Đời học sinh – Quyển 4

Phần 92

2024-07-30 23:09:37

Phần 92
Trong khi tôi còn loay hoay hàng trăm lí do để chối bỏ hình phạt, ông đã cất tiếng mở lời làm tôi ngỡ ngàng:

– Mày làm tao nhớ tới thời tao với mẹ của mày còn trẻ quá!

– Hở, ba nói sao? Thời ba với mẹ còn trẻ hả?

Ông vẫn suy tư, phì phà điếu thuốc:

– Tao gặp mẹ của mày trong lúc múa lân khai trương cho gia đình mẹ của mày đó! Lúc đó tao cũng xiêm xiêm tuổi với mày thôi.

– Rồi sao nữa ba!

– Mẹ của mày đẹp lắm, là con nhà danh giá nên cũng nhiều thằng công tử theo đuổi. Biết tao với mẹ mày thương nhau tụi nó cũng cho người đánh dằn mặt. Hết tốp này đến tốp khác.

– Rồi có thắng không ba?

Ông cau mày cốc đầu tôi:

– Ba mày không thắng thì làm sao có mày ở đây hả con?

– Dạ dạ!

Ông rít một hơi cuối cùng rồi dụi điếu thuốc vào chiếc gạt tàn:

– Cho nên tao cũng không có cấm cản gì mày. Miễn mày biết nhìn người mà quen, đừng có đi quá giới hạn cho phép là được. Mày hiểu chưa?

– Dạ, con biết rồi!

Chưa bao giờ tôi thấy cảm phục ba mình đến thế. Để có được tôi ngày hôm nay, ba tôi đã vào sinh ra tử biết bao nhiêu phen. Càng nghĩ tôi lại càng ghét bên ngoại bấy nhiêu. Nếu như họ không bỏ rơi mẹ tôi, chắc có lẽ mẹ tôi đã không phải qua đời vì kiệt sức khi sinh tôi lúc đó.

Nhưng thôi, dù gì mọi chuyện cũng đã xảy ra, có bực tực cũng không làm được gì. Quan trọng hơn hết là ba tôi đã đồng ý cho tôi quen với Ngọc Lan, đó là điều đáng mừng hơn bao giờ hết. Chắc chắn Ngọc Lan khi nghe tin này sẽ rất vui, tôi thật không thể chờ nổi để nói điều này cho nàng biết nữa.

– Sao rùi Phong, ba la Phong hả?

Vừa ra đến nơi, Ngọc Lan đã chạy đến níu tay tôi. Nhìn điệu bộ lo lắng của nàng, tôi không thể kìm lòng được nên quyết định trêu nàng một cú:

– Ừ, ba la tại sao Phong quen Lan mà không cho ba biết!

Nàng càng siết chặt tôi hơn:

– Rồi sao nữa Phong?

– Ừ thì gia đình Phong có truyền thống lấy vợ sớm để nối dõi tông đường, nên ba Phong nói hai đứa phải cưới ngay, nếu không ba không cho quen!

Ngọc Lan nghe qua liền xịu mặt thở dài. Cứ tưởng sẽ chọc nàng một màn ra trò. Nhưng ngờ đâu nàng bỗng nắm tay tôi kéo đi:

– Thôi dù sau Lan cũng chuẩn bị tinh thần rùi! Hai tụi mình đi đăng kí kết hôn đi! Rồi Phong muốn làm gì cũng được nè!

Tôi hoảng hồn ghì lại:

– Sặc sặc, sao gấp vậy?

Nàng vẫn ngây ngô:

– Thì Phong đã nói nếu không chịu thì ba Phong hông cho mình quen nhau mà! Đi thui Phong!

Trước sức ép ghê hồn của Ngọc Lan, tôi đành phải cúi mình chịu thua:

– Thôi thôi, Phong thua rồi! Đừng ép Phong nữa mà!

Nàng nhìn tôi cười tươi:

– Hì hì, biết ngay là chéri vẫn yếu như ngày nào mà!

– Uầy yếu đâu! Tính chọc Lan có xíu mà phản đòn ghê quá!

Nàng chun mũi đánh nhẹ vào ngực tôi:

– Xì, tưởng ngoài này Lan hông nghe sao!

– Ơ thế Lan nghe hết hả?

– Ừa, Lan cũng quan tâm mà, nhất là khi ba Phong biết Phong vừa đánh nhau hôm qua nữa!

Tôi cười hiền, nắm tay nàng:

– Ừ, như Lan đã nghe rồi đó! Không sao cả đâu!

Nàng thở dài nhìn bâng quơ ra con đường trước nhà:

– Ừa, thì ra ba của Phong lúc trước cũng cực khổ ghê ha?

– Một mình ông vừa nuôi Phong vừa gồng gánh cả võ đường mà!

Ngọc Lan nhẹ nhàng lây tay tôi:

– Thôi Phong đi học đi, coi chừng trễ đó!

Ngồi lên xe, tôi vẫn còn ngoái nhìn lại căn nhà của mình thêm một chút. Tôi tự hứa với lòng mình rằng một ngày nào đó tôi sẽ đòi lại công bằng cho cả mẹ và ba tôi. Tất nhiên là cả Ngọc Mi nữa.

… Bạn đang đọc truyện Đời học sinh – Quyển 4 tại nguồn: http://bimdep.pro/doi-hoc-sinh-quyen-4/

Có lẽ đây là lần đầu tiên sau 1 năm xa cách, tôi được đến trường cùng Ngọc Lan. Cảm giác chộn rộn, rạo rực vẫn y như lúc mới quen. Nhưng khác với hồi 2 năm trước. Tôi với nàng lúc đó chỉ cùng nhau đi học với tư cách là hai người bạn không hơn không kém. Còn bây giờ nàng đã là cô bạn gái xinh xắn của tôi, mọi cảm giác khác biệt đều bắt nguồn từ đó.

Tuy không còn đôi mắt xanh biếc hút hồn người nhìn nhưng không vì thế mà nàng trở nên kém nổi bật đi. Với gương mặt xinh xắn thoáng chút phương Tây cộng với mái tóc xoăn dài bồng bềnh trong làn gió cũng đủ để lôi cuốn biết bao cặp mắt tòm tèm từ những người xung quanh.

Những lúc như vậy tôi cứ muốn ưỡn ngực mà tuyên bố rằng đây là bạn gái của Đại Phong này và hiên ngang nắm lấy tay nàng giữa hàng chục cặp mắt ganh tỵ. Tôi muốn thế lắm nhưng bị chúng dí thì có 10 cái mạng cũng không đủ. Thế nên tôi cứ làm im chỉ vênh cái mặt lên tự hào thầm trong người mà thôi.

Lại nói về Ngọc Lan. Ngoài những lúc thật sự nghiệm túc và tâm trạng thì những trò nghịch ngợm và độ trẻ con của nàng hoàn toàn không thua bé Phương một chút nào. Chỉ khác ở chỗ bé Phương không ý thức được sự trẻ con của mình. Còn Ngọc Lan thì nàng dùng sự trẻ con, nghịch ngợm đó để vui đùa cùng với mọi người xung quanh, kể cả tôi.

Bằng chứng là từ nãy đến giờ nàng cứ luôn miệng:

– Chéri ơi!

– Ơi, có Phong đây!

– Hì, hông có gì!

Một thoáng sau lại tiếp tục:

– Chéri à?

– Sao, có chuyện gì?

– Hông có gì?

Một lát sau nữa:

– Chéri ới ơi!

– Hả, sao?

– Hông gì, hihi!

Tôi chẹp miệng thở dài:

– Uầy, có chuyện gì vậy Lan? Phong biết nghĩa của chéri rồi mà!

– Hì hì, chính vì biết nghĩa nên Lan cứ muốn gọi mãi đó! Chéri ơi, chéri à, chéri có nghe Lan nói hông, hi hi! – Vừa gọi nàng vừa vỗ nhẹ hai tay mình vào hông tôi nghịch ngợm.

Ngọc Lan là vậy, sau hơn 1 năm trời nàng vẫn là một cô gái vui vẻ, nghịch ngợm và tràn đầy sự năng động trong những trò tinh nghịch của mình. Nàng khiến tôi nhớ lại cái thời còn dạy võ cho nàng. Lúc đó tôi cũng đã chết lên chết xuống bao phen với những trò đùa nghịch ngợm như thế. Nhưng chắc chắn một điều dù có đôi lúc tức giận với những trò đùa đó, nó chỉ làm tôi thêm yêu nàng hơn mà thôi.

Nhưng nhắc đến học võ, nó còn khiến tôi nhớ đến một kỷ niệm thật buồn với Ngọc Lan. Đó là vào một buổi chiều thu đầy gió, tôi đến nhà nàng để thông báo việc tôi sẽ ngừng dạy võ cho nàng theo ý muốn của Hoàng Mai. Còn nhớ lúc đó Ngọc Lan đã nói với tôi một câu tiếng Pháp với đôi mắt ngấn lệ mà theo nàng nói, đó chỉ là một lời chào tạm biệt bằng tiếng Pháp mà thôi.

Bây giờ nhớ lại tôi chợt phát hiện ra nó không đơn thuần như những gì nàng nói. Ngoài chéri ra, không ít lần trước đây Ngọc Lan cũng từng dùng câu je t”aime để nói vu vơ với tôi. Và trong câu nói tiếng Pháp nàng nói với tôi trước cổng năm đó, cũng có một câu như vậy.

Thế nên tôi bồi hồi nói với nàng:

– Mà nè, Lan còn nhớ cái lần Phong tặng Lan cuốn sách dạy võ ở trước cổng hồi gần hai năm trước không?

– Ừa, nhớ chứ! Cái lần đó Phong làm Lan buồn rớt nước mắt lận cơ mà!

Tôi chẹp miệng thò tay ra sau nắm tay nàng:

– Không phải Phong muốn nhắc lại chuyện đó, mà tự nhiên Phong chỉ chợt nhớ ra câu nói tiếng Pháp của Lan lúc đó thôi!

Nàng à lên siết nhẹ tay tôi:

– Có phải câu “Je t”aime, je vais attendre pour vous” không?

– Ừ đúng rồi! Phong chỉ biết câu đầu là…

– Là em yêu anh, em sẽ chờ đợi anh…

Tôi chưa nói hết câu, Ngọc Lan đã ôm lấy tôi từ sau, thỏ thẻ vào lưng tôi từng câu chữ thật rõ ràng và rành mạch. Nó khiến bao cảm xúc cứ dồn lên đầu tôi nóng hổi muốn bốc khói đến nơi. Thậm chí lúc đó tôi cứ tưởng mình là đầu xe lửa đang băng băng về trước với hai bên tai xì khói mù mịt.

Tất cả là vì câu xưng anh em của nàng vừa nãy. Nghe nó ngọt ngào, tình cảm làm sao. Dù gì nàng chỉ dịch ra câu nói của mình nhưng cũng đủ để tôi bồng bềnh trên dòng sông hạnh phúc từ lúc nào rồi. Đó là chưa kể cái ôm từ phía sau của nàng biến dòng sông đó thành biển cả rộng lớn để tôi ngụp lặn trong hạnh phúc trào dâng.

Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Đời học sinh – Quyển 4

Số ký tự: 0