Đời học sinh – Quyển 5

Phần 58

2024-07-29 11:30:00

Phần 58
Giờ đây hai thằng tôi cứ đứng khựng khi đi đã lâu mà đường ra cứ tối đen hun hút.

Toàn phởn chợt khều tôi:

– Ê! Sao đi hoài mà không thấy đường ra vậy?

Tôi gãi đầu:

– Ai biết! Lúc nãy hoảng quá tao chạy loạn cả lên giờ quên mất rồi!

Nó thản thốt:

– Trời đất! Vậy mà tao tưởng mày biết nên không thèm hỏi cô Tâm!

Tôi cũng ngớ người:

– Trời, tao cũng tưởng mày biết nên có hỏi cô Tâm đâu!

– Giờ sao mày? Cứ vầy tới sáng mai cũng chưa tìm được đường ra nữa!

Trong lúc bọn tôi còn đang suy nghĩ cách ra khỏi khu rừng thì những tiếng sột soạt đột nhiên phát ra từ trên những tán cây làm tôi lẫn thằng Toàn chú ý.

Khi hai đứa còn chưa nhận ra chuyện gì thì một bóng đen tụt từ trên cây dừa xuống trước mặt khiến cả hai muốn giật mình thét lớn. Nhưng cũng may là cả hai bọn tôi kịp nhận ra đó chính là anh Thiên, nếu không, chắc chỉ có chết ngất như Khanh Khờ.

Anh Thiên đứng trước mặt bọn tôi một lúc rồi quay lưng bước đi. Có cảm giác như anh muốn dẫn đường cho bọn tôi nên cả hai vội vàng vác thằng Khanh khờ chạy theo.

Quả thật chỉ tầm 10 phút sau, cả bọn đã đứng trước bờ kênh ngăn cách giữa mảnh vườn nhà thằng Long và khu rừng dừa bạc ngàn.

Tuy nhiên khi tôi vừa định quay sang cảm ơn thì anh đã lao đi sâu vào trong khu rừng dừa tăm tối chỉ để lại những tiếng lá khua xào xạc nghe thật bâng khuâng.

Như vậy vụ hồn ba ông ba Định coi như đã kết thúc… chí ít là với bọn tôi.

Trong đêm trăng rằm sáng vằng vặc, giữa khu rừng dừa đầy huyền ảo và u ám, hình ảnh một người con trai với mái tóc dài che kín cả mặt với bộ quần áo rách rưới như người rừng có lẽ sẽ được khắc mãi vào trong kí ức của tôi như một trải nghiệm kì lạ ở xứ cù lao rừng thiên nước độc này.

… Bạn đang đọc truyện Đời học sinh – Quyển 5 tại nguồn: http://bimdep.vip/doi-hoc-sinh-quyen-5/

Thằng Long chèo xuồng ra đón chúng tôi với một bộ mặt lắm lét như ăn trộm mới vào nghề. Thấy bọn tôi đang vác Khanh khờ giờ này đang bất tỉnh nhân sự, nó càng lấm lét hơn.

Mặt nó căng như sợi chỉ:

– Thằng Khanh bị sao vậy?

– À, nó chỉ bị vấp…

Toàn phởn vừa định trả lời, tôi đã nhanh nhảu trả lời thay nó bằng một câu chuyện đúng chất rùng rợn đêm khuya:

– Nó hồi nãy bị ma nhập đ! Nhưng bọn tao đánh con ma xuất ra rồi!

Thằng Long tròn mắt kinh hãi:

– Thiệt hả mày? Giờ nó sao rồi?

Lần này đã hiểu ý đồ của tôi, Toàn phởn tiếp lời:

– À, không sao! Nó bị mất sức nhiều quá nên bất tỉnh thôi! Nằm nghỉ tới sáng là khỏe liền.

Vừa chèo thuyền đi, nó vừa nhìn về phía rừng dừa đăm đăm một lúc, rồi hỏi nhỏ vào tai tôi:

– Vậy mày điều tra được gì rồi Phong? Có diệt được con ma đó chưa?

Tôi vuốt cằm, ngồi xếp bằng xuống xuồng như cách mấy ông thầy pháp hay làm vừa gật gù nói:

– Tao đã nhìn thấy huyền cơ ở trong khu rừng này rồi!

Thằng Long càng tò mò hơn:

– Sao? Vậy trong đó có phải hồn ma ông ba Định không?

Tôi gật:

– Phải? Đích thị là hồn ma ông ba Định!

– Khục… khẹt!

Toàn phởn có lẽ không nhịn được trò phịa chuyện của tôi, nó bụm miệng quay đi, nhưng tiếng cười khụt khịt của nó làm thằng Long ngớ người. May sao tôi nhanh trí cốc vô đầu thằng Toàn một cú vừa quơ quơ tay như làm phép:

– Tổ bà mày! Lúc nãy bị nhập còn chưa tỉnh táo phải không?

Toàn phởn dù cay cú lắm nhưng vẫn phải cắn răng mà làm im để tôi làm phép quơ quơ trên đầu nó đưa mấy bà đuổi ruồi ngoài chợ.

Điều đó làm thằng Long cứ nghệch mặt:

– Gì? Thằng Toàn cũng bị nhập hả?

– Ừ phải! Nó bị con ma cười nhập! Lúc nãy nó cười ghê lắm! Giờ đỡ rồi!

Toàn phởn vừa xoa đầu vừa cười méo xệch:

– Ờ, tao đỡ rồi! Mà đau đầu quá mày ạ!

Thế mà thằng Long lại tin như thật, nó lay tay tôi:

– Ê! Vậy còn hồn ma ông ba Định sao rồi! Tụi bây có trừ được hông?

Tôi đột ngột chuyển về vẻ mặt đăm chiêu, vừa vuốt cằm nói:

– Chậc! Ông ba Định này chết oan nên khó siêu thoát lắm! Đợi sáng tao cầu siêu mới biết được tình hình!

Nó tròn mắt hỏi:

– Vậy có cần chuẩn bị gì hông? Sáng tao chạy ra ngoài chợ mua liền cho mày!

Tôi lắc đầu xua tay:

– Thôi khỏi! Tao chỉ cần gặp riêng ba mẹ mày là được rồi!

Thằng Long gãi đầu đần mặt ra:

– Ủa, bộ ba mẹ tao có liên quan gì hả?

– Có chứ! Nói chung là cái gì cũng có huyền cơ ở trong đó, mày không nên biết nhiều quá sẽ tẩu hỏa nhập ma đó!

Thằng Long là một đứa cực kì nhát gan và mê tín, vừa nghe bọn tôi hù vài câu, nó đã sợ tái xanh mặt không dám hỏi gì nữa chỉ lẳng lặng chèo xuồng chở bọn tôi về phía bên kia bờ mà chẳng dám nhìn về phía rừng dừa một lần nào nữa.

Ngọc Lan cùng bé Phương đứng chờ bọn tôi ngay ở phía bên kia bờ. Vừa bước lên, nàng đã chạy đến ôm chằm lấy tôi với giọng hớn hở pha lẫn một chút giận dỗi:

– Ahhh, anh Phong! Hì hì!

Tôi cười khổ nựng má nàng:

– Sao không ở trong nhà đợi mà hai người ra đây làm gì vậy?

Nàng cau mày đấm nhẹ vào ngực tôi:

– Còn nói! Lúc tụi anh đi vào trong đó cứ liên tục phát ra tiếng khóc rồi cả tiếng thét nữa! Làm bọn em không ngồi yên được!

Tôi chợt chột dạ vì Ngọc Lan đã nghe được tiếng thét của tụi tôi khi gặp anh Thiên lúc nãy. Nhưng đã vì không muốn bị bẽ mặt trước nàng nên tôi liền đùng qua cho thằng Khanh:

– À, tại thằng Khanh nó gặp những thứ không hay nên mới vậy đó, chứ không có gì đâu!

Ánh mắt nàng càng lo lắng hơn, nàng nép sát tôi nhỏ giọng:

– Những thứ không hay là sao anh? Bộ mọi chuyện là có thật hả?

Tôi nháy mắt nàng:

– Chuyện đó lát anh sẽ kể sau. Giờ cứ vào nhà trước đã! Đứng ngoài này sương xuống dễ bệnh lắm!

Tạm thời để thằng Khanh khờ nằm ở trong phòng với Ngọc Lan và bé Phương, tôi với Toàn phởn vào nhà tắm thay đồ để trút bỏ đi bộ quần áo đầy mồ hồi và lắm lem bùn đất do phải lăn lộn cả đêm trong khu rừng dừa.

Vừa thay, nó liền hỏi tôi:

– Ê Phong! Sao mày không nói sự thật cho thằng Long biết luôn?

– Hề hề, như vậy mới tăng phần hấp dẫn của câu chuyện chứ! Với lại người mà mình muốn nhắm tới là ba của thằng Long mà!

– Vậy mày nghĩ ra cách gì chưa?

– Cách giúp anh Thiên hả?

– Chứ còn ai?

– Ừm, tao cũng đang suy nghĩ! Mà thôi cứ ngủ trước đi, để sáng tính chuyện đó sau!

Toàn phởn nghe thế không hỏi nữa, nó tròng nốt cái áo vào người rồi cùng tôi trở về phòng.

Phòng của thằng Long rất chật nên dùng để ngủ trưa thì không sao nhưng muốn ngủ qua đêm này thì chắc chắn là không tài nào được. Chưa kể bọn tôi chỉ là khách, không thể chiếm phòng của chủ nhà để ngủ được.

Do đó, cả đám bọn tôi dọn hết mùn, mền, chiếu, gối được thằng Long tài trợ ra bộ ván ngựa sau hè tập kết ở đó. Đây chính là chỗ ngủ đàng hoàng nhất mà tôi có thể tìm được trong nhà thằng Long.

Đáng lẽ ra bọn tôi cũng có một phòng riêng. Nhưng hôm nay, mấy ông bạn của ba thằng Long nhậu quá chén nên đã xin ở lại ngủ nhờ. Thành thử ra bọn tôi phải bị đày ải ra chốn tận cùng này.

Thằng Long cũng nhận thức được điều đó, nó cứ đứng sớ rớ ở cửa sau ậm ừ:

– Tụi bây chịu khó đêm nay nha! Để mai mốt tao kêu pha tao xây phòng lớn chút cho tụi bây ở!

Bọn tôi suýt bật cười vì những lời nói ngây ngô của thằng Long. Nhưng xem ra đó là những lời nói thật lòng của nó chứ không phải một câu giỡn chơi gì. Dù mới gặp nó có vài lần nhưng tôi cũng cảm thấy nó có một số nét tương đồng với Khanh khờ. Nhất là về khoảng khờ khạo và nhút nhát.

Do vậy, tôi cười xòa xua tay:

– Ùi, không sao đâu! Có mái che đầu là được rồi! Mày vô ngủ đi để tụi tao bàn chuyện trừ ma cho!

Thằng Long nghe lời răm rắp. Nó chào bọn tôi rồi nhanh nhảu đóng cửa như sợ nếu để lâu sẽ có thứ gì chui vô vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Đời học sinh – Quyển 5

Số ký tự: 0