Dục Uyển

Phần 149

2024-08-05 13:48:12

Phần 149
Đại Tử Sơn – Biệt Thự Bạch gia.

Nằm trên đỉnh của ngọn đồi Đại Tử là tòa lâu đài nguy nga tráng lệ, điển hình của một kiến trúc cổ đại thời xưa, với diện tích đồ sộ hơn 70 ngàn mét vuông và 2300 phòng khách, xung quanh được bao phủ bởi những rừng thông xinh đẹp. Toàn lâu đài này là một trong những niềm kiêu hãnh của Bạch gia, mà tất cả người bên ngoài đều phải ghanh ty.

Đứng từ trên đỉnh cao cảm nhận những cơn gió mát đang chạm vào da thịt, hương thơm tinh khiết của rậm thông vờn quanh chóp mũi, cùng tiếng nước chảy réo rắt bên tai, mãn nhãn cùng vẽ đẹp hùng vĩ của Đại Tử Sơn bên dưới. Không hề khoa trương chút nào, khi báo chí ca ngợi Đại Tử Sơn chính là một bữa tiệc thiên nhiên thịnh soạn.

Cho dù trong đầu có bao nhiêu phiền muộn, nhưng trước một Đại Tử Sơn xinh đẹp thế này thì…

“Tạm biệt cuộc sống độc thân… cạn ly”

“Choang… ng…”

“Cạn ly…”

Đó là lý do tại sao, sương mờ còn chưa tan Dục Uyển không ở trong nhà ngủ, mà chạy ra ngoài ngắm thiên nhiên. Bởi vì quá ồn ào để có được một giấc ngủ yên lành với đám người đó.

Cô xoay người nhìn lại ngôi biệt thự, những tiếng nhạc sôi động, những bóng người đang lắc lư cùng tiếng reo hò phấn khích, dấu hiệu cho thấy tiệc vui vẫn chưa kết thúc, mặc dù đã ba ngày ba đêm…

Bên trong ngôi biệt thự.

Một khung cảnh xa hoa trụy lạc bậc nhất mà bạn không thể nào tưởng tượng ra…

“Cạn ly…”

“Vô…”

“Ha… a… Cạn ly… cạn ly…”

Hàng ngàn người trẻ tuổi, những thiếu gia tiểu thư xuất thân từ những gia đình tài phiệt, những tiểu minh tinh mới nổi, những siêu mẫu nổi tiếng, đa phần họ đang say đến không đứng dậy nổi, nằm rải rác khắp phòng, từ ghế sofa đắc tiền đến sàn nhà khảm đá quý, những con người bại trận trong cuộc chiến thác loạn tối qua.

Vậy còn những kẻ thắng cuộc là ai…

Họ là những người vẫn có thể đứng vững, không, lúc này sắp ngã rồi, là Bạch Ngạn Tổ chủ nhân của buổi tiệc, là Hoắc Khiêm ba ngày chưa uống hết một chai rượu, là Hoắc Luật người có tửu lượng giỏi nhất và nhiều người khác…

“Khiêm… Luật! Tao rất vui… tao sắp được làm cha rồi, tụi bây biết không?”

Bạch Ngạn Tổ loạng choạng bước tới chỗ Hoắc Khiêm và Hoắc Luật.

Đó chính là lý do của buổi tiệc trác táng trong ba ngày ba đêm ở trên núi Đại Tử. Sau khi chuyện Lý Nhã mang thai được bác sĩ khám ra, phản ứng và hành động của Bạch Ngạn Tổ chỉ gói gọn trong bốn chữ “chúng ta kết hôn”. Vì hắn tin tưởng một trăm phần trăm, đứa trẻ của Lý Nhã đang mang trong người là con của hắn.

“Tao biết… mày đã nói suốt ba ngày nay, mọi người ở đây cũng đều biết… có phải không mọi người?” Hoắc Khiêm lên tiếng.

Hưởng ứng hắn chính là âm thanh đầy khí thế của cả dàn người bên dưới…

“Phải… i… i…”

Kể cả những người đang nằm im dưới đất, cũng giơ tay hưởng ứng.

“Vậy sao… tao nói rồi sao?”

Bạch Ngạn Tổ cười rất là hạnh phúc như kẻ si ngốc, sau khi cười xong cũng là lúc hắn ngã nhào xuống đất, nằm im không nhích được nửa người.

Hoắc Khiêm thở dài nhìn người huynh đệ tốt của mình.

“Luật! Đem nó lên phòng nghỉ, xem ra đã rất say… anh phải quay lại Thành Phố, sáng nay anh có cuộc họp sớm với cổ đông.” Hoắc Khiêm cầm áo khoác lên đứng dậy.

Nhưng nhìn bộ dạng chán nản này của cậu em trai mình. Hoắc Khiêm không muốn bận tâm cũng không được, Hoắc Luật vốn đã rất ít nói, nhưng mấy ngày nay số lần Hoắc Khiêm nhìn thấy Hoắc Luật mở miệng gần như là không.

“Luật! Em có chuyện gì sao?”

“Không có gì”

Hoắc Luật đặt chay rượu trên tay xuống bàn, rồi đứng dậy dìu Bạch Ngạn Tổ đi lên lầu.

“Luật! Em có nhìn thấy Hoắc Phi?”

Đang dìu Bạch Ngạn Tổ giữa đường, Hoắc Luật phải dừng lại.

“Chắc còn ngủ trong phòng.”

Giọng điệu không nóng không lạnh của Hoắc Luật và thái độ tỏ dửng dưng, Hoắc Khiêm càng khẳng định, Hoắc Luật vẫn chưa buông xuống được tình cảm giành cho Dục Uyển.

Tối qua lúc lúc hắn và Hoắc Luật đi ngang qua phòng của Hoắc Phi, từ bên trong vọng ra tiếng rên rỉ của phụ nữ, hắn đoán có lẽ đó là của Dục Uyển. Cho nên suốt cả đêm tâm trạng của Hoắc Luật rất không thoải mái, tới sáng vẫn không thể chợp mắt.

Vấn đề của Dục Uyển có lẽ nên càng sớm giải quyết càng tốt.

… Bạn đang đọc truyện Dục Uyển tại nguồn: http://bimdep.pro/duc-uyen/

Lầu hai…

“Luật! Tao sắp được làm cha rồi… tao sắp được làm cha rồi… ha… a…”

Hoắc Luật dìu Bạch Ngạn Tổ lên lầu, nhưng lỗ tai không hề được yên. Bởi vì Bạch Ngạn Tổ liên tục đọc câu thần chú là mình sắp được làm cha.

Một lần nữa đi ngang qua phòng của Hoắc Phi, một chút cảm giác không thoải mái níu giữ hắn lại, khi nhìn vào cánh cửa, dường như là vẫn chưa hề mở ra từ tối qua đến sáng nay, liên quan gì đến hắn nhưng tại sao tâm trạng lại nặng nề khó chịu như vậy, ngay cả đi tiếp cũng không được.

“Két… t…”

Trùng hợp cánh cửa được mở ra, Hoắc Phi trong bộ dạng nhếch nhát, cúc áo chưa cài và vẽ mặt rất là hốt hoảng khi nhìn thấy Hoắc Luật trước cửa phòng mình.

Hoắc Luật không tự chủ được mà lướt nhìn vào trong.

Khe hở giữa cánh cửa dù không quá lớn, nhưng đủ để làm cho hắn mất hết bình tĩnh, cơn giận bộc phát khiến không thể kiểm soát được hành động lẫn suy nghĩ, bỏ lại người bạn thân đang say xỉn, hắn tông cửa vào trong phòng.

Bởi vì Hoắc Luật nhìn ra người phụ nữ đang nằm trên giường không phải là Dục Uyển.

Rời khỏi vòng tay của Hoắc Luật, Bạch Ngạn Tổ lập tức té ngã xuống nền nhà lạnh ngắt.

Hoắc Phi bước tới, nắm chặt lấy chốt cửa, không cho Hoắc Luật bước vào phòng.

“Anh muốn làm gì?”

“Tránh ra.” Hoắc Luật lớn tiếng quát.

“Rầm… m…” Hắn đẩy Hoắc Phi ra, đạp mạnh cửa vào…

“Á… a…”

Người phụ nữ trong phòng hốt hoảng khi nhìn thấy Hoắc Luật, trên người trần truồng không mãnh vải, cô ta giựt mình hét lên, rồi lấy chăn chùm kín người.

“Cô ta là ai?”

Hoắc Luật tức giận chỉ tay về phía người phụ nữ trước mặt, nhưng ánh mắt nóng như lửa lại đặt tên người Hoắc Phi.

“Không liên quan đến anh… chuyện tối qua chỉ là một tai nạn.”

Hoắc Phi không còn gì phải giấu, hắn bình thản bước vào trong phòng và cài lại lại cúc áo.

“Đồ khốn! Em lên giường với người đàn bà khác mà xem đó là tai nạn… không cảm thấy có lỗi với Dục Uyển sao?” Hoắc Luật túm lấy cổ áo của Hoắc Phi xách lên.

Hoắc Phi cười khẩy nhìn anh trai mình, mặc cho cổ áo đang bị Hoắc Luật xiết chặt.

“Không thấy nực cười sao? Người không có tư cách nói ra những lời này nhất chính là anh… anh nghĩ bản thân mình tốt hơn tôi sao? Không phải anh cũng đã từng làm chuyện có lỗi với Dục Uyển, cho nên không có tư cách mà giáo huấn tôi.”

Hơn ai hết, Hoắc Phi càng ân hận và cảm thấy có lỗi vì chuyện xảy qua tối qua. Hắn không hề muốn chuyện này xảy ra, không muốn làm tổn thương Dục Uyển. Nhưng tối qua hắn đã quá say để bị người ta đưa lên giường, nhầm tưởng người phụ nữ đó là Dục Uyển.

“Phải! Em nói rất đúng. Anh đã làm tổn thương Dục Uyển, cho nên… anh không muốn cô ấy phải nhận thêm bất cứ tổn thương nào khác, đặc biệt là em… không phải em nói, em rất yêu Dục Uyển sao, tại sao lại lên giường cùng người đàn bà khác.”

“Tôi yêu ai, lên giường với ai… không liên quan gì anh, nếu còn muốn tiếp tục làm anh em, thì chuyện xảy ra vừa rồi xem như chưa nhìn thấy.”

“Em…”

Hoắc Luật tức giận chỉ muốn đánh vỡ mặt Hoắc Phi ra lúc này, nếu như Hoắc Phi là một người khác, không phải là em trai cùng hắn lớn lên từ nhỏ. Nắm đấm đã giơ ra cũng phải thu lại.

“Được! Anh sẽ xem như chưa từng nhìn thấy gì, nhưng anh mong… đây sẽ là lần cuối cùng.” Hoắc Luật đẩy Hoắc Phi ra rồi đi thẳng ra ngoài.

Nhưng lúc Hoắc Luật vừa ra khỏi phòng thì từ xa đã nhìn thấy Dục Uyển đi tới. Tâm trạng của hắn rất kích động, nhìn vào trong phòng của Hoắc Phi. Bởi vì gười phụ nữ kia vẫn còn ở bên trong nếu Dục Uyển nhìn thấy thì…

“Luật! Anh có nhìn thấy Hoắc Phi không?”

Bên trong.

Hoắc Phi nghe thấy giọng nói của Dục Uyển cũng giựt thót tim ra ngoài, người phụ nữ sau lưng hắn vẫn chưa kịp mặc quần áo, giờ hắn phải làm sao, để Dục Uyển không phát hiện ra chuyện này.

Nhìn sang cánh cửa khép hờ, Dục Uyển cho rằng có thể Hoắc Phi đang ở trong phòng, không cần hỏi tiếp Hoắc Luật, cô tự đẩy cửa vào.

Khi tay của Dục Uyển đặt trên chốt cửa, thì Hoắc Luật bất ngờ nắm lấy tay cô lôi đi, trước khi cô kịp đẩy cửa phòng vào.

“Theo anh ra ngoài, anh có chuyện muốn nói với em.”

Hoắc Luật kéo Dục Uyển ra khỏi biệt thự, nhưng thật tội Bạch Ngạn Tổ vẫn nằm dưới sàn không ai đếm xỉa.

Bên trong phòng.

Hoắc Phi ngã phịch xuống giướng, hắn thở phào. Người phụ nữ phía sau lưng hắn, từ từ ngồi dậy, choàng đôi tay mãnh khảnh trắng nõn của mình qua cổ Hoắc Phi.

“Hoắc thiếu gia! Chuyện tối qua…” Lời chưa nói xong thì Hoắc Phi đã hất văng cánh tay của cô ta.

“Tránh ra.”

Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Dục Uyển

Số ký tự: 0