Phần 150
2024-08-05 13:48:12
“Hoắc Luật! Có chuyện gì thì anh nói mau… chúng ta đã đi quá xa… Hoắc Luật.”
Cô không biết Hoắc Luật muốn nói chuyện thần bí gì với cô mà lại kéo đi một quãng đường xa như vậy, cũng chưa mở miệng nói một chữ.
“Hoắc Luật! Buông em ra… Hoắc Luật… dây giày của em tuột rồi”
Chỉ toàn là nghe giọng của cô, chắc cô phát điên mất…
Cuối cùng Hoắc Luật cũng đã buông tay cô ra, những tia nắng gắt gao đã thiêu đốt da mặt cô, khi mặt trời to tướng đang rọi thẳng xuống đỉnh đầu, từng giọt mồ hôi lăn dài trên trán. Dục Uyển đang chờ đợi xem Hoắc Luật sẽ nói điều gì với cô.
“Vèo… o…” Một cơn gió thổi qua, cùng với cái bóng lưng của hắn đang xa dần.
Nhưng kết quả không ngờ đến, sau những giây phút lặng im, bốn mắt nhìn nhau, là hắn không nói câu nào, đã xoay người quay lại ngôi biệt thự. Cô chết trân tại chỗ vì cách cư xử không thể hiểu nổi của Hoắc Luật.
“Hoắc Luật! Anh bị thần kinh sao?”
… Bạn đang đọc truyện Dục Uyển tại nguồn: http://bimdep.pro/duc-uyen/
Ba ngày thác loạn trên Đại Tử sơn đã kết thúc, hàng loạt những chiếc xe hơi siêu xe đắc tiền như như đoàn diễu hành nối đuôi nhau. Âm thanh động cơ vang khắp núi, hết chiếc này đến chiếc khác như cây tên bắn nhanh xuống núi. Chủ nhân ngồi trong xe đều phờ phạt thiếu sắc nhưng vẫn còn sức để hò reo.
“Wo… o…”
“Vèo…”
“Vèo… o…”
Bụi bay loạn xạ phía sau…
Riêng Bạch thiếu lại có riêng một chiếc phi cơ đến rước, vì hiện tại hắn vẫn đang trong trạng ngủ say như chết, mặc dù đã được Hoắc Phi, Hoắc Luật lôi dậy khỏi giường từ một tiếng trước nhưng vừa đặt người xuống ghế thì hắn lại lăn đùng ra ngủ.
Hoắc Luật và Bạch Ngạn Tổ đều đang ở dưới phòng khách, còn Dục Uyển thì đang ở trên lầu thu xếp những đồ đạc còn lại.
“Xong rồi…”
Dục Uyển đứng dậy, xách theo hành lý bước ra khỏi phòng, ra tới cửa thì nghe thấy cuộc trò chuyện giữa hai người phụ nữ. Cô có ấn tượng sâu đậm với người phụ nữ xinh đẹp tóc xoăn trước mặt, là một nữ minh tinh, chuyên đóng những vai thứ chính phản diện, là đối thủ của Từ Lộ.
Nhưng cũng không có chút liên hệ nào với cô, để Dục Uyển phải trở thành kẻ rình mò nghe lén câu chuyện của hai người kia, nếu họ không nhấn mạnh hai chữ “Hoắc Phi” nhiều lần.
“Cậu đã lên giường với Hoắc Phi? Có thật không đó…”
“Thật… mình còn chụp cả hình, có muốn xem không?”
“Ầm… m!!!”
Dục Uyển đánh rơi cả hành lý, cô đẩy cửa bước ra…
“Tôi muốn xem.”
Dục Uyển bước tới, giựt lấy chiếc điện thoại trên tay của hai nữ minh tinh kia. Nụ cười trên môi thật diễm lệ nhưng đầy bi thương, trước ngực như có dao đâm vào tim, cũng không thể ngăn được những giọt nước mắt đang chảy trên mặt.
Thật sự là Hoắc Phi, hắn đang trần trụi nằm gục trên người phụ nữ kia. Cảm giác đau đớn này tại sao cô phải nếm trải thêm một lần nữa, đã tưởng Hoắc Phi sẽ không giống như Hoắc Luật, nhưng hóa ra anh em họ cũng chỉ là một loại người.
Nếu không yêu thương cô, tại sao lại cho cô hi vọng chứ.
Hoắc Phi tôi ghét anh, tôi ghét anh…
“Xảy ra chuyện gì?”
Hoắc Phi từ dưới lầu đi lên, nhìn thấy Dục Uyển đang gục mặt ngồi khóc dưới đất, hai người phụ nữ kia thì đứng chết trân tại chỗ, không nhúc nhích. Hắn phần nào đã đoán ra tất cả mọi chuyện.
“Cô đã làm gì cô ấy hả? Không phải tôi đã bảo cô phải câm miệng” Hắn tức giận bước tới trước người phụ nữ đêm qua, túm chặt lấy cổ của cô ta.
“Hoắc thiếu! Không phải tôi… tôi không ngờ Hoắc tiểu thư lại ở trong phòng, tôi không phải cố ý nói ra, cậu hãy tin tôi.” Cô ta là ai chứ, chỉ là một nữ minh tinh tầm thường, làm sao giám chọc giận người của Hoắc gia, cô ta sợ hãi nhìn Hoắc Phi.
“Đồ bẩn thỉu… lập tức cút khỏi đây cho tôi.” Hoắc Phi hất mạnh cô ta ra, người phụ nữ kia sợ hãi đến mặt xanh, vội vã bỏ đi.
Hoắc Phi hít một hơi thật dài, bây giờ hắn phải làm sao để ứng phó với việc này đây… Dục Uyển của hắn.
“Uyển! Em nghe anh giải thích… thật ra anh và người phụ nữ đó…” hắn bước cạnh cô.
“Chát… t…”
Lời giải thích còn chưa trọn câu thì bạt tay kia đã tát xuống, Dục Uyển mắt đầy nước đau đớn nhìn Hoắc Phi, còn hắn thì ngỡ ngàng trong im lặng.
“Anh mắng cô ta là bẩn thỉu… tôi thấy anh mới chính là người bẩn thỉu, không phải anh cũng đã lên giường với cô ta sao?”
Dục Uyển gạt đi nước mắt trên mặt, rồi đẩy Hoắc Phi ra. Hiện tại cô không hề muốn đứng cạnh hắn một chút nào.
Hoắc Phi bất ngờ bước tới nhấc bổng Dục Uyển lên…
“Hoắc Phi! Anh muốn gì… thả tôi xuống… đồ lưu manh, xấu xa, bẩn thỉu… thả tôi ra…”
“Rầm… m…”
Sau khi ném Dục Uyển lên giường, Hoắc Phi đã đóng cửa lại và khóa chốt phòng. Nếu bây giờ để Dục Uyển rời đi, chuyện của hắn và cô sau này sẽ khó mà giản hồi.
“Đồ bẩn thỉu! Anh muốn làm gì hả?” Dục Uyển vùng dậy, lao ra khỏi cửa.
Hoắc Phi nắm tay cô lôi trở về, Dục Uyển xoay người nhiều lần tránh đi sự trối buộc của hắn, nhưng vẫn là không thể thoát khỏi. Tức giận, tay còn lại cô vung ra đánh thẳng vào mặt Hoắc Phi, lại dể dàng bị chụp lấy.
Động tác và thân thủ của Hoắc Phi thật sự linh hoạt hơn trước rất nhiều lần, thật không thể ngờ trong vài tháng ngắn ngủi cô lại dể dàng trở thành bại tướng dưới tay của hắn.
Hai tay đều bị khống chế, Dục Uyển còn bị Hoắc Phi ép lên tường, cả người hắn như một khối núi phủ lên người cô.
“Cho anh một cơ hội để giải thích, người anh yêu chỉ có mình em.”
“Phụt…”
Không con gì khác có thể giúp Dục Uyển hạ được cô giận này, đánh thì đã không đánh lại Hoắc Phi, Dục Uyển tức giận phun một ngụm nước bọt vào mặt hắn. Cảm nấy lời lẽ trái tai của Hoắc Phi thật là buồn cười.
“Cặn bã… yêu tôi mà lại lên giường với người đàn bà khác, đó là cách thể hiện tình yêu của anh với tôi sao?”
Hoắc Phi cũng không phải là một người giỏi nhịn nhục, hắn lau đi nước bọt của Dục Uyển trên mặt mình. Từng cái một, cởi hết cúc áo trên chiếc áo sơ mi của mình. Hoắc Phi lấy áo sơ mi của mình buộc lại hai tay của Dục Uyển và đẩy cô lên giường.
“Căn bã… đúng sẽ dùng cách cặn bã nhất để thể hiện tình yêu của mình với em.”
“Đồ khốn! Tránh ra… không được chạm vào tôi… tránh ra.”
Hoắc Phi cởi thắt lưng, từng bước đến cạnh giường. Dục Uyển không hoảng sợ chỉ là rất tức giận, cô biết hắn đang muốn làm gì cô, nên càng giận hơn vì trên tấm lưng trần trắng muốt của hắn là những vết cào cấu của người phụ nữ kia.
Phải mãnh liệt thế nào thì trên người hắn mới đầy những ấn kí của người ta, bây giờ còn muốn chạm vào cô khi trên người hắn còn lưu lại mùi vị của người đàn bà khác sao.
“Hoắc Phi! Anh mà dám bước tới, tôi sẽ ghét anh suốt đời.”
Đôi chân thon dài của Dục Uyển liên tục vùng vẫy trên giường, cô lùi ra phía sau. Tránh tất cả sự đụng chạm và tiếp xúc của Hoắc Phi, “bốp” một tiếng vang dội, đôi chân của Dục Uyển đạp thẳng vào mặt hắn. Một vết đỏ to tướng nhanh chóng lan trong trên mặt Hoắc Phi, đôi mắt của hắn trở nên điên cuồng hoang dã hơn bao giờ hết.
Phải, hắn đang rất tức giận.
Hoắc Phi bước tới, nắm chọn hai cổ chân của cô thô bạo kéo mạnh về phía hắn. Chỉ một động tác đơn giản của hắn, chiếc váy của Dục Uyển vén lên tận hông, mạnh tay kéo tuột chiếc quần lót của Dục Uyển xuống tận gối.
Hoắc Phi tách hai chân của Dục Uyển ra.
“Cứu mạng… có ai không… cứu mạng…”
Tiếng hét kêu cứu của Dục Uyển đã kinh động đến Hoắc Luật đang ở dưới phòng khách…
“Dục Uyển.”
Hoắc Luật hoảng hốt, hắn bật dậy khỏi ghế và chạy thẳng lên lầu, tiếng hét của Dục Uyển mỗi lúc càng lớn và rõ ràng hơn. Hắn dể dàng biết được cô đang ở trong căn phòng nào.
“Rầm… m…”
“Dục Uyển! Em có bên trong không? Dục Uyển…”
Trước cửa phòng, Hoắc Luật nhiều lần tông cửa vào nhưng bất thành, cửa của Bạch gia không phải là hạng xoàn như những cánh cửa rẽ tiền trong các bộ phim truyền hình, chỉ cần nam chính tông vài ba lần hay dùng chân đá “phăng” một phát có thể mở ra.
“Luật! Mau cứu em… Luật.”
Nghe thấy giọng nói của Hoắc Luật, Dục Uyển càng ra sức vùng vẫy và kháng cự Hoắc Phi. Hoắc Luật ở bên ngoài càng nóng lòng hơn khi nghe thấy tiếng khóc nức nở của Dục Uyển, cứ liên tục tông cửa.
Trong phòng, Dục Uyển rưng rưng hai mắt nhìn hắn, giọng nói đầy giận dữ.
“Hoắc Phi! Đừng khiến tôi càng căm ghét anh hơn.”
“Em là hôn thê của tôi, tôi lên giường với em có gì sai… từ lâu, em đã sớm thuộc về tôi.” Hoắc Phi mỉm cười, từ từ ép sát xuống người cô.
“Rầm… m…” Thêm những lần tông cửa khác từ Hoắc Luật ở bên ngoài.
“Phi! Mở cửa ra… Hoắc Phi…”
“Luật! Mau cứu em…”
Cơn ghen tức, khó chịu, đố kỵ cùng lúc đang nhiễu loạn tâm trí của Hoắc Phi. Vị hôn thê của hắn đang nằm dưới thân của hắn liều mạng từ chối và gọi tên người tình cũ đến cứu cô ấy, còn ông anh trai yêu quý thì ở bên ngoài đang muốn tông cửa vào cướp người con gái hắn yêu, và hắn như một tên cặn bã đang muốn cưỡng bức chính vị hôn thê của mình.
Phải, Dục Uyển là hôn thê của hắn, là đàn bà của hắn, chỉ có thể thuộc về một mình hắn.
“Xoạt…”
Hoắc Phi kéo khóa quần xuống và tách hai chân của Dục Uyển ra, không có chút sự âu yếm vuốt ve nào, sự đố kỵ đã khiến hắn mất hết lý trí, hắn chỉ muốn lúc này chiếm hữu lấy Dục Uyển. Hắn đem dục vọng của mình tiến thẳng vào hoa tâm đang khô khốc của Dục Uyển, cảm giác đau đớn thô bạo lần đầu tiên nếm trải, cô đau đến bật ra tiếng kêu.
“Áh… a…”
Những luật động điên cuồng tiếp theo của Hoắc Phi chẳng khác nào những cơn tra tấn tàn phá thể xác lẫn tâm hồn của cô, hắn nâng mông của Dục Uyển lên, đem hai chân buộc chặt ở hông và đẩy thật sâu vào.
“Áh… ah… ah…”
Hoắc Luật, tức giận, bất lực ở ngoài cửa, khi nghe thấy những âm thanh “phanh phách” trong phòng kịch liệt phát ra cùng tiếng khóc nức nở đa, hắn như muốn phát điên liên tục đập tay lên cửa.
“Rầm… m…”
Nửa tiếng trôi qua…
Dục Uyển như một cái xác bất động trên giường, bộ dạng rất thê thảm, nửa thân trên thì nguyên vẹn áo vẫn chưa cởi ra, trong khi bên dưới thì…
Hai bên đùi đầy những vết thâm tím, do đôi bàn tay hữu lực của Hoắc Phi lưu lại. Hai mắt Dục Uyển vẫn sưng đỏ và những giọt nước mắt đang khô dần trên mặt. Cô không có bất kì phản ứng nào trước sự xâm phạm của Hoắc Phi, nửa thân dưới cứ liên tục đẩy lên xuống theo từng động tác ra vào của hắn.
“Áh… h…”
Sau khi phóng thích mầm nóng vào trong người Dục Uyển, Hoắc Phi thỏa mãn mà rút dục vọng ra khỏi người cô. Hắn chòm người lên trước, cởi trói cho Dục Uyển.
“Chát…” Việc làm đầu tiên sau khi được thả ra.
“Dục Uyển! Anh xin lỗi…”
“Chát!” Cái tát thứ hai tát vào bên má còn lại.
“Cút! Cút ra khỏi đây cho tôi… trước khi tôi giết chết anh.” Dục Uyển phát điên, ném chiếc gối vào mặt của Hoắc Phi, hắn không hề né tránh.
Hoắc Phi bước xuống giường, khoác chiếc áo rồi đẩy cửa phòng ra.
“Rầm… m…”
Hoắc Luật vẫn còn đang ngồi gục mặt trước cửa, hắn bật người dậy khi nghe tiếng khóa cửa mở ra. Khi nhìn thấy Hoắc Phi bước ra khỏi phòng, thì hắn đã lao tới, túm lấy cổ áo và đánh thẳng vào mặt Hoắc Phi.
“Bốp…”
“Thằng tồi! Em có biết vừa rồi mình đã làm gì không hả?” Cú đấm thứ hai rất muốn, nhưng vẫn không thể xuống tay, dừng lại ở trên không.
“Làm tình với vị hôn thê của mình là phạm pháp sao?”Hoắc Phi mỉm cười lau, lấy ngón tay lau đi vết máu dính trên miệng hắn.
“Cái việc em vừa làm là cưỡng bức, không phải em rất yêu Dục Uyển sao? Tại sao lại đối xử với cô ấy như vậy?”
“Tôi có yêu Dục Uyển hay không tự tôi hiểu rất rõ, không cần anh quản… chuyện giữa tôi và Dục Uyển, anh bớt nhúng tay vào tốt nhất, đây sẽ là lần cuối cùng tôi không đánh trả lại… nếu lần sau anh còn ra tay đánh người, tôi sẽ không khách khí” Hoắc Phi hất tay của Hoắc Luật ra rồi bỏ đi.
Hoắc Luật lập tức chạy vào trong xem Dục Uyển thế nào, nhưng cô lại xua đuổi hắn ra.
“Luật! Em muốn một mình yên tĩnh.”
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro