buồn, ánh mắt lơ đãng nhìn ra khung cửa sổ. Cả hai ngồi im lặng theo đuổi dòng suy tư của riêng mình. Phía xa xa dòng người đang dần thưa thớt dưới ánh đèn vàng vọt u buồn, ánh sáng le lói từ những tòa chung cư dần chìm vào bóng tối mơ hồ, phải chăng chúng đồng cảm với nỗi lòng gã ngay lúc này.
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro