Phần 59
2024-07-29 11:30:00
Giờ đây chỉ có tôi, Toàn phởn, Ngọc Lan và bé Phương ở ngoài này. Thằng Khanh khờ thì coi như vô phương rồi. Nó cứ ngủ ngon lành trên ván mà tưởng chừng như chả có thứ gì có thể đánh thức nó được.
Nhưng không có nó cũng không sao, quan trọng là những cái đầu thông minh như Toàn phởn và Ngọc Lan vẫn còn hiện diện ở đây. Và tất nhiên, nếu muốn nhận được sự trợ giúp từ Ngọc Lan, tôi phải kể hết đầu đuôi mọi chuyện cho nàng biết.
Có lẽ vì sợ những gì mà tôi với Toàn phởn sắp kể ra đây toàn là những thứ ghê rợn nên nàng đã ngồi sát vào tôi ngay từ đầu, cũng như bé Phương lúc này cũng trùm tấm mền lên người mà nép sát vào Toàn phởn.
Cũng phải thôi. Từ chỗ bọn tôi nhìn ra là khu rừng dừa bạt ngàn đang chìm trong bóng tối huyền ảo. Nếu không phải là tôi đã đi vào tìm hiểu thì chắc chắn tôi cũng sẽ run sợ như nàng bây giờ khi phải ngồi đối diện với khung cảnh kinh dị như thế.
Do vậy, tôi không muốn chọc ghẹo gì, chỉ lẳng lặng kể hết mọi chuyện cho Ngọc Lan và bé Phương biết.
Lúc đầu khi kể từ đoạn bước chân vào rừng dừa cho đến khi gặp anh Thiên trong rừng. Tôi có thể thấy nỗi kinh sợ tột độ trong ánh mắt của hai nường. Nhưng phàm là những người sợ ma lại càng có xu hướng thích nghe kể chuyện ma, hai nường vẫn chăm chú lắng nghe từng lời kể của tôi.
Cũng như chúng tôi, nét mặt hoảng sợ của hai nường chỉ biến mất khi đến đoạn gặp cô Tâm ở căn nhà trong rừng. Rồi từ đó được thay bằng nét tò mò và hiếu kì đến từng lời kể.
Xong xuôi, Ngọc Lan với thở ra nhưng vẫn còn nép sát vào tôi:
– Không nhờ trên đời vẫn còn những hoàn cảnh như thế anh nhỉ?
Bé Phương bên kia không khá khẩm hơn chút nào, con bé vẫn còn quấn mền quanh người vừa thở dài nhìn tôi:
– Ừm, tội nghiệp anh Thiên ghê! Có cách nào giúp anh ấy hông anh?
Tôi nhún vai:
– Anh chưa nghĩ ra! Chuyện này có liên quan đến người lớn nên phức tạp lắm!
Con bé vẫn dịu giọng:
– Hông lẽ mình cứ để mặc anh Thiên như vầy hoài sao anh?
– Tất nhiên là không rồi! Chắc chắn là tụi mình sẽ giúp được gì đó cho ảnh!
Như thường lệ, Ngọc Lan luôn tỏ ra chính chắn trong những cuộc hội bàn, nàng luôn tiếp lời tôi:
– Anh Phong nói đúng đó! Tại việc này liên quan đến người lớn nên mình không làm bừa được! Phải suy nghĩ cho thật kĩ.
– Ừa, em biết rồi, hơ… ơ… oáp! – Và con bé cũng ngáp luôn một hơi dài mà không kịp che miệng.
Toàn phởn nhìn đồng hồ vừa bẹo má bé Phương:
– Giờ này cũng gần 12 giờ đêm rồi! Phương buồn ngủ rồi phải không?
Bé Phương dụi mắt nũng nịu:
– Ừa, có bao giờ Phương thức khuya vậy đâu, tại Toàn đấy!
Toàn phởn cười khổ xoa vai bé Phương:
– Thôi đừng giận coi chừng máu lên làm mất ngủ đó! Giờ cũng trễ rồi, Phương ngủ đi!
– Ừa, Phương biết rùi! – Rồi con bé quay sang tôi và Ngọc Lan – Anh chị cũng đi ngủ đi, thức khuya không tốt đâu!
– Ừ, anh chị biết rồi, hề hề!
Nhưng bây giờ chúng tôi lại gặp một trở ngại khác cũng không kém phần rắc rối.
Số mền gối mà thằng Long đưa cho chúng tôi thì không thiếu nhưng cái mà bọn tôi cần nhất là chỗ ngủ thì lại thiếu trầm trọng.
Bộ ván ngựa vốn chỉ vừa bốn người nằm nay lại có đến năm người thì tất nhiên sẽ phải có 1 người ngủ ngoài võng.
Do vậy, chẳng còn cách nào khác, tôi chính là người tình nguyện ngủ ngoài võng.
Nguyên do cũng vì trong lúc cùng Toàn phởn thay đồ, nó đã nhờ tôi tạo cơ hội làm sao để nó được ngủ cùng bé Phương đêm nay. Tất cả là vì nó muốn được trải nghiệm cảm giác ngủ cùng người mình yêu nhiều hơn mà thôi.
Tôi dự định hôm nay cũng muốn nằm cạnh nàng để biết cảm giác. Chắc chắn là nó sẽ lâng lâng hơn những lần nàng lén chui vào phòng tôi mỗi sáng khi bà nội đi vắng rồi, ở đây tâm trạng thoải mái hơn nhiều. Nhưng tính ra thì số Toàn phởn hơi nhọ hơn tôi một chút nên tôi sẽ hi sinh tạo điều kiện cho nó lần này vậy.
Do đó trên ván ngựa hiện có theo thứ tự từ trái sang là Khanh khờ, Toàn phởn, bé Phương, và Ngọc Lan.
Khanh khờ thì chắc chắn chẳng phải lo gì nữa, ngủ như chết, thỉnh thoảng lại còn ngáy o o. Toàn phởn tất nhiên là được vinh dự nằm cạnh bé Phương dù rằng vẫn cách một cái gối. Có lẽ con bé mắc cỡ khi có sự hiện diện của chúng tôi ở đây. Nhưng nếu nhìn kĩ tôi có thể thấy tay hai đứa vẫn ngầm nắm lấy nhau ở dưới gối. Cuối cùng, cạnh bé Phương ngoài bìa, chính là cô người yêu xinh xắn của tôi, Ngọc Lan.
Có vẻ nàng thích nghi rất tốt với chỗ ngủ mới của mình, chỉ mới nằm xuống ít lâu, tôi đã thấy nàng nhắm mắt thở đều như đã vào giấc ngủ.
Với chỗ ngủ hiện tại của mình trên chiếc võng, tôi cũng không lấy làm khó chịu là bao. Ở Sài Gòn tôi cũng thường mắc võng trên sân thượng để ngủ trưa nên ngủ võng ở một nơi trăng thanh gió mát như thế này cũng không hẳn là tệ.
Nhưng chỉ có điều ở Sài Gòn không nhiều muỗi như ở đây. Ở bên ván ngựa chỗ đám Toàn phởn đã được mắc mùn thì không lo gì. Còn ở chỗ tôi chỉ vỏn vẹn mỗi chiếc võng cùng với số gối mền. Nếu cứ ngủ như vậy suốt đêm nay tôi e là đến sáng tôi chỉ còn da bọc xương.
May sao, chiếc võng thằng Long đưa cho là loại võng vải 2 lớp. Chỉ cần tôi mở khoảng giữa hai lớp đó ra là có ngay một chiếc võng kim luôn túi ngủ thật tiện lợi. Vừa có thể tránh muỗi, lại vừa có thể cách ly với cảnh vật bên ngoài làm tôi thấy an tâm hơn rất nhiều.
Nhưng như tôi đã nói, tôi không thể ngủ ngay. Sau chuyên đi khám phá khu rừng dừa. Trong lòng tôi xuất hiện nhiều chuyện khiến tôi phải trằn trọc suy nghĩ. Một trong số đó chính là việc giúp anh Thiên hồi phục cũng như giúp tụi nhỏ trong xóm thoát khỏi những tin đồn thất thiệt về hồn ma ông ba Định trong rừng dừa.
Nói là vậy, đến lúc nghĩ cách lại là một chuyện khác. Đây không phải là những chuyện cỏn con trong lớp, cũng không phải là chuyện bạn bè hay xảy ra với nhau. Mà đây là chuyện liên quan đến cả một vùng nơi đây. Thế nên phải giải quyết một cách khéo léo nếu không muốn cả hai mẹ con anh Thiên gặp bất lợi.
Đang gát tay lên trán suy nghĩ, tôi bỗng cảm nhận được có ai đó đang khều ngoài võng cũng với tiếng thỏ thẻ:
– Chéri! Anh ngủ chưa?
Nhận ra Ngọc Lan, tôi vội mở võng ra ngay. Nàng lúc này đang ngồi cạnh chiếc võng của tôi với đôi mắt xanh pha lẫn một chút mệt mỏi.
Tôi ngồi dậy vuốt mái tóc nàng:
– Sao vậy em? Giờ còn chưa ngủ?
Nàng chu mỏ:
– Em bị mất ngủ!
Tôi tròn mắt:
– Lúc nãy anh tưởng em ngủ rồi chứ!
– Chắc do chỗ ngủ lạ nên em đã cố nhưng không ngủ được!
– Thôi em ngủ võng đi, anh qua chỗ Toàn phởn ngủ!
– Nói gì đó?
Chỉ mới đùa một câu nàng đã trừng mắt lườm khiến ba hồn bảy vía tôi bay hết sạch.
Tôi cười xòa dỗ dành nàng:
– Hề hề, thôi anh đùa tý mà! Giờ cũng trễ rồi, em rán ngủ đi!
– Nếu là vẫn chỗ đó em không ngủ được đâu!
Tôi nghệch mặt:
– Giờ chỉ còn chỗ đó thôi mà em?
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro